Tình huống khẩn cấp, thời gian eo hẹp, nhân viên đồng hành giục giã, Hạo Thừa chào mẫu thân xong liền đi.
Quỳ xuống, dập đầu mấy cái, sau đó hắn đứng dậy, dứt khoát xoay người rời đi, không quay đầu lại.
Nhi tử vừa đi, Cảnh phi lung lay sắp đổ, lại không cách nào giả vờ được nữa, khóc đến tan nát cõi lòng.
Đều nói mẫu bằng tử quý, ở hậu cung càng như vậy, trừ điểm này, kia dù sao cũng là con của nàng, nhi tử vừa đi, đời này liền triệt để hủy.
Hoàng tử ở rể nước người khác, còn gả cho nữ nhân lớn tuổi như vậy, hơn nữa nghe nói nữ nhân kia còn có tình nhân nổi tiếng thiên hạ! Nàng biết từ nay về sau nhi tử sẽ mang chỗ bẩn vĩnh viễn không cách nào gột rửa, sắp trở thành chuyện cười của người trong thiên hạ, chỉ chỉ chỏ chỏ không khó tưởng tượng, có mặt mũi gì gặp người? Đời này của nhi tử đã xong...
Tề quốc nhanh chóng đưa Hạo Thừa tới Vệ quốc, trừ hộ vệ tùy hành, Hạo Thừa cơ hồ không mang bất kỳ hành lý nào.
Người trực tiếp đến hoàng cung Vệ quốc thu xếp, vừa đến liền có người đo cắt tân trang, Hạo Thừa rất phối hợp, giống như con rối.
Ngày kế, toàn bộ hoàng cung giăng đèn kết hoa, cô dâu chú rể chưa từng gặp mặt đi tới, tế bái thiên địa.
Hôn lễ quy mô to lớn, cực kỳ náo nhiệt.
Đường Nghi nhìn đôi tân nhân tế bái thiên địa, lại nhìn Tây Môn Tình Không đứng ở một bên, tất cả mọi người cơ hồ đều mặc áo mới, chỉ có Tây Môn Tình Không xiêm y như cũ, ôm kiếm yên lặng đứng đó đó.
Tại sao lại như vậy? Đường Nghi âm thầm thổn thức, không biết Tây Môn Tình Không trơ mắt nhìn Huyền Vi và người khác thành thân sẽ là cảm thụ gì.
Tình hình bái thiên địa kia không khỏi để nàng nhớ lại chuyện cũ, năm đó ở Thượng Thanh Tông, nàng cùng người nào đó tế bái thiên địa hiện lên ở trong óc.
Không chỉ nàng, ở đây không ít người thỉnh thoảng như có như không liếc nhìn Tây Môn Tình Không.
Đường Nghi không biết Tây Môn Tình Không như một khối gỗ có thấy ánh mắt của mọi người hay không, có đọc hiểu ánh mắt của mọi người hay không, thế nhưng nàng nhìn thấy, cũng đọc hiểu.
Mặc kệ có nguyện ý hay không, Đường Nghi biết, ngày hôm nay Tây Môn Tình Không chân chính thành chuyện cười trong thiên hạ.
Có lẽ không chỉ là chuyện cười, còn có rất nhiều đồng tình và thương hại, nàng cũng là một trong số đó.
Nàng không biết Tây Môn Tình Không đường đường là đệ nhất cao thủ Đan bảng có cần đồng tình và thương hại như vậy hay không.
Nhưng nàng không cho rằng Tây Môn Tình Không còn có tất yếu xuất hiện ở đây, không chỉ không nên xuất hiện, biện pháp tốt nhất chính là rời khỏi Huyền Vi, triệt để rời đi, từ đây không xuất hiện ở bên người Huyền Vi nữa.
Nếu như vậy, có lẽ mọi người chỉ cho rằng nam nhân này trả giá uổng công, không đạt được kết quả bản thân tưởng muốn.
Nhưng nếu còn ở bên người Huyền Vi mà nói, vậy sẽ thật thành chê cười, tất cả mọi người nhìn thấy hắn sẽ cho rằng hắn là trò cười, hắn cô lạnh không để người đồng tình, vậy chỉ sẽ rước lấy càng nhiều chê cười.
Nàng không cách nào tưởng tượng Tây Môn Tình Không tiếp tục lưu lại bên người Huyền Vi, tương lai sẽ phải đối mặt cái nhìn của người đời như thế nào...
Đêm động phòng hoa chúc, trong phòng yên lặng, cô dâu chú rể song song ngồi ở bên giường, nam mặt không hề cảm xúc, nữ nhân rèm che mặt cũng thờ ơ không động.
Ngoài phòng, Tây Môn Tình Không y nguyên thủ vững.
Cách đó không xa Đường Nghi tĩnh lặng nhìn một màn này.
Trong phòng, Huyền Vi nhấc tay, gỡ phượng quan xuống.
Hạo Thừa chậm rãi quay đầu lại nhìn nàng, nàng cũng quay đầu nhìn về phía hắn.
Hắn là lần thứ nhất nhìn thấy chân dung của Huyền Vi, sửng sốt một chút, có chút ngoài ý muốn, nghe nói qua bộ dạng của Huyền Vi đẹp đẽ, nhưng vẫn có chút ra ngoài dự liệu.
Đẹp đẽ! Đích xác là đẹp đẽ, rất đẹp, không giống nghe đồn lớn tuổi như vậy, nhìn còn rất trẻ, chỉ là khí chất rất thành thục mà thôi, không phải nữ tử ngây ngô có thể so sánh, bảo dưỡng còn không tệ!
Huyền Vi đứng dậy đi tới bên cạnh bàn, thả xuống phượng quan, xoay người đối mặt nam nhân kia nói:
“Rất nhiều chuyện tình là bất đắc dĩ, ủy khuất ngươi. Ngươi yên tâm, sau này ta sẽ bồi thường ngươi.
“Bồi thường? Làm sao bồi thường? Dùng vinh hoa phú quý đến bồi thường sao? Ta biết các ngươi làm cái gì, ta không được lựa chọn, ta cũng không dám chống cự, ta chỉ có thể nghe theo các ngươi an bài.
Hạo Thừa nhấc tay vỗ vỗ bên người, ra hiệu nàng ngồi lại đây.
“Bộ dạng còn không tệ, có một phen phong tình khác, sẽ không để ta phát ngán. Sự tình nam nữ ngươi quen thuộc, ta cũng không xa lạ, mọi người đều xe nhẹ chạy đường quen, đừng dây dưa, qua động phòng đi.
Huyền Vi không có ý tứ dịch bước.
“Tấn, Vệ giao chiến, một khắc cũng không thể bị dở dang, ta còn có rất nhiều chuyện phải xử lý, ngươi nghỉ sớm một chút.
Dứt lời xoay người rời đi.
Cửa mở, Huyền Vi mặc áo tân nương đi ra, nhìn Tây Môn Tình Không gật đầu.
“Đi thôi!
Tây Môn Tình Không theo nàng rời đi, cách đó không xa Đường Nghi nhìn thấy tất cả.
Hạo Thừa nhắm mắt không nói, cứ tĩnh lặng ngồi một đêm.
Cũng từ đêm nay bắt đầu, Huyền Vi không còn tiến vào phòng của hắn, ở lại một tẩm cung khác.
...
Thảo Lư biệt viện, Quản Phương Nghi vội vã đi tới trước tiểu viện của Viên Cương, trực tiếp tiến vào phòng khách đóng cửa, xoay người hỏi:
“Đạo gia lại có tin tức?
Viên Cương gật đầu, giao cho nàng xem, dù đối phương xem không hiểu, thuần túy là để đối phương nghiệm chứng một chút.
Quản Phương Nghi đích xác xem không hiểu, chỉ xác nhận chữ viết, hỏi:
“Đạo gia có phân phó gì không?
Viên Cương nói:
“Đầu tiên là Tấn, Vệ chi chiến gây nên thế cục các phương biến hóa, trọng điểm là sách lược ứng đối bên Vương gia, phải làm thành tin tức hàng ngày truyền cho Đạo gia biết.
Quản Phương Nghi gật đầu nói:
“Còn gì nữa không?
Viên Cương nói:
“Còn có Thiệu Bình Ba...
“Thiệu Bình Ba?
Quản Phương Nghi ngạc nhiên.
“Đạo gia người ở trong Thánh cảnh còn ghi nhớ hắn? Thật là có rãnh rỗi a.
Viên Cương nói:
“Đạo gia đã xác nhận, lần này Vệ quốc kinh biến chính là Thiệu Bình Ba ở sau lưng một tay trù tính.
“A? Là hắn!
Quản Phương Nghi giật mình, lần kinh biến này xem như phá hủy toàn bộ quyền lực trung ương của Vệ quốc, Thiệu Bình Ba trốn lâu như thế không có động tĩnh, vừa có động tĩnh là thủ bút lớn như thế, thật làm cho người ta kinh ngạc.
“Chẳng trách Đạo gia không chịu buông tha hắn, lần này không biết hắn lại làm cho bao nhiêu người tan cửa nát nhà, người này đích xác là kẻ gây họa. Đạo gia ghi nhớ hắn, sẽ không phải còn tưởng diệt trừ hắn chứ?
Viên Cương nói:
“Không sai, giữ lại người này là tai họa rất lớn, ý tứ của Đạo gia là muốn chúng ta nhân cơ hội diệt trừ hắn.
Quản Phương Nghi trầm ngâm nói:
“Diệt trừ hắn tự nhiên là tốt, nhưng gia hỏa này rất khó chơi, Đạo gia tự mình ra tay cũng không thể giải quyết hắn, sau khi hắn trốn ở Tấn quốc, đạt được lực lượng của Tấn quốc che chở, ngay cả thời điểm có Đạo gia cũng không diệt được hắn, chúng ta sợ là không dễ xử lý.
Viên Cương nói:
“Đạo gia tự nhiên có cân nhắc, sự tình không làm nổi sẽ không để chúng ta đi làm. Đạo gia phán đoán, Thiệu Bình Ba ngủ đông lâu như thế mới ra tay, nhất định sẽ không tình nguyện thất bại, khả năng tự mình tọa trấn chỉ huy rất lớn, thủ đoạn làm loạn chắc chắn sẽ không có chuyện vừa đánh ra liền xong việc, tất có hậu thủ, bản thân rất có khả năng đã rời Tấn quốc. Một khi rời Tấn quốc, không ở kinh thành Vệ quốc thì ở kinh thành Tề quốc, chỗ nào ra nhiễu loạn, Thiệu Bình Ba liền có khả năng ở chỗ đó.
“Nếu như Thiệu Bình Ba rời Tấn quốc, bây giờ hẳn chính là thời cơ hạ thủ tốt.
Quản Phương Nghi chần chừ nói:
“Coi như Đạo gia phán đoán chuẩn xác, nhưng Thiệu Bình Ba phụ trách công việc làm loạn, nhất định sẽ ẩn giấu hành tung, dựa vào thế lực của chúng ta muốn đào hắn ra không dễ dàng như vậy, mà Tấn quốc nhất định cũng sẽ phái lực lượng rất mạnh bảo hộ, lực lượng của chúng ta sợ là không dễ dàng hạ thủ như vậy.
Viên Cương nói:
“Điểm này Đạo gia biết, sự tình này cũng không cần chúng ta tự mình động thủ, Tấn Vệ chi chiến, liên lụy tới Tề Vệ Tấn tam quốc...
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...