Vũ Văn Tuấn dễ dàng lấy được thứ mình vẫn luôn mong muốn, trong lòng vô cùng vui vẻ, hắn về đến nhà thấy cửa đã khóa, liền nhấc chậu hoa bên cạnh dưới chân tường, nhặt lên chìa khóa mở cửa vào nhà.
Đi vào phòng khách, chỉ thấy máy tính đang mở, một người đưa lưng về phía hắn lục lọi gì đó trong ngăn kéo.
Nghe có tiếng động, người nọ xoay lại, đến khi thấy Vũ Văn Tuấn, khuôn mặt của nam sinh đó lộ vẻ kinh hoảng.
“Anh là ai?”
Vũ Văn Tuấn cười lạnh, hỏi lại: “Ngươi là ai?”
“Tôi … tôi là Tần Thải, là bạn của A Tiếu.”
Bị đôi mắt sắc bén kia nhìn thẳng vào mình, nam sinh đó liền không tự chủ được mà đáp, rõ ràng đối phương mới là khách không mời, thế nhưng cậu ta ngược lại là người sợ hãi.
Vũ Văn Tuấn kì thật trước kia đã biết qua Tần Thải, Thường Tiếu từng cho hắn xem album của cậu, trong đó có không ít là ảnh chụp Tần Thải.
Thực vừa lòng với biểu tình kinh sợ của người kia đối với mình, Vũ Văn Tuấn từng bước đi về phía trước, thản nhiên nói: “Ta là bạn cùng phòng của A Tiếu.”
Tần Thải có chút không tin, truy vấn: “Bạn cùng phòng? Sao tôi chưa từng nghe A Tiếu nói về anh?”
Hắn vốn không để ý tới câu hỏi của Tần Thải, bất quá nghĩ lại nếu muốn tiểu gia khỏa kia nói dối, phỏng chừng có ma mới tin, hắn lại không muốn gây thêm chuyện liền thuận miệng nói chính mình là vô tình quen biết với A Tiếu ở trong quán ăn, lúc ấy đang tìm phòng ở, thế là Thường Tiếu liền cho mình vào ở chung, bởi vì vội vàng mà ngay cả giường cũng chưa mua, phải ngủ tạm trên sopha phòng khách.
Lời này Vũ Văn Tuấn nói đến thiên y vô phùng*, nghe xong lời giải thích của hắn, Tần Thải hoàn toàn tin tưởng.
*Thiên y vô phùng: áo trời không thấy vết chỉ khâu, tức là sự việc nhìn không thấy sơ hở, sai sót.
“Hóa ra là vậy, khó trách A Tiếu chưa từng nói qua với tôi, tôi vừa rồi mới gọi điện thoại cho cậu ấy, phát hiện cậu ấy uống không ít rượu, có chút lo lắng nên chạy tới đây xem sao, thuận tiện giúp cậu ấy dọn dẹp phòng ốc một chút, A Tiếu luôn tùy tiện lại đãng trí, đồ đạc gì cũng để lung tung, bình thường đều phải chờ tôi qua dọn dẹp giúp …”
Cái loại lí do chắp vá giấu đầu lòi đuôi này làm Vũ Văn Tuấn có chút buồn cười, hắn chưa đến nhược quán* đã thống lĩnh Lăng Tiêu cung, gặp gỡ vô số người, biểu hiện kích động ấp úng của Tần Thải hiển nhiên không qua được mắt hắn, bất quá chuyện này vốn chẳng liên quan gì hắn, hắn liền lười hỏi nhiều.
*Nhược quán: là 20 tuổi. Con trai thời xưa đến 20 tuổi là làm lễ đội mũ (nhược quán), công nhận là một người trưởng thành
Tần Thải lại dài dòng vài câu, lúc này mới tạm biệt ra về, đợi kẻ đó đi rồi Vũ Văn Tuấn mới mở ra ngăn kéo khi nãy Tần Thải từng lục lọi, bên trong mọi thứ vẫn nằm ngay ngắn trật tự, xem ra Tần Thải khá là cẩn thận, hắn đẩy cửa đi vào phòng ngủ, thấy Thường Tiếu ngủ say lộ ra má lúm đồng tiền, hai má nổi lên màu hồng phấn nhàn nhạt, khóe miệng cong lên, tựa hồ đang thấy mộng đẹp.
Ai, tiểu ngu ngốc này đối với người khác chẳng có chút đề phòng gì cả, có ngày bị người ta đem bán cũng không biết.
Thường Tiếu bởi vì say rượu nên ngủ thẳng cẳng đến giữa trưa mới tỉnh, thấy cậu đầu tóc bù xù như ổ quạ đi ra, lúc đi thì lắc qua lắc lại, ở nhà bếp còn không cẩn thận tông vào khung cửa, Vũ Văn Tuấn lúc ấy liền bật cười.
Xem ra vận xui của tiểu gia khỏa đều là tự làm tự chịu cả, bất quá bộ dáng say rượu của cậu thật đúng là rất đáng yêu, về sau có cơ hội phải chuốc rượu cậu tiếp.
Lúc nghe Vũ Văn Tuấn nói về việc gặp mặt Tần Thải, Thường Tiếu thực hối hận nói: “Cả hai đều là bạn tốt của tôi, tôi lẽ ra phải giới thiệu hai người với nhau mới phải.”
“Ngươi giới thiệu? Ngươi lúc đó so với heo ngủ còn say hơn.”
Bị Vũ Văn Tuấn châm chọc, Thường Tiếu ngượng ngùng vò vò tóc cười.
Ăn xong cơm trưa, Thường Tiếu mở máy tính, rải hạt dưa cho Tiểu Thượng và Tiểu Hạ, sau đó lại ngồi kiểm tra thư, thấy cảnh đó, Vũ Văn Tuấn nhịn không được nói: “Ngày hôm qua ta thấy Tần Thải có xem qua máy tính và ngăn kéo của ngươi.”
Theo cá tính của Vũ Văn Tuấn mà nói, hắn vốn sẽ không nhiều lời, bất quá trong khoảng thời gian này hắn cùng Thường Tiếu ở chung, vô hình trung đã xem A Tiếu như sủng vật của mình, mà cái gọi là sủng vật thì chỉ chủ nhân mới có thể tùy tiện chọc ghẹo đùa giỡn, còn người khác quyết không được khi dễ, hắn nhận ra với tính cách tùy tiện thoải mái của Thường Tiếu, cậu nhất định không hoài nghi đề phòng người bạn đã chơi cùng mình từ nhỏ đến lớn, vì vậy mới hảo tâm nhắc nhở một ít.
Thường Tiếu sửng sốt, nhưng lập tức cười nói: “Không có gì đâu, chỗ này của tôi cũng chẳng có bí mật gì … Ai nha, tiêu rồi!”
“Sao vậy?”
Thường Tiếu đau đầu, khó xử nói: “Tôi giấu cậu ấy chuyện của anh, về sau gặp lại nhất định sẽ bị Rau Cần mắng, tôi phải nghĩ cái cớ gì mới được …”
“Không cần lo lắng, tối hôm qua ta đã giải thích xong hết rồi.”
Nghe lí do mà Vũ Văn Tuấn bịa tối qua, Thường Tiếu vẻ mặt cảm kích liên tục gật gật đầu.
“Vũ Văn Tuấn, anh đúng là biết nghĩ cho người khác a.”
Vũ Văn Tuấn tức giận xoay đầu sang một bên.
Hắn sao lại nuôi trúng cái tên tiểu ngu ngốc có đầu mà không có não như vậy! Hành động kia của hắn không gọi là biết nghĩ cho người khác, mà là tự bảo vệ bản thân a.
Chờ tới chiều Thường Tiếu đi ra ngoài làm công, Vũ Văn Tuấn dịch dung, khuôn mặt tối qua đã bị rất nhiều người nhìn thấy cho nên hắn chỉnh sửa lại đôi chút, dù sao những kẻ bình thường thì bộ dáng đều chẳng khác nhau mấy.
Dịch dung xong, hắn cầm theo khẩu súng lục có lắp sẵn đạn, gọi taxi đi ra vùng ngoại ô tập bắn súng, lúc đi đến cô nhi viện Dục Anh hắn từng lưu ý qua khung cảnh nơi ngoại ô, ngoài đó không có nhà cửa chỉ có đồi núi, yên ắng lại hoang vu, rất ít người lui tới, vô cùng thích hợp cho việc tập bắn súng.
Đối với Vũ Văn Tuấn mà nói, súng tuy rằng là vũ khí hiện đại, nhưng cấu tạo về cơ quan bên trong lại tương tự như những ám khí thời xưa, chỉ khác là tinh vi hơn mà thôi, hắn ở phương diện khí giới rất có thiên phú, chỉ trong vòng vài giờ liền thành thạo những kĩ xảo trong cách sử dụng súng lục.
Vũ Văn Tuấn đối với súng đạn cảm thấy hứng thú không chỉ vì bản thân từng nếm qua uy lực của nó mà càng vì súng lục sử dụng không cần nội công, nội lực của hắn chưa khôi phục hoàn toàn, nếu dùng súng làm việc, hiển nhiên làm ít lợi nhiều, còn về việc đó là việc gì, không cần nói cũng biết là làm sát thủ.
Loại công việc sát thủ này, từ cổ chí kim đã luôn là việc dễ làm giàu, Vũ Văn Tuấn thế nhưng vẫn có cảm giác như anh hùng mạt lộ, hắn đường đường là Cung chủ Lăng Tiêu cung, vậy là đến đây liền túng quẫn đến độ cư nhiên phải đi làm sát thủ, nói ra đều là do tên nam nhân chết tiệt kia ban cho.
Lúc gần đi, Vũ Văn Tuấn vung súng bắn nát một cành liễu xa xa đang đón gió bay lên, trong đôi con ngươi thâm thúy âm trầm của hắn chợt lóe lên ánh sáng lạnh lẽo vô tình.
Vũ Văn Tuần, viên đạn cuối cùng này ta sẽ lưu lại cho ngươi!
Vũ Văn Tuấn về đến nhà, vừa vào cửa đã thấy Thường Tiếu cuộn người ngồi trên sopha, vẻ mặt ủ rũ.
Có lẽ lại bị người ta đuổi việc rồi, ông chủ chỗ này mới đầu trông rất có hi vọng, cư nhiên thuê Thường Tiếu một tháng tròn, mấy ngày hôm trước tiểu gia khỏa còn vì thế mà hưng phấn không thôi, không ngờ cuối cùng vẫn bị đuổi.
Vũ Văn Tuấn tới gần xoa xoa đầu Thường tiếu.
Bình thường mỗi khi tiểu động vật buồn chán uể oải, vuốt vuốt lông sẽ làm bọn nó vui vẻ hơn một tí.
“Công việc mất rồi thì tìm cái khác, đó không phải tác phong trước giờ của ngươi sao?”
Tóc tiểu sủng vật xoa lên không tồi, ôn nhu mềm mại, nhưng lại luôn xõa tung ra như ở rơm bụi cỏ, làm hắn mỗi khi nhìn đến đều nhịn không được phải vò vò một phen.
Cái đầu vốn thấp Thường Tiếu lại càng cúi xuống thêm vài phần, chờ một lúc, sau đó mới dùng thanh âm lí nhí so với tiếng muỗi kêu còn nhỏ hơn, nói: “Vũ Văn Tuấn, tôi thất tình.”
Cũng may thính lực của Vũ Văn Tuấn rất tốt, cuối cùng nghe được tiếng muỗi kêu của Thường Tiếu, bất quá có nghe mà không có hiểu.
“Thất tình? Hình như mới hôm qua ngươi đã thất tình một lần rồi mà …”
Thường Tiếu ngẩng đầu, đáng thương nói: “Chính là lần này thất nghiệp còn gặp phải thất tình, Vũ Văn Tuấn, tôi lại bị người ta đuổi việc …”
“Đối với ngươi mà nói, đây không phải là chuyện như cơm bữa sao, dù gì ngươi đã sớm quen quá rồi mà.”
Vũ Văn Tuấn khinh miêu đạm tả vứt lại một câu, sau đó đi toalet tẩy trang, tiếp theo mới ra mang thức ăn nhanh mới mua khi nãy ở tiệm tạp hóa trên đường về, vừa ăn vừa nghe Thường Tiếu kể lể.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...