Đào Thoát

Xe thể thao màu đỏ rẽ vào sân trường Lam Sơn.

“Đi đi, bảo bối.” Nạp Lan Luật bĩu môi với Lam Tĩnh Nghi, sảng khoái nói đến mức khiến người ta không thể tưởng tượng được.

“Đừng nhìn tôi bằng ánh mắt đó. Tôi sẽ không cản cô.” Nạp Lan Địch buông tay ra, dựa vào ghế nhìn cô, bày ra vẻ xem kịch vui.

Mặc dù dáng vẻ sảng khoái của họ khiến cô sợ nhưng sao cô còn quan tâm được nhiều như thế. Cô đứng lên muốn mở cửa xe ra nhưng chân vừa chạm đất đã mềm nhũn ngã trở lại ghế. Mỗi một tế bào trên người cô đều đau đớn.

“Nếu không thể cũng đừng cậy mạnh. Tôi không thích phụ nữ làm trái lời tôi.” Nạp Lan Địch lành lạnh nói.

Lam Tĩnh Nghi cắn môi, dùng sức lấy tay chống vào ghế để đứng lên. Chân cô run lên, hạ thân bị ma sát nên đau đớn. Cô đẩy cửa ra nhảy xuống.

“Oạch” hai đầu gối cô đập mạnh xuống đất, cả người rạp trên đất.

“Cô bé ngốc.” Nạp Lan Địch đẩy cửa xe ra.

“Anh” Nạp Lan Luật gọi cậu, “Bỏ cái ý nghĩ đó đi. Anh cho là không cho cô ấy đến trường thì cô ấy sẽ thành thành thật thật ở nhà sao?”

Nạp Lan Địch dừng tay, nhìn về phía Lam Tĩnh Nghi.

Lúc này, Lam Tĩnh Nghi đã giãy giụa đứng lên, đi về phía phòng làm việc. Bước chân cô mặc dù hơi tập tễnh nhưng rất kiên định. Bóng lưng nho nhỏ tỏa ra sự quật cường không ai có thể ngó lơ.

Cho đến khi cô đi vào phòng làm việc, xụi lơ trên sàn nhà lạnh băng, cô mới thở nặng nhọc. Nhưng trong lòng thì từ từ bình tĩnh lại. Hai thiếu niên đó không đi cùng, điều này thật ngoài dự liệu của cô. Cô cho rằng mọi chuyện sẽ không thuận lợi như thế.

Tích góp được một chút sức, cô chậm rãi đi lên lầu. Hôm qua cô không đến trường nhưng không xin nghỉ, không biết hiệu trưởng có trách cô hay không.

Vừa bước lên cầu thang thì nghe tiếng bước chân vang lên.

Cô giương mắt, thân thể giống như bị điện giật, vội vàng trốn ra sau cầu thang. Cô nhẹ vỗ lên ngực, nhắm mắt dựa vào bức tường lạnh như băng, cảm thấy tim đang đập loạn.

Cậu ta đi học, nhưng sao cô có thể đối mặt đây?

Tiếng bước chân đi xuống rồi biến mất. Cô thở phào nhẹ nhõm, đứng lên muốn đi ra ngoài. Nhưng vừa dời được một bước thì thân thể liền cứng đờ. Lam Tứ đang đứng trước mặt cô, đôi mắt lợi hại nhìn cô chằm chằm.

Cô kêu nhỏ, trong mắt chứa đầy sự giật mình không thể giấu diếm. Cô lui lại, lưng dán lên trên bức tường lạnh băng.

“Sao lại trốn tôi? Cô giáo…” Hai chữ cuối cùng rất nhẹ, rất lạnh. Trong đôi mắt thiếu niên là băng hàn thấu xương.

“…”

“Bởi vì đã lên giường với tôi à?”

Lam Tĩnh Nghi mở lớn mắt, kinh ngạc lúc nãy còn chưa lui đi thì sự khiếp sợ lại lần nữa tràn ngập đôi mắt cô. Cô khó có thể tiếp thu được rằng lời như vậy sẽ được Lam Tứ nói ra.

Không phải tối qua cậu ta sốt sao? Không phải tối qua cậu ta không biết gì hết sao?

Khuôn mặt nhỏ nhắn điềm đạm đáng yêu tràn ngập hoảng sợ. Đôi mắt đen nhánh phản chiếu bóng dáng băng lãnh của cậu. Gương mặt tái nhợt khiến cậu đau lòng. Nhưng khi nhìn tới đôi môi phấn nộn thì sự phẫn nộ che lấp toàn bộ suy nghĩ trong lòng cậu.

Tiếng kêu dụ hoặc phóng đãng của cô gái lại vang lên bên tai, một cảnh tượng hiện lên trước mắt cậu.

Trên thân thể trắng nõn là những vết bầm khiến người ta nhìn mà sợ hãi. Hạ thể không có gì che đậy, nhũ phong trắng nõn, khu rừng rậm rạp nữ tĩnh. Người đàn ông trẻ tuổi tuấn mỹ mãnh liệt, anh tuấn lại thành thục – Hàn trưởng bộ môn quấn lấy cô, trong di động tràn ngập tiếng động dâm mỹ…

Tất cả tất cả không thể liên hệ với cô giáo điềm đạm đáng yêu nhu nhược yên lặng trước mắt. Nhưng chuyện không thể tin được đều xảy ra trên người cô. Phía sau sự nhu nhược yên tĩnh của cô là gì? Cô rốt cuộc có bao nhiêu đàn ông? Có phải mỗi đêm cô lại uyển chuyển hầu hạ dưới thân một người đàn ông khác nhau không? Đôi mắt đen co rút lại.


Lam Tứ trở nên thật xa lạ. Ánh mắt như thế khiến cô sợ hãi.

“Lam Tứ, em căn bản không biết mình đang nói gì.” Cô run run nói, muốn chạy khỏi cái góc tăm tối này.

Thế nhưng một đôi tay có lực đã mạnh mẽ ép cô trên tường.

Trong đôi mắt đen như mực của thiếu niên là hai đóa hoa lửa, đốt cháy da thịt cô.

“Lên giường với người đàn ông khác, cô cũng không chịu thừa nhận sao? Hay là chỉ có tôi…?” Thiếu niên nói, đầu đã cúi xuống, hôn lên nhũ phong đầy đặn sau lần vải.

Cậu tìm được đóa hồng mai rất nhanh, nhẹ nhàng liếm hôn.

“Lam Tứ, em… A ~~” Cô không có sức giãy giụa huống hồ thiếu niên này còn cao to như thế. Trước ngực rất nhanh ẩm ướt một mảng lớn, đóa hồng mai mẫn cảm đã cứng lên dưới lưỡi của thiếu niên, đứng thẳng lên. Lần vải bị thấm ướt trở nên trong suốt, cơ hồ lộ ra đóa hồng mai đo đỏ.

Cái lưỡi đang tàn sát bừa bãi của thiếu niên vẫn không ngừng liếm cắn. Ngực cô càng ngày càng ướt, vải áo dính sát vào nhũ phong đầy đặn. Đầu lưỡi lướt qua đóa hồng mai khiến cô như bị điện giật.

“Lam Tứ, buông ra…Em căn bản không biết mình đang làm gì…A ~~” cô thở gấp, không dám lớn tiếng.

Tựa như kháng nghị, thiếu niên cắn lên đóa hồng mai.

Tiếng bước chân vang lên, Lam Tĩnh Nghi dùng hết sức lực đẩy thiếu niên ra, đi về phía người đang tới.

Cô ào vào lòng người kia. Trong vô thức, cô cảm thấy người này có thể dựa vào.

Hàn Phong cầm lấy vai cô, “Tĩnh Nghi, làm sao vậy?” Anh ngẩng đầu, giật mình. Bởi vì anh nhìn thấy dưới cầu thang mờ tối có một thiếu niên đang đi tới.

Thiếu niên cắn chặt môi, dùng ánh mắt tối tăm nhìn anh và Lam Tĩnh Nghi trong lòng anh.

Hàn Phong nhíu mày.Trực giác cho thấy thiếu niên trước mắt này và Lam Tĩnh Nghi có chuyện gì đó. Anh cúi đầu, nhẹ giọng hỏi, “Có chuyện gì vậy, Tĩnh Nghi?”

Lam Tĩnh Nghi ngẩng mặt lên, lộ ra nụ cười như hoa yếu ớt, “Không có gì đâu học trưởng. Chúng ta đi thôi.” Lúc cô nói chuyện vẫn không dám nhìn về phía trước.

Hàn Phong lại nhẹ nhíu mày. Nhưng anh vẫn gật đầu, giương mắt nhìn Lam Tứ, “Đã vào học, em còn chưa vào lớp à?” Trong giọng nói mang theo uy nghiêm của trưởng bộ môn.

“Đi thôi.” Anh cúi đầu, dịu dàng nói với Lam Tĩnh Nghi rồi đỡ cô lên lầu.

Lam Tứ đứng tại chỗ không nhúc nhích, ánh mắt vẫn đuổi theo bóng lưng của hai người. Trong đôi mắt hẹp dài có một tia tối tăm.

Lam Tĩnh Nghi lấy sách che trước ngực mình. Một bên ngực vừa lạnh vừa ẩm, bị nước miếng thấm ướt nên vải áo dính sát lên ngực cô, rất khó chịu.

“Sao vậy? Không thoải mái à?” Hàn Phong phát hiện ra sự bất thường của cô. Ánh mắt anh nhìn vào cuốn sách cô vẫn cầm trên tay. Nhìn chằm chằm vào vị trí đó có vẻ không đúng lắm nên anh dời tầm mắt, nhìn lên khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt của cô.

Cô hôm qua không tới, không phải là bị bệnh chứ?

“A, không, không có.” Lam Tĩnh Nghi ôm chặt sách, “Lát nữa em có giờ. Đây là giáo án.” Trên mặt cô có chút không được tự nhiên.

Hàn Phong không nói gì, nhìn cô chằm chằm, trong ánh mắt dịu dàng có chứa lo lắng.

“Hôm qua…”

“Hôm qua…” Hai người cùng nói, rồi nhìn nhau cười.


“Hôm qua…Anh tới tìm em…”Hàn Phong nói trước.

“A…” Lam Tĩnh Nghi kêu một tiếng, thấy mình luống cuống nên vội vàng che giấu, “Hôm qua em có việc gấp nên không kịp xin nghỉ…”

“Chủ phòng nói em đã dọn đi nhưng không trả phòng, vẫn khóa để đấy…”

Lam Tĩnh Nghi cúi đầu, cắn môi. Không hay rồi anh biết rồi…

“Em chuyển đi đâu? Sao không nói với anh một tiếng? Em có biết…Không tìm được em, anh sợ hãi thế nào không?”

“Xin lỗi, học trưởng, em…Định nói với anh là em chuyển tới nhà học sinh đang dạy kèm. Vì nhà em ấy ở khá xa nên như thế sẽ tiện cho việc dạy học hơn.”

“Em vẫn còn dạy kèm à? Như vậy có mệt lắm không? Nhà học sinh đó ở đâu? Có an toàn hay không?”

“Học trưởng, sắp tới giờ rồi. Em muốn gặp hiệu trưởng một lát…Về rồi nói cho anh.” Lam Tĩnh Nghi nhìn thời gian, vội vã chạy vào phòng làm việc. Cô vào phòng vệ sinh, hong khô áo rồi mới tới phòng làm việc của hiệu trưởng.

Nhưng hiệu trưởng lại không có ở đó. Cô ra khỏi cửa, cầm giáo án đi về phía lớp học của mình.

“Cô giáo, cô bị bệnh ạ?” Chào giáo viên xong, Ủy viên học tập Tiêu Anh lo lắng hỏi.

“Đúng vậy. Hình như dạo này cô giáo càng ngày càng đẹp nhưng cũng yếu đi, bị gió thổi một cái cũng bay đi.” Ngưu Đại Tề chống tay vào má, đôi mắt to lưu chuyển. Cậu to cao nên làm động tác này nhìn khá buồn cười.

Lam Tĩnh Nghi cười cười, “Cô không sao. Chúng ta bắt đầu nào.” Một giọt mồ hôi lạnh theo thái dương cô chảy xuống. Chân cô nhẹ run lên lẩy bẩy. Cô cố gắng ưỡn ngực, không muốn để lại ấn tượng xấu trong lòng học sinh.

Ánh mắt nhìn về phía chỗ ngồi cuối lớp không có ai, đôi mắt mỉm cười như đông lại.

Cậu vẫn chưa vào lớp. Không biết cảm giác của cô bây giờ là cay đắng hay là thoải mái.

“Cô giáo, hôm qua Lam Tứ có đi học. Hôm nay…nhất định có chuyện gì đó nên mới tới muộn…Nhưng nhất định cậu ấy sẽ tới.” Tiêu Anh nói.

“À.” Cô gật đầu, cúi đầu lật giáo án, vì ý nghĩ trong lòng mà cảm thấy xấu hổ.

Ngoài cửa vang lên tiếng gõ cửa nhè nhẹ. Là ai đến giờ này?

Ngưu Đại Tề ra mở cửa, “Xin chào hiệu trưởng.” Cậu nói to.

“Chào.” Hiệu trưởng cười híp mắt, bước vào.

“Hiệu…trưởng…” Lam Tĩnh Nghi mở lớn mắt, một dự cảm không tốt nảy lên trong lòng, “Tôi…Hôm qua…Tôi…”

“A, không sao đâu cô giáo Lam.” Hiệu trưởng không đợi cô nói xong đã nói, “Cô giáo giỏi như thế, thỉnh thoảng có một ngày có việc nên không kịp xin nghỉ cũng có thể bỏ qua được. Nhưng gần đây cô giáo Lam càng ngày càng đẹp, có phải có bạn trai rồi không?”

Học sinh cả lớp ồn ào.

Mặt Lam Tĩnh Nghi đỏ lên. Hiệu trưởng cũng thật là, sao lại trước mặt học sinh cả lớp mà hỏi cô câu này.

“Hiệu trưởng…”

“Có chuyện tốt.” lông mày hiệu trưởng hiện lên sự vui mừng, “Tôi đưa hai học sinh tới…”


Cái gì? Là học sinh mới à! Lam Tĩnh Nghi muốn ngất xỉu. Cô nhẹ nhàng nhíu mày.

“Hai học sinh này không phải người bình thường. Họ không chỉ có học bạ rất tốt mà cha họ còn là cổ đông quan trọng của Lam Sơn. Phân họ vào lớp của cô giáo Lam là do tôi đặc biệt sắp xếp. Phải nhờ cô giáo Lam chiếu cố rồi…” giọng hiệu trưởng càng ngày càng nhỏ.

“Hiệu trưởng, ông biết đấy, lớp chúng tôi vốn là…” Lam Tĩnh Nghi còn chưa nói xong, hiệu trưởng đã mở cửa, nói ra ngoài, “Vào nhanh nào.”

Hai thiếu niên đi sau hiệu trưởng, mặc đồng phục học sinh của trường Lam Sơn, thân hình cao lớn thon dài. Một người có mái tóc đen nhánh, một người có mái tóc màu vàng óng được buộc gọn gàng.

Hai thiếu niên có khuôn mặt giống nhau như đúc, đẹp như vương tử bước ra từ truyện cổ tích.

Học sinh cả lớp náo động. Bởi vì ít có chàng trai nào tuấn mỹ như thế. Nhưng bây giờ lại có đến hai người, lại còn như được đúc ra từ một khuôn. Việc này thực sự quá ít thấy.

Lam Tĩnh Nghi nhìn hai thiếu niên sau lưng hiệu trưởng đầy khiếp sợ. Dáng vẻ kính cẩn nghe lời của bọn họ thật giống những đứa trẻ ngoan. Nhưng đôi mắt hẹp dài nhìn cô lại chớp động ánh sáng tà ác.

Giáo án trong tay rơi “bộp” xuống đất, Lam Tĩnh Nghi có cảm giác như trời đất quay cuồng.

“Cô giáo.” Thân thể cô được một đôi tay có lực ôm lấy.

“Giáo án của cô.” Một thiếu niên khác thì nhặt giáo án đưa cho cô. Ngữ khí kính cẩn đến mức cô nổi cả da gà.

Cô run run cầm lấy giáo án, không chú ý rằng thân thể mình vẫn dựa vào lòng thiếu niên đầy ái muội.

“Cô giáo, xin đứng vững.” Nạp Lan Địch để cô đứng vững rồi mới thu tay lại.

Thân thể Lam Tĩnh Nghi lảo đảo một chút, vịn vào bàn giáo viên.

“Cô giáo Lam, tôi giới thiệu với cô một chút. Đây là học sinh mới, người tóc đen là Nạp Lan Địch, người kia là Nạp Lan Luật. Tôi nói không sai chứ?” Hiệu trưởng hỏi hai thiếu niên.

Thiếu niên không đáp mà chỉ cười cười.

“Đây là cô giáo chủ nhiệm của các em, Lam Tĩnh Nghi, sau này các em hãy gọi là cô giáo Lam.”

“Vâng, hiệu trưởng.” Hai thiếu niên quay sang cô, chào, “Chào cô giáo.”

Lam Tĩnh Nghi rét lạnh. Bọn họ càng kính cẩn nghe lời càng cho thấy không bình thường. Nhưng cô chỉ có thể tươi cười, “Chào…chào…các em.”

“Tiếp tục học đi. Sau này nhờ cô giáo Lam chiếu cố nhiều hơn.” Hiệu trưởng dặn dò rồi đi ra ngoài.

“Được, hiệu trưởng.” Lam Tĩnh Nghi nhìn cánh cửa đóng lại rồi mới xoay người. Hai thiếu niên đang nhìn cô.

Cô không được tự nhiên, nghiêng mặt qua, “Các em giới thiệu với bạn học một chút đi.”

“Cần thiết không, cô giáo?” Nạp Lan Địch nói.

“Không phải vừa mới giới thiệu à? Tin rằng mọi người đều nghe được, có phải không?” Nạp Lan Luật hỏi.

“Đúng vậy.” Học sinh cả lớp còn rất phối hợp với họ.

Lam Tĩnh Nghi xấu hổ, “Các em về chỗ của mình đi.” Cô chỉ chỉ vào vị trí trống cuối lớp.

“Bọn em muốn ngồi ở kia.” Ánh mắt Nạp Lan Luật hướng về vị trí cuối ở giữa phòng. Đây là chỗ của Lam Tứ.

Lòng Lam Tĩnh Nghi “bịch” một tiếng. Cô trấn định mình một chút, “Chỗ đó có người rồi…”

“Phải không?” Nạp Lan Luật nhíu mày.

“Em nghĩ ánh mắt của bọn em không sai.” Nạp Lan Địch lãnh khốc nói.

“Cô giáo nói đúng đấy. Chỗ đó đã có bạn khác ngồi rồi.” Tiêu Anh đứng lên chứng thực lời Lam Tĩnh Nghi.


“Ai?” Hai thiếu niên dường như đồng thanh hỏi, ánh mắt họ cùng nhìn về phía Lam Tĩnh Nghi.

Sắc mặt Lam Tĩnh Nghi tái nhợt dị thường.

“Rầm” một tiếng, cửa mở ra, một thiếu niên xông vào, dừng chân lại.

Mặt thiếu niên tái nhợt, mái tóc ngắn nhuộm vàng, ngũ quan đẹp đến thoát trần mang theo vẻ đạm mạc xa cách, có một loại khí chất khiến người ta khó có thể thân thiết được.

“Lam Tứ…” Lam Tĩnh Nghi thốt lên, mọi việc dường như đã thoát ra khỏi sự khống chế của cô.

Hai thiếu niên liếc cô một cái rồi dời mắt về phía thiếu niên vừa vào đang đứng ở cửa.

Lam Tứ không đáp lời. Đôi mắt đạm mạc nhìn hai thiếu niên cao to tuấn mỹ giống nhau như đúc.

Không biết tại sao trong không khí lại có mùi thuốc súng nhàn nhạt. Mỗi học sinh trong lớp đều ngơ ngẩn nhìn bọn họ. Không khí giữa ba thiếu niên tuấn mỹ trở nên kỳ lạ. Lam Tĩnh Nghi bị kẹt giữa họ dường như không thở nổi.

“Cậu ta là ai?”

“Tôi, tôi không biết.”

“Lần sau mà có người dám nhìn chằm chằm cô như vậy, tôi sẽ móc mắt nó ra.” Một đoạn đối thoại hiện ra trong đầu cô. Cô run lên. Dường như cô đã quên mất Nạp Lan Luật từng gặp Lam Tứ rồi. Lúc đó cô cho là vĩnh viễn bọn họ sẽ không chạm mặt nhau nữa nên đã nói dối.

“Cô giáo, người mà nữ sinh kia vừa nhắc chính là cậu ta à?” Nạp Lan Luật híp mắt hỏi cô, khóe môi có chứa ý cười.

Thế nhưng cậu rất nham hiểm. Càng cười thì càng nguy hiểm, “Bạn ấy là…Lam Tứ, là học sinh mới chuyển tới.” giọng cô hơi run.

“Cô giáo” Lam Tứ lạnh lùng kêu lên, “Cô nhớ lầm rồi. Em chuyển tới rất lâu rồi.”

Lam Tĩnh Nghi chóng mặt. Cô cố gắng bảo trì bình tĩnh bởi vì ánh mắt của ba thiếu niên đều tập trung lên mặt cô.

“Xem ra cô giáo cần phải xem lại trí nhớ của mình rồi. Chúng em không hy vọng cô giáo của mình có chứng bệnh dễ quên.” Nạp Lan Địch nói.

Đau đầu quá.

Cô vô ý thức bóp trán, giọng nói yếu ớt, “Chúng ta học thôi. Mất nhiều thời gian quá rồi.”

“Cô giáo nên giới thiệu chúng em một chút chứ.” Lam Tứ không động đậy.

Lam Tĩnh Nghi hít một hơi, “Đây là Nạp Lan Địch, Nạp Lan Luật. Đây là Lam Tứ.”

“Xem ra trí nhớ của cô giáo đã hồi phục rồi. Có rất ít người có thể gọi tên em và Luật trong lần đầu tiên gặp mặt.” Nạp Lan Luật cười khẽ.

Lam Tĩnh Nghi khẽ cắn môi. Bọn họ cố ý…

“Mặc dù là lần đầu tiên gặp mặt nhưng nhìn rất quen.” Lam Tứ đưa tay ra với Nạp Lan Luật.

“Đúng vậy. Không chừng kiếp trước chúng ta quen nhau đấy.” Nạp Lan Luật nắm tay cậu.

Hai bàn tay thon dài sạch sẽ nắm vào nhau, chậm chạp không buông ra. Trên mặt hai thiếu niên là nụ cười như thể họ là bạn lâu năm. Nhưng chỉ có Lam Tĩnh Nghi có thể nhìn thấy các đốt ngón tay vì quá dùng sức mà trở nên trắng bệch của họ.

Bọn họ đang âm thầm phân cao thấp.

“Được rồi, chúng ta học thôi.” Cô ưỡn ngực lên, tăng âm lượng.

Rồi lấy giáo án gõ lên bàn một cái. Tiếng động rất vang khiến các học sinh như rơi vào thế giới cổ tích phục hồi lại.

“Các em về chỗ của mình đi. Chúng ta vào học.” Lam Tĩnh Nghi dùng khẩu khí chân thật đáng tin mà nói.

Nạp Lan Luật và Nạp Lan Địch quay đầu lại. Đôi mắt đen nhánh đánh giá cô, trong ánh mắt có chút mới lạ, có chút kinh ngạc. Lam Tứ đã buông tay Nạp Lan Luật ra, xoay người trở về chỗ của mình.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui