Đạo Sĩ Kinh Kỳ
- Anh Thiên, tụi em tới rồi nè! Có trái cây với nhang đèn như anh dặn đó!
- Đâu? Đưa đây kiểm tra cái! – Thiên đang ngồi trên giường bệnh, thấy cả bọn tới thì với lấy cặp nạng rồi chống dậy bước đến.
- Anh sắp khoẻ chưa? Bao giờ xuất viện? – Lâm hỏi.
- Chắc tuần sau là xuất viện được rồi, bữa đó sơ ý quá làm gãy mấy cái xương. Sắp lành thì lại trượt chân ở cầu thang nứt bánh chè...haizz
- Trượt chân hay là lo đuổi theo mấy con m...ưm ưm – Thiên nhanh chóng bịt miệng Lâm lại.
- Thấy trong phòng có bao nhiêu người không hả thứ nhiều chuyện! – Thiên vỗ cái bốp vào miệng Lâm rồi ra hiệu cho cả bọn ra ngoài cùng mình.
- Ui da...đau!
Thiên ì ạch chống nạng dẫn theo cả bọn về phòng của viện trưởng. Vừa định gõ cửa vào phòng thì cánh cửa bất ngờ mở ra.
- A...chào thầy! – Một bác sĩ tầm ngoài năm mươi mặc áo blouse trắng, đeo cặp kính từ trong bước ra cúi đầu chào Thiên.
- What đờ... thầy? – Lâm ngạc nhiên.
- Còn đây là...? – Viện trưởng nhìn bọn Lâm hỏi.
- Chào viện trưởng, tụi này là mấy đứa em của cháu thôi. Mình vào trong nói chuyện được chứ?
- À hiện tại tôi hơi bận, không tiện tiếp chuyện. Mong thầy thông cảm, thầy cứ làm như cũ là được.
- À vậy cũng được, cháu cũng không làm phiền viện trưởng. Tiền công vẫn thế nhé!
- Không thành vấn đề, tôi chuyển khoản trước cho thầy mười triệu! Tôi xin phép đi trước!
- Vâng! Chào chú!
Viện trưởng đi về phía hành lang rồi rẽ qua trái. Đợi viện trưởng đi xa bọn Lâm mới hỏi:
- What đờ 10 triệu? Anh làm gì mà tiền khủng vậy? Lại còn "thầy" này "thầy" nọ nữa chứ?
- Chỉ là xem lại phong thuỷ rồi cầu siêu cho mấy bệnh nhân ở nhà xác giúp ổng thôi! Cứ nửa năm lại tới một lần lâu dần rồi thành quen! Mấy đứa đợi ngoài này, anh vô chỉnh sửa lại phòng ổng rồi mình qua nhà xác. Xong việc tới ngày ra viện dẫn bây đi ăn.
- Yeah...có đồ ăn!
- À mà thằng Lâm, ra nhà xác chuẩn bị trước đi. Mấy đứa đi chung với nó cho vui!
- Dạ vậy cũng được. Đi bây! – Lâm ra hiệu cho cả bọn. - Ờ mà nhà xác ở đâu sư phụ?
- Đi hướng này, hết hành lang rẽ phải, xuống lầu rẽ trái đi hết dãy ra phía sau dãy lầu.
- Rồi ok! Đi bây!
5 phút sau...
Lâm và cả bọn đang đứng trước cửa nhà xác, một không khí khá lạnh lẽo bao trùm cả bọn, đứa nào cũng thấy hơi lạnh lạnh sống lưng. Lâm lấy chìa khoá Thiên đưa tra vào, đẩy nhẹ cửa. Một luồng gió lạnh phả ra làm cả bọn thêm phần sợ hãi.
- Gì run vậy Lâm? Không phải mày là đạo sĩ rồi à?
- Tao mới tập sự thôi, còn chưa chính thức làm đệ tử anh Thiên nữa! Mà cứ vô đi, ban ngày có gì mà phải lo, tao chỉ run vì lạnh thôi chứ sợ gì.
Bên trong nhà xác là hệ thống máy làm lạnh công suất cực lớn, nhiệt độ hạ thấp làm cả đám run cầm cập. Ánh đèn xanh ma mị mờ ảo pha với khói trắng của máy lạnh làm không gian càng thêm ma mị.
Giữa phòng là hai dãy giường trắng đặt người vừa chết, hai bên còn có hàng tủ kéo dài đặt những người không có gia đình tới nhận. Lâm bước đến kéo một khay tủ chứa xác chết ra một nửa rồi ra hiệu cho cả bọn làm như vậy. Ban đầu còn hơi sợ, nhưng sau khi làm được một nửa công việc có vẻ cả đám đã quen và mạnh dạn hơn.
15 phút sau...
- Anh tới rồi nè! Ủa sao đứng hết ngoài này?
- Xong hết rồi, ở trỏng lạnh thấy mịa ngu gì ở trỏng để thành đá à! – Lâm đáp.
- Thế chuẩn bị xong hết chưa?
- Rồi đó, anh làm gì làm đi!
- Không! Lần này cho chú mày làm thử! – Thiên nhấc một bên nạng chỉ vào Lâm.
- Á...đù! Em đâu biết làm sao đâu!
- Vậy cuốn sách kia chú mày không thèm đọc à?
- Có! Đương nhiên là có nhưng mà chưa thử thực hành lần nào mà!
- Thì bây giờ thực hành. Đi vô! – Thiên quất nạng vào đít Lâm đẩy nó vào trong.
__________
-Còn nữa-
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...