Đạo Quân

Nàng đi không bao lâu, cửa phòng đóng chặt chợt mở ra. Viên Cương ngẩng đầu và quay lại nhìn, chỉ thấy Ngưu Hữu Đạo đi ra. Hắn cũng nhìn thấy hắn ta chờ ở bên ngoài.

Ngưu Hữu Đạo nhẹ nhàng đóng kín cửa rồi bước xuống bậc thang, cũng đi tới bên cạnh hắn ta, chống kiếm ngồi xuống.

Viên Cương hỏi một câu: “Thế nào?"

Ngưu Hữu Đạo: "Thế giới này thần thần quỷ quỷ khiến ta cũng hồ đồ rồi, không biết đây là mơ hay thực nữa. Hầu tử, ta sai rồi."

Viên Cương không hiểu: “Sai gì?"

Ngưu Hữu Đạo: "Không ở trong cuộc, vĩnh viễn không biết tâm tình của người ta. Có một số việc trước đó ta không thể suy bụng ta ra bụng người, ta không phải là ngươi nên không có cách nào cảm nhận rõ ràng được tâm tình của ngươi. Sau khi ta đối mặt với tình huống tương tự với ngươi, ta mới hiểu được, mình đã sai trong chuyện của Phùng Quan Nhi."

Viên Cương đã hiểu, hắn đang nói về chuyện của Phùng Quan Nhi và Tô Chiếu Tương, mình vì Phùng Quan Nhi mà làm ra chuyện ngốc nghếch, cũng bởi vậy mới nhận lẫy sự phẫn nộ chê bai và không hiểu của hắn.

Viên Cương im lặng một lúc mới nói: “Không giống nhau. Bọn họ thật sự quá giống, đơn giản là từ một khuôn in ra."

Ngưu Hữu Đạo: "Không thể nào là cùng một người được, chỉ là vẻ ngoài giống mà thôi."

Trong mắt Viên Cương lộ ra hồi tưởng: “Ta còn nhớ rõ tình hình khi mới gặp gỡ lão hòa thượng, Ngọc tỷ cùng lão hòa thượng luận phật, cười những người cầu thần bái phật, ví dụ một con kiến đang cầm một hạt cát tự cho là quý, cầu người bỏ xuống thương xót. Nàng hỏi lão hòa thượng, người có thể nhìn thấy không?"

"Đạo gia ngươi ở bên cạnh nghe xong cười to. Nào ngờ lão hòa thượng hỏi lại, nếu tất cả con kiến đều đang cầm một hạt cát hạt, người có thể không nhìn thấy sao?"


"Lúc đó Đạo gia im lặng. Ngọc tỷ lại nói, nếu thật sự là vậy, cũng là con kiến tự mình thay đổi vận mạng của mình chứ không phải thần phật, nếu tất cả con kiến đều có ý chí này, làm sao cần phải đi cầu thần bái phật nữa, tự mình đã trở thành thần phật rồi."

"Lão hòa thượng cười không nói, Ngọc tỷ dường như suy nghĩ tới điều gì, sau nói mình đã hiểu rõ. Lão hòa thượng nói Ngọc tỷ có tuệ căn nên đưa ra một câu sấm cho Ngọc tỷ."

"Ban đầu, mọi người đều không biết là có ý gì, sau đó Ngọc tỷ gặp chuyện không may, Đạo gia ngươi mới hiểu ra."

"Đạo gia ngươi vội vàng chạy đi tìm, lại đúng lúc lão hòa thượng sắp viên tịch. Ta khi lão hòa thượng viên tịch đã nói các loại nhân quả luân hồi, nhưng ngươi không xem là thật, bằng không chúng ta làm sao có thể xuất hiện ở nơi này."

Trên mặt Ngưu Hữu Đạo lộ vẻ hoang mang, tự mình lẩm bẩm: “Hoa rơi bờ này làm sao biết được hoa bờ kia có nở không, hoa bờ kia nở..."

Viên Cương: "Ngươi thu nhận Viên Phương, không quan tâm Viên Phương thế nào, ngươi đều cho hắn ta cơ hội, có phải cũng bởi vì lão hòa thượng đúng không?"

Ngưu Hữu Đạo không nói.

Giọng điệu Viên Cương có chút phiền muộn than thở: "Không quan tâm có phải là cùng một người hay không, ngươi thấy được dáng vẻ của nàng, còn có thể làm như không thấy sao? Đạo gia, ngươi còn có thể bỏ nàng xuống được sao?"

Ngưu Hữu Đạo vẫn không nói...

Sáng sớm hôm sau, Ngưu Hữu Đạo quanh quẩn ở trong đình viện, nhìn thấy Vân Cơ từ trong phòng Thương Thục Thanh đi ra liền tiến lại gần, hỏi: "Tỉnh dậy rồi à?"

Vân Cơ ừ: “Nàng đang rửa mặt."


Đợi Vân Cơ đi rồi, Ngưu Hữu Đạo hết nhìn đông tới nhìn tây, sau đó cầm kiếm đi tới cửa phòng Thương Thục Thanh và gõ cửa một cái.

Có người ra mở cửa phòng. Đó là Ngân Nhi, Ngân Nhi vừa thấy hắn đã trề môi, khẽ nói một câu như chỉ có mình mới có thể nghe được: “Người xấu."

Ngưu Hữu Đạo đẩy nàng qua một bên và trực tiếp xông vào, chỉ thấy Thương Thục Thanh đang ngồi chải đầu ở trước bàn trang điểm.

Thương Thục Thanh quay đầu nhìn thấy hắn liền vội vàng đứng lên hành lễ: “Đạo gia."

Trông nàng có chút luống cuống tay chân vì tóc tai còn bù xù khó coi. Đối với người có gia giáo như nàng thì điều này khó tránh khỏi có chút thất lễ.

Ngưu Hữu Đạo đi lên trước vui vẻ nói: "Nàng đang chải đầu à?"

Thương Thục Thanh mất tự nhiên nói: "Đạo gia, đã phải lên đường rồi sao? Thanh nhi sẽ xong ngay đây." Nàng cho rằng mình làm lỡ việc của hắn.

Ngưu Hữu Đạo cười ha ha nói: "Không vội, không có việc gì."

Thương Thục Thanh vội hỏi: "Đạo gia có gì phân phó sao?"

Ngưu Hữu Đạo hỏi một đằng, trả lời một nẻo: "Quận chúa, nàng đã lâu không chải đầu cho ta rồi."

"Hả..." Thương Thục Thanh hơi sửng sốt, sau đó vội vàng xoay người thu dọn bàn trang điểm rồi đưa tay mời ngồi, bộ dạng sẵn lòng ra sức.


Ngưu Hữu Đạo lắc đầu: "Lần sau đi. Nàng tiếp tục đi."

Thương Thục Thanh lập tức xấu hổ. Một đại nam nhân ở bên cạnh, bảo nàng tiếp tục thế nào đây? Tu dưỡng của nàng không được phép mình làm dáng ở trước mặt nam nhân như vậy.

Ngưu Hữu Đạo lại thêm một câu: “Tất cả mọi người đang chờ nàng xuất phát."

Thương Thục Thanh lại không tiện đuổi hắn đi, không thể làm gì khác hơn là xấu hổ ngồi xuống, nói chung làm nhanh chóng một chút, lược trên tay cũng chải tóc nhanh hơn.

Kết quả khi nhìn vào trong gương, nàng lại thấy Ngưu Hữu Đạo xuất hiện ở phía sau mình, đang nhìn chằm chằm vào mình trong gương, khiến cho tay nàng không nhanh hơn mà càng lúc càng rối loạn.

Ngưu Hữu Đạo chợt lên tiếng hỏi: "Quận chúa có thỏa mãn với hình dáng bây giờ không?"

Dĩ nhiên là thoả mãn rồi. Thương Thục Thanh “dạ” một tiếng rồi đột nhiên tay cứng đờ, người phía sau đã giơ tay nắm lấy lược trên tay nàng.

Ngưu Hữu Đạo cướp lược của nàng và tiện tay nâng mái tóc dài của nàng lên, chải tóc giúp nàng: “Để ta giúp nàng."

Thương Thục Thanh lập tức hoảng sợ, làm gì có can đảm dám gào thét nữa. Nàng muốn đứng lên lại bị Ngưu Hữu Đạo giơ tay đặt lên đầu vai làm cho khó có thể đứng được. Nàng vội nói: "Đạo gia..."

Ngưu Hữu Đạo ngắt lời: “Ngươi giúp ta chải đầu sợ rằng không chỉ mười năm, ta trả lại cho nàng chút ân tình cũng là điều nên làm."

Thương Thục Thanh lại muốn đứng dậy: “Đó là chuyện Thanh nhi phải làm."

Ngưu Hữu Đạo vẫn ấn nàng ngồi xuống: “Ta sắp dẫn nàng theo ta đi mạo hiểm, có lẽ lần này một đi không đường về. Nàng hãy cho ta một cơ hội báo đáp đi."


Nàng sao có thể nhận sự báo đáp của hắn chứ! Thương Thục Thanh lại muốn đứng lên nhưng kết quả bị ấn xuống, chỉ đành phải ngồi trả lời: "Đại ân đại đức của Đạo gia, huynh muội chúng ta không thể báo đáp, chỉ có chúng ta nợ Đạo gia, dù thịt nát xương tan cũng khó báo được hết..."

Ngưu Hữu Đạo lại ngắt lời: “Nữ nhân đẹp quả nhiên dễ tùy hứng, lời của ta đã không có tác dụng nữa rồi."

Thương Thục Thanh hoảng hốt vội nói: "Đạo gia, Thanh nhi không phải có ý này."

Ngưu Hữu Đạo: "Vậy nàng không cần từ chối nữa."

Thương Thục Thanh lập tức rơi vào tình huống khó xử, Ngưu Hữu Đạo lại chậm rãi giúp nàng chải đầu, Ngân Nhi bu lại, vẻ mặt tò mò nhìn.

Thấy nàng giống như đứng trên đống lửa, ngồi trên đống than, Ngưu Hữu Đạo bỗng nói: "Quận chúa chải đầu cho ta hơn mười năm, sau này ta cũng chải đầu giúp nàng hơn mười năm, một báo một, nàng thấy thế nào?"

Câu nói này nghe thế nào cũng thấy không ổn, trong lòng Thương Thục Thanh nghi ngờ nên dĩ nhiên từ chối: “Đạo gia, ngài nói quá lời rồi. Chẳng lẽ Thanh nhi đã làm sai điều gì sao?"

Ngưu Hữu Đạo: "Từ trước đến nay quận chúa luôn giữ bổn phận, không làm gì sai cả. Thế nào, nàng cảm thấy ta chải đầu không tốt à?"

Thương Thục Thanh cũng choáng váng, không biết vị này rốt cuộc muốn ầm ĩ kiểu gì nữa: “Không, Đạo gia là người làm chuyện lớn, sao có thể mệt mỏi vì loại chuyện nhỏ này."

Trên tay Ngưu Hữu Đạo không ngừng: “Vẫn còn từ chối à? Đúng rồi, bây giờ nàng đẹp rồi, sau này sợ rằng người theo đuổi sẽ giống như cá diếc qua sông, lo lắng ta làm hỏng danh tiếng của nàng sẽ không ai thèm lấy sao?"

Thương Thục Thanh lúng túng nói: "Đạo gia nói đùa, Thanh nhi không lấy chồng."

Ngưu Hữu Đạo: "Không muốn ta chải đầu cho nàng, lại không lấy chồng, vậy làm sao bây giờ? Nếu không sau này tiếp tục ở lại bên cạnh ta, dứt khoát làm nha hoàn thiếp thân của ta, tiếp tục chải đầu cho ta thì thế nào?"

Thương Thục Thanh lập tức nói: "Được."


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui