Người ở ban ngành đặc thù có hiệu suất rất nhanh, từ các manh mối đã điều tra ra kết quả.
Lý Phú Thành bị bóng đè giãy giụa tỉnh lại, phát hiện mình bị trộm sạch tiền, trong ví chỉ còn vài tấm card visit và thẻ hội viên vô dụng.
Có khả năng tên trộm còn ở gần đây, Lý Phú Thành vội vàng tìm điện thoại báo cảnh sát.
Không ngờ thằng ăn trộm quá mất dạy, hốt luôn điện thoại.
Không đúng, hắn có hai chiếc điện thoại, tại sao chỉ trộm điện thoại cũ mà không lấy cái còn lại? Lấy cả hai mới hợp lý chứ? Điện thoại này hắn mới mua rất mắc tiền, mang ra ngoài bán lời hơn nhiều.
Cạnh tranh thương nghiệp!
Chắc chắn do công ty đối thủ giở trò, phái người tới ăn cắp thông tin cơ mật.
Ăn trộm tiền bạc chỉ là hành động đánh lạc hướng.
Cũng may tên đó quên lấy cả hai, trò mèo của chúng đã bị lộ.
Phải nhanh chóng báo cảnh sát.
Lý Phú Thành vội vàng gọi 110.
Miêu tả tình hình cụ thể, nhấn mạnh mức độ phức tạp cho cảnh sát, lúc này mới chịu cúp điện thoại.
Giờ trong đầu toàn là chuyện công ty, vợ biến mất Lý Phú Thành cũng không biết.
Hắn vừa nóng lòng chờ cảnh sát đến, vừa sử dụng điện thoại nội bộ phòng ngủ gọi giám đốc khách sạn.
“Các anh làm ăn kiểu gì để trộm vào phòng tôi ăn cắp?” Lý Phú Thành phẫn nộ: “Tôi đã báo cảnh sát, nếu không tìm được trộm, khách sạn phải bồi thường mọi tổn thất!” Hù dọa thôi chứ khách sạn không thể bồi thường tất cả.
Còn bao nhiêu thông tin cơ mật rồi số điện thoại liên hệ làm ăn, chúng quan trọng hơn tiền bạc rất nhiều.
Lý Phú Thành hiểu điều này.
Càng nói càng xót ruột.
Mấy ngày liên tục bị quỷ ám ác mộng, hắn nghỉ ngơi không được tốt.
Tinh thần Lý Phú Thành vốn cực kỳ căng thẳng, việc mất trộm là cọng rơm cuối cùng phá hỏng tâm lý hắn.
Khó có thể duy trì phong độ, cả người hắn kiệt quệ từ trong ra ngoài.
“Xin ngài bình tĩnh một chút.” Giám đốc khách sạn cười hiền lành, muốn giải thích: “Đây là tầng mười một, chúng tôi đã kiểm tra cửa sổ, không có dấu vết bị phá hỏng.
Hơn nữa theo camera quan sát ngoài hàng lang, từ đêm qua đến giờ không hề có người lạ vào phòng ngài trừ phu nhân ra ngoài lúc sáng sớm.
Ngài xem thử có gì nhầm lẫn không?”
“Ý anh là vợ tôi trộm tiền với điện thoại? Không thể nào, vợ tôi làm vậy có ích gì? Mấy người đừng hòng viện cớ trốn tránh trách nhiệm!” Được nhắc nhở, cuối cùng Lý Phú Thành cũng phát hiện vợ mình biến mất.
Nhưng hắn không để trong lòng.
Ngô Tiệp là người săn sóc chu đáo, chịu khó dậy sớm chắc là đi siêu thị mua máy xay mới cho mẹ.
“Được rồi, các anh đừng nhiều lời, dù sao tôi cũng đã gọi cảnh sát.
Tôi chờ họ đến xử lý.” Lý Phú Thành kích động, giọng rất lớn.
Ồn ào cộng tiếng người ra vào kiểm tra cửa phòng đã đánh thức bà Lý.
Cuối cùng cũng thoát khỏi ác mộng, người bà ướt đẫm mồ hôi, nằm trên giường há miệng thở dốc.
Bà đi tìm Lý Phú Thành, còn chưa kịp khóc lóc kể lể thì nghe có trộm.
“Cái gì?” Bà Lý là người rất chú ý tiền bạc.
Tuy mới thoát khỏi mười tám tầng địa ngục trong mộng, nghe tin này vẫn khiến bà bàng hoàng.
Bà kiểm tra lại đồ đạc của mình.
Quả nhiên, tất cả tiền giấu trong khăn tay lẫn chi phiếu đều không cánh mà bay.
Đầu bà như nổ tung, suýt ngất xỉu.
Đúng lúc này, cảnh sát tới hiện trường.
Thấy cảnh sát, bà Lý và Lý Phú Thành vội lại gần: “Đồng chí cảnh sát, các anh phải giúp chúng tôi.”
“Khách sạn có nghĩa vụ bảo vệ tài sản của khách.
Chúng tôi bị mất trộm là do bọn họ thất trách.
Chúng tôi bỏ nhiều tiền thuê phòng vậy mà bị tổn thất nặng nề.
Cảnh sát anh xem, tiền bạc và điện thoại có thể tìm về không?” Bà Lý gào khan, Lý Phú Thành cũng nhìn về phía cảnh sát, hy vọng họ sẽ làm chủ cho mình.
“Ơ, mọi người hiểu lầm gì à?” Cảnh sát đứng đầu giơ lệnh bắt giữ: “Chúng tôi đến đây vì án tử của Lý Vận Vân.” Lý Vận Vân là tên thật của Đóa Đóa.
Trừ bà Lý người đứng ở đây đều biết chữ, nhưng ai cũng hiểu tiếng phổ thông.
Bên khách sạn ngơ ngác, không hiểu tại sao người mất tiền lại biến thành nghi phạm.
Còn mẹ con Lý Phú Thành chột dạ, đầu óc trống rỗng, chỉ còn lại ba chữ: Bị lộ rồi.
Bà Lý định mở miệng chối tội, cảnh sát không kiên nhẫn cắt ngang.
Bằng chứng phạm tội đã được điều tra rõ ràng, đối với kẻ lòng lang dạ sói không cần khách khí.
Cảnh sát đứng đầu vung tay: “Đưa đi.”
Còng tay sáng loáng nhanh chóng nằm trên tay mẹ con Lý Phú Thành.
Các nhân viên khách sạn chứng kiến vở hài kịch này sợ ngây người.
Mãi đến khi cảnh sát mang người đi khuất, một phục vụ mờ mịt hỏi: “Vậy việc ăn trộm giải quyết thế nào?”
Giải quyết thế nào? Thế nào chả được.
Dù sao khổ chủ cũng không rảnh lo lắng tiền bạc bị mất.
Đó chỉ là vật ngoài thân, còn không bằng quan tâm án tử đang cõng trên người.
Lệnh bắt giữ giấy trắng mực đen, mọi người xung quanh đều thấy rõ ràng.
Hai mẹ con, một người tận tay giết chết con gái ruột mấy tháng tuổi, một người giúp đỡ hủy thi diệt tích.
Loài ác độc thế này bị ăn trộm cũng đáng, báo ứng đấy!
Lẽ ra án tử hình không nên công khai.
Nhưng quần chúng nhân dân muốn biết sự thật, cuối cùng vẫn đưa tin công bố.
Không ngờ những kẻ mặt người dạ thú còn tồn tại, lũ súc sinh!
Dân mạng tỏ vẻ tam quan của mình bị thay đổi.
“Tên tra nam đó bị bắt tại khách sạn chúng tôi.
Lúc đó tôi ở ngay bên cạnh.
Thật ra thằng chó đó mặt mũi sáng sủa, nhìn lịch sự hiền lành lắm, không ngờ lại là người như vậy.
Thằng đó khiến tôi lần đầu tiên khắc sâu cái gì gọi là văn nhã bại hoại.”
(Văn nhã bại hoại: là sói đội lốt cừu, lưu manh giả danh tri thức, bộ dáng nhìn vô cùng đứng đắn nhưng thực chất lại trái ngược, trong đầu không biết có bao nhiêu suy nghĩ đen tối xấu xa.)
“Nói hắn văn nhã bại hoại thì dễ nghe quá, thời đại gì rồi còn trọng nam khinh nữ, đã thế còn dám giết người? Bà tôi tuy hơi trọng nam khinh nữ, nhưng không đến nỗi nào, cùng lắm là thương anh tôi hơn thôi.”
“Thật ra nước ta có nhiều địa phương còn duy trì quan niệm này, thủ đoạn còn ác hơn.
Nào là lấy kim châm ngược đãi con đến chết, rồi chôn dưới đường đất, để cô gái bị ngàn người dẫm vạn người đạp.
Sống hay chết đều chịu tội.
Nhiều người biết chuyện không dám đến gần nhà bọn họ.
Những việc tương tự còn nhiều lắm, bị che giấu hết.
Thậm chí những kẻ gia trưởng không bị trừng phạt, còn sống sung sướng thoải mái.
Nghe nói vụ án này làm lớn là do hai tên ác ôn có chứng cứ rõ ràng, thái độ bên nhà mẹ đẻ cực kỳ kiên quyết, vợ của kẻ giết con đòi ly hôn rồi đệ đơn báo án.
Bên đó chi tiền thuê luật sư nổi tiếng, dập te tua luật sư biện hộ.
Nếu không sao có thể phán án chung thân, cùng lắm qua một hai năm là ra tù rồi.”
“Đứa bé thật đáng thương, mới bảy tháng tuổi, còn chưa kịp nhìn thế giới xung quanh.”
Dân mạng sợ hãi, phẫn nộ và đồng tình.
Du Tri Nhạc biết khá nhiều nội tình cũng không kiềm chế nổi cảm xúc, lên mạng hung hăng chửi bới.
Vẫn cảm thấy khó chịu, Du Tri Nhạc bèn hỏi: “Anh Cố, sau này Đóa Đóa vẫn đầu thai làm con gái của chị Ngô?”
“Lời anh Cố đã sai bao giờ chưa?” Cố Trường Sinh đang thái rau, không ngẩng đầu đáp.
Bữa trước thằng nhóc kiếm được việc tính làm tiệc chúc mừng, ai ngờ hai bên đều bận.
Một người muốn tăng ca, một người lo án tử.
Mãi đến hôm nay mới rảnh.
“Thật là.” Anh Cố phán lúc nào cũng chuẩn, coi như chuyện Đóa Đóa sắp kết thúc có hậu.
Nghĩ vậy, Du Tri Nhạc thở một hơi thật dài, an tâm nói: “Đóa Đóa lại đây, để anh xem có đáng yêu hơn không nào.”
Đóa Đóa nghe lời, hiện hình bay qua.
Hiện tại bé được Cố Trường Sinh nuôi dưỡng, quỷ khí đầy đủ, đủ đến mức mỗi tối bay đến nhà giam rồi bay về nhà vẫn thừa.
Hiện hình gì đó, bé dư sức.
Du Tri Nhạc giơ tay xoa đầu Đóa Đóa, nhéo cái má mũm mĩm của bé: “Thoải mái hơn rồi.” Không còn cảm giác ngực bị thứ gì đó đè lại, nặng trĩu khó thở.
Tiểu thiên sứ là thuốc chữa bệnh tốt nhất!
“Anh và mẹ Đóa Đóa bàn bạc thế nào, khi nào đưa Đóa Đóa đi luân hồi?”
Mẹ con lý Phú Thành phải vất vả lao động mỗi ngày, bị người khác đánh chửi, nhận đủ loại giày xéo.
Tối ngủ còn bị quỷ áp giường, vừa nhắm mắt sẽ gặp ác mộng.
Trong mơ như một vòng tuần hoàn lặp lại liên tục, họ phải trải qua cuộc sống của Đóa Đóa trước khi chết.
Bị bỏ đói, bị ném vào bể nước, đến khi còn chút hơi tàn thì vớt ra, trơ mắt nhìn cơ thể bị chặt thành từng khúc, rồi bị cho vào máy xay thịt xé nát.
Thần kinh của bọn họ vốn không ổn, có thể cảm nhận đầy đủ quá trình đau đớn này.
Vài lần như vậy, Đóa Đóa tuy còn hận, nhưng oán khí đã tan biến rất nhiều, không còn dày đặc.
Hôm nay ăn thêm chút đồ cúng là đạt điều kiện tiêu chuẩn để luân hồi.
“Bàn rồi, lát ăn cơm xong thì đi.” Hôm qua Đóa Đóa đã về nói với mẹ.
Chị gái của bé sau khi biết thì tạm nghỉ học, về nhà gặp tạm biệt.
Cuối cùng bé ghé qua nhà tù, đưa âm khí hòa vào cơ kể hai người trong ngục.
Tuy không còn mơ thấy ác mộng nhưng từ đó thân thể của họ sẽ dần suy yếu, các loại bệnh vặt thi nhau đến hỏi thăm.
Bác sĩ trong tù, trừ trường hợp nặng cần cấp cứu, sẽ không thèm chữa bệnh cho mấy phạm nhân.
Mẹ con Lý Phú Thành cứ từ từ thưởng thức.
“Cơm được rồi đó, Tiểu Nhạc về xem anh của em tan làm chưa? Kêu ảnh qua ăn cơm.” Cố Trường Sinh không quan tâm mấy chuyện về sau, thông báo cơm nước sẵn sàng.
“Aizzz, rồi rồi!”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...