Chương 198: Dạ tiêu
Edit : Luna Huang
Trần Quy Thạc hỏi ngược một câu, “Sư thúc là muốn báo thù hay là muốn đi tới Thiệu Bình Ba sống qua những ngày tốt lành?”
Tống Thư ngơ ngác một chút, chợt không kìm được nổi giận : “Chẳng lẽ trong mắt ngươi ta là hạng người ham muốn hưởng lạc hay sao? Đại thù diệt môn chưa báo, thề không làm người!”
Trần Quy Thạc gật đầu: “Không phải là đi hưởng lạc, chính là vì đại thù mà tới, sẽ chịu nhục! Thiệu Bình Ba đồng dạng cũng muốn diệt trừ Ngưu Hữu Đạo, sư thúc cũng nghĩ báo thù, chỉ cần sư thúc không khiến cho Thiệu Bình Ba khó làm, không công khai lộ diện, ở trên địa bàn Thiệu gia, Thiệu Bình Ba muốn che đậy tầm nhìn của Thượng Thanh tông không khó lắm, chỉ cần sư thúc nguyện ý chịu nhục, chẳng lẽ Thiệu Bình Ba còn không an bài nổi một chỗ cho chúng ta dung thân sao?”
“Cùng chung chí hướng, sư thúc tới đầu nhập, Thiệu Bình Ba sao có thể không thu lưu? Như chịu thu lưu, được Thiệu Bình Ba che chở, chí ít tại Bắc Châu có thể được bảo đảm an toàn. Nếu hắn không thu lưu, chỉ cần chúng ta bí mật rời đi không gây kinh động đến Thượng Thanh tông là được, dù gì cũng sẽ để cho chúng ta lăn, Thiệu Bình Ba không có lý do gì đi giúp Ngưu Hữu Đạo giải quyết hết cừu nhân, trái không thua phải không thiệt, thử tiến đến một lần cũng có sao đâu đúng không?”
Tống Thư nghe vậy liền trầm mặc một hồi, sau đó chầm chậm gật đầu, “Nói có lý, những ngày thường trái lại ta đã xem thường ngươi, hôm nay mới biết được ngươi còn có tầm nhìn xa như vậy!””Sư thúc quá khen, việc đã đến nước này, có tầm nhìn xa cũng vậy, không đi qua là nuốt không trôi khẩu khí(cơn giận) này.” Trần Quy Thạc mặt đầy cười khổ.
Không chỉ là trên mặt có cười khổ, thực sự trong lòng cũng đang cười khổ, hắn cũng không muốn mạo hiểm đi Bắc Châu a!
Thế nhưng là không có cách, bản thân có nhược điểm không thể lộ ra ngoài ánh sáng nằm ở trong tay Ngưu Hữu Đạo, người ta nhất định bắt hắn phải làm như vậy, hắn cũng không có cách nào đi cự tuyệt.
Đương nhiên, Ngưu Hữu Đạo hứa hẹn cho chỗ tốt cũng không kém.
Hắn giờ này thật sự rất bất đắc dĩ, làm sao đi nhầm một bước, đã là ‘thân bất do kỷ!
Tống Thư nhìn hắn, cũng có chút cảm khái, người trung nghĩa như vậy, hiếm có!
Có lẽ bởi vì đi theo Tống gia đến hôm nay đã không còn đường lui đi, giam lỏng Ngưu Hữu Đạo tại Đào Hoa Nguyên, chặn giết Ngưu Hữu Đạo tại Nam Sơn tự, lần nữa tại Kim Châu lại muốn đẩy Ngưu Hữu Đạo vào chỗ chết, một ngày Ngưu Hữu Đạo chưa chết, vị sư điệt này sợ cũng là một ngày thấy bất an!
Hắn đưa tay ra đập vào đầu vai Trần Quy Thạc, “Ngươi yên tâm, nếu Tống gia lại có ngày quật khởi, nhất quyết không bạc đãi ngươi!”
Trần Quy Thạc nói thầm trong lòng, lại quật khởi? Còn có thể quật khởi à? Tất cả đều nằm trong lòng bàn tay người ta, ngươi không nghĩ nếu người ta không muốn buông tha ngươi mà nói, ngươi có thể bình yên trốn từ trong kinh thành tới được đây?
Cánh đồng tuyết mênh mông, trời đông giá rét, trong hang động ở một ngọn núi tuyết, đám Ngưu Hữu Đạo tránh ở đó đã 7, 8 ngày nay, ban ngày ẩn núp không ra ngoài, ban đêm mới đi ra quan sát bầu trời.
Đám Hắc Mẫu Đơn không hiểu Ngưu Hữu Đạo cuối cùng muốn làm cái gì, ngây người tại thôn trang gần thị trấn ven sông khoảng chừng một tháng, sau khi rời đi lại không thấy quay về cái quận Thanh Sơn gì đó, trái lại lại quay về thế giới băng tuyết của Băng Tuyết các này, chẳng những là quay về, mà mỗi người còn phải mang theo một bó củi, hết thảy tất cả làm cho người ta không hiểu nổi.
Cũng có nguyên nhân khiến mấy người mơ hồ có chút lo lắng bất an, thật chẳng lẽ là muốn nhắm vào Xích Dương Chu Quả kia?
Nhìn bộ dạng này, nếu thật sự là nhằm vào Xích Dương Chu Quả, tuyệt đối không phải là đi cầu xin đàng hoàng, mà là muốn ăn trộm, nếu không cũng không cần phải lén lén lút lút, vừa nghĩ tới có thể là muốn trộm Xích Dương Chu Quả từ trong tay Băng Tuyết các, mấy người hãi hùng khiếp vía, lá gan sao mà to thế?
“Không chênh lệch lắm.”
Đứng ngoài hang quan sát bầu trời một hồi, Viên Cương trở vào trong hang, khẽ gật đầu với Ngưu Hữu Đạo.
Ngưu Hữu Đạo “ừ” một tiếng, đám Hắc Mẫu Đơn cấp tốc đi theo hắn ra khỏi hang, nhìn lên bầu trời đêm.
Chỉ thấy bầu trời đêm nay có từng đợt từng đợt mây đen bay qua, bầu trời khi thì bị mây đen bao phủ, khi thì hé ra vài vùng nhỏ như cửa sổ, có thể thấy mấy vì sao lạnh giá nhấp nháy phía trên tầng mây, thấy ánh trăng như thủy ngân xuyên qua khe hở đám mây chiếu xuống dưới.
Thần sắc Ngưu Hữu Đạo có đôi chút ngưng trọng, quay đầu nhìn sang Viên Cương: “Việc này không thể xem thường, tuyệt đối không phải trò đùa, một khi thất thủ thì phiền phức không nhỏ, ngươi xác nhận thật sự có thể được?”
Viên Cương gật đầu: “Chí ít có 7 phần nắm chắc, nếu thuận lợi mà nói, 9 phần nắm chắc cũng là có khả năng.”
Ngưu Hữu Đạo trầm giọng nói: “Tuyệt đối không nên cậy mạnh, một khi bại lộ, không cần dùng sức mạnh, ngươi liền nói là ý của ta, để bọn hắn tới tìm ta, ta tự có biện pháp xử lý.”
Nói đến mức này, đám Hắc Mẫu Đơn từng người đều cảm thấy bất an, đã đoán được tám chín phần mười chính là vì Xích Dương Chu Quả.
Viên Cương bình tĩnh nói: “Đã rõ.”
Thần sắc Ngưu Hữu Đạo ngưng trọng, lại lần nữa nghiêm túc căn dặn: “Nhớ kỹ, đây không phải là việc ỷ vào sức mạnh, không thể dùng sức mạnh, không chắc lập tức rút lui, bại lộ lập tức chịu thua, còn lại giao cho ta xử lý, nhớ chưa?”
Viên Cương vẫn bình tĩnh đáp: “Đạo gia, ta đã rõ.”
Ngưu Hữu Đạo gật đầu, quay đầu nhìn sang đám Hắc Mẫu Đơn.
Hắc Mẫu Đơn rất khẩn trương, rốt cục nhịn không được hỏi: “Đạo gia, vì Xích Dương Chu Quả kia sao?”
Ngưu Hữu Đạo im lặng một chút, hỏi: “Các ngươi sợ?”
Lôi Tông Khang với Đoàn Hổ ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, cũng không biết nên nói cái gì cho phải.
Hắc Mẫu Đơn cười khổ: “Nếu nói không sợ chút nào là nói xạo, thế nhưng nếu Đạo gia muốn làm như vậy, tất nhiên Đạo gia đã có đạo lý của mình, ta chẳng qua là cảm thấy, làm như vậy không phải là quá nguy hiểm sao, thích hợp không?”
Ngưu Hữu Đạo mỉm cười, “Các ngươi yên tâm, chỉ cần làm theo an bài của ta cho tốt, có nguy hiểm gì cũng là hai chúng ta gánh chịu, các ngươi sẽ không có chuyện gì. Các ngươi nhớ kỹ, sau khi đến nơi, đến thời gian đã định, nếu là sau hai canh giờ còn chưa thấy hai chúng ta trở về, các ngươi lập tức rời đi, tới quận Thanh Sơn tìm Kim Uy, đem tình huống nói lại cho Kim Uy, để Kim Uy làm chứng giúp các ngươi, Dung Bình quận vương hẳn sẽ thu lưu các ngươi, không đến mức để cho các ngươi không có chỗ đặt chân.”
Hắc Mẫu Đơn lo lắng nói: “Đạo gia, vạn nhất xảy ra chuyện, vậy các ngươi phải làm sao?”
“Các ngươi yên tâm, ta còn không đến mức không chừa đường lui cho mình, thứ ta biết đủ để tự vệ, Băng Tuyết các sẽ không giết chúng ta!” Lúc Ngưu Hữu Đạo nói lời này, cũng nghiêng đầu nhìn sang Viên Cương, cũng như đang nói cho Viên Cương biết là đừng làm loạn, ta có biện pháp ứng phó, không đáng đi đến đường cùng.
Hắc Mẫu Đơn hơi cắn cắn môi, nói thầm trong lòng, vì cái gì có việc là chỉ Viên Cương cùng ngươi gánh thôi?
Lời nói của Ngưu Hữu Đạo khiến nàng có đôi chút không thoải mái, cảm giác mình so với Viên Cương, từ trước tới giờ giống như cái người ngoài ý, thân thể không nên cho ngươi xem cũng đã cho ngươi xem rồi.
“Tốt, thời tiết thay đổi thất thường, nhất là vùng đất này, mãi mới chờ đến thời điểm này, càng kéo dài thời gian, sợ là thời tiết lại có thay đổi, muốn đợi đến cơ hội thích hợp lần sau, còn không biết phải chờ tới lúc nào.” Ngưu Hữu Đạo phất phất tay, “Chuẩn bị y theo kế hoạch, lập tức xuất phát!”
Mấy người trở vào trong hang, tất cả cõng thêm một bó củi khô, Viên Cương cõng cái bao đồ, lại bê thêm một thứ nhìn giống như bó dù.
Sau khi ra khỏi hang, Ngưu Hữu Đạo đang vác một bó củi khô lại đưa tay gỡ túi đồ trên vai Viên Cương xuống, tự mình vác, để Viên Cương đi tay không, nói với Hắc Mẫu Đơn và Đoàn Hổ: “Các ngươi xách hắn theo.”
Viên Cương nhìn Ngưu Hữu Đạo, không có tranh vác, cũng không nói cái gì, biết lúc này không phải là thời điểm để so đo chuyện này, Đạo gia làm như vậy là vì không muốn ảnh hưởng tới tốc độ tiến lên đi.
Ngưu Hữu Đạo dẫn đầu lướt không bay đi, Hắc Mẫu Đơn với Đoàn Hổ mỗi người nắm một cánh tay Viên Cương nhấc lên, đuổi theo ở phía sau.
Lôi Tông Khang thì bay lên trên đỉnh núi, bắt đầu đi lên lại đi xuống, lăn tuyết tạo ra từng viên cầu tuyết, rồi đem lên trên đỉnh núi xây tường tuyết, muốn tạo một vòng tường tuyết.
Trên đường, lại đến một ngọn núi tuyết, Đoàn Hổ lưu lại, cùng làm giống như Lôi Tông Khang, xây tường tuyết.
Lại đi tới thêm một khoảng xa nữa, lại tới một ngọn núi tuyết, Hắc Mẫu Đơn cũng lưu lại, cũng làm y như vậy.
Cuối cùng, Ngưu Hữu Đạo với Viên Cương cũng dừng lại trên một ngọn núi tuyết.
Thỉnh thoảng mượn ánh trăng chiếu xuyên tới, cũng quan sát được mấy ngọn núi tuyết thấp thấp ở phụ cận, hai người kết hợp chỗ đứng hiện tại, nhanh chóng định vị vị trí, cùng nhìn về một cái phương hướng.
Ngưu Hữu Đạo đưa tay chỉ về hướng đó, “Dựa theo địa đồ chúng ta đánh dấu, cách nơi này khoảng chừng 30 dặm (15 cây số*), chính là vị trí ngọn núi tuyết ở phía sau Băng Tuyết các, điều kiện ánh sáng như vậy, thật sự không có vấn đề gì sao?”( *1 dặm TQ = 500 mét)
Viên Cương: “Không có vấn đề gì, vào ban đêm Băng Tuyết các hẳn là có đèn sáng, cái đó rất tốt để định vị.”
Ngưu Hữu Đạo: “Ngươi có thể đi đi về về khoảng cách xa như vậy sao?”
Viên Cương: “Trước kia cất cánh ở chỗ có độ cao thích hợp, khoảng cách ta bay xa nhất là hơn 100 dặm, địa thế khu vực cao nguyên đầy tuyết này thì không cần phải bàn, sức đẩy không khí cũng rất tốt, điều kiện bay tốt đẹp như vậy, bay cũng càng xa hơn, không có vấn đề gì.”
Nghe được hắn nói như vậy, Ngưu Hữu Đạo cũng không nói gì nữa, ném đồ trên người xuống, nhảy xuống núi, bắt đầu lăn cầu tuyết đem lên đỉnh núi.
Viên Cương cầm bó ‘dù’ lên mở dây cột ra, kéo căng ra, cắm từng cây gỗ bền dẻo vào trong vải dù, bắt đầu lắp ráp cố định, một cái cánh tam giác dần dần thành hình trong tay hắn.
Chờ đến khi hắn lắp ráp xong cánh tam giác, Ngưu Hữu Đạo cũng đã xây xong một vòng tường tuyết đường kính cỡ một trượng, cao bằng đầu người ở trên đỉnh núi tuyết.
Hai người đứng bên ngoài tường tuyết nhìn nhau, Viên Cương chỉnh mũ da đội trên đầu cho thật chặt, quay người chui xuống dưới cánh tam giác, đội nhấc lên, tìm khu vực tương đối thoáng đãng, nâng cánh tam giác chạy lấy đà, xong nhảy xuống khỏi đỉnh núi.
Vừa lúc có một trận gió thổi đến, cánh tam giác đang hạ xuống được thổi nâng lên, từ từ bay lên cao, Ngưu Hữu Đạo ngẩng đầu lên nhìn theo.
Hơi chút điều chỉnh xong Viên Cương khống chế cánh tam giác lượn quanh đỉnh núi một vòng như một con đại bàng, rồi chợt lao về một phương hướng trong màn đêm mịt mờ như một con cú đêm.(‘bốp’ câu nè!)
Ngưu Hữu Đạo hít sâu vào một hơi, nhún người nhảy vào trong tường tuyết, bắt đầu chất đống củi ra rồi nhóm lửa.
Rất nhanh, một đống lửa được đốt cháy lên, mà tường tuyết đắp chung quanh chính là vì tránh cho ánh lửa tiết ra ngoài, cũng có tác dụng chắn gió.
Cơ hồ trước sau như cùng một lúc, phía Lôi Tông Khang, Đoàn Hổ, Hắc Mẫu Đơn cũng lần lượt đốt đống lửa, ngồi bên cạnh từ từ cho thêm củi, lửa không lớn, chờ đợi.
Không trung, trong gió lạnh, nhiệt độ rất thấp, chỗ phần bụng dưới y phục của Viên Cương nhấp nhô lên xuống, miệng mũi thở ra khí nóng bừng bừng, lông tóc ở mép mũ da có một tầng băng tuyết trắng thật dày ngưng kết.
Ánh đèn chỗ Băng Tuyết các dần dần xuất hiện trong tầm mắt, đang ở trên không trung bên dưới cánh tam giác Viên Cương phát hiện bản thân bị chệch hướng, cấp tốc chuyển hướng, hướng về phía Băng Tuyết các lao tới.(‘bốp’…)
Đồng thời cũng mượn sức gió từ từ bay lên cao, đến trên không trung Băng Tuyết các rồi, lại tiếp tục hướng về phía trước, lướt về đỉnh núi ở phía sau Băng Tuyết các, nơi thỉnh thoảng có ánh trăng chiếu xuống.
Đã tới trên không đỉnh núi, Viên Cương bắt đầu bay vòng, từ từ hạ thấp độ cao.
Sau khi độ cao không xê xích bao nhiêu, hắn cũng không vội hạ xuống, mà vẫn duy trì một khoảng cách với đỉnh núi, bay lượn quanh một vòng rồi lại một vòng.
Theo thời gian thân thể hắn phóng ra khí tức, làm Tuyết Bạt trong bồn địa(chỗ trũng) trên đỉnh núi từ từ bò lên, rồi e ngại, chầm chậm rút lui khỏi đỉnh núi.
Mặt trăng hé lộ, mượn nhờ ánh trăng, Viên Cương thấy được động tĩnh trên đỉnh núi, bèn quả quyết điều chỉnh góc độ bay, cánh tam giác nghiêng chéo lao xuống, cắt vào trong bồn địa.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...