Thiệu Bình Ba quay đầu lại căn dặn Thái Thúc Hoan Nhi:
“Lúc nào nàng rảnh rỗi thì đi lại nhiều hơn chút, đừng nên quá xa cách.”
Thái Thúc Hoan Nhi cười kéo cánh tay của Thiệu Liễu Nhi:
“Người một nhà, đương nhiên là phải thường xuyên đi lại, còn cần chàng phải nhắc nhở sao?”
Hai vợ chồng cáo từ, nhìn theo xe ngựa rời đi, vẻ mặt của Thiệu Liễu Nhi dị thường phức tạp, cuối cùng đã thoát khỏi tình cảnh suýt bị ép điên, như trút được gánh nặng, bằng không mỗi ngày bị đám Hạo Khải chơi đùa như vậy nữa thì sẽ phải trải qua thời gian không phải là người.
Trải qua việc này coi như đã hiểu, ở Tấn quốc, tình huống của cả nhà bọn họ nếu muốn bình an sống sót không thể rời bỏ sự che chở của người ca ca này được.
Ngồi ở trong xe ngựa trong lòng Thiệu Bình Ba nặng chĩu, lúc này Thiệu Liễu Nhi lại gọi hắn là đại ca không ít lần, còn bảo con trai mình thân thiết với hắn hơn.
Huynh muội quay về với nhau là tốt, đây là kết quả hắn muốn, cũng là nguyên nhân trước đó hắn buông tay ngồi xem đám Hạo Khải bức bách mà không ra tay.
Nhưng trong lòng hắn cũng cảm thấy khó chịu, Liễu Nhi đã không còn là Liễu Nhi năm đó nữa, đã không phải là Liễu Nhi yêu hận rõ ràng vì một người nam nhân không tiếc tự tử nữa, đã bị cuộc sống mài mòn các góc cạnh, khuất phục trước thực tế. Trong lời nói, vì bảo vệ chồng con lại mơ hồ có vài phần chủ động tỏ ra thân thiết.
Đây có lẽ là chuyện tốt, nhưng cũng thể hiện rằng hắn chưa bảo vệ muội muội hồn nhiên được cẩn thận.
Thái Thúc Hoan Nhi vô cùng vui vẻ, phát hiện tiểu cô này cũng không phải không dễ tiếp xúc, có chút thân cận với nàng, tảng đá trong lòng rốt cục đã rơi xuống, đang lẩm bẩm hôm nào sẽ dẫn bọn Thiệu Liễu Nhi đi đâu chơi.
...
Tin đồn Tấn quốc dời đô truyền ra, trên dưới triều đình Yến quốc đã đang phỏng đoán Nhiếp Chính Vương có phải cũng muốn dời đô hay không, bởi vì Thương Triều Tông chậm chạm không có ý chuyển tới kinh thành.
Đại Tư Mã của Yến quốc là Thương Vĩnh Trung dường như cũng nương nhờ vào phủ thành Nam Châu không có ý rời đi.
Cả ngày chạy bên Thương Triều Tông, bên người Mông Sơn Minh và Lam Nhược Đình cũng thường xuyên có thân ảnh của hắn. Trong lòng hắn biết rõ, cái gì mà Đại Tư Mã Yến quốc chứ, trên tay lại không có binh quyền chân chính gì, vị trí Đại Tư Mã này nói là của ngươi thì mới là của ngươi, nói không phải là của ngươi thì bất cứ lúc nào cũng có thể bỏ đi, không có cách nào so được với Mông Sơn Minh và Lam Nhược Đình.
Nhất là Mông Sơn Minh, Thương Triều Tông thành Nhiếp Chính Vương, địa vị trong quân đội Yến quốc của Mông Sơn Minh thực sự là vô cùng quan trọng, sau đó thường xuyên xin chỉ thị của Mông Sơn Minh.
Hắn cũng có lý do không trở về Yến kinh, bây giờ chính là thời điểm mà Tử Kim Động, Tiêu Dao Cung và Linh Kiếm Sơn điều chỉnh lớn về quyền lợi, nhân mã của Yến quốc đang điều động một cách trắng trợn, Đại Tư Mã như hắn lại không có thực quyền gì, cũng biết rõ rất nhiều chuyện, có thể liệt ra tình hình cụ thể và tỉ mỉ ở trong cung cho bên này tham khảo, cũng có thể hiệp trợ Thương Triều Tông hạ đạt quân lệnh với các châu ở đây.
Vì thế, hắn cũng thuận theo tự nhiên mà ở lại nơi này.
Ở lâu bên cạnh mấy người Thương Triều Tông, rốt cục đã thăm dò được ý đồ của Thương Triều Tông, Thương Triều Tông căn bản không có dự định di chuyển kinh thành.
Đầu tiên là Thương Kiến Hùng tổ chức kinh thành quá sâu, nếu dời Yến kinh tất phải điều đi đa phần nhân mã thân tín tới đó trước, sẽ ảnh hưởng tới bố trí binh lực.
Thứ hai là bây giờ Nam Châu đang ở vị trí then chốt, vừa lúc đứng giữa Yến quốc và Tần quốc, còn mấu chốt hơn khi so với kinh thành.
Cuối cùng chính là đã tiến hành bố trí lâu ở Nam Châu, ở đây sẽ yên tâm hơn, cũng dễ dàng ứng phó đông chinh đến Tấn quốc.
Hiện tại cũng không phải hoàng đế Yến quốc, nếu vậy thì cần gì phải hao phí nhiều nhân lực vật lực để chạy tới kinh thành?
Sau khi hiểu ý đồ bên này, Thương Vĩnh Trung lập tức sai người mua nhà cửa phủ đệ đặt ở Nam Châu, đồng thời đưa tin cho người nhà, báo mau chóng dời tới Nam Châu.
Có hắn đi đầu, quan viên triều đình lập tức hiểu ra cái gì, cũng bắt đầu chạy qua bên này, chuyển nhà, toàn bộ hệ thống quân chính triều đình cũng bắt đầu dời về phía Nam Châu.
Giá đất của phủ thành Nam Châu cũng bị tăng vọt.
...
Khí Vân Tông, Lam Đạo Lâm và Đốc Vô Hư cùng nhau đi tới.
Ô Thường lộ diện đón khách, gặp mặt cũng không khách khí gì, hỏi:
“Có việc gì?”
Dựa vào lan can chắp tay mà đứng, Lam Đạo Lâm nói:
“Động tĩnh của Yến quốc lớn như vậy, ngươi không nhìn thấy à?”
Ô Thường:
“Ngươi muốn nói cái gì?”
Đốc Vô Hư:
“Bây giờ Yến quốc do Thương Triều Tông nắm giữ quyền quân chính, nếu để hắn chỉnh hợp lực lượng Yến quốc, gây bất lợi Tấn quốc đông chinh, ngươi không nhìn thấy à?”
Lam Đạo Lâm:
“Thương Triều Tông này giỏi về thống lĩnh nhân mã chiến đấu, chính xác là sẽ gây bất lợi khi Tấn quốc đông chinh.”
Ô Thường:
“Lợi hay không lợi thì thế nào?”
Lam Đạo Lâm:
“Để Phiêu Miểu Các đứng ra mời những người chủ yếu bên Thương Triều Tông tới Phiêu Miểu Các, mượn cớ diệt trừ.”
Ô Thường:
“Ta không tán thành làm như vậy.”
Đốc Vô Hư:
“Lợi dụng lực lượng của Tấn quốc để tảo bình thiên hạ chính là ngươi, hiện tại xuất hiện trở lực, phản đối thanh trừ cũng là ngươi, ngươi muốn làm gì? “
Ô Thường:
“Các người nghĩ thiên hạ toàn lũ ngu sao,? Nếu ngại ý đồ của chúng ta còn chưa đủ rõ ràng, các ngươi cứ giết hết những nhân vật chủ yếu trong Hàn quốc cùng Tống quốc đi, làm cho các phái trong thiên hạ đều biết chúng ta muốn cướp đoạt quyền lợi của bọn họ, sau đó bọn họ bão đoàn, nhao nhao đoạt tuyến đầu của hai quân chống lại tấn quốc, các người liền vui rồi.”
“Sau đó đám tu sĩ Nguyên Anh kỳ ẩn thân đó cũng chạy tới trong quân của Tấn quốc đánh lén, quấy rối, chúng ta phòng được sao? Kết quả là Tấn quốc không thể càn quét được gì, còn làm cái rắm! Nếu thật như vậy, tiếp tục biển rộng tìm kim làm sao được, còn phí tinh thần làm cái gì?”
“Các người nghĩ cho rõ, hiện tại đại thế không ở bên chúng ta, nhưng thế lực khắp nơi ngoài sáng trong tối cũng không dám đứng ra, nếu thật sự ép tu sĩ trong thiên hạ bị những người đó lợi dụng, không có việc gì liền nhằm vào Phiêu Miểu Các ám sát, chúng ta có bao nhiêu người có thể cung cấp cho bọn họ giết đây? Chúng ta còn có thể giắt người phía dưới ở lưng quần để bảo vệ được hay sao?”
“Chẳng lẽ các ngươi muốn cuối cùng chỉ còn lại có ba người chúng ta, sau đó ba người chúng ta mỗi ngày đi ra ngoài giết một đám, rồi có người quấy rối ở phía sau, dựa vào giết người liền có thể khiến người ta nghe lời sao? Còn lại ba người chúng ta, dựa vào ba người chúng ta, có thể tìm được người sao?”
Lam Đạo Lâm trầm giọng nói:
“Nói không chừng bọn họ đã biết ý đồ của chúng ta rồi.”
Ô Thường:
“Vậy ngươi nói làm sao bây giờ? Đừng quên đối phương còn có Thánh La Sát và La Phương Phỉ, còn có mười mấy tu sĩ Nguyên Anh kỳ, tình cảnh của chúng ta rất bị động, hiện tại chỉ có thể đi một bước xem một bước.”
Đốc Vô hư:
“Mục đích của đối phương rất rõ ràng, đánh bại từng người một, đoán chừng đã để ý tới ba người chúng ta rồi, bất cứ lúc nào cũng có thể diệt trừ từng người chúng ta một.”
Ô Thường:
“Vậy bọn họ cũng phải giết được chúng ta mới được, bọn họ còn chưa động thủ đã nói lên bọn họ không nắm chắc, chỉ cần chúng ta tự mình ổn định trận tuyến đầu không để loạn, không cho nhóm bọn họ cơ hội để lợi dụng thêm, bọn họ liền không làm gì được chúng ta.
Lam Đạo Lâm lạnh lùng nói:
“Ngươi thật sự có thể làm được chuyện không bị lợi dụng sao? Lão yêu bà đã chết như thế nào?”
Ô Thường:
“Trước không biết còn tự nhiên xuất hiện La Phương Phỉ, hiện tại nhất định phải suy nghĩ chuyện nếu La Phương Phỉ liên thủ với Thánh La Sát, ba người chúng ta không thể tiếp tục lục đục được.
Lam Đạo Lâm nhìn Đốc Vô Hư:
“Xuất hiện một La Phương Phỉ, người này còn không phải đã từng hạ sát thủ với La Thu đó sao.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...