Năm đó khi Vân Cơ tới còn chưa nhận được tín nhiệm cũng ở đó. Bây giờ bên trong sơn trang giam giữ nhiều người quan trọng như vậy, Đạo gia còn giảm lỏng cả sư phụ Chung Cốc Tử của mình, mình chưa được Đạo gia cho phép, lại nhân lúc Đạo gia không ở đó mà trực tiếp dẫn theo người ngoài vào trong khu vực quan trọng của sơn trang. Một khi có thay đổi, để cho những người giam giữ chạy thoát sẽ gây ra mối họa lớn.
Dựa vào cách xử sự cẩn thận của Đạo gia, hoặc nói đổi thành bất kỳ kẻ nào, sợ rằng cũng không thể không đề phòng, mọi người cũng không dễ dàng mới đi tới bước này, bao nhiêu lần mạo hiểm khủng hoảng mới đổi lấy ngày hôm nay, không thể xảy ra chuyện ngoài ý muốn vào giây phút cuối cùng này được.
Trong lòng nàng hiểu rõ, sau này muốn trở lại Thiên Đô Bí Cảnh, sợ rằng sẽ phải mượn cớ nói với Nam Thiên Vô Phương ở lại nhà càng tự tại hơn, dễ dàng bảo vệ được các việc riêng tư rồi nhân cơ hội ra ngoài.
Có một số việc phải tự mình cảm nhận, nếu không để cho Đạo gia làm người ta đề phòng, trên mặt mọi người đều khó coi.
Quản Phương Nghi: "Được, ta hiểu rõ rồi. Ngày mai ta sẽ dẫn hắn xuất phát. Nếu ngươi không có phân phó gì khác, ta sẽ đi chuẩn bị trước."
Ngưu Hữu Đạo khẽ gật đầu.
Quản Phương Nghi cười gượng và xoay người rời đi, nụ cười trên mặt nàng đã biến mất, thay vào đó là cảm giác không dễ chịu gì.
Nhưng nàng còn chưa đi được mấy bước, chợt nghe Ngưu Hữu Đạo than thở: "Hồng nương à, nàng theo ta nhiều năm như vậy, sau này thoải mái theo nam nhân khác, bảo ta làm sao chịu nổi đấy!"
Trong giọng nói xúc động của hắn còn có chút phiền muộn.
Quản Phương Nghi dừng bước, viền mắt lập tức đỏ hoe, không hiểu sao, nàng thiếu chút nữa đã khóc vì một câu nói này.
Nàng cố nén tâm tư và mỉm cười xoay người với vẻ mặt rạng rỡ nói: “Thế trước kia ngươi làm gì hả? Nếu như ngươi không có quận chúa, nếu như cánh tay này của ta không đứt, ngươi dám nói với ta như vậy sao? Nếu ta đa tình, ngươi có tin ta có thể lại ở cùng ngươi cả đời hay không?"
Ngưu Hữu Đạo: "Nàng suy nghĩ nhiều rồi. Ta chỉ là có cảm giác như gả nữ nhi đi thôi."
Quản Phương Nghi không chịu nói: “Đời này ngươi cũng không có cơ hội đâu. Nếu có kiếp sau, nếu còn có thể gặp lại, nếu ta bằng lòng gả cho ngươi, ngươi có thể cưới ta hay không?"
Ngưu Hữu Đạo cười ha ha: “Có thể suy nghĩ."
"Ta xem như ngươi đã hứa rồi đấy." Quản Phương Nghi nói rồi xoay người rời đi, nước mắt đã nhịn được đã chảy xuống, hai mắt mơ hồ nhưng vẫn cố gắng lưu lại một bóng lưng không sao cả, trên thực tế đôi môi nàng run rẩy, nước mắt chảy cả vào trong miệng, mặn chát.
Ngưu Hữu Đạo cười tủm tỉm nhìn theo.
Vân Cơ ở bên cạnh khẽ thở dài: “Nếu là Quản Hồng Hoa năm đó gặp phải Ngưu Hữu Đạo, mà không phải Nam Thiên Vô Phương thì sẽ có kết quả gì chứ?"
Ngưu Hữu Đạo ôm kiếm rời đi: “Nữ nhân chỉ giỏi nghĩ linh tinh."
Vân Cơ đi theo: “Ít nhất Ngưu Hữu Đạo đối mặt với vấn đề sẽ đi giải quyết vấn đề, chứ không trơ mắt nhìn nàng rơi vào chốn hồng trần giống như Nam Thiên Vô Phương, Hồng nương nhất định sẽ có số phận khác. Đạo gia, vừa rồi ngươi không nên nói lời đó. Trái tim của Hồng nương cũng vỡ nát!"
Ngưu Hữu Đạo im lặng nhưng không tiếp lời mà vẫn tỉnh táo lý trí nói: “Trong Thánh cảnh hẳn cũng có một tòa tháp như vậy. Nàng phái người đi tới Thánh cảnh tìm tháp đi."
...
Giới tu hành chấn động, lúc này tin tức Ô Thường chết mới hoàn toàn được truyền ra.
Yến Trục Thiên, Tây Hải Đường, Văn Hoa, Cung Lâm Sách, Chung Cốc Tử,, Chư Cát Trì, Vương Tôn, Côn Lâm Thụ, Quản Phương Nghi, Vân Cơ, Triệu Hùng Ca, Ngao Phong, Viên Cương mới tiến vào Nguyên Anh đã liên thủ chiến đấu kịch liệt Tin tức của Ô Thường cũng truyền ra, có tin đồn nhắc tới chuyện Ngao Phong chết trận.
Trong tin tức không nhắc tới Ngưu Hữu Đạo, bây giờ dư luận vốn nằm trong vòng khống chế của Ngưu Hữu Đạo, hắn không cho nhắc tới hắn thì tin tức truyền ra tất nhiên không có hắn.
Hắn cố ý rải tin đồn nói thực lực của Viên Cương đã vào Nguyên Anh kỳ.
Tin tức vừa ra, thiên hạ kinh sợ, đây là mười hai thánh mới xuất hiện sao? Tất cả bàn luận ầm ĩ.
Chuyện khiến người ta cũng kinh sợ là Thương Triều Tông nắm trong tay mười vạn Nha Tương, tấn công với quân Tấn vô cùng mạnh mẽ. Đấy mười vạn Nha Tương đấy!
Trong truyền thuyết Ninh vương chế luyện ra mười vạn Nha Tương lại là sự thật!
Nước Hàn, nước Tống rơi vào trong sự khiếp sợ. Hai nước nhanh chóng liên hệ, đồng thời nghĩ cách liên hệ với từng cao thủ Nguyên Anh trên địa bàn của mình.
Trên lầu các, Huệ Thanh Bình ngồi đối diện Ngưu Hữu Đạo cùng uống trà chợt đặt chén trà xuống và đứng dậy rời đi.
Ngưu Hữu Đạo cầm chén trà chậm rãi nghiêng đầu, nhìn Huệ Thanh Bình rời khỏi sơn trang Mao Lư.
nhưng vào lúc này Vân Cơ lại đi lên lầu, một phong mật thư được đặt ở trước mặt hắn: “Vương gia truyền tin tức đến, nói là đã nhận được thư do Dương Song – quản gia của Thiệu Đăng Vân tới tới. Dương Song nói bây giờ Thiệu Đăng Vân chỉ còn lại có một nhi tử là Thiệu Bình Ba, hi vọng vương gia có thể giơ cao đánh khẽ cho Thiệu Bình Ba một con đường sống. Dương Song nói trong chuyện này Thiệu Đăng Vân không biết rõ tình hình, nhưng vương gia cũng không dám khẳng định điều này có đúng là ý của Thiệu Đăng Vân không."
Ngưu Hữu Đạo đặt chén trà xuống và cầm thư xem. Sau khi xem xong, hắn hiểu có đúng là ý của Thiệu Đăng Vân hay không đều không quan trọng, mấu chốt là Bắc châu bên kia đã mở miệng, Thiệu Đăng Vân là chư hầu một phương, trước đó ủng hộ Nam Châu đã lập được công lớn. Thiệu Đăng Vân lại chỉ còn lại một nhi tử như thế, Thương Triều Tông rõ ràng cũng không tiện để Thiệu Đăng Vân tuyệt hậu, loại bỏ những điều không nói tới, dù sao phía dưới Thương Triều Tông cũng không thiếu đồng bào của Thiệu Đăng Vân, có nhiều ánh mắt nhìn như vậy.
Nhưng Thương Triều Tông cũng biết ân oán giữa Thiệu Bình Ba và Đạo gia hắn, chuyện này Thương Triều Tông không thể làm chủ, hiển nhiên là muốn hỏi ý của hắn.
Mà Bắc châu có thể mở miệng, hiển nhiên đã nhìn ra được đại thế của nước Tấn đã mất nên không phải là đối thủ của Thương Triều Tông. Thiệu Bình Ba lại ở nước Tấn bên kia, một khi Thương Triều Tông phá nước Tấn, chỉ sợ chưa chắc sẽ buông tha chuyện Thiệu Bình Ba làm ở ba nước phía tây.
Ngưu Hữu Đạo: "Vương gia đang dẫn quân về phía tây chinh chiến, Thiệu Đăng Vân canh gác Bắc châu, giằng co với Nước Hàn, bây giờ Bắc châu mở miệng như vậy là có ý gì? Bọn họ tính yy hiếp vương gia sao? Đúng là không biết tự lượng sức mình!"
Vân Cơ: "Vậy phải báo lại thế nào?"
Ngưu Hữu Đạo: "Báo lại với vương gia, ta không định giết Thiệu Bình Ba, bảo ông ta tự xem mà làm."
...
Yến Kinh, trong hoàng cung lạnh lẽo có thể nhìn thấy lác đác có mấy thái giám cung nữ đang quét dọn.
Thật ra tất cả việc vệ sinh hoàng cung đã không cần quá để ý, người ít, rất nhiều nơi cũng mọc đầy cỏ dại.
Từ môi trường vệ sinh trong chỗ ở của các phi tần lại có thể thấy được lòng người dễ thay đổi, thông thường nơi sạch sẽ chỉnh tề có nghĩa là mẹ đẻ của một vị phi tử nào đó vẫn duy trì quyền thế nhất định bên phía Nhiếp Chính Vương, vì liên quan đến tiền đồ và số phận của mình trong tương lai nên các cung nữ và thái giám ở đó tất nhiên phải tập trung nhân lực và vật lực tới nịnh bợ.
Mà cũng không thiếu phi tử vì có thể sống tốt, thậm chí chỉ vì có thể lấp đầy bụng đã lén lút qua lại với đám bảo vệ, thậm chí là tu sĩ ở đó.
Về phần bản thân hoàng đế đã khó giữ được tính mạng nên mất đi tư cách để cho các nàng tranh thủ tình cảm.
Bên phía triều đình không đến mức để cho người trong cung chết đói, nhưng lại chỉ cung cấp số lượng tài nguyên vừa đủ, không có khả năng lại để cho trong cung xa hoa lãng phí, trong cung tiến hành phân phối tài nguyên cụ thể thế nào, dĩ nhiên đám thái giám và cung nữ đều biết tài nguyên nghiêng về phía phi tử còn bối cảnh. Có phi tử hưởng nhiều tài nguyên thì tất nhiên cũng có chỗ tình hình phải eo hoepj.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...