Đào Rỗng

Sáng ngày tiếp theo, Thẩm Thức đã có mặt tại phòng làm việc của giám đốc.

Thời tiết Vân Thành vào hiện tại đang trở lạnh, nhiệt độ rơi vào ngưỡng 13 – 14 độ C, Hạ Giang Hình lái xe đến công ty, quấn quanh cổ một chiếc khăn len tự đan nhìn rất đẹp và ấm áp.

Thẩm Thức khi nhìn thấy chiếc khăn đó, đầu tiên là ngẩn người ra, sau đó lập tức nổi điên, vươn tay muốn giật lấy khăn quàng của Hạ Giang Hình, nhưng bị anh ta đưa tay ngăn lại, trên khuôn mặt nở nụ cười đểu.

“Khăn này là của tiểu thư Tang Dung đích thân tặng cho tôi, nếu Thẩm đại thiếu đây thấy lạnh thì tôi có thể cho mượn, nhưng đừng tự nhiên cướp giật như vậy chứ?”

“Tháo xuống cho tôi!”

Thẩm Thức quát lên, tay khư khư giữ chặt lấy chiếc khăn đang mang trên cổ Hạ Giang Hình, khuôn mặt anh tối lại phân nửa, hai ấn đường giật giật liên hồi, tiếng hít vào thở ra nghe như hơi thở của quỷ dữ, kiềm chế lại cơn phẫn nộ sắp dâng trào.

“Thôi nào Thẩm đại thiếu, ngài tức giận cái gì vậy?”

Hạ Giang Hình nhún vai, tỏ ý xem nhẹ, trên khuôn mặt mang nụ cười gợi đòn, điều này như liều thuốc kích thích con thú dữ trong lòng Thẩm Thức.

Khăn quàng trên cổ Hạ Giang Hình đúng thật là Tang Dung tặng. Anh ta nhớ, hình như cũng vào thời điểm này hồi năm ngoái, Vân Thành rét lạnh căm căm, anh ta đi đến đại sảnh công ty thì thấy Tang Dung đang đứng ở gần cửa ra vào thang máy, trên tay còn cầm hộp quà, thỉnh thoảng còn thấy cô đưa mắt nhìn xung quanh. Lúc đó không nói thì ai cũng biết, món quà đó là dành cho Thẩm tổng nhà anh ta. Hạ Giang Hình định không quan tâm đến, nhưng khi anh ta xoay người bước được vài bước, phía sau vang lên vài tiếng xì xào.

Bất giác, anh ta bị thu hút bởi những lời lẽ xung quanh, rồi không nhịn được mà quay người lại muốn xem xem giữa hai người sẽ xảy ra những chuyện gì.


Một người phụ nữ xinh đẹp bị người đàn ông mình thích công khai từ chối trước mặt mọi người, mà đây lại không phải là lần đầu tiên. Hạ Giang Hình nhìn một màn từ chối dứt khoát của Thẩm Thức, lại ngó sang đôi bàn tay nhỏ nhắn cầm chặt hộp quà đang run rẩy thu về của Tang Dung, rốt cuộc cũng thấy bản thân động chút lòng trắc ẩn.

Dù sao Tang Dung cũng là con gái, đối với những chuyện như vừa rồi, chắc chắn sẽ rất xấu hổ và đau lòng.

Hạ Giang Hình không nghĩ nhiều, lập tức bước đến chỗ Thẩm Thức, giải vây cho cô. Vì vậy chiếc khăn vốn thuộc về Thẩm Thức, lại được Tang Dung cẩn thẩn gói lại tại chỗ tặng cho anh ta.

Mấy ngày này trời đột ngột trở lạnh, anh ta tìm lấy dăm ba cái áo ấm mặc tạm, mới phát hiện bản thân đã để quên món đồ tốt trong một góc tủ. Ngắm nghía nó một lúc, anh ta quyết định sẽ mang nó vào ngày hôm nay.

“Hạ, Giang, Hình! Ngay khi tôi còn sót lại chút ý thức, tốt nhất cậu nên tháo xuống cho tôi!”

Thẩm Thức gằn giọng, gân xanh trên trán nổi đôm đốp, khí thế của anh lúc này thật sự dọa người.

Lông mày Hạ Giang Hình nhướn lên, cố ý khiêu khích một hồi lâu. Song anh ta nhận thấy Thẩm Thức mặt mày càng ngày càng đen lại, hai mắt đỏ ngầu trừng mắt nhìn anh ta, như thể Thẩm Thức sẽ thật sự đánh anh ta ngay tại nơi này, Hạ Giang Hình mới buông tay giơ hàng.

Anh ta nói: “Tôi tháo xuống là được chứ gì?”

Thẩm Thức nghe xong lời này mới dần buông lỏng tay ra, nhưng rất nhanh sau đó, anh không khách khí tự tay tháo nó xuống trên cổ Hạ Giang Hình rồi đem cất nó ngay ngắn trong ngăn bàn làm việc. Lúc cất xong chiếc khăn, Thẩm Thức còn khẽ nở nụ cười mãn nguyện.

Hạ Giang Hình: “…”


Đúng là tên ấu trĩ!

Hạ Giang Hình ngồi xuống ghế sopha, bóc một gói thuốc mới được để trên bàn, đánh lửa tự châm cho mình một điếu.

“Lão Thức, tôi nghe thư ký Lượng nói hôm qua Thẩm lão chạy đến thành phố B gặp cậu à?”

Thẩm Thức trả lời bằng giọng mũi, “Ừm.”

“Ồ! Xem ra vụ này Thẩm lão không để yên cho cậu đâu.”

Hạ Giang Hình nhếch miệng bỡn cợt, Thẩm Thức ngồi xuống bên ghế đối diện, vươn tay lấy lại gói thuốc.

“Tôi không quan tâm.”

Thẩm Thức trả lời thật lòng, ông nội gần như đã trao toàn quyền cho anh, nếu có nhúng tay vào thì cũng như trứng chọi đá, căn bản là tự tìm đường tổn thương chính mình.

Hạ Giang Hình dụi đầu thuốc xuống gạt tàn, tỏ vẻ khinh khi, “Bên Tang Phùng thế nào? Nghe nói mỹ nhân của cậu đứng ra điều hành thay?”

Thẩm Thức nhíu mày không vui, “Bớt chuyện đi!”


Anh với Hạ Giang Hình biết nhau đã lâu, cũng là làm việc với nhau một thời gian, đương nhiên hiểu những lời nói khích đểu của anh ta.

“Hầy!” Hạ Giang Hình cúi mặt thở dài thườn thượt, dùng giọng điệu chế giễu: “Thẩm tổng à, rốt cuộc con gái nhà người ta mắc nợ cậu bao nhiêu vậy?”

Bị Thẩm Thức nhìn trúng, chẳng phải là điều tốt đẹp gì.

Hạ Giang Hình thầm nghĩ, yêu đương với kẻ sắp chết còn hơn yêu đương với kẻ vừa điên vừa thông minh như Thẩm Thức.

Con người Thẩm Thức quỷ kế đa đoan không thiếu, thiếu nhất là tính người. Tang Dung trông cũng thông minh đấy, nhưng so với Thẩm Thức, Tang Dung chẳng khác gì một con thỏ nhỏ, bị dẫn dụ từng bước tiến tới chỗ nguy hiểm.

Thỏ nhỏ gần hang cọp, không biết bao giờ con cọp nhảy ra vồ lấy mình.

Thẩm Thức hơi ngẩn người, rồi trả lời bằng giọng nhẹ bẫng.

“Cô ấy không nợ tôi…”

Tang Dung chưa từng nợ Thẩm Thức, là khi trước anh ngu ngốc nên đã phụ đi tấm chân tình của cô… Là anh nợ cô!

Bây giờ Tang Dung không bằng lòng tha thứ cho anh, Thẩm Thức chỉ còn cách đợi đến khi anh giữ chặt cô rồi, nhất định sẽ bù đắp cho cô từng chút một, chữa lành vết thương trong tim cô, sẽ không để cô tổn thương thêm lần nữa.

Tuy nhiên, để những chuyện đó có thể xảy đến, Thẩm Thức bắt buộc phải chặt đứt mọi dây dưa bên ngoài có thể khiến Tang Dung nảy sinh những ý định khác.


Hạ Giang Hình chăm chú nhìn biểu hiện trên gương mặt Thẩm Thức, chợt phì cười.

Cô ta không nợ cậu, là cậu nợ cô ta chứ gì?

Một mẫu câu cũ rích, Hạ Giang Hình vừa nghĩ tới là thấy nhảm nhí.

Nhưng mà nếu trả nợ theo cái cách của kẻ điên thì sao?… hừm… nghe cũng thú vị đấy, song anh ta chẳng dám nghĩ tới kết quả.

Hạ Giang Hình đứng dậy rời khỏi ghế, suy cho cùng anh ta còn bao nhiêu việc phải làm, nào rảnh rỗi quan tâm ba cái chuyện yêu đương nhăng nhít này. Một kẻ chuyên đứng xem kịch như anh ta, tốt hơn hết cứ làm tròn bổn phận của kẻ ở ngoài thôi.

Từ trong túi áo khoác lấy ra một chiếc USB, Hạ Giang Hình cúi người đặt lên bàn để trước mặt Thẩm Thức.

“Khổng Dịch Phàm gửi cái này cho cậu, bên trong là dữ liệu cậu cần.”

Thẩm Thức nhìn thấy nó chỉ nhẹ gật đầu, cầm lấy USB cất vào trong túi áo, đoạn nói: “Dự án ở bìa rừng phía tây, Khổng Dịch Phàm đã nói lại với tôi, cho chúng ta thêm 2 ha đất lấn vào. Cậu nói lại với đội ngũ thi công ở đó, tiến hành xây theo bản thiết kế mà tôi đưa.”

Hạ Giang Hình hơi cau mày, thắc mắc: “Cậu trao đổi gì với tên đó vậy? Bỗng dưng tên họ Khổng đó chịu nhả đất cho chúng ta làm ăn, chẳng giống tác phong của hắn gì hết!”

Từ trước đến nay, Khổng Dịch Phàm luôn có tiếng trong giới thương trường ở Vân Thành, hắn làm việc cực kì nhanh và thủ đoạn ra tay cũng tàn nhẫn, để lấy được của hắn một xu đúng khó cả lên trời. Vậy mà Thẩm Thức không biết dùng cách gì, 8% cổ phần nhà họ Tang cùng với mảnh đất vừa rồi, có thể dễ dàng đoạt được trong tay.

Thẩm Thức cười nhạt, mi mắt khẽ cụp xuống, trả lời một cách bâng quơ không rõ ý, “So với thứ hắn giữ, nhiêu đó chẳng là gì đâu.”

Hạ Giang Hình nhìn chằm chằm vào Thẩm Thức một hồi rồi lại nghĩ đến bộ dáng vui vẻ của Khổng Dịch Phàm dạo gần đây… Chậc! Rõ ràng sau lưng anh ta, hai kẻ điên đó đã hợp tác với nhau ăn ý từ lúc nào không hay.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận