Trong phòng ngủ xa hoa của biệt thự cao cấp, Nạp Lan Tư Ý mặc một bộ Âu phục màu xám nhạt, đứng trước cửa sổ sát đất. Bóng lưng cao lớn của ông mang theo vẻ lạnh lùng nghiêm nghị.
Peter và hai người nữa quỳ sau lưng ông, nơp nớp lo sợ.
“Ông chủ, thiếu gia đã cắt đuôi chúng tôi. Thân thủ của hai vị thiếu gia quả thật lợi hại. Chúng tôi không dám đối kháng trực tiếp với họ…”
“Câm miệng.” Nạp Lan Tư Ý vẫn nhìn ngoài cửa sổ tựa như đang bàn chuyện nhà, “Tôi đã nói gì? Đã mất dấu mà còn dám trở về gặp tôi?”
“Ông chủ…” hai người kia vừa muốn cãi lại thì bị Peter vội vàng xoay người ngăn lại. Theo Nạp Lan Tư Ý đã nhiều năm, anh biết rằng ông không bạc đãi thủ hạ của mình nhưng khi họ phạm vào tội nghiêm trọng thì sẽ trở nên lãnh huyết vô tình, cãi lại chỉ càng khiến họ chịu thiệt.
Peter lấy thanh dao tùy thân ra, hung hăng chặt xuống ngón út của mình, hét thảm một tiếng. Ngón út bị chặt rơi trên mặt đất, hai người phía sau bị kinh hãi.
Peter đè lại ngón tay đang không ngừng chảy máu, “Ông chủ, là tôi không lãnh đạo được bọn họ, xin tự nguyện chịu phạt. Nếu lần sau còn phạm sai lầm tương tự, xin ông chủ xử theo luật cũ. Hai người họ chỉ nghe theo lời tôi, xin ông chủ bỏ qua cho họ. Nếu lần sau không tìm được thiếu gia thì nhất định sẽ xin chịu phạt.”
Im lặng một lát, ba người đều nơm nớp lo sợ như phạm nhân chờ tử hình.
Nạp Lan Tư Ý mở miệng, “Lui xuống đi. Phải trong vòng nửa tháng điều tra ra nơi thiếu gia đến.”
“Vâng.” Peter lui ra ngoài, trên trán đầy mồ hôi. Nửa tháng, không khác gì phán anh án tử hình. Nhưng vì mạng sống, nhất định anh phải đánh một trận.
Nạp Lan Tư Ý xoay người, ấn vào điện thoại trên bàn, “Địch Văn, cậu vào đây.”
“Vâng, ông chủ.” Giọng Địch Văn vang lên, Nạp Lan Tư Ý ngồi trên ghế da, đôi lông mày rậm bau lại.
Không lâu sau, Địch Văn mở cửa bước vào.
“Ông chủ.”
Nạp Lan Tư Ý không nhìn anh, trầm giọng nói, “Đóng băng tài khoản của Địch và Luật lại. Bên cạnh đó, tôi muốn thu hồi lại cổ phần đã tặng cho chúng trong ngày sinh nhật. Cậu hãy thông báo cho các tờ báo đi.”
Địch Văn kinh ngạc nhìn Nạp Lan Tư Ý, “Ông chủ, không phải hôm qua ngài đã nói với công ty, cho phép hai vị thiếu gia vào ban giám đốc của Sang Thiên sao? Họ có thể tham gia vào hội nghị cổ đông bất cứ lúc nào. Hơn nữa hôm qua Thiên thiếu gia cũng đã đệ trình phương án do ngài tự tay viết và ký tên và đã được phê chuẩn, chứng minh cho các giám đốc. Nói cách khác, di chúc của phu nhân đã mấy hiệu lực, hiện tại ông chủ đã không có quyền loại bỏ tư cách cổ đông của hai vị thiếu gia.”
Gân xanh trên trán Nạp Lan Tư Ý hiện lên, “Cái gì mà tự tay viết và ký tên?”
Địch Văn mở tập hồ sơ, thật cản thận lấy ra một tờ giấy, đưa cho Nạp Lan Tư Ý.
Nạp Lan Tư Ý cúi đầu nhìn, đúng là chữ của ông, trao quyền cổ đông cho Nạp Lan Địch và Nạp Lan Luật, đưa họ vào ban giám đốc.
Đôi mắt ông ủ dột, ngón tay khép chặt lại, khớp xương nổi lên. Thì ra hôm qua hai tiểu tử này đã thừa dịp ông không ở nhà mà làm chuyện này, hơn nữa còn làm rất thật. Đúng là con trai của Nạp Lan Tư Ý ông!
“Xoạt xoạt”, tờ giấy trong tay Nạp Lan Tư Ý bị xé nát, Địch Văn kêu lên sợ hãi, “Ông chủ…”
“Ra ngoài!” Nạp Lan Tư Ý chỉ về phía cửa.
Thấy sắc mặt của Nạp Lan Tư Ý, Địch Văn bị dọa không dám ở lại lâu, nhanh chóng lui ra. Cửa đóng kín mà trong lòng anh vẫn còn cảm thấy may mắn. Theo Nạp Lan Tư Ý nhiều năm như vậy, đây là lần đầu tiên anh thấy ông giận như thế.
Lam Tĩnh Nghi tỉnh lại thì chỉ cảm thấy xương mình như tan ra. Cô hoàn toàn không còn khái niệm thời gian và không gian, cũng không biết Nạp Lan Địch và Nạp Lan Luật đã muốn cô ở đó mấy ngày.
Dưới thân cô là thảm bằng lông dày mềm mại. Sợi lông dán vào da thịt cô. Thân thể cô vẫn xích lõa, đã được tắm rửa sạch sẽ.
Cô mở mắt nhìn xung quanh thì phát hiện mình đã về Trục Lãng. Cô bau mày, hoàn toàn không nhớ được mình về đây bằng cách nào.
Tiếng bước chân vang lên tựa như tiếng chân mèo đầy lười nhác. Lam Tĩnh Nghi nhanh chóng ngồi dậy, cuộn mình lại thành một cục, ôm tay nhìn sang. Nạp Lan Địch đứng cách đó không xa nhìn cô, đôi mắt hẹp dài tản ra uy hiếp trí mạng.
Mái tóc đen của cậu hơi ẩm, hiển nhiên là vừa tắm rửa xong. Cậu mặc một bộ đồ màu trắng nhẹ nhàng thoải mái, toàn thân tỏa ra hơi thở tươi mát. Cậu chỉ lẳng lặng đứng cách cô không xa nhưng thân hình cao to bất phàm của cậu khiến người ta không thể không để ý.
Tư thế của cậu khiến Lam Tĩnh Nghi nghĩ tới một con báo đang rình mồi.
“Tỉnh?” Nạp Lan Địch đi tới.
Lam Tĩnh Nghi gục đầu xuống, mái tóc đen dài mềm mượt xõa trên bờ vai trần khiến cô càng trở nên điềm đạm đáng yêu.
Nạp Lan Địch cúi người, ngón tay thon dài lướt qua khuôn mặt cô, vén mái tóc dài của cô lên sau tau. Động tác của cậu dịu dàng đến mức khiến cô sợ hãi.
“Bỏ tay ra.” Cậu nhẹ giọng ra lệnh.
Lam Tĩnh Nghi ngẩng đầu, nhìn nhanh cậu, “Đưa quần áo cho tôi.”
Cô nghe thấy Nạp Lan Địch hừ nhẹ, “Bỏ tay ra, tôi không thích tư thế này của cô. Biết nhìn giống gì không? Giống một cô bé xử nữ vừa bị đàn ông cưỡng gian.” Cậu dường như không nghe thấy lời Lam Tĩnh Nghi.
Lam Tĩnh Nghi ngước mắt nhìn cậu, cắn môi, trong đôi mắt hiện lên quật cường.
Đôi mắt hẹp dài của Nạp Lan Địch hơi nheo lại, không có bất kỳ hành động gì nhìn ngón tay của cô. Cậu không lên tiếng nhưng chỉ bằng một ánh mắt đã khiến cô sợ.
Lam Tĩnh Nghi nhẹ nhàng, cực kỳ không tình nguyện buông hai tay ra, bộ ngực trắng nõn hiện ra trước mặt thiếu niên.
Nhũ phong mềm mại trắng nõn, đóa hồng mai như một quả anh đào thành thục. Khóe môi Nạp Lan Địch nhếch lên. Lam Tĩnh Nghi quỳ trên tấm thảm lông dài, đôi nhũ phong vì động tác của cô mà nhảy lên, hình thành nên một tư thế cực kỳ dụ hoặc.
“Địch, đưa quần áo cho tôi được không?” giọng của cô biến thành cầu khẩn. Cô không quen để thân thể xích lõa trước mặt người khác. Như thế khiến cô cảm thấy vô cùng xấu hổ.
Nạp Lan Địch tới gần, ngón tay thon dài bắt lấy một bên nhũ phong của cô. Đầu cậu từ từ cúi xuống, ngậm lấy đóa hồng mai.
“A~” Lam Tĩnh Nghi kinh hô.
Môi của cậu bắt đầu mút đóa hồng mai của cô, động tác rất mạnh lại đầy sắc tình, tựa như muốn mút ra sữa. Cô rất nhanh đã có phản ứng, cảm thấy có một dòng điện chạy từ đóa hồng mai xuống hạ thân. Một dòng nước ấm chảy ra từ hạ thân cô.
Cô quỳ trên đất, nhắm chặt mắt lại, thân thể cứng ngắc, hai chân duỗi thẳng, tùy ý để thiếu niên tà ác đùa giỡn nhũ phong của mình. Đóa hồng mai săn cứng lại, lớn lên dưới miệng thiếu niên.
Thiếu niên thả cô ra. Đóa hồng mai ướt đẫm đứng thẳng, rất lâu không trở lại bình thường, dường như bị cậu mút đến nỗi dài ra.
Lam Tĩnh Nghi ngã ngồi, thở gấp.
“Địch, tôi muốn mặc quần áo…”
Nạp Lan Địch nhíu mày nhìn cô, tiếng khẩn cầu mềm mại của cô khiến khóe môi cậu nhếch lên, “Ăn cơm xong tôi sẽ đưa cho cô.”
“Chúng ta về lại trường đi. Tôi muốn về trường đi dạy, học sinh đang chờ tôi. Hơn nữa các cậu cũng đã bỏ lỡ rất nhiều buổi học…”
“Cô giáo đừng nghĩ nữa.” Nạp Lan Luật xuất hiện từ lúc nào, trên tay bưng khay ăn. Cậu cũng mặc một bộ quần áo nhẹ nhàng thoải mái, mái tóc vàng tạo nên một sự tuấn mỹ rất riêng.
“Chúng tôi đã thay cô giáo xin nghỉ ở trường Lam Sơn. Tôi và Địch cũng đã xin tạm nghỉ học. Sợ rằng kiếp này cô giáo sẽ không còn liên quan gì tới trường Lam Sơn nữa.” Nạp Lan Luật nói, ánh mắt dừng trên nhũ phong của cô.
Lam Tĩnh Nghi kinh hãi, “Sao các cậu lại làm vậy? Các cậu lấy quyền gì mà thay tôi xin nghỉ việc?” Cô thực sự tức giận. Công việc đó là đam mê của cô nhưng bọn họ lại khiến cô mất đi.
“Chúng tôi là người đàn ông của cô. Lý do này được không?” Nạp Lan Địch kề sát tai cô, nói. Lam Tĩnh Nghi vội vàng dịch người đi để tránh tiếp xúc với cậu.
Cô tức đến nỗi ngực phập phồng nhưng lại bất lực.
“Ăn cơm đi.” Nạp Lan Luật đặt khay trên bàn, thức ăn rất đơn giản: sữa, salad, bánh mì, chân giò hun khói, khoai tây nướng và nửa cái đùi dê nướng. Lam Tĩnh Nghi quay đầu đi chỗ khác, nước mắt từ từ dâng lên trong mắt.
Nạp Lan Địch cắt một miếng thịt dê, ép cô quay mặt lại, “Ăn đi.”
Nước mắt lưu chuyển trong đôi mắt quật cường của cô. Cô mím chặt môi nhưng mùi thịt dê bay vào mũi cô khiến cô cảm thấy buồn nôn, liền lập tức cúi người nôn.
Cô không nôn ra cái gì bởi vì dạ dày trống không. Lúc này cô mới cảm thấy đói nhưng không muốn ăn gì cả, chỉ nhìn thấy đã muốn nôn.
“Ăn đi, đừng phun.”
Nạp Lan Địch vô cùng không vui, trong giọng nói tràn đầy tức giận khiến cô dừng nôn, khuôn mặt tái nhợt đầy sợ hãi nhìn cậu. Cậu nhét thịt dê vào miệng cô, nắm thật chặt cằm cô.
“Nôn nữa xem.” Giọng nói nghiêm khắc lạnh lẽo.
Cậu tàn nhẫn nhìn Lam Tĩnh Nghi thống khổ nhai nuốt, nhíu mày muốn nôn nhưng không dám. Nước mắt lăn khỏi khóe mắt, từ từ chảy vào miệng cô mang theo vị đắng.
Nạp Lan Luật sải bước dài, đẩy Nạp Lan Địch ra, “Bảo bối, sao vậy? Sao lại ủy khuất như thế? Khó chịu lắm à?” ngón tay cậu nhẹ nhàng lau đi nước mắt trên mặt cô.
“Cô nên ăn nhiều một chút. Hai ngày nay đã gầy đi rồi. Sao, ăn không vào à? Tôi có biện pháp khiến cô quên đi cảm giác buồn nôn.” Nói rồi cậu quay sang Nạp Lan Địch, “Địch, anh ôm cô ấy đi.”
Nạp Lan Địch bước qua, Lam Tĩnh Nghi giãy giụa rất nhỏ nhưng cậu đã nhấc hai chân cô lên, dùng giọng nói nhẹ nhàng lạnh lùng uy hiếp bên tai cô, “Ngoan ngoãn nghe lời.”
Nơi tư mật hiện ra trước mắt. hoa huy*t đã ẩm ướt, vẫn còn dấu vết bị đàn ông chà đạp nặng nề. Vách tường vẫn chưa đóng lại, có thể thấy được toàn bộ bên trong.
Nạp Lan Luật cầm lấy chân giò hun khói trên bàn, quơ quơ.
“Cái này giống cái gì?”
Lam Tĩnh Nghi tái mặt, bọn họ sẽ không…Đúng như cô nghĩ, Nạp Lan Luật đã đặt chân giò hun khói thô to trước lối vào của cô.
“Đừng…Luật…”
“Bảo bối đừng kêu, nhét cái này vào sẽ giúp cô quên đi cảm giác buồn nôn, hơn nữa nó còn có thể giúp chúng tôi mở rộng ra một chút, tiện cho chúng tôi đi vào, một công đôi việc.”
“Không…” mặc dù ngoài miệng cô kháng cự nhưng hoa huy*t đã phản ứng, mở ra khép vào.
“Nghĩ một đằng nói một nẻo, tiểu hồ ly mẫn cảm.” Nạp Lan Địch mắng, “Luật, còn không nhanh lên.”
Nạp Lan Luật nhét chân giò hun khói vào. Vật thô to từ từ mở rộng lối vào, chen vào sâu bên trong.
“A~~” Lam Tĩnh Nghi giãy giụa, Nạp Lan Địch giữ chặt cô.
Chân giò hun khói thô to như thế dường như hoàn toàn vùi vào trong cơ thể Lam Tĩnh Nghi. Lối vào bị mở lớn, từ bên trong có thể thấy được ruột chân giò hun khói màu đỏ.
Vách tường Lam Tĩnh Nghi bởi vì bị dị vật xâm lấn mà kịch liệt co rút lại nhưng vật kia quá lớn lại vào quá sâu khiến cô không thể đẩy nó ra, chỉ có thể cảm thấy hạ thân vô cùng khó chịu, lại có cảm giác muốn đi vệ sinh.
Cô chỉ cần khẽ động là vật kia sẽ cọ xát vào vách tường, khiến cho cơ thể cô cảm thấy hưng phấn khó hiểu.
“Thật lớn, to như như vậy mà cũng vào được.” Nạp Lan Luật thán phục. Nạp Lan Địch buông Lam Tĩnh Nghi ra, chuyển qua phía trước, mở đùi cô ra nhìn.
Lam Tĩnh Nghi vô cùng xấu hổ, mặt cô đỏ bừng.
Cô quỳ trên đất, hai chân mở lớn không thể khép lại, tay bị Nạp Lan Địch ép ra phía sau. Cô khổ sở quỳ trên đất. Động tác này rất tốn sức, bởi vì vật kia đang ra vào trong thân thể cô.
Hạ thân vô cùng khó chịu, tất cả cảm quan trong cơ thể như dời về hạ thân. Chỉ cần khẽ động là hạ thân sẽ có thứ gì đó chảy ra khiến cô không dám động đậy.
Nạp Lan Địch lại bắt đầu cắt thịt đút cho cô. Cô đã quên mất buồn nôn, chân giò hun khói trong hạ thân không lúc nào ngừng hành hạ cô. Cô nhai nuốt một cách máy móc.
Nạp Lan Luật rót đầy sữa vào ly, trực tiếp đút cho cô uống. Cô chưa uống xong thì bị sặc, toàn bộ sữa còn lại chảy lên người cô. Sữa trắng chảy trên thân thể trắng nõn của cô khiến thiếu niên thèm thuồng.
Cho cô ăn xong thì hai người bắt đầu ăn.
Lam Tĩnh Nghi cảm thấy hạ thân càng ngày càng khó chịu.
“Luật, giúp tôi lấy ra đi, xin cậu…”
“Lấy cái gì?” Nạp Lan Luật xấu xa hỏi.
“Chân giò hun khói…”
“Chân giò hun khói nào? Lấy ở đâu?” Nạp Lan Luật hỏi tiếp.
Lam Tĩnh Nghi thống khổ khom người, nhìn về phía Nạp Lan Địch.
“Nói đi, chỉ cần cô nói nó ở đâu thì tôi sẽ giúp cô.” Nạp Lan Địch hờ hững nói.
Cô nghẹn lời, không thốt ra được lời nào.
“Anh, có muốn ăn chân giò hun khói không?” Nạp Lan Luật hỏi, Nạp Lan Địch gật đầu. Nạp Lan Luật đứng dậy, tới bên tủ lạnh lấy ra một cái nhưng cậu lại cúi người mở đùi của Lam Tĩnh Nghi ra, dùng ngón tay tiến vào cái chân giò hun khói trong người cô.
“A~~” chân giò hun khói không ngừng chuyển động dưới sự dẫn dắt của Nạp Lan Luật, dẫn tới khoái cảm.
“Không phải muốn tôi giúp à? Mở chân ra, đừng kẹp chặt, nếu không không lấy ra được đâu.” Lam Tĩnh Nghi cắn răng, cảm thấy xấu hổ mà mở chân ra, khiến cho nơi tư mật hoàn toàn lộ ra.
Ngón tay Nạp Lan Luật luồn vào, cầm lấy đầu cái chân giò hun khói, từ từ lôi nó ra. Ngón tay cậu ướt đẫm, chân giò được lấy ra, lối vào bị mở lớn từ từ khép lại, một cỗ mật dịch bị nghẽn lại chảy ra.
Nhưng ngay khi Lam Tĩnh Nghi xụi lơ thì Nạp Lan Luật lại nhanh chóng đẩy cái chân giò hun khói vào. Nó đã được ướp lạnh lên cực kỳ lạnh lẽo. Cảm giác lạnh và sợ hãi tản ra từ hạ thân khiến thân thể Lam Tĩnh Nghi run lên không ngừng.
“A~~~~” tiếng rên rỉ tràn ra khỏi miệng cô, nhũ phong trước ngực cũng không ngừng lay động.
Hoàn toàn có thể dùng từ rùng mình để diễn tả cảnh trước mắt.
Nạp Lan Luật từ từ xé miếng chân giò hun khói ướt đẫm ra, ngón tay vẫn còn dính đầy mật dịch của Lam Tĩnh Nghi. Cậu không để ý, dùng dao nhỏ từ từ cắt chân giò hun khói thành từng mảnh nhỏ, chia đều trên khay của mình và Nạp Lan Địch.
Lam Tĩnh Nghi quỳ rạp trên đất, luồng khí lạnh kích thích khiến cánh hoa của cô không ngừng co giật.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...