Dao Quang Mãn Ngân Hà

18.

Thái hậu tuyên ta đi gặp người.

Sau khi người trải qua bệnh tật và vụ cháy, thân thể càng trở nên yếu ớt hơn.

Người gắng gượng ngồi dậy, đôi môi trắng bệch nứt nẻ, vẻ suy yếu không thể che giấu được nữa.

Đại cô cô dém góc chân giúp người.

Ta suy nghĩ rồi tự nhiên tiến lên châm trà cho người, xong đặt ống nhổ sang bên phải, ngồi xuống bóp chân cho người.

Ta dùng sức vừa phải, người thoải mái than nhẹ một tiếng xong lại nén xuống, đôi mắt sắc tối tăm khó hiểu.

Đại cô cô kinh ngạc, cười nói: "Thái tử phi có lòng rồi."

Ta cười không nói gì.

Thái hậu cụp mắt hưởng thụ.

Thật lâu, người từ tốn nói: "Cô lừa ai gia. Cô nói với ai gia, cô có con của Tiêu nhi, ai gia mới cho cô ý chỉ, nhưng giờ, đã lâu thế rồi, con đâu?"

Chuyện này, là ta lừa Thái hậu.

Cung Thu Nguyệt đi theo Thái hậu tới chùa Quy Vân, bèn cho rằng nắm chắc thắng lợi trong tay.

Lại không biết, nhất cử nhất động của cô ta đã sớm bị Ninh Tiêu giám thị.


Trước khi cô ta bỏ thuốc Thái hậu, ta và Ninh Tiêu mượn cớ đến chùa Quy Vân.

Ta dùng đứa con không có thật lừa một tờ ý chỉ của Thái hậu, tờ ý chỉ này là để cho Lục hoàng tử và Cửu hoàng tử tiến cung giúp vua, ta và Ninh Tiêu thuận thế dùng tội danh mưu phản bắt bọn họ.

Khi Cung Thu Nguyệt tự cho là hãm hại ta thành công trước mặt Thái hậu, thì thật sự không biết rằng, đây chỉ là một màn kịch của ta và Thái hậu, vì để quang minh chính đại xuống núi mà không bị hoài nghi.

Còn Cung Thu Nguyệt lại hả hê vì điều này, đúng là ngu đến mức đáng yêu.

Ta khẽ nói: "Thái hậu, con vẫn là xử nữ, có lẽ đời này Thái tử điện hạ sẽ không có con."

Thái hậu chậm chạp mở to mắt ra, tràn đầy vẻ ngỡ ngàng.

Rất lâu sau, người lẩm bẩm: "Tạo nghiệt! Giang sơn của Đại Sở sắp xong rồi."

"Thái hậu, sẽ không xong, giang sơn đời nào cũng có tài tử, giang sơn sẽ tự chọn minh chủ cho mình."

Người im lặng, mắt sắc cảnh giác.

"Ai gia sẽ nhìn ngươi."

"Thái hậu, người không nhìn được người sống, người c h ế t mới được. Không nhìn được cháu dâu, nhưng nhìn được cháu gái."

"Rốt cuộc ngươi muốn làm gì?"

"Xin Thái hậu cho con và điện hạ hòa ly, nhận con là cháu gái, nói rõ con là hoàng thất chính thống."

"Ngươi điên rồi!"

"Thái hậu, con không điên, con đang rất tỉnh táo."

"Ngươi nằm mơ đi, tuyệt đối ai gia sẽ không giúp ngươi."

Ta cúi xuống thì thầm mấy chữ bên tai người.

Người mở to hai mắt, ngạc nhiên truy hỏi ta, ta đáp từng câu một.

Rất lâu sau, người thất thần ra hiệu cho ta rời đi.

Trước khi đi ta còn nói: "Thái hậu, người và Hoàng hậu đều từng mang ước mơ, đáng tiếc lại cánh chim lại bị bẻ gãy trong cung đình này, hiện giờ, con cũng có ước mơ, khẩn xin Thái hậu thành toàn."

Ta cúi đầu đi trên con đường trồng đầy cây bạch quả, tâm tư thì bay qua ba đời ba kiếp.

Tính từ khi hoàng đế vương triều Đại Sở lập quốc, đến đời thứ ba, hoàng đế chả ra sao cả.

Nhưng mắt nhìn Hoàng hậu của họ lại không tệ.

Thái hậu và Hoàng hậu đều xuất thân từ Triệu gia.

Thái hậu từng là nữ anh hào kiệt, phóng ngựa trên chiến trường, một ngọn giáo đỏ hoành hành khắp nơi.


Sau khi vào cung, người hiền dịu lại, làm một Hoàng hậu hiền lương.

Nhưng ngọn giáo đỏ trong cung của người mấy chục năm vẫn sạch bóng.

Cuộc sống trong hậu cung của người cũng không như ý, chỉ có một cô con gái với hoàng đế.

Sau này, người thu nhận bệ hạ do cung nữ sinh, phò tá bệ hạ lên ngôi.

Bệ hạ hiếu thuận với người, nhưng cũng không kính trọng, nếu không thì lúc diệt trừ Triệu gia sẽ không gọn lẹ đến vậy.

Thái hậu, cùng lắm cũng chỉ có thể báo thù cho huynh đệ tỷ muội, cháu trai cháu gái thôi.

Về phần Hoàng hậu, người cũng từng là một cô gái hào hùng tung hoành trong giang hồ.

Lúc người vẫn chưa gả đi, đã từng dám tiếp đãi sứ thần nước ngoài ở bữa tiệc trong cung, một mình thẳng thắn góp lời với vương tử nước khác.

Lúc ngọn giáo của người đánh vương tử nước khác xuống ngựa, đã nhận được tiếng reo hò của cả sảnh đường.

Trước khi hai người họ xuất giá, đều là các cô gái tỏa sáng rạng rỡ.

Nhưng sau khi vào cung đều thu lại tính tình ngang ngạnh, lên là vợ hiền dâu thảo.

Đáng tiếc, trên đời này, không phải tấm chân tình nào cũng được đáp lại tương xứng.

Rất nhiều tấm chân tình đều không thỏa mãn được tham vọng của nhà đế vương.

Sau khi Hoàng hậu và cả nhà họ Triệu c h ế t, Thái hậu cũng từng đau buồn phẫn nộ, nhưng chuyện duy nhất người làm được, chẳng qua là che chở cho Ninh Tiêu bình yên trưởng thành.

Đời thứ hai, trước khi người c h ế t, là ta hầu ở bên người.

Người nói cho ta một bí mật: Kho báu của đất Thục.

Lúc trước Triệu gia tiến đánh đất Thục, vua nước Thục tự biết không cản nổi nên đã sớm đem tất cả trân bảo đi giấu ở nơi khác, đây chính là kho báu của đất Thục.


Triệu gia mang tin tức kho báu của đất Thục về nước.

Đáng tiếc, bí mật vẫn chưa quay về kinh thành, cả nhà Triệu tướng quân đã tử chiến ở sa trường.

Người mang theo bí mật quay về nhận thấy được điều lạ nên không dám tiến cung diện thánh, trăn trở báo tin tức cho Thái hậu.

Mà Thái hậu vẫn luôn giữ kín bí mật này, người từng muốn nói bí mật này cho bệ hạ, muốn thấy ông ta hối hận, áy náy, bất an, nhưng sau những lần thăm dò, cuối cùng người vẫn giữ im lặng.

Về phần Ninh Tiêu, người chưa từng nghĩ tới sẽ nói bí mật này cho chàng biết.

Người hiểu rõ Ninh Tiêu đã tàn phế, không làm được gì cả, nói những lời này cho chàng cũng chỉ thêm buồn mà thôi.

Nhưng người phải c h ế t, người không muốn mang theo bí mật này vào q u a n t à i, chỉ có thể lựa chọn nói cho ta, hi vọng ta chuyển lời cho tân quân, vận dụng hết tác dụng của nó, tạo phúc cho bách tính Đại Sở.

Ta biết được bí mật kho báu đất Thục, như nhặt được bảo bối.

Dựa vào những tài phú này, ta giúp Lục hoàng tử chiêu binh mãi mã, một đường hăm hở tiến lên hát vang, sau này, dùng nó cải thiện cuộc sống cho bách tính, tạo phúc cho muôn dân.

Ta đi con đường giống với Thái hậu, trở thành Thái hậu, quản lý hậu cung, quản lý tiền triều, ta cho là mình khác với Thái hậu, cả đời của người đều u sầu vì đàn ông, ta thì khác, ta không bị tình yêu mê hoặc.

Nhưng vào giây phút ta c h ế t đi, nhớ lại quá khứ, ta mới phát hiện, thật ra chẳng có gì khác cả, ta chỉ đi dài hơn Thái hậu một chút thôi.

Ta lấy thân phận Thái hậu nhiếp chính, cho dù ta làm tốt đến thế nào, vẫn sẽ là một người ngoài, người bên ngoài hoàng thất.

Nhưng lần này, ta muốn quang minh chính đại vào cuộc.

Ta nhất định phải có một thân phận rõ ràng, một thân phận mãi mãi không bị loại ra.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận