Đạo Quân

Chương 322 : Vô cớ sinh sự

Edit: Luna Huang

Ngưu Hữu Đạo đi ra khỏi phòng, đứng ở dưới mái hiên duỗi lưng một cái, kiếm trong tay chống đất, đầu lắc lư trái phải, hoạt động cái cổ một chút, sau đó bước xuống bậc tam cấp, đi đến phương hướng gian phòng của Lệnh Hồ Thu.

“Nhị ca!” Ngưu Hữu Đạo đứng trước cửa phòng Lệnh Hồ Thu gọi lớn, đồng thời đưa chuôi kiếm lên gõ vào khung cửa một cái.

Trong phòng không có động tĩnh gì, Thẩm Thu lướt tới, xuất hiện bên cạnh bẩm báo, “Đạo gia, người trong phòng đã ra ngoài.”

Thẩm Thu, chính là người Ngũ Lương sơn xếp vào ở kinh thành đêm qua bị gọi tới.

Ngưu Hữu Đạo quay sang nhìn hắn, hồ nghi nói: “Đã ra ngoài rồi?”

Thẩm Thu: “Vâng, sáng sớm liền đã ra ngoài.”

“Đi đâu?”

“Dạ không biết nữa.”

Ngưu Hữu Đạo quay người trở về, “Toàn bộ đi hết luôn?”

Thẩm Thu: “Hồng Tụ vẫn đang còn canh cổng đằng trước.”

“Để một đại mỹ nhân đứng canh cổng như vậy đúng là có chút ‘phụ tài’ nhỉ.” Ngưu Hữu Đạo cười ha ha một tiếng, mới đầu còn tưởng đám Lệnh Hồ Thu đã bỏ chạy, thấy Hồng Tụ vẫn còn đây, vậy nói rõ là vẫn còn chưa chạy, lại hỏi tiếp: “Ở kinh thành bên này mỗi khi tập hợp tin tức gửi cho ta, ngươi có tham dự vào chứ?” (* không phát huy hết tài năng)

Thẩm Thu: “Vâng, là do ta sửa soạn lại.”

Ngưu Hữu Đạo: “Ta đọc thấy trong tình báo có nói, nơi này có cái tu sĩ gọi là Hồng Nương, kinh doanh rất tốt tại Tề kinh này.”

Thẩm Thu: “Vâng.”

Ngưu Hữu Đạo: “Tình huống của Hồng Nương này ngươi biết được bao nhiêu?”

Thẩm Thu: “Chưa từng tiếp xúc qua, nhưng lúc ở đây thường xuyên nghe người ta nói tới, muốn mua bán thứ gì đó, đều có thể thông qua nàng tìm người phù hợp, uy tín của người này cũng không tệ lắm.”

Ngưu Hữu Đạo gật gật đầu, quay người rời đi, bước tới chỗ gác cổng chính.


Hồng Tụ đang ngồi ở trong phòng gác cổng, lập tức đi ra chào hỏi, “Đạo gia, muốn ra ngoài sao?”

“Nhị ca đi ra ngoài rồi sao?”

“Vâng!”

“Đi đâu?”

Hồng Tụ giả bộ hồ đồ nói: “Không có nói cho ta biết, ta cũng không rõ nữa.”

Ngưu Hữu Đạo: “Kinh thành này có cái tu sĩ gọi là Hồng Nương, ngươi có biết hay không?”

Trong lòng Hồng Tụ lộp bộp, chẳng lẽ vị này đã biết tiên sinh đi đâu rồi sao? Tin tức của hắn sao lại linh thông như thế?

Nàng giả bộ như là đang suy tư vậy, ậm à ậm ờ nói: “Có nghe nói qua người này, nhưng không biết nhiều lắm.”

Ngưu Hữu Đạo: “Nhị ca khi nào thì về?”

Hồng Tụ: “Không biết, không có nói với ta.”

Nơi này vừa mới dứt lời, bên ngoài đường có tiếng vó ngựa truyền đến, Hồng Tụ cấp tốc mở cửa vào trong phòng gác, thò mắt qua cửa sổ nhỏ nhìn ra bên ngoài, rồi lại cấp tốc đi ra cửa mở.

Trùng hợp Lệnh Hồ Thu cũng vừa đi lên bậc cửa, đụng phải Ngưu Hữu Đạo đang chống kiếm đứng ở bên trong cửa, bèn sửng sốt một chút.

Ngưu Hữu Đạo quan sát xe ngựa dừng ở cửa một chút, rồi hỏi “Nhị ca đi đâu về vậy?”

Lệnh Hồ Thu lập tức bước tới, mời hắn cùng đi vào trong, “Huynh đệ, đến đây, có chuyện này muốn nói với ngươi một chút.”

Nhưng mà người trong xe ngựa không quá phối hợp, thừa dịp hai đầu đường không có người chú ý, Ngụy Trừ trực tiếp vọt ra khỏi xe ngựa, vèo một phát lướt vào trong cửa, rơi xuống bên cạnh hai người, sau đó lại có mấy người cấp tốc chạy đến, vây quanh bên này lại.

Ngưu Hữu Đạo chống kiếm trước người, nhìn chung quanh một chút, bàn tay đặt trên chuôi kiếm xê dịch đến chỗ thuận tay hơn, hỏi “Nhị ca, cái này là có ý gì?”

Ngụy Trừ hất cái cắm về phía bên trong ra hiệu một cái.

Lệnh Hồ Thu lập tức cười khan nói với Ngưu Hữu Đạo: “Huynh đệ, nơi này không phải là chỗ để nói chuyện, đi vào trong nói.”


Mấy người vừa tính dời bước vào trong, Hồng Tụ liền hô, “Tiên sinh.”

Lệnh Hồ Thu bèn ra hiệu cho Hồng Phất dẫn người đi vào trước, còn hắn lưu lại chút.

Đợi mấy người đi xa, Hồng Tụ thấp giọng nói: “Vừa rồi Ngưu Hữu Đạo đột nhiên chạy tới, hỏi ta có biết gì về Hồng Nương hay không?”

Lệnh Hồ Thu kinh ngạc, “Hắn đã biết ta đi gặp Hồng Nương sao?”

Hồng Tụ: “Ta cũng không biết nữa, nãy đang còn nói tới đó, thì ngươi liền trở về.”

Chờ đến khi mấy người Ngưu Hữu Đạo đến chính sảnh, Lệnh Hồ Thu cũng đã chạy nhanh tới theo, cấp tốc đi vào, sai người dâng trà.

“Không cần khách khí, nói chuyện chính sự đi.” Ngụy Trừ đưa tay ngăn cản không cần dâng trà, rồi phất phất tay, người đi cùng hắn lập tức đi ra bên ngoài canh chừng.

Ngưu Hữu Đạo luôn một mực quan sát từng ngôn hành cử chỉ của vị này.

Lệnh Hồ Thu lên tiếng giới thiệu trước : “Huynh đệ, vị này là Ngụy Trừ – Ngụy tiên sinh của Kim Vương phủ, có chút chuyện muốn hỏi ngươi.”

“Ngưỡng mộ đã lâu, ngưỡng mộ đã lâu.” Ngưu Hữu Đạo chắp tay chào hỏi, kỳ thật hắn căn bản chưa từng nghe nói qua, cũng không biết vị này đến đây có ý đồ gì, đầu tiên là Bộ Tầm, sau đó là công chúa, hiện tại lại toát ra một cái Kim Vương phủ, liên tiếp đến kiểu này, nên cũng chẳng biết vị này có phải là người của Bộ Tầm phải tới không nữa.

Ngụy Trừ: “Lời nói khách sáo thì không cần nói, ngươi hỏi hắn đi.” Hắn nghiêng đầu ra hiệu cho Lệnh Hồ Thu hỏi.

Lệnh Hồ Thu vội nắm tay lại che miệng đằng hắng một cái, rồi cười khan nói: “Huynh đệ, là như vầy, Ngụy tiên sinh muốn biết hôm qua Đại tổng quản cùng với phi tử Ngọc Vương tới tìm ngươi đã nói những chuyện gì.”

Trong lòng Ngưu Hữu Đạo tỏ ra cảnh giác.

Nháy mắt, trong đầu hắn xẹt qua hai cái suy đoán, Ngụy Trừ này hoặc là giả danh, không biết Lệnh Hồ Thu đem về từ chỗ nào để lừa hắn, tính dò xét ngọn nguồn của hắn.

Hai là thật, hắn tình nguyện đây là giả, nếu đây là thật, ngược lại là có phiền phức, vì người bình thường sẽ không đi hỏi loại chuyện này, đối phương là đại biểu ai tới, đã không cần nói cũng đoán ra được.

Ý nghĩ trong đầu Ngưu Hữu Đạo lưu chuyển một lượt, hắn bèn làm bộ mặt kinh ngạc nói: “Ủa nhị ca, nói chuyện gì không phải ngươi đều biết sao? Cần gì phải hỏi ta? Ngươi trực tiếp nói cho Ngụy tiên sinh chẳng phải xong.”

Đang dự thính Hồng Phất trong nháy mắt hai mắt trợn tròn, khó có thể tin nhìn xem Ngưu Hữu Đạo, đây là trắng trợn bịa đặt a!

Mặt của Ngụy Trừ đã đen lại, gắt gao nhìn chằm chằm Lệnh Hồ Thu.


Lệnh Hồ Thu chấn kinh, nghẹn họng nhìn Ngưu Hữu Đạo trân trối, có xúc động muốn bóp Ngưu Hữu Đạo chết tươi, vội hoảng, đột nhiên đứng bật dậy, tức hổn hển nói: “Lão Nhị, ta biết khi nào hả? Ta có hỏi ngươi, ngươi không chịu nói, làm sao giờ lại biến thành ta đều biết thế?”

Ngưu Hữu Đạo lưu tâm để ý phản ứng của Ngụy Trừ, phát hiện không giống như là đang giả bộ, trong bụng thầm than, e là cái khả năng thứ hai mà bản thân mình không muốn thấy nhất rồi.

Lại nhìn sang Lệnh Hồ Thu, hai người mắt to trừng mắt nhỏ, chợt Ngưu Hữu Đạo đưa tay vỗ vỗ cái trán, “À, nhớ ra rồi, nhớ ra rồi, là do ta nhớ lầm, Nhị ca ngươi là không biết, lúc ấy không có nói cho ngươi, là ta hồ đồ rồi.”

Lệnh Hồ Thu thần sắc run rẩy, rất muốn hỏi thăm hắn, đã thừa nhận là ta không biết, ngươi cần gì lại giả bộ dáng vẻ như là bừng tỉnh đại ngộ* kia, làm như là ta cùng với ngươi thông đồng í, đây chẳng phải là cố ý để cho người ta hiểu lầm sao? (*bỗng chợt hiểu ra)

Quả nhiên, Ngụy Trừ âm trầm cười lạnh một trận, “Hừ hừ, hai vị diễn tuồng tốt lắm! Lệnh Hồ Thu, ta mặc kệ các ngươi đang diễn cái gì, nói ra chuyện của ngày hôm qua nhanh đi.” Làm một bộ ta cũng không có thời gian cùng chơi với các ngươi.

Ngưu Hữu Đạo hất cái cằm với Lệnh Hồ Thu, “Kêu ngươi nói nhanh kìa.”

Lệnh Hồ Thu nổi giận, “Ta cái gì cũng không biết, ngươi bảo ta nói cái gì hả?”

Ngưu Hữu Đạo quay sang hỏi Ngụy Trừ, “Nếu Ngụy tiên sinh là người của Kim Vương phủ, việc này trực tiếp đến hỏi Bộ Tầm Đại tổng quản chẳng phải xong sao, sao phải làm khó chúng ta?”

Ngụy Trừ: “Đại tổng quản bên kia, lúc nào nên hỏi chúng ta tự nhiên sẽ hỏi, ta hiện tại là đang hỏi ngươi.”

Ngưu Hữu Đạo khẽ gật đầu, không muốn trêu chọc người này, thống khoái bàn giao, nói: “Đại tổng quản cùng vương phi tới tìm ta, kỳ thật đều cùng nói một chuyện, là hi vọng thúc đẩy Dung Bình quận vương giảng hòa với triều đình Yến quốc.”

Chuyện cho hắn lệnh bài tự nhiên là sẽ không nói, bên này thật vất vả đem đống công văn kia ném đi, sao có thể lại tiếp tục tìm phiền toái cho mình nữa.

Ngụy Trừ: “Chỉ đơn giản như vậy?”

Ngưu Hữu Đạo kinh ngạc nói: “Cái này không tính là đơn giản a?”

Ngụy Trừ: “Chuyện giảng hòa tự nhiên có sứ thần đi làm, cần Đại tổng quản với phi tử Ngọc Vương phải thay phiên nhau tới tìm ngươi sao?”

Ngưu Hữu Đạo không có cách nào giải thích, Hạo Vân Đồ một mặt thì sai Bộ Tầm đến đưa lệnh bài, một mặt thì bảo công chúa đến giảng hòa, việc này ngay cả chính hắn cũng mơ hồ, hắn làm sao nói rõ được là có chuyện gì, đành cười khổ nói: “Ngụy tiên sinh, ta biết chỉ những thứ này thôi, ngươi lại hỏi ta, ta cũng không biết nói ra trò gì.”

Ngụy Trừ đứng lên, từ từ đi tới trước mặt hắn.

Ngưu Hữu Đạo cũng đứng lên, hai người bốn mắt đối nhau.

Ngụy Trừ: “Ngưu Hữu Đạo, nói lung tung là phải gánh chịu hậu quả.”

Ngưu Hữu Đạo: “Những gì ta biết ta cũng đã nói rồi, Ngụy tiên sinh nếu không tin, ta cũng đành chịu, nếu tiên sinh không tin, có thể đi tìm Đại tổng quản, hoặc là vương phi đối chất đi.”

Ngụy Trừ: “Ngươi đây là đang lấy Đại tổng quản ra dọa ta sao?”

Ngưu Hữu Đạo: “Tuyệt đối không có ý này, chỉ là không muốn gây ra sự hiểu lầm gì đó.”


Ngụy Trừ từ từ đưa tay ra, một ngón tay chọc ở trên ngực Ngưu Hữu Đạo, chọc liên tục mấy phát, “Ngươi đây là muốn đối nghịch với Vương gia sao? Ngươi đừng quên đây là địa phương nào, nơi này là Tề quốc, không phải là Yến quốc các ngươi, chỗ này không phải ai cũng có thể giương oai há! Ta khuyên ngươi, vẫn là nghĩ thông suốt rồi lại nói.”

Trình độ nào đó mà nói, động tác này của hắn là cực kỳ vô lễ.

Ngưu Hữu Đạo nhìn xuống chỗ ngón tay hắn đang chọc vào ngực mình một chút, bình tĩnh nói: “Ngụy tiên sinh, tại hạ tuyệt không dám đối nghịch với Vương gia, những gì nên nói với không nên nói, ta đều đã thành thật khai báo.”

Ngụy Trừ dời bàn tay đến bờ vai Ngưu Hữu Đạo, đập bàn tay vào đầu vai hắn, “Nói như thế, ngươi là không tính nói thêm thứ gì khác nữa rồi?”

Ngưu Hữu Đạo: “Ta cũng không thể nói bậy nói bạ lừa gạt Ngụy tiên sinh a?”

“Ha ha!” Ngụy Trừ cười to, dùng sức đập mấy phát vào bờ vai Ngưu Hữu Đạo, “Đừng trách ta không có nhắc nhở ngươi trước, buổi nói chuyện hôm nay, ta không hy vọng có thêm người nào khác biết, nếu không tự gánh lấy hậu quả!”

Ngưu Hữu Đạo: “Nhắc nhở của tiên sinh, ta nhất định sẽ ghi nhớ trong lòng.”

Mặt Ngụy Trừ lạnh lùng bỏ tay xuống, quay đầu bước rời đi.

Lệnh Hồ Thu tranh thủ thời gian đi theo đưa tiễn.

Ngưu Hữu Đạo đi ra ngoài, đứng ở dưới mái hiên, chống kiếm trước người, đưa mắt nhìn theo khách nhân rời đi, chân mày hơi nhíu lại.

Ngoài cửa lớn, xe ngựa rời đi, Lệnh Hồ Thu cũng đang chắp tay đưa mắt nhìn theo, Hồng Tụ, Hồng Phất đứng ở hai bên.

Đợi cho xe ngựa biến mất ở đầu ngõ, Lệnh Hồ Thu mới chậm rãi thả tay xuống, nghiêng đầu qua nói với Hồng Phất: “Người này phách lối không chịu được, phát tin tức lên trên hỏi một chút, điều tra xem Ngụy Trừ này có lai lịch gì.” Dứt lời quay người đi vào trong.

Trở lại chính đường, nhìn thấy Ngưu Hữu Đạo đứng dưới mái hiên, Lệnh Hồ Thu bước nhanh đi tới, cả giận nói: “Ngươi vừa rồi làm vậy là có ý gì?”

Hắn đang nói việc Ngưu Hữu Đạo vừa rồi cố ý để Ngụy Trừ hiểu lầm.

Ngưu Hữu Đạo còn có thể là có ý gì, tự nhiên là muốn kéo hắn xuống nước cùng lỡ như mà có chuyện, bất quá ngoài miệng thì lại hỏi ngược lại: “Ngươi hỏi ta? Ta cũng phải hỏi lại Nhị ca ngươi một chút, người là có ý gì? Đã biết rõ bối cảnh của người này, còn mang đến gặp ta, ngươi đây là cố ý tìm chuyện cho ta đúng không?”

Lệnh Hồ Thu bị lời này chặn họng, là hắn không coi nghĩa khí ra gì trước, chợt than thở nói: “Ta cũng không muốn vô cớ sinh sự, bối cảnh của hắn là gì ngươi cũng biết, hắn sáng hôm nay đột nhiên tìm ta, nhất định phải nghe ngóng cho được chuyện ngày hôm qua, ngươi nói ta có thể làm sao đây?”

Ngưu Hữu Đạo: “Ngươi nói ngươi không biết chẳng phải là xong, cần gì mang hắn đến gặp ta?”

Lệnh Hồ Thu nói xạo: “Không phải là ta muốn dẫn, là hắn muốn ta dẫn tới, ta có thể cự tuyệt sao?”

Ngưu Hữu Đạo: “Ngươi nói ta không còn ở đây chẳng phải xong?”

Lệnh Hồ Thu trợn trắng mắt nói: “Ngươi đây không phải là đang nói điêu à? Người ta ngay cả ai tới gặp ngươi cũng biết, ngươi có ở tại hay không hắn không biết chắc?”

(Luna: Xem chương này xong nhột vô cùng)


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận