EDIT: hy
NGUỒN: bns
***
Sau khi xác định được trên ngực của mình đúng là đang dính một cục đường, trái tim của Lý Hỏa Vượng đập thình thịch, suy nghĩ vô thức xuất hiện đầu tiên trong tâm trí của hắn là.
“Mình cần nói với bác sĩ Lý!”
Nhưng hắn vừa nhấc chân phải lên, nó đã treo lơ lửng giữa không trung, những suy nghĩ khác chợt hiện ra trong đầu hắn.
Hắn biết, bên trong ảo giác của hắn không chỉ có duy nhất một cục đường, mà một vật khác nữa, thứ còn có giá trị hơn!
Vừa nhấm nháp vị ngọt của đường tan chảy trong miệng, Lý Hỏa Vượng vừa chậm rãi bồi hồi trong phòng bệnh.
“Đây là cơ hội! Một cơ hội có thể khiến cho Dương Na và ta một đêm chợt giàu! Thậm chí còn giúp ta vượt lên trên cái xã hội này!” Hắn vừa phấn khích vừa xác định điều này.
“Không thể nói với bác sĩ Lý, ta không muốn bị gửi đến phòng thí nghiệm để rồi bị mổ xẻ, hơn nữa, hắn không quản được chuyện này.” Lý Hỏa Vượng thầm nghĩ trong lòng.
“Bất quá, việc này còn chưa thể kết luận nhanh như vậy được, ta còn phải xác định rõ, đến cùng chuyện này là chuyện gì mới được.” Trong lòng hắn âm thầm xác định nhưng việc mà hắn cần làm.
Ngay khi hắn nghĩ như vậy, môi trường xung quanh bắt đầu biến dạng thay đổi, phòng bệnh sạch sẽ và gọn gàng bắt đầu rút lui.
Đối mặt với loại chuyện này, Lý Hỏa Vượng đã sớm quen rồi.
Hắn nhanh chóng bỏ bài thi cùng sách vào trong túi xách, sau đó ném chúng vào góc tường xa xa, để tránh bị xé nát khi hắn rơi vào ảo giác.
Ngay sau đó, hắn nhấn nút màu đỏ bên cạnh giường, vài giây sau, cảnh cuối cùng mà hắn thấy được là một vài y tá bước vào và trói hắn vào giường bằng túi vải rộng.
Chờ hắn mở mắt ra lần nữa, hoàn cảnh hang động đơn sơ lạnh lẽo lại trở lại, những "sư đệ sư muội" thân thể bị khiếm khuyết đứng bên cạnh tò mò nhìn về phía mình.
Từ trên mặt đá lạnh lẽo ngồi dậy, Lý Hỏa Vượng lại dùng góc nhìn đặc thù để xem xét tất cả mọi thứ vô cùng chân thật xung quanh.
Nơi này dù là ảo giác, nhưng bây giờ trong mắt hắn lại là một tòa bảo khố chất đầy kho báu.
Có lẽ, mình không bị bệnh, mà là có được dị năng cực kỳ hiếm thấy.
Chỉ là những bác sĩ tầm thường kia không kiểm tra ra được mà thôi.
“Có lẽ, ta không hề bị bệnh, đúng vậy, không sai, ta không bị bệnh.”
Những năm vừa qua, hắn đã thực sự chán ngấy với cái danh hiệu tâm thần này rồi.
Mọi người ai nấy đều nhìn mình với ánh mắt khác thường.
Giống như khi hắn nhiễm bệnh, hắn không còn là con người nữa, mà là biến thành dị chủng.
Vừa nghĩ đến sắp tới mình có thể thoát khỏi cái danh hiệu này, Lý Hỏa Vượng lập tức kích động không thể kiềm chế được.
Tâm tình vô cùng tốt, hắn duỗi tay ra, vui vẻ gấp một cái đầu trọc lóc đang tiến tới gần.
- Haha, thật thú vị.
- Tụ tập ở đây làm gì? Còn không mau đi làm việc? Nếu mà không chuẩn bị tốt thuốc dẫn cho sư phụ, phá hỏng đại sự thành tiên của lão nhân gia hắn, thì hắn sẽ lột da của các ngươi ra!
Một âm thanh cực kỳ chán ghét truyền đến từ cửa hang.
Lý Hỏa Vượng quay đầu nhìn lại, phát hiện người nói chuyện là đạo sĩ cao lãnh truyền lời lúc trước, trên mặt gã vẫn mang theo vẻ ngạo mạn như cũ, giống như nói chuyện với những loại thuốc dẫn như Lý Hỏa Vượng sẽ làm bẩn mắt hắn.
Lý Hỏa Vượng vẫn còn nhớ tên của gã này, hình như đạo hiệu của tên trong ảo giác này gọi là Huyền Dương.
Đối mặt với Lý Hỏa Vượng không kiêng nể gì đánh giá, Huyền Dương rõ ràng cảm giác được sự khiêu khích, hắn ném đống bụi trong tay tới trước mặt Lý Hỏa Vượng.
- Lý sư đệ, lần này ngươi không trở thành dược dẫn của sư phụ, thật đúng là đáng tiếc.
Lý Hỏa Vượng căn bản lười để ý tới lời âm dương quái khí của gã, lực chú ý của hắn đều tập trung lên khối ngọc bội hình tròn treo bên hông gã.
“Thứ này hẳn là đồ cổ đúng không? Nếu như đem thứ này đến thế giới thực bán, chắc chắn đáng giá không ít tiền nhỉ?”
“Nhưng mà ta nên làm như thế nào đây? Làm giống như cục đường kia, cướp lấy rồi nhét vào trong ngực?”
Nói xong vài câu nhưng thấy Lý Hỏa Vượng không phản ứng lại, Huyền Dương nghĩ chắc là đối phương sợ rồi, khinh miệt hơi ngửa đầu xoay người rời khỏi nơi dành cho thuốc dẫn này.
Nhìn theo bóng lưng gã rời đi, trong lòng Lý Hỏa Vượng có một ý tưởng.
Miếng ngọc bội này là vật thí nghiệm tiếp theo hắn dùng để thử truyền tống.
Về phần làm thế nào để lấy nó tới tay, điều đó cực kỳ đơn giản, đêm nay trực tiếp trộm là được: “Miếng ngọc bội kia rất đẹp, nhưng nó sẽ sớm là của ta mà thôi.”
Một bàn tay nhỏ bé trắng trẻo có chút phản quang từ bên cạnh vươn tới, nhẹ nhàng kéo ống tay áo vải lanh của Lý Hỏa Vượng.
Một giọng nói mềm mại vang lên bên tai hắn.
- Lý sư huynh, mau làm việc đi, nếu không hoàn thành thì sẽ không có cơm ăn đâu.
Lý Hỏa Vượng quay đầu nhìn lại, thì ra là vị thiếu nữ bị bệnh bạch tạng mà mình đã giúp đỡ lúc trước.
Sau khi suy nghĩ một chút, hắn cho tay vào trong ngực và lấy ra nửa cục đường đỏ đã tan chảy, đặt nó vào trong tay nàng, rồi xoay người trở về chỗ của mình, cầm lấy cây gậy giã thuốc bắt đầu làm việc.
Tình hình hiện tại, cho dù là ở đây hay là ở bên phía bệnh viện, hắn vẫn quyết định không làm quá giới hạn.
Đối với loại chuyện kinh hãi thế tục như thế này, vô luận là nói cho ai cũng không thích hợp, chính mình cần phải chậm rãi thăm dò quy luật trong đó trước khi thực hiện bất kỳ một kế hoạch nào khác.
Công việc ngày hôm đó kết thúc trong tiếng giã thuốc trậm muộn.
Đêm khuya, nghe tiếng ngáy và nghiến răng bên cạnh, Lý Hỏa Vượng nằm trên chiếc giường chung lớn chậm rãi mở hai mắt ra.
Trong động quật không có cửa sổ, đưa tay không thấy năm ngón, cho nên, Lý Hỏa Vượng đành phải mò mẫm tìm đường ra cửa.
Đầu tiên, hắn đi tới nơi hắn làm việc, nhặt lên một hòn đá xanh do chính hắn mài.
Ánh sáng huỳnh quang nhè nhẹ mà nó phát ra giúp Lý Hỏa Vượng không đi đúng đường trong hang động tối đen như mực.
Mặc dù cầm một tảng đá như vậy trong hoàn cảnh tối lửa tắt đèn có hơi quá dễ thấy, nhưng Lý Hỏa Vượng lại không thèm để ý chút nào.
“Nếu bị ai đó phát hiện ra, cùng lắm thì mình trực tiếp trở về bệnh viện, mình có đường lui mà, mình sợ cái gì chứ?” Một mình đi bộ trong hang động, hắn đắc ý lẩm bẩm.
Toàn bộ ảo giác này đều do hắn mà sinh ra, chẳng lẽ hắn còn có thể sợ ảo giác mà mình sáng tạo ra hay sao? Cho dù bây giờ hắn vẫn không thể kiểm soát nó.
Toàn bộ hang động đã được khai phá ra rất lớn, nhưng Lý Hỏa Vượng cũng đã ở đây được một thời gian rồi, cho nên hắn đã vô cùng quen thuộc với nơi này.
Rất nhanh, hắn đã mò vào trong hang động của Huyền Dương.
Mặc dù nơi này vẫn còn rất đơn sơ, nhưng trên giường lớn chỉ có một người nằm cũng đủ để chứng minh sự khác biệt cơ bản giữa gã và những dược dẫn như Lý Hỏa Vượng này.
Nhưng điều khiến Lý Hỏa Vượng cảm thấy bất ngờ là Huyền Dương không có trong động.
Người không có nhưng quần áo vẫn còn ở đây, Lý Hỏa Vượng không thèm quan tâm nhiều như vậy, tay phải sờ đạo bào kéo ra khối ngọc bội kia.
Sau khi lẻn ra ngoài hang động, Lý Hỏa Vượng đưa tay về viên đá huỳnh quang trong tay, cẩn thận đánh giá ngọc bội hình tròn trên tay.
Miếng ngọc bội này trong suốt như pha lê, trơn bóng mịn màng, phía trên có chạm khắc hoa văn đám mây vô cùng tinh xảo.
Cho dù hắn không biết gì trên phương diện này nhưng vẫn cảm nhận được đây là một khối ngọc rất tốt.
Lý Hỏa Vượng càng nhìn trong lòng lại càng vui vẻ.
Nếu như mình thật sự có thể mang thứ này vào thế giới thực, miếng ngọc bội này ít nhất có thể lo cho bốn năm học phí đại học của mình và Dương Na.
“Hắc hắc ~ Dương Na ơi, Dương Na, em hãy sẵn sàng trở thành một tiểu phú bà đi.” Lý Hỏa Vượng cảm thán, nhét ngọc bội cất vào trong ngực, rồi quay trở về hang động của mình.
Mọi việc diễn ra rất suôn sẻ, nhưng có một số việc không phải lúc nào cũng thuận lợi như vậy.
Ngay khi hắn sắp đi tới lối vào, rẽ vào một bậc thang đá, thì va chạm với một nhóm người.
Đó là một nhóm thiếu nam thiếu nữ trạc tuổi với Lý Hỏa Vượng.
Ánh lửa chớp sắng chớp tối của hộp lửa trên tay hắn chiếu lên từng khuôn mặt sợ hãi của mỗi người.
Hai bên đều giật mình kêu lên, rồi lại sững sờ tại chỗ nửa ngày không ai phát ra tiếng động.
Cuối cùng, chính là Lý Hỏa Vượng lên tiếng, hắn cầm viên đá huỳnh quang trong tay chỉ vào Huyền Dương đang mặc ma y trong đám người, hỏi:
- Huyền Dương sư huynh, ngươi ăn mặc như thế này, có phải là bị đày tới phòng vật liệu không?
Những người này không chỉ bao gồm Huyền Dương, mà còn có cả những đạo đồng phụ trách việc khác.
Ngay cả đạo đồng lúc trước quạt gió cho lò luyện đan kia cũng đang ở trong đám này.
Nhưng mặc kệ trước đó bọn họ đã làm gì, hiện tại tất cả họ đều mặc áo gai và quần bò.
Ngoài ra, họ không mang theo gì khác trên người nữa.
Lúc này, Huyền Dương không còn vẻ kiêu ngạo tự mãn như ban ngày nữa.
Sau khi vẻ mặt của gã nhanh chóng thay đổi vài lần, gã bước tới trước mặt Lý Hỏa Vượng, thấp giọng nói:
- Đi! Đi cùng chúng ta! Chúng ta sẽ trốn thoát khỏi cái chỗ quỷ quái này! Sư huynh trông cửa đã đả thông rồi.
- Đi? Ồ! Thì ra các ngươi đây là muốn ——
Chữ trốn còn chưa ra khỏi miệng của Lý Hoả Vượng, thì nó đã bị Huyền Dương lấy tay gắt gao che lại..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...