Đạo Quân

Vào tình huống vi diệu này, cuối cùng cũng có người thích hợp lên núi, Mông Sơn Minh tới.

Đương nhiên, đây cũng chỉ là tìm một lý do để đến đây, học sinh của Ngưu Hữu Đạo Hạ Lệnh Phái vẫn muốn tới bái kiến thầy, Mông Sơn Minh dẫn theo mẹ con trang cầu vồng tiện đường cùng nhau tới.

Không thể không nói, Mông Sơn Minh là thuyết khách thích hợp, Ngưu Hữu Đạo vẫn tương đối tôn kính ông ta, tự mình ra cửa sơn trang nghênh đón.

Hạ Lệnh Phái rất kích động, rất hưng phấn. bây giờ thầy của mình đúng là quá tuyệt, y thiếu chút nữa đã kích động quỳ xuống bái kiến.

Cả nhóm người đến bên trong nhà thuỷ tạ và ngồi xuống, lại nói chuyện phiếm một lúc. Chờ sau khi những người khác lui ra, Mông Sơn Minh cuối cùng cũng lộ ra ý định của mình: “Đạo gia, rắn không thể không có đầu, binh không chủ tất sẽ loạn, thế tục này còn cần phải có một người dẫn đầu, không biết Đạo gia có thể chú ý tới người dẫn đầu nào không?"

Ngưu Hữu Đạo cười nói: "Người ta chú ý không phải đã nói cho Vương phi rồi sao? Lẽ nào Vương phi không nói cho vương gia à?"

Mông Sơn Minh đang cúi đầu thoáng ngẩn người ra.

Đánh Tấn một trận còn dễ nói, có mười vạn Nha Tương giúp đỡ, đánh Hàn một trận lại lại tốn không ít tâm huyết của ông ta, dáng vẻ càng càng, bộ dạng của tuổi xế chiều đã không có cách nào che giấu.

Ngưu Hữu Đạo tự mình rót trà cho ông ta: “Ta nói với Vương phi, dùng thiên hạ này đổi một người muội muội của vương gia. Chẳng lẽ vương gia không đồng ý?"


Mông Sơn Minh biết điều này nhưng giả vờ vừa biết, “A” một tiếng nói: "Không biết giữa Đạo gia và quận chúa đã xác nhận danh phận chưa?"

Hai người chậm chạp không xác nhận danh phận, cũng không biết có thành hay không. Thương Triều Tông bên kia thử nhiều lần, Thương Thục Thanh cũng nói không tới một bước kia, không trao đổi điều kiện khác là không đạt được, bảo Thương Triều Tông làm thế nào? Thương Triều Tông cũng không tiện thể hiện quá rõ ràng ý định mang muội muội đi trao đổi ở trước mặt Ngưu Hữu Đạo.

Mặc dù Thương Triều Tông có lý do an ủi mình, làm như vậy cũng là muốn tốt cho muội muội, nhưng chuyện không thành chính là không thành.

Ngưu Hữu Đạo: "Chỉ cần vương gia đáp ứng, còn lại là chuyện riêng của ta và quận chúa, không cần những người khác quá để tâm."

Mông Sơn Minh nặng nề thở phào nhẹ nhõm: “Đạo gia có tâm như vậy, nhưng người trong thiên hạ không biết, nếu sơn trang Mao Lư có thể ngang nhiên buông lời, lại có thể ổn định được lòng người trong thiên hạ, cũng có lợi cho người trong thiên hạ mau chóng nghỉ ngơi lấy lại sức! Đạo gia di chuyển tu sĩ trong thiên hạ chuyển vào vực thứ năm, có thể thấy được Đạo gia có lòng vì chúng sinh trong thiên hạ." Ông ta nói dứt lời liền chắp tay: “Lão phu mạo muội khẩn cầu, vì muôn dân trăm họ trong thiên hạ, mời Đạo gia mau chóng ổn định lòng người."

Ngưu Hữu Đạo khẽ gật đầu: “Có một số việc không làm rõ, thật ra cũng không phải là chuyện gì xấu, người nào là tâm tư gì, dễ dàng cho vương gia quan sát. Tuy nhiên, nếu Mông soái lên tiếng, được, đợi vương gia lên triều, ta sẽ phái người đi tới triều đình mời vương gia lên ngôi!"

Mông Sơn Minh bừng tỉnh hiểu ra. Hóa ra là vậy! Nhưng đối phương đã nói ra, ông ta mừng rỡ nói: "Lão phu thay mặt vương gia, thay mặt dân chúng trong cám ơn Đạo gia!"

Ngưu Hữu Đạo khoát tay áo, lại đưa tay ra hiệu: “Uống trà đi."

Mông Sơn Minh cám ơn, không biết Ngưu Hữu Đạo chậm chạp không mở miệng còn có một dụng ý khác.


Nhắc tới dụng ý này cũng có chút bỉ ổi, chỉ vì hắn còn chưa nhận được lời xác nhận cuối cùng của Thương Thục Thanh, hắn muốn từ từ để cho nàng thấy rõ dụng tâm của Thương Triều Tông, dễ dàng cắt đứt sự lưu luyến của nàng, để cho hắn dễ dàng có được nàng.

Khi làm chuyện này, hắn dĩ nhiên không thể nói ra với Thương Thục Thanh được.

Hình như có chút hiệu quả, Thương Thục Thanh đứng ra đón Mông Sơn Minh một lát lại lấy lý do cáo lui, hình như đoán được dụng ý của ông ta khi tới đây nên không muốn đối mặt...

Mông Sơn Minh quay về vào ngày tiếp theo. Sau khi nhận được câu trả lời rõ ràng, Thương Triều Tông mừng rỡ. Quả nhiên vẫn là Mông soái đứng ra có hiệu quả tốt nhất, nên vô cùng cảm kích ông.

Ngưu Hữu Đạo cũng không nuốt lời, sau đó quả thật có phái người tự mình lên triều của Thương Triều Tông, đại biểu Ngưu Hữu Đạo, đại biểu sơn trang Mao Lư đốc thúc Thương Triều Tông sớm lên ngôi để ổn định lòng người trong thiên hạ.

Người của Thương hệ vô cùng mừng rỡ, các quan chức lập tức khẩn cầu Thương Triều Tông sớm lên ngôi. Thương Triều Tông dĩ nhiên là thịnh tình không thể chối từ.

Thương Triều Tông vừa buông lỏng miệng, mọi người hoan hô, Thương Vĩnh Trung lại là người đầu tiên nhảy ra, mời tìm chỗ lập Đô, lời nói ra cũng dõng dạc!

Thủ đô ở đâu, trong lòng vài người đã sớm có kế hoạch, cuối cùng xác định ở đô thành nước Tần ban đầu!


Rất nhiều chuyện đã được chuẩn bị từ trước, bây giờ chấp hành lên dĩ nhiên rất nhanh chóng, lại oanh oanh liệt liệt...

Bên trong thành phủ Nam Châu, rất nhiều quan lớn vội vàng dời về đô thành mới.

Bên trong Tử Phủ, Giả Vô Quần lại mời hữu thừa tướng nước Yến bây giờ là Tử Bình Hưu tới. Tả thừa tướng là Cao Kiến Thành.

Giả Vô Quần không vòng vo, cầm bút viết xuống một hàng chữ: Thừa tướng đã qua hai triều Đế Vương, sao lại làm tướng trong triều, nên sớm rút khỏi triều, vừa bảo vệ quãng đời phú quý còn lại, cũng giữ lại đường lui cho hậu nhân. Lam Nhược Đình đang được mọi người chú ý, thừa tướng muốn xoay ngược tình thế khó tránh khỏi ngăn cản sự sắc bén trong phe cánh của nàng, không lùi ắt gặp tai họa bất ngờ. Ngài nên lui!

Tử Bình Hưu vuốt râu không nói, người đã hưởng qua quyền thế mà quyết đoán buông tha như vậy, trong lòng khó tránh khỏi rầu rĩ.

Nhưng cuối cùng ông ta vẫn bị Giả Vô Quần thuyết phục, suốt đêm viết một phần tấu chương.

Nhưng vào ngày lên triều hôm sau, lại phát hiện Tả thừa tướng Cao Kiến Thành không xuất hiện, nhưng cho người tấu lên, nói tối hôm qua bị ngã mới phát hiện tuổi đã lớn, tinh lực không cao, thỉnh cầu được cáo lão!

Tử Bình Hưu bất đắc dĩ phát hiện Cao Kiến Thành làm tuyệt hơn, dứt khoát trực tiếp vung tay không tới, không giống mình còn ngu ngốc lên triều đối mặt, xem như đã phát hiện ra mình chậm một bước, bị Cao Kiến Thành đi trước, trong giây lát khiến ông ta không dám lấy ra tấu chương của mình.

Cao Kiến Thành vừa ngã một cái đã cáo lão, Tử Bình Hưu lập tức cũng xin lui, Tả và Hữu thừa tướng đồng thời muốn lui là tính làm gì? Khó tránh khỏi quá rõ ràng đi? Các người bất mãn với việc Thương Triều Tông sắp lên ngôi sao?

Tử Bình Hưu giấu tấu chương ở trong tay áo không thể làm gì khác hơn là dừng lại, ít nhất trong khoảng thời gian ngắn ông ta không dám lấy ra nữa.


Nhưng hành vi của Cao Kiến Thành thật sự làm cho ông ta tỉnh táo lại, khiến ông ta quyết ý ra đi, không còn tâm tư lưu luyến quyền vị nữa...

Cao Kiến Thành ngã, tất nhiên có không ít người đi thăm. Thậm chí Thương Triều Tông tự mình đi tới, còn mời Triệu Hùng Ca khám và chữa giúp.

Đó chỉ là vết thương ngoài da không có gì, trị được, nhưng đầu óc Cao Kiến Thành không tỉnh táo, hồ đồ, trong một đêm thậm chí nhận thức cũng không rõ ràng.

Ông ta nhất quyết hồ đồ, tu vi của Triệu Hùng Ca cao tới đâu cũng trị không hết.

Đầu óc hồ đồ thành như vậy, miễn cưỡng làm quan hình như cũng không nói được, ngay cả có người muốn hỗ trợ nói giữ lại cũng không biết nên mở miệng như thế nào.

Tử Bình Hưu cũng chạy tới thăm, ngồi ở bên cạnh giường bệnh và cho người lui ra ngoài, miệng ghé vào bên tai Cao Kiến Thành, khẽ nói: "Cao huynh, ở đây không có người ngoài, cũng không cần đóng kịch ở trước mặt ta nữa."

"A? A a..." Cao Kiến Thành nói lời lẽ mơ hồ không rõ, ánh mắt tan rã.

Nói gì cũng không tỉnh lại, Tử Bình Hưu rất phẫn nộ, phất tay áo phẫn nộ rời đi...

Tử Bình Hưu vừa đi, Cao Thiếu Minh lập tức chạy vào phòng, cúi người nói ở bên tai Cao Kiến Thành: "Phụ thân, người đều đi hết rồi."

Ánh mắt tan rã vừa rồi của Cao Kiến Thành chợt thu lại, tinh thần lập tức khỏe mạnh bò dậy, đứng lên rung tay áo: “Đại lão cũng đã tới, những người khác đều ngăn cản lại."


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui