Thân thể cô bị đụng phải cong gập xuống, sau đó từ trong ngực truyền đến một trận đau đớn. Cô cúi người xuống, không dám lấy tay che ngực, bởi vì bây giờ có ngàn vạn con mắt đều đang nhìn về phía cô.
Bộ ngực là bộ phận mềm mại nhất trên thân thể người phụ nữ, sợ nhất chính là bị đánh đau, bộ ngực của cô giờ này rất đau tựa hồ sắp sưng lên đến nơi. Cô hút khí, đè nén đau đớn, đứng lên.
Quả bóng rổ đã một lần nữa được ai đó ném vào sân bóng, hai người trên sân bóng lại càng kịch liệt đấu đá nhau.
Đôi con ngươi đen lạnh lùng kia không bao giờ nhìn cô nữa, mà thay vào đó một đôi mắt đạm mạc lại nhìn cô nhiều hơn.
Trên sân lại truyền đến tiếng hoan hô, Nạp Lan Địch giành được bóng .
Tất cả thanh âm cùng ánh mắt người khác cô đều không nghe được, cũng không cảm giác được, thứ duy nhất cô có thể cảm thấy được lúc này chỉ là bộ ngực đang truyền đến từng trận đau đớn, cô cắn chặt môi, nước mắt đảo quanh trong khóe mắt, lại bị cô cật lực kìm xuống.
“Cô giáo, cô không sao chứ?” Kiều Bối Nhi với Tiêu Anh cùng nhau hỏi.
“Không… sao…” Tay cô đè chặt trên bụng, dường như chỉ có như vậy mới có thể giảm nhẹ một chút đau đớn, thanh âm của cô nghe qua rất yếu ớt, đôi môi lại nhẹ nhàng run rẩy .
“Có cần đi phòng y tế hay không?” Tiêu Anh hỏi.
“Thực sự không có việc gì ” Lam Tĩnh Nghi cười cười.
“Cô giáo thực sự không có chuyện gì sao, hình như bị bóng đánh vào mà?” Nạp Lan Luật cũng chui đầu vào hỏi.
Lam Tĩnh Nghi cắn môi, hắn rõ ràng thấy được còn hỏi cô như vậy. Cô quật cường mím môi, không nhìn đến hắn.
“Nếu như có chuyện không cần phải cố gắng chịu đựng” Nạp Lan Luật nói, “Các cô xem đi, tôi mang cô giáo đến phòng y tế “
“Không cần…” Lời của cô còn chưa nói xong, đã bị Nạp Lan Luật kéo ra khỏi đoàn người.
Cô chỉ cảm thấy thân thể của mình hình như bay lên, những người chung quanh xẹt qua trước mắt cô, Nạp Lan Luật khí lực thật lớn, hắn kéo cô chạy ào vào phòng khách của ký túc xá.
Sau đó hắn lại kéo cô vào một gian phòng nhỏ, đầu Lam Tĩnh Nghi có chút u mê, ngực ẩn ẩn đau đớn, hạ thể cũng bởi vì vừa rồi kịch liệt vận động mà bị ma sát đau xót.
Hơi thở nhẹ nhàng của chàng trai truyền vào lỗ tai cô, cô có thể cảm giác được cái bóng cao to của chàng trai đang đặt ở trên người cô, cái loại cảm giác này làm cô không thể kìm chế.
Cô chậm rãi mở mắt, nhìn thấy mình đang đứng trong một gian phòng nhỏ hẹp, ngoại trừ một số dụng cụ vệ sinh cũng chỉ có hai người bọn họ, nơi này là phòng tạp vật của trường học , hắn mang cô tới nơi này làm gì?
Cô ngẩng đầu lên nhìn hắn.
Chàng trai tóc vàng nhu trường, vòng cung gò má hoàn mỹ làm cho thiên sứ cũng than thở không bằng. Ánh mắt hắn chậm rãi dời về phía bộ ngực đang phập phồng của cô.
“Cho anh nhìn một chút “
“Không…” hai tay Lam Tĩnh Nghi đan lại để trước ngực, dưới bàn tay truyền đến một trận đau, cô cố chịu , thanh âm phát ra có chút run rẩy “Tôi không sao, tuyệt đối không đau “
Chàng trai không nói chuyện, môi cong lên không vui , tay hắn với tới đem tay cô lấy xuống, đặt qua hai bên.
“Ngoan ngoãn , không được cử động” thanh âm hắn nhẹ nhàng như thì thầm, sau đó hắn cúi người đặt tay lên vạt áo cô, nhẹ nhàng cởi ra. Lam Tĩnh Nghi dán lưng lên vách tường, thân thể cứng ngắc, sắc mặt tái nhợt.
“Tôi thực sự không có việc gì…”
Hắn giơ lên một ngón tay ý bảo cô chớ lên tiếng. Áo cô bị kéo cao lên đến xương quai xanh, bộ ngực tuyết trắng, đầy ắp hoàn toàn lộ ra, nụ hoa tiếp xúc với không khí lạnh lẽo, chậm rãi cứng rắn.
Nạp Lan Luật hít một hơi, nguyên bản bộ ngực hoàn mỹ không tỳ vết lúc này có một khối lớn xanh tím ứ ngân.
“Địch thực sự rất quá đáng” hắn dùng ngón tay nhẹ nhàng đụng chạm bầu ngực tuyết trắng không tì vết kia.
“A…” Lam Tĩnh Nghi lui thân thể, nhẹ nhàng kêu đau.
Chàng trai ngẩng đầu chống lại đôi mắt cô đang đong đầy hơi nước, một tay hắn vẫn cố định trên xương quai xanh, hai khỏa bạch nhũ ngạo nghễ đứng ở trước mắt hắn.
“Còn nói không đau, miệng cứng thế làm gì “
“Tôi không sao, buông tôi ra…”
Chàng trai nắm tay cô đặt trên vạt áo, đè lại, “Tự mình cầm đi, anh bôi thuốc giúp em. “
“Không cần…”
Chàng trai ngẩng đầu cười nhẹ, “Anh biết bảo bối của anh ngoan nhất mà, đúng không?” Chữ cuối cùng như tiếng hừ khẽ từ trong khoang mũi truyền ra, mang theo uy hiếp rõ rệt.
Hắn buông tay cô ra , cố ý dừng lại một hồi. Lam Tĩnh Nghi hai tay cầm áo mình đặt trên xương quai xanh , đem một mảng cảnh xuân hiện ra trước mắt chàng trai, hai khỏa vú trắng noãn, nhũ tiêm cứng rắn, da thịt nhẵn mịn, rãnh giữa bầu ngực mê người như đang muốn hấp dẫn người ta phạm tội, ngon lành mềm mại.
Lam Tĩnh Nghi nhẹ nhàng nghiêng đầu qua một bên, nhắm mắt lại, đầu ngón tay co lại tiết lộ cô đang rất khẩn trương.
Nhìn cô bộ dáng ngây ngô câu nệ, trong mắt chàng trai lướt qua một tia cười thú vị. Tay hắn trượt vào túi quần, cầm lấy một cái hộp nhỏ, mở ra, dùng ngón tay trỏ lấy ra một ít thuốc cao lành lạnh nhẹ nhàng bôi lên vùng da ứ xanh tím.
Ngón tay thon dài lành lạnh nhẹ nhàng vòng quanh trên làn da mẫn cảm, có một chút đau đớn cùng hơi lạnh chạm vào da thịt của cô. Ngón tay hắn thỉnh thoảng lướt qua nụ hoa cô, làm như vô ý gảy gảy, lại làm cho nụ hoa cứng rắn đứng thẳng lên, ở trong thân thể cô khơi dậy một mạch nước ngầm.
Không có người nào không bị thân thể xinh đẹp của cô mị hoặc, huống chi là chàng trai đã có quan hệ như vệ chồng với cô, dần dần hắn quên đi mục đích ban đầu.
Tay hắn càng ngày càng tích cực xoa lên bầu ngực của cô, nụ hoa cũng đã bị thuốc cao trong suốt nhuộm lên sáng bóng.
“Uhn…” Khi hắn lại một lần trêu chọc đầu nhũ hoa , có tiếng rên rỉ nhẹ nhàng không tự chủ ức phát ra. Ngón tay cô run lên, vạt áo trơn tuột rớt xuống.
Chàng trai ngẩng đầu, con ngươi đen lóe sáng, hắn nhẹ nhàng đem vạt áo cô đẩy ra, hai bàn tay to thuận thế ôm trọn hai bầu ngực.
“A…” thân thể Lam Tĩnh Nghi giật mình co rụt lại, bởi vì đột nhiên bị nắm chặt, cũng bởi vì hắn đè ép, bộ ngực bị thương truyền đến một trận đau.
“Xin lỗi, anh quên mất…” Hắn lập tức buông tay ra, trở tay cầm lấy một bầu vú khác, đỉnh nụ hoa ngang ngạnh đứng thẳng , hắn cúi đầu, đem nó toàn bộ ngậm vào trong miệng.
“Cứng quá…” Hắn than nhẹ, mút, phát ra thanh âm chụt chụt.
“Không nên như vậy…” Lam Tĩnh Nghi đẩy hắn, thân thể lại bởi vì hắn đùa bỡn mà động tình , khi hắn dùng sức hút cô cũng cong người đứng dậy, đem bầu vú đưa sâu vào trong miệng hắn.
Hắn mặc kệ cô giãy giụa, ngăn chặn thân thể của cô, nhiệt tình gặm mút nụ hoa ngon lành đang căng nứt.
Lúc hắn buông cô ra, trên nụ hoa đã dính đầy nước bọt, giống như nụ hoa mùa xuân được tưới tắm trở nên tươi mát, càng tiên diễm mê người.
Cô dựa lưng vào tường, nhẹ nhàng thở dốc, hắn nhìn chằm chằm cô, hô hấp cũng có chút gấp gáp.
“Còn đau không?”
“Chúng ta đi thôi…” Cô đứng lên.
Hắn ngăn chặn bả vai cô, đem cô một lần nữa đặt lên trên tường. Hô hấp của hắn cũng trở nên dị thường không ổn định.
Bọn họ hai mắt đối diện , một bên là khủng hoảng, một bên là màu đen dục vọng.
Tay chàng trai vươn xuống phía dưới, với vào trong quần cô.
“A, cậu làm gì…”
Tay hắn đã mò thấy một mảnh dính dấp, ẩm ướt xuân ý.
“Ướt như thế, muốn sao…” Hắn cắn lỗ tai của cô, cô run lên dưới thân thể hắn.
“Không…”
“Đừng lừa gạt mình , phía dưới chảy nhiều nước như vậy còn nói không muốn” hắn có điểm tà ác nói ,liền kéo quần cô xuống, quần đã rơi xuống dưới chân, hạ thể trắng noãn mảnh khảnh hoàn toàn lộ ra.
Cô khép chặt hai chân, “Nạp Lan Luật, đây là trường học, xin cậu…”
“Trường học thì không thể làm tình sao ?” trong mắt hắn mang theo một chút tiếu ý, “Xin lỗi, anh sẽ thật cẩn thận, sẽ không đè lên nên nơi đó của em” ánh mắt hắn tà ác nhìn lên bầu ngực đã bôi thuốc mỡ của cô.
Hai tay mơn trớn trớn cặp đùi trơn mịn, tay chậm rãi chạm vào gốc đùi, chen đi vào, dùng ngón tay lung tung xoa nắn hoa huy*t của cô, đẩy ra hai cánh hoa, ở thủy mật huyệt khẩu cào nhẹ, ngón tay nhập vào khiêu khích, nhẹ nhàng cắm rút, từ trong hoa huy*t trào ra một lượng lớn mật thủy xối ướt ngón tay hắn.
Vì bị kích thích, thân thể Lam Tĩnh Nghi cong lên, đùi rung động, sớm đã tự động vì hắn mà mở rộng cửa. Nạp Lan Luật quỳ gối bên chân cô, ngón tay không ngừng kích thích âm hộ cô, chà xát lên âm hạch.
Lam Tĩnh Nghi chịu không nổi hắn gây kích thích, thân thể không ngừng cong lên vặn vẹo, hạ thể gợn nước tràn lan, làm ướt cả bàn tay Nạp Lan Luật, thủy dịch rơi xuống, huyệt khẩu sưng đỏ không ngừng co quắp.
Nạp Lan Luật đem thân thể cô xoay lại, đưa lưng về phía hắn, để cho tay cô chống trên tường, hắn dùng lực đẩy ra cánh mông trắng noãn, âm hộ ướt đẫm thủy dịch hiện lên trước mắt, huyệt khẩu vì tối hôm qua bị cuồng cắm một đêm còn chưa khép lại, từng chút từng chút co rút nhảy lên.
Cánh hoa sưng đỏ sung huyết lật ra, lộ ra thịt hồng non mịn bên trong. Một dòng mật nước trong suốt men theo cái miệng nhỏ đang đóng mở trào ra ngoài, ngón cái Nạp Lan Luật dời về phía mật huyệt, ngón tay lập tức bị thịt mềm hút chặt, toàn bộ ngón tay đều bị mật nước bao phủ. Hắn hướng bên trong đè chặt ngón tay, đem một túi d*m thủy bài trừ ra ngoài, theo ngón tay thon dài của hắn chảy xuống làm ướt đẫm cả bàn tay, khi trên da thịt hắn dính đầy thủy dịch ái muội thủy .Một bàn tay đè xuống mật huyệt của cô, một cái tay khác dời xuống phía dưới của mình.
Hắn đem ma thú dưới thân mình thả ra ngoài , dùng sức đẩy ra cánh hoa của cô, động thân một cái thật mạnh đem căng cứng dục vọng của mình cắm sâu vào. Chặt trất hoa kính bị hắn thô to chống mở, hoàn toàn bị hắn nhồi đầy, thiếp hợp không một khe hở, cự vật dường như hoàn toàn khảm chặt vào nơi tự mật của cô.
“A” Lam Tĩnh Nghi thân thể bị đụng, đẩy mạnh về phía trước, hai đầu gối bị bất ngờ ngã quỳ trên mặt đất, thế nhưng cái mông nhỏ lại bị Nạp Lan Luật nắm thật chặt, hắn cuồng liệt đánh vào cô, thô lớn dục vọng ở trong huyệt khẩu nhỏ hẹp ra ra vào vào.
“Uhm…” Cô cắn môi thừa thụ hắn cuồng tứ giữ lấy mình, mỗi một lần bị hắn hoàn toàn tiến vào đều làm cho cô cảm thấy bị xé mở đau đớn, cô không dám kêu, chỉ có thể liều mạng kiềm chế, nhưng mà âm thanh than nhẹ vẫn theo miệng cô tiếp tục phát ra.
“Phốc phốc” tiếng nước cùng âm thanh thân thể va chạm, ở nơi cửa huyệt nho nhỏ đang cất chứa cự vật thô to nóng bỏng không ngừng phát ra, phổ ra một khúc nhạc dâm mỹ.
Cô sưng đỏ thịt huyệt mặc dù tối hôm qua bị bọn họ cuồng cắm một đêm, vẫn chưa khép lại nhưng hoa kính đang ẩm ướt vẫn cắn chặt lấy cự vật, kìm lại nơi thô to của hắn, thịt vách tường mềm mại thủy mật cùng dương v*t thô to theo từng động tác hắn luật động càng lúc càng nhanh ma sát giao cấu, khoái cảm ầm ầm kéo tới.
Hắn rút ra cự long tráng kiện đang chôn sâu trong cơ thể cô, nắm lấy đỉnh nhẹ run rẩy, đem lửa nóng dung nham phun lên miệng thịt đang không ngừng co rút. Miệng âm hộ mềm mại tiên diễm tức khắc bị tinh dịch màu trắng xối ướt, trên cánh hoa, thịt huyệt khẩu, từng chút từng chút nhỏ xuống rơi trên mặt đất
Toàn bộ thân thể Lam Tĩnh Nghi xụi lơ trên mặt đất, toàn thân mềm nhũn không còn một chút khí lực.
Nạp Lan Luật ôm cô lên, giúp cô kéo quần lên, chính hắn khóa quần lại không có kéo, cự long thô lớn vẫn đứng thẳng như cũ thình lình ở giữa hai chân, lắc lư theo động tác của hắn. Hắn cẩn thận giúp cô kéo sửa lại y phục, mặc áo vào cho cô, ngón tay xoa khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt đang thất thần.
Lam Tĩnh Nghi tựa ở trước ngực hắn, hoàn toàn mặc cho hắn loay hoay. Cứng rắn của hắn chặt chẽ đặt sát trên thân thể cô.
“Nơi đó còn đau không?”
Cô chậm rãi lắc lắc đầu, đem thân thể dán chặt vào tường hơn.
“Mệt mỏi? Mới một lần thôi mà” hắn nắm lấy cằm cô, nghiền ngẫm nhìn đôi mắt vẫn đang thất thần, cúi đầu hôn lên đôi môi tinh mịn.
Lam Tĩnh Nghi nhắm hai mắt tiếp nhận nụ hôn của hắn, nụ hôn của hắn tựa như cơn mưa tươi mát rơi trên đôi môi cô, nhẵn nhụi ôn nhu, giống như cơn mưa nhỏ theo con gió nhẹ bay qua.
Cô nằm ở trước bàn, thân thể thật khó chịu. Trước ngực từng đợt co quắp đau đớn, dưới hạ thân dính ngấy, làm cô cảm giác mình thật dơ bẩn. Dấu vết vừa hoan ái cùng với tinh dich của chàng trai ấy tất cả đều phun ở hạ thể cô, cô căn bản không kịp cũng không có thời gian chà lau.
Hạ thể có một trận nhiệt lưu vọt tới, cô giật giật thân thể, lại là một cỗ nhiệt lưu khác. Cái loại cảm giác này quá quen thuộc. Cô đứng lên, đã nhìn thấy có vết máu từ trong quần mình trườn bò qua bàn chân.
Không hề dấu hiệu báo trước, cứ thế cô căn bản không có chuẩn bị.
Có lẽ là do tối hôm qua cùng với chàng trai vừa rồi vô hạn đòi hỏi, còn có cô gần đây không hề tiết chế phóng túng, làm cho thời gian hành kinh của cô sớm hơn.
Làm sao bây giờ? Cô cái gì cũng không mang! Cô hoảng loạn cầm lấy túi xách chuẩn bị chạy tới căn tin của trường học, thế nhưng mới vừa đi ra một bước, hạ thể lại nảy lên một cỗ nhiệt lưu, cô giơ chân lên, đế giày đã là một mảnh dính dính máu hồng.
Cô bộ dạng này làm sao có thể đi ra ngoài gặp người chứ?
Lúc này, cửa khe khẽ mở ra , Hàn Phong đi tới.
“Thế nào anh vừa đến em lại muốn đi sao?” Hắn ôn hòa mở ra vui đùa.
Lam Tĩnh Nghi sắc mặt đột nhiên biến đổi, cô lui về phía sau, “Không… Không có “
Ánh mắt Hàn Phong đột nhiên dừng ở trên chân cô, “Tĩnh Nghi…” Hắn ngẩng đầu.
Lam Tĩnh Nghi cảm giác một trận trời đất xoay chuyển.
Đầu óc rối bù nhìn xuống, Lam Tĩnh Nghi hướng về phía thân thể của mình. Đây là phòng làm việc của Hàn Phong, phòng làm việc của anh có mang theo một ít đồ dùng hàng ngày, Hàn Phong thường thường không trở về nhà vẫn ở lại nơi này.
Đem thân thể chà lau sạch sẽ, cô cầm lấy quần lót nữ tính cùng băng vệ sinh cao cấp đang đặt chỉnh tề trên bàn, đó là vừa rồi Hàn Phong mua về giúp cô.
Cô không thể tưởng tượng ra cảnh anh mua mấy thứ này giúp cô, đối mặt với ánh mắt tìm tòi nghiên cứu của người bán hàng anh sẽ có biểu tình gì. Mặc chỉnh tề xong, cô chần chừ kéo cửa ra.
Hàn Phong đang đưa lưng về phía cô đứng trước cửa sổ. Bóng lưng cao ngất kia đang trù trừ chờ cô.
Cô đi tới, ôm lấy hông anh, đầu tựa vào tấm lưng của anh. Hàn Phong không nhúc nhích, tùy ý để cô ôm mình.
“Học trưởng, cưới em đi…”
Hàn Phong cúi đầu, nhìn thấy hai cánh tay trắng nõn của cô đang ôm chặt trước ngực hắn, trong con ngươi bỗng nhiên một tia ôn nhu.
“Không nên nói những lời vui đùa như vậy với anh…” Hắn chịu không nổi, hắn sẽ tin là thật… Trong giọng nói của hắn có một tia cay đắng.
“Em không có nói đùa…” Đầu cô nghiêng qua, mặt càng chôn sâu lên tấm lưng vững chãi của anh, trong hơi thở tràn đầy hương thơm xà phòng tươi mát thanh nhã phát ra từ trên người anh.
“Chuyện như vậy không thể muốn nói thế nào thì nói, em như vậy anh cảm thấy em giống như đang giận dỗi “
Cô không nói thêm gì nữa, chỉ là đem gò má chôn chặt sau lưng hắn, hương vị nhàn nhạt kia làm cho cô không muốn rời đi.
Có một dòng nước ẩm nóng chậm rãi thấm ướt lưng hắn, cảm giác nóng hổi trên lưng truyền tới tận tim hắn, hắn cố nén lại xúc động muốn quay đầu, thân thể vẫn đứng thẳng làm chỗ dựa cho cô .
Thời gian thật dài —-
“Học trưởng, em rất bẩn, rất dơ bẩn, em không còn mặt mũi nào gặp lại anh” cô như đứa trẻ mắc lỗi khóc thút thít .
Trong lòng hắn bùi ngùi thở dài, đối mặt với cô như vậy, hắn căn bản cũng không có biện pháp buông tay, hắn xoay người, hai tay ôm lấy khuôn mặt nhỏ nhắn của cô.
“Vừa rồi là ai nói muốn gả cho anh, hiện tại lại nói không muốn gặp anh nữa, nói cho anh biết câu nào là thật câu nào là giả?”
Lam Tĩnh Nghi rơi nước mắt nhìn anh, chậm rãi quệt miệng.
Hắn giữ lấy đầu cô đặt trước ngực mình, “Đứa ngốc, vĩnh viễn không được nói không muốn gặp anh, dù em làm cái gì cũng đừng sợ bị anh nhìn thấy được, cho dù là mặt xấu nhất bị anh thấy được cũng đều không sao cả, biết không?”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...