Đạo Quân

Không ngờ bởi vì Viên Cương không tiếc mạng sống mà kéo những người khác cùng nhau liên thủ, ép Ô Thường cho tới chết.

Hắn cũng tuyệt đối không ngờ được Ô Thường lại có thể lấy cách tự nổ để kết thúc chính mình, trước đó không có dấu hiệu nào mà lại ra đi sạch sẽ lưu loát như vậy.

Hành vi của Viên Cương quả thật cũng làm cho hắn nổi giận, bởi vì suy nghĩ nóng lên, y căn bản không kịp nghĩ xem một khi không thực hiện được sẽ có hậu quả nghiêm trọng thế nào.

Nếu như Viên Cương chết, Ô Thường lại không chết, Thôn Thiên Hoàn lại ở trong tay Ô Thường, cho dù hắn lấy được Sơn Hà Đỉnh cũng không tiến vào được vực thứ năm, ngay cả phong ấn hắn ta trong vực thứ năm cũng làm không được.

Từ nay về sau, bên này không biết sẽ phải trầm luân trong bóng tối bao lâu mới có khả năng giải quyết được Ô Thường, sợ rằng sẽ không chỉ trả giá bằng thế lực Nam Châu máu chảy thành sông đâu. Hắn ta sẽ áp dụng thủ đoạn tàn khốc hơn với tất cả thiên hạ, sẽ có bao nhiêu người chết là chuyện không có cách nào tưởng tượng được.

Hắn suy nghĩ tới hậu quả kia cũng thấy sợ hãi.

Nhưng chuyện đã như vậy, Viên Cương liều mạng bắt Ô Thường, bản thân Viên Cương cũng thành dạng quỷ này, hắn cũng không thể nói được lời trách cứ gì nưa.

Kể cả có nói thì Viên Cương cũng không nghe thấy.

Ầm! Một tiếng động vang dội phát ra. Ngưu Hữu Đạo quay đầu. Những người xung quanh cũng lần lượt quay đầu, Viên Cương nghiêng đầu vì cũng phát hiện ra chấn động.

Chỉ thấy giữa hố lớn có một bóng người từ dưới đất chui lên và di chuyển đến trên không trung rồi dùng sức lắc lắc đầu, hình như còn có chút choáng váng. Đó không phải là ai khác, chính là Triệu Hùng Ca.


Ngưu Hữu Đạo có chút bất ngờ khi nhìn thấy Triệu Hùng Ca, bởi vì thoạt nhìn quần áo y lành lặn, không có bất kỳ dấu hiệu bị thương nào, còn có thể di chuyển đứng trên không trung là biết rồi, có thể thấy được tình hình còn rất tốt.

Quản Phương Nghi cụt tay ngẩng đầu nhìn Thương Thục Thanh, rõ ràng cũng thấy rất bất ngờ.

Triệu Hùng Ca nhìn tình hình xung quanh. Nếu không phải dãy núi xung quanh vẫn còn, y còn tưởng rằng bản thân mình đã ở nơi khác, phía dưới không thấy có bất kỳ dấu hiệu trấn nhỏ tồn tại nào. Cái hố to kia chứng minh uy lực khi Ô Thường tự nổ lớn tới mức nào.

Mình vẫn còn sống sót. Y nhìn hai tay của mình, lại nhìn lên người mình và cũng cảm thấy bất ngờ, trong lòng vẫn còn sợ hãi, không ngờ được Ô Thường cuối cùng lại quả quyết như vậy.

Ánh mắt y rơi vào trên thân của Ngưu Hữu Đạo và Viên Cương rồi lao người hạ xuống bên cạnh hai người, nhìn bộ dạng thê thảm của Viên Cương cũng không quá bất ngờ khi thấy Viên Cương còn sống.

Logic của y rất đơn giản, ngay cả y cũng còn sống, dựa vào thân thể mạnh mẽ của Viên Cương thì còn sống là đương nhiên, không thành vấn đề.

Triệu Hùng Ca hỏi Viên Cương: "Ngươi không sao chứ?"

Ngưu Hữu Đạo: "Hắn mù, điếc, không nghe thấy ngươi nói gì đâu."

Triệu Hùng Ca thổn thức: “Hắn chắc hẳn có thể khôi phục lại được chứ?"


"Không biết." Ngưu Hữu Đạo ném qua một câu rồi liếc nhìn y từ trên xuống dưới bất ngờ nói: “Ô Thường tự nổ, ngươi đâm đầu xuống mà thoạt nhìn cuối cùng lại không vấn đề gì lớn. Có chuyện gì xảy ra vậy?"

Triệu Hùng Ca hồi tưởng lại rồi lắc đầu: “Ta cũng không biết chuyện gì xảy ra. Chúng ta ở trong kiếm, một kiếm cắt vào, chỉ cảm thấy uy lực nổ tung nên thuận theo kiếm rời đi. Sau đó, kiếm thế bị uy lực vụ nổ đánh vỡ, ta cũng thuận thế đâm vào trong lòng đất. Trong lòng đất có lực chấn động mạnh mẽ làm cho ta có chút không chịu nổi, thiếu chút nữa đa bị chôn sống, may là uy lực biến mất rất nhanh, ta chỉ bị chút nội thương, không phải là vấn đề lớn."

Ngưu Hữu Đạo hình như hiểu rõ điều gì, khẽ gật đầu.

Triệu Hùng Ca nhìn quanh hỏi: "Những người khác đâu?"

Ngưu Hữu Đạo: "Không biết."

Xung quanh đang vô cùng ầm ĩ. Chỉ thấy rất nhiều Nha Tương đang tìm kiếm trên mặt đất, thậm chí là hóa thành sương mù màu đen chậm rãi thẩm thấu vào trong lòng đất tìm kiếm.

Vân Cơ trở về, mang đám người Thương Triều Tông đầy bụi đất về. May mà bọn họ ở cách xa, còn có Ngô lão nhị và Hứa lão lục ở bên cạnh bảo vệ, bằng không sợ rằng mấy vị này bị tầng đất đổ nát đè chết rồi. Nói chung là may mắn thoát hiểm.

đám người Thương Triều Tông kinh ngạc không hiểu nhìn rất nhiều Nha Tương đang bay quanh.


Hứa lão lục cõng Mông Sơn Minh và Ngô lão nhị nhìn thấy Quản Phương Nghi mất đi một tay thì vô cùng kinh ngạc, vội vàng chạy đến bên cạnh Quản Phương Nghi hỏi thăm tình hình.

Triệu Hùng Ca nắm lấy cánh tay của Viên Cương, theo Ngưu Hữu Đạo bay đến bên bờ hố to bên này.

"Đạo gia." Mông Sơn Minh và Thương Triều Tông cùng chào Ngưu Hữu Đạo.

Vân Cơ nhìn thấy Triệu Hùng Ca vẫn còn lành lặn thì giật mình không nhỏ. Nàng không biết tình huống, khó có thể tưởng tượng được Triệu Hùng Ca đụng vào Ô Thường với uy lực vụ nổ như vậy lại có thể còn sống được? Cơ thể Viên Cương mạnh mẽ còn sống, nàng vẫn có thể hiểu được. Triệu Hùng Ca còn lành lặn hơn cả Viên Cương làm nàng thấy khó có thể tin nổi.

Ngô lão nhị và Hứa lão lục đang đau buồn vì Quản Phương Nghi cụt tay lại nghe được cách xưng hô "Đạo gia" thì cùng nhau quay đầu nhìn, vừa vặn thấy Ngưu Hữu Đạo liền đồng thời kinh ngạc kêu lên: “Đạo gia!"

Hai người có thể nói khiếp sợ tới mức ngây người, còn tưởng rằng mình hoa mắt, cảm giác giống như nằm mơ.

Ngưu Hữu Đạo mỉm cười nhìn hai người khẽ gật đầu: “Chúng ta lại gặp mặt rồi."

Đây không phải là Vương Khiếu trước kia sao? Ngô lão nhị và Hứa lão lục ngơ ngác nhìn nhau nhưng rất nhanh đã phản ứng lại, vị này không chết, vậy chứng nói rõ vẫn ẩn nấp ở sơn trang Mao Lư, nói cách khác, rất nhiều chuyện vẫn do vị này ở phía sau điều khiển.

Hai người kinh hãi không thôi. Lúc này Hứa lão lục cõng Mông Sơn Minh và Ngô lão nhị cung kính hành lễ: “Đạo gia."

Lữ Vô Song đầy bụi đất lại chậm rãi đi tới bên cạnh Viên Cương, nhìn bộ dạng của y. Hai người nhìn nhau một lúc, đường đường là Vô Song Thánh Tôn lại lã chã rơi lệ nắm lấy cổ tay của Viên Cương nâng lên. Chỉ thấy trên tay có thể nhìn thấy xương rồi.

Viên Cương nghiêng đầu, ngón tay đã mất năng lực cảm nhận nhưng ngửi thấy được mùi thơm của cơ thể nên biết là ai, y im lặng.


Ngưu Hữu Đạo đi tới trước mặt Quản Phương Nghi lại nghiêng đầu hỏi Vân Cơ: “Có biết vì sao ta ngăn cản nàng ra tay không?"

Vân Cơ liếc nhìn Quản Phương Nghi: “Sợ ta có nguy hiểm."

Ngưu Hữu Đạo lắc đầu: “Nếu như Ô Thường không phải chết kiểu này, nàng và Hồng nương đều bị thương. Ô Thường vừa chết, số phận cuối cùng của chúng ta sẽ là thế nào. Những người này nhất định sẽ không bỏ qua cơ hội, lập tức ra tay với chúng ta. Nếu chúng ta không thể thoát thân thì giết Ô Thường lại chẳng có ý nghĩa gì nữa, trên đời này có lẽ lại có một nhóm chín Thánh khác lại xuất hiện."

Mọi người hiểu rõ ý của hắn, đều biết hắn nói “những người này” là chỉ đám người Tây Hải Đường. Bọn họ suy nghĩ cũng thấy lo lắng này không phải quá đáng mà rất có thể sẽ xảy ra.

Triệu Hùng Ca im lặng suy nghĩ, dựa vào một mình mình sợ rằng không ngăn cản được những người này.

Quản Phương Nghi cũng hiểu rõ Ngưu Hữu Đạo ám chỉ điều gì, hiểu rõ hắn hỏi Vân Cơ nhưng thật ra là đang muốn nói cho nàng nghe, nhưng trong mắt trong đầu nàng hình như không có cảm giác về điều này.

Ngưu Hữu Đạo điểm vào đầu nàng: “Bộ dạng nàng thế nào làm sao còn đi gặp Nam Thiên Vô Phương được đây? Gặp lại y, sợ rằng nàng sẽ phải hối hận mất!"

Quản Phương Nghi tóc tai bù xù như bà điên hừ lạnh: “Ta gặp y làm gì, ta hận không giết được y đây này!"

"Sợ nàng vì tình yêu mà làm lỡ chuyện chính, sớm biết như vậy, trước khi xuất phát nên nói cho nàng biết mới phải." Trong giọng nói của Ngưu Hữu Đạo có ý trách cứ. Hắn quay đầu nhìn về phía Thương Thục Thanh: “Quận chúa, nàng giải thích chuyện Nam Thiên Vô Phương cho Hồng nương để nàng ấy tự quyết định."

Thương Thục Thanh gật đầu "Ừ" một tiếng rồi tiếp tục nhìn về phía Quản Phương Nghi cụt tay, vẻ mặt không đành lòng.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui