Hô Diên Vô Hận hò hét nói:
“Truyền lệnh đại quân đổi đường, chặn lại nhân mã của Ba Nguyên Thành!
“Vâng!
Chúng tướng chắp tay lĩnh mệnh.
Hô Diên Vô Hận lại nhìn tu sĩ tam đại phái chắp tay nói:
“Ta điều ba con phi cầm cỡ lớn cho chư vị, mời nhân thủ tam đại phái đi ba đường đại quân gặp người bản phái của mình, nhìn xem người môn phái mình phải chăng còn sống, nếu như còn sống, cần phải làm rõ là xảy ra chuyện gì!
“Tuân lệnh đại soái!
Trưởng lão ba phái chắp tay lĩnh mệnh.
Người trong lều cấp tốc tản đi...
Trong vương phủ của Tây Viện Đại Vương, Hạo Vân Thắng nhốt mình ở trong phòng bồi hồi, thấp thỏm, lo lắng hơn nữa vô cùng bất an.
Nhưng hắn không có lựa chọn, hắn bị Thiệu Bình Ba nhìn chằm chằm.
Năm đó Bạch Vân Gian danh xưng chốn ăn chơi của Tề Kinh và hắn quan hệ như thế nào mọi người đều biết, đều biết Bạch Vân Gian là dưới trướng của Tây Viện Đại Vương hắn, sau khi Bạch Vân Gian bị triều đình thanh tra tịch thu, hắn rất khó khăn mới rũ sạch quan hệ, vốn tưởng rằng không có sự tình, vốn tưởng rằng sự tình đã qua.
Nhưng đó chỉ là mong muốn đơn phương của hắn, Thiệu Bình Ba biết quan hệ của hắn và bà chủ Tô Chiếu của Bạch Vân Gian, biết Tô Chiếu và hắn không có bất kỳ quan hệ nam nữ, thuần túy là vì che giấu thân phận người Hiểu Nguyệt Các của Tô Chiếu mà thôi.
Có người tới tìm Hạo Vân Thắng hắn, đưa ra bằng chứng chứng minh Hạo Vân Thắng hắn nhận thức Tô Chiếu.
Cái gì cùng Hiểu Nguyệt Các cấu kết ý đồ mượn tay Hiểu Nguyệt Các gây rối, cái gì giúp Hiểu Nguyệt Các ở trong bóng tối trù bị đại lượng chiến mã… tùy tiện cái nào lộ ra ngoài cũng đủ giết hắn mấy lần.
Đương nhiên, trừ cưỡng bức còn có dụ dỗ, hứa hẹn sau khi thành sự cắt đất phong hầu cho hắn.
Nhưng khi hành sự thực làm hắn bất an, bồi hồi, nỉ non.
“Hạo Vân Đồ, là ngươi bất nhân bất nghĩa trước, đừng trách ta bất nhân bất nghĩa với ngươi...
Lời nói tương tự, ở trong miệng hắn lặp đi lặp lại nói thầm không biết bao nhiêu lần, càng như là tự an ủi mình.
Lo lắng bất an một đêm, một đêm không ngủ, đến sáng sớm hạ nhân gõ cửa nhắc nhở chuẩn bị tảo triều.
Rửa mặt chỉnh đốn y quan, Hạo Vân Thắng lên xe, thẳng đến hoàng thành.
Đến hoàng cung, trời còn chưa sáng, đến tương đối sớm, còn chưa tới thời gian tảo triều, trước tiên đi vào phòng hậu triều nghỉ ngơi một chút.
Này là ưu đãi đối với hoàng tộc, thần tử khác không có chuyện tốt này, đến sớm thì cứ chờ đó đi.
Bởi vì chỉ có thần tử chờ hoàng đế, không có đạo lý hoàng đế chờ thần tử.
Đương nhiên, ưu đãi hoàng tộc cũng có dụng ý khác, hoàng đế kiêng kỵ hoàng tộc và các đại thần pha trộn với nhau, hằng ngày có Giáo Sự Đài giám thị, nhưng trước tảo triều một đám hoàng tộc cùng một đám đại thần pha trộn với nhau, trời mới biết sẽ mật mưu cái gì, thời điểm này người của Giáo Sự Đài cũng bất tiện tới gần, cho nên tách ra thì tốt hơn.
Trong phòng, đồ ăn toả ra hương thơm ngát, ngự thiện phòng trong cung theo thường lệ chuẩn bị một chút điểm tâm sáng cho các hoàng tộc.
Tuy đơn giản, nhưng quân vương ban tặng không dám từ, thêm vào là tâm ý của hoàng đế, các hoàng tộc sáng sớm đến đều sẽ ở đây dùng điểm tâm sáng, coi như nể mặt hoàng đế nha.
“Vương gia!
Nhìn thấy hắn đi vào, thái giám chuẩn bị ở trong điện dồn dập hành lễ.
Hạo Vân Thắng ừm một tiếng, tản bộ qua một loạt đồ ăn, sau khi quan sát phát hiện chỉ có cháo là thức ăn nóng, liền phất tay bảo thái giám lui lại, không cần thái giám hầu hạ, muốn tự mình động thủ.
Lấy cái bát, múc một bát cháo, lúc thả cái thìa lớn vào nồi, trong tay áo rơi xuống một ít hạt bụi, giả vờ thả cái thìa không đúng vị trí dựa thế đảo thêm hai cái.
Sau đó bưng bát đi tới một bên từ từ ăn uống, mặt ngoài bình tĩnh, nhưng nội tâm kỳ thực vô cùng khẩn trương.
Hắn minh bạch tại sao người ép mình làm sự tình này lại tìm tới hắn, bởi vì đồ ăn trong cung kiểm tra cực kỳ nghiêm ngặt, đặc biệt là đồ ăn liên lụy tới hoàng tử càng cẩn thận, giám sát cực nghiêm, người ngoài căn bản không có cơ hội hạ thủ.
“Hoàng thúc!
Một hoàng tử đi vào thấy hắn, vội vàng hành lễ.
“Ta cho rằng ta đến sớm nhất, không nghĩ tới hoàng thúc còn đến trước.
Hạo Vân Thắng tùy tiện qua loa vài câu.
Sau đó chư vương cùng các hoàng tử lục tục đi tới, tuy đa số đều không thích điểm tâm sáng do hoàng cung chuẩn bị, nhưng trên căn bản đều ăn một chút, cũng là không muốn để người khác cảm thấy bản thân ghét bỏ hoàng đế ban tặng.
Tuy ăn đồ vật không ra sao, nhưng có thật nhiều người muốn đến ăn còn ăn không được, không phải hoàng tộc nào cũng có tư cách đến nơi này, đầu tiên phải có tư cách vị liệt hoàng cung.
Mọi người đều đến tương đối sớm, đến sớm tốt hơn đến muộn nha, nắm sát thời gian đến mà nói, vạn nhất trên đường có việc trì hoãn, lỡ mất thời gian thượng triều sợ là hoàng đế sẽ không cao hứng.
“Ồ, đã tới lúc này, sao không gặp lão đại và lão tam?
Một hoàng tử ngắm nhìn bốn phía đột nhiên phát hiện thiếu người, kỳ quái hỏi.
Lão đại là chỉ Kim Vương Hạo Khải, lão tam là Anh Vương Hạo Chân.
Nghe vậy, mọi người đều nhìn quanh, phát hiện đích xác thiếu hai người.
Nhị hoàng tử Hạo Hồng bưng bát cháo chậm rãi uống bỗng chậm rì rì nói:
“Lão đại thân thể có bệnh, xin nghỉ. Còn lão tam thì cầm cái hộp đi về phía hậu cung, hẳn là có đồ vật gì hiến cho phụ hoàng.
Xin nghỉ thì thôi, cho tới tặng lễ, có người cười ha ha nói:
“Lão tam bình thường không phải không thích làm trò này sao?
Trong ngôn ngữ có chút châm chọc.
Không ít người hoặc cười, hoặc tựa như cười mà không phải cười, hoặc không lên tiếng.
Lúc này Anh Vương Hạo Chân đứng ở phía sau cửa cung, trên tay quy củ nâng một cái hộp, chờ hoàng đế chấp thuận cho vào, đã có người thông báo rồi.
Tuy hoàng đế là cha ruột, nhưng hậu cung nữ quyến quá nhiều, sau khi hoàng tử trưởng thành vì tránh hiềm nghi, đại thể đều xuất cung lập phủ, hậu cung đã không phải địa phương như khi còn bé có thể tùy ý ra vào.
Hạo Chân cũng đích xác không muốn làm sự tình tặng lễ, nhưng hôm qua vừa vặn đạt được một vật hiếm lạ, không biết làm sao lại bị phụ hoàng biết, sai người đến hỏi, hắn cũng rất thức thời, sáng sớm liền ngoan ngoãn đưa tới.
Chờ một lúc, một tên thái giám vội vội vàng vàng chạy tới, cúi đầu khom lưng nói:
“Vương gia, mời ngài về, giao đồ vật cho nô tài là tốt rồi.
Hạo Chân sững sờ.
“Phụ hoàng không nói gặp ta sao?
Thái giám vội nói:
“Vương gia, ngài không nên hiểu lầm...
Dứt lời nhìn chung quanh một chút, nhỏ giọng thầm thì.
“Vốn muốn gặp ngài, đột nhiên được tin tức gì, thật giống như xảy ra sự tình, bệ hạ trong lúc nhất thời không rảnh tái kiến.
Có chuyện? Ra sự tình gì? Ánh mắt Hạo Chân lấp lóe, nhưng không có hỏi thăm quá nhiều, hai tay dâng hộp, khách khí nói:
“Vậy làm phiền công công.
“Ôi, Vương gia đừng nói vậy, đều là bổn phận của nô tài.
Thái giám cẩn thận tiếp đồ vật qua, lại liên tục bảo Vương gia đi thong thả.
Hạo Chân trở về phòng nghỉ, vừa vào cửa liền phát hiện mọi người đều lấy ánh mắt cổ quái nhìn mình, thậm chí còn có người thì thầm châm chọc.
Hạo Chân coi như không nghe thấy, tự mình đi tới bên cạnh bàn điểm tâm sáng, muốn múc bát cháo uống...
Nhi tử đăng môn tặng lễ, Hạo Vân Đồ vốn muốn gặp con một chút, nhưng đích xác là gặp phải sự tình, chỉ có thể trước tiên gạt nhi tử qua.
Đến một phong thư, là bên Giáo Sự Đài thu được, khẩn cấp truyền tới hoàng cung.
Hạo Vân Đồ nhìn thư cân nhắc, nội dung trong thư nói, Vệ quốc nội loạn là Thiệu Bình Ba một tay trù tính, nói bây giờ Thiệu Bình Ba ngay ở kinh thành Tề quốc, rất có khả năng nhằm vào Tấn Vệ chi chiến lại nhằm vào Tề quốc làm thêm sự tình kiềm chế phá hoại, nhắc nhở Tề quốc cẩn thận.
“Bệ hạ!
Hai tên tướng lãnh quân đội bị khẩn cấp triệu kiến bước nhanh đi tới hành lễ.
Hai người vốn đang chờ đợi thượng triều, bỗng nhiên được thái giám bắt chuyện gọi đến một bên, nói hoàng đế tìm bọn hắn, sau đó xuất hiện ở nơi này.
Hạo Vân Đồ ừm một tiếng, đưa thư cho Bộ Tầm ở bên cạnh.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...