Đạo Thị Vô Tình Khước Hữu Tình - Phiền Lạc

Tô viện trưởng đối với việc Vũ Văn Tuấn một mình đến thăm cô nhi viện vô cùng kinh ngạc, sau khi nghe xong lý do hắn tới đây, trên mặt ông để lộ thần sắc do dự cùng ảm đạm.

“Sao tự nhiên cậu lại hỏi chuyện trước kia?”

Không phải Vũ Văn Tuấn muốn xen vào chuyện của người khác, chỉ là những lời nói mớ vô ý trong lúc phát sốt của Thường Tiếu khiến hắn không thoải mái, nếu không thoải mái, hắn đương nhiên phải tìm ra căn nguyên.

“Tôi không có quyền nói ra chuyện riêng tư của người khác, hơn nữa thay vì cứ đi truy cứu những chuyện không vui, chi bằng quên đi….”

“Có thể quên được sao? Nếu đã không thể quên, vậy đối mặt đi!”

Đối diện đôi mắt kiên định như thiết của Vũ Văn Tuấn, Tô viện trưởng nhìn ra đối phương là người cố chấp, dám nghĩ dám làm, xem ra hôm nay nếu ông không chịu nói, người nam nhân này cũng sẽ nhất quyết không chịu rời đi.

“Cậu là người duy nhất A Tiếu dẫn đến đây sau nhiều năm như thế, nó đối với cậu thật sự rất tín nhiệm, hy vọng cậu nghe xong có thể giúp nó quên đi cơn ác mộng trước kia.”

Im lặng một lúc lâu, Tô viện trưởng cuối cùng cũng mở lời.

“A Tiếu khi còn nhỏ thân thể yếu ớt, nhưng lại nghịch ngợm hoạt bát, vì thế nó thường xuyên bị phạt nhốt trong phòng, có một lần nó mất tích cả ngày, ban đầu tôi cũng không đế ý, đến khi quay lại phòng nhỏ tìm nó thì phát hiện nó đã ngất xỉu từ lúc nào, trên người nó có rất nhiều vết xanh tím cùng vết máu, tôi đưa nó đến bệnh viện, bác sĩ nói nó bị…”

Tay Vũ Văn Tuấn lúc này đã nắm chặt thành quyền.

“Người gây ra chuyện này chính là giáo viên mới được chuyển đến không lâu, chú của y trong giới chính trị rất có địa vị, nếu báo cảnh sát, chẳng những không làm được gì người kia, ngược lại còn đem chuyện A Tiếu bị lăng nhục phơi bày ra ánh sáng, năm đó, đứa nhỏ này chỉ mới chín tuổi, tôi không muốn nó bị chuyện dơ bẩn này ràng buộc suốt đời, cho nên chỉ là sa thải người kia, giấu chuyện này đi.”

Vũ Văn Tuấn nhịn không được cười lạnh thành tiếng.

“Không cần đem bản thân ông nói thành cao thượng như vậy, ông giấu giếm chuyện này thực tế là do sợ ảnh hưởng đến uy tín của cô nhi viện mà thôi!”


Không dám đối diện với gương mặt lạnh lùng của đối phương ở khoảng cách gần như thế, Tô viện trưởng hạ tầm mắt, miễn cưỡng đáp, “Dục Anh là tâm huyết của tôi, tôi không muốn nó vì một vụ bê bối mà sụp đổ…. Như vậy sẽ càng có nhiều đứa nhỏ không có nhà để về…..”

Đó là một lý do cực kì chính đáng – đã là sai lầm không cách nào bù đắp, vì ích lợi của đại đa số người, hy sinh một đứa nhỏ, đó chính là biện pháp tốt nhất.

Tuy nhiên, ở trước mặt Vũ Văn Tuấn, viện trưởng lại không thể nói ra lý do đó, bởi vì người đàn ông vẻ ngoài bình thường, bất cẩu ngôn tiếu này hiện tại hoàn toàn bất đồng với lúc thường ngày ở cùng A Tiếu, giờ phút này hắn giống như dã lang kiệt ngạo vùng vẫy giữa đồng hoang, quanh thân đều tản mác một loại hơi thở lãnh khốc tàn nhẫn.

“Tên!”

“A….”

Thấy Tô viện trưởng vẫn mờ mịt, Vũ Văn Tuấn lạnh lùng nói thêm, “Tên và địa chỉ của tên kia!”

“Y tên Trần Côn, nghe nói sau khi bị sa thải đã chuyển đến vùng khác, có thể người nhà y cũng hiểu được chuyện đó không thể đem ra ánh sáng.”

Trong mắt Vũ Văn Tuấn lưu động hơi thở âm ngoan khiến viện trưởng không tự chủ mà run rẩy, ông cảm giác được nếu ngay lúc này Trần Côn hiện diện ở đây, nhất định sẽ bị người đàn ông này xé thành trăm mảnh.

Vũ Văn Tuấn cũng không nhiều lời, hắn cáo từ xong liền nhanh chóng rời đi.

Ba ngày sau, trên một góc báo chiều của thành phố thấy đăng tin tức tai nạn giao thông, một người đàn ông say rượu nằm trên đường ray, bị tàu cao tốc chạy ngang nghiền nát, nguyên nhân bước đầu suy đoán là do say rượu hoặc tự sát, đây cũng là một tai nạn giao thông bình thường, bất quá người tử vong tên gọi Trần Côn.

“Vô Thường, cậu mới vừa hỏi tôi tư liệu của Trần Côn, y liền tự sát thân vong, thật đúng là trùng hợp.”

Khuê thúc chà lau ly thủy tinh trong tay, nói với Vũ Văn Tuấn đang ngồi đối diện quầy bar yên lặng uống rượu.


Làm nghề như bọn họ điều quan trọng nhất chính là giam ngôn thận hành*, rõ ràng biết không nên hỏi, nhưng đến cuối cùng vẫn là không kiềm được lòng hiếu kì – sát thủ cũng không phải là kẻ khát máu, bình thường nếu không phải có người thuê, bọn họ sẽ không giết người bừa bãi, cho nên gã không nghĩ ra, một tên hoa hoa công tử suốt ngày ăn chơi trác táng sao lại chọc ghẹo gì đến tay sát thủ hạng nhất này.

*giam ngôn thận hành: ăn nói giữ ý, hành động thận trọng.

“Ta không có giết hắn.”

Đáp lại chính là thanh âm cực kì lãnh đạm của Vũ Văn Tuấn.

Cái loại người này căn bản không đáng để hắn động thủ, hắn chỉ là điểm huyệt đạo của đối phương rồi đem y đặt lên đường ray thôi, người nọ có lẽ bình thường rất hay làm việc trái với lương tâm, cho nên cứ luôn miệng cầu xin hắn tha mạng.

Nhìn vẻ mặt hoảng sợ khi đối mặt với tử vong của tên nam nhận dâm loạn kia, hắn chỉ nói một câu.

Ngươi không nên chạm vào người của ta!

Khuê thúc nhún nhún vai.

Không nói thì không nói, gã cũng không tự tin bản thân có thể từ trên người tên sát thủ xuất quỷ nhập thần này moi được tin tức gì.

“Vậy nói về việc đứng đắn tí đi, có một vụ mua bán không tồi, có hứng thú không?”

“Là người thế nào?”

“Là lão đại của Thiên Khôi bang, hắn cũng không là cái gì, bất quá bên cạnh có mấy con chó rất hung dữ.”


Vũ Văn Tuấn cười cười, ngửa đầu cạn ly rượu.

“Ta nhận”.

Khuê thúc nhanh chóng đem tư liệu đã sớm chuẩn bị tốt đến trước mặt hắn.

Thường Tiếu nghỉ ngơi vài ngày, tinh thần vừa tốt lên một chút liền quấn lấy Vũ Văn Tuấn muốn biết súng của hắn từ đâu mà có, kết quả bị người phía sau tóm lấy áo ném lên giường, đương nhiên là rất ôn nhu, hẳn sẽ không bị bất kì thương tổn nào.

“Liên quan gì đến ngươi!”

Sao không liên quan? Tàng trữ súng ống là tội rất lớn a.

“Vũ Văn Tuấn, tôi tin tưởng anh sẽ không làm chuyện xấu, bất quá, anh đừng bị người khác lừa….”

Thường Tiếu mỗi ngày chỉ cần rảnh một chút sẽ tiến đến bên cạnh Vũ Văn Tuấn thì thì thầm thầm một phen, Vũ Văn Tuấn cũng chỉ coi cậu như một đứa nhỏ thích lẩm bẩm.

Hắn đương nhiên sẽ không làm chuyện xấu, hắn chưa bao giờ cho rằng giết người là chuyện xấu.

Thấy tiểu sủng vật ngồi dựa vào một bên ghế sô pha, tập trung tinh thần gấp sao may mắn, Vũ Văn Tuấn bèn nói, “Lo cho chính mình trước đi, ngươi đừng quá thân thiết với Tần Thải.”

“Rau Cần? Vì sao?”

Thường Tiếu kì quái ngẩng đầu.

“Nghe lời là được rồi, ta sẽ không hại ngươi.”

“Không phải nha, anh uy hiếp tôi, còn đánh tôi nữa, mấy cái này chưa tính là hại sao?”

Tiểu sủng vật cư nhiên dám ghi thù!


Vũ Văn Tuấn trừng mắt, Thường Tiếu lập tức nhảy đến bên cạnh, cười cười lấy lòng xin tha thứ.

“Anh xem, anh lại nóng giận nữa rồi, người ta chỉ là nói giỡn thôi a.”

Vũ Văn Tuấn không thèm để ý, đem một xấp báo lại.

“Vé số kì này ngươi lại không trúng.”

Không chú ý đến chuyên  mục trúng vé số đổi tặng phẩm, ánh mắt Thường Tiếu lúc này đang dừng ở một góc nhỏ trên trang báo đăng tin tai nạn giao thông.

Trần Côn….

Phần tin tức có đề cập lý lịch sơ lược của người tử vong, cho nên cậu biết mình không có lầm.

Năm ấy cậu chỉ mới chín tuổi, là cái tuổi cái gì cũng chưa biết, chính người đàn ông ti tiện này đã phá nát tất cả niềm vui cùng giấc mơ của cậu, khiến cho cậu lần đầu tiên nếm trải tư vị đau thấu tâm can, khi dương v*t xấu xí của y tiến vào thân thể cậu, cậu đã nghĩ rằng, hoặc là chết, hoặc là phải giết y!

Nhiều năm đã trôi qua nhưng cậu vẫn bị cơn ác mộng đó cuốn lấy dây dưa không dứt, làm cho cậu vừa thống khổ vừa sợ hãi, chính là rốt cuộc cậu cũng được giải thoát rồi, cơn ác mộng kia sẽ không bám lấy cậu nữa, bởi vì kẻ tạo ra nó hiện tại đã trở thành người chết rồi.

Thường Tiếu thở phào nhẹ nhõm, mi loan thanh tú hơi hơi giãn ra, trên mặt lộ ra nét cười thoải mái.

Tờ báo bị Vũ Văn Tuần lấy đi, tóc lại bị xoa xoa một chút.

“Ta muốn ra ngoài tản bộ một chút, ngươi đi theo ta!”

“Uhm….”

Sơm đã quen với sự bá đạo của Vũ Văn Tuấn, Thường Tiếu ngoan ngoãn gật đầu đáp ứng.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui