“Chỉ cần để cho ta đến Phiêu Miểu các, cho ta ba ngày, ta nhất định sẽ giúp Thánh Tôn tìm ra được người bức tử Hồng Vận Pháp.”
“Haha!” Người truyền thư cười lạnh: “Thiệu đại nhân đùa hơi bị lớn rồi.”
Thiệu Bình Ba nói: “Ta không có đùa với ngươi. Ta nói trong ba ngày sẽ điều tra ra, nhất định sẽ làm được. Ta nguyện dùng cái đầu trên cổ mình để đảm bảo. Nếu ta làm không được, ta nguyện dâng thủ cấp của mình lên.”
Người đưa thư mỉa mai: “Đúng là nhìn không ra Thiệu đại nhân lại có bản lãnh lớn đến như vậy.”
Thiệu Bình Ba nói: “Có lẽ đối với người khác thì rất khó khăn, nhưng đối với ta mà nói, chỉ tiện tay mà làm thôi. Bảo ta thúc giục cuộc chiến với nước Vệ, đây là ý của Phiêu Miểu các sao? Không phải. Có người không muốn bị chuyện của Hồng Vận Pháp liên lụy, muốn thế cục thiên hạ bị quấy nhiễu, lại không muốn Thánh Cảnh nắm chặt chuyện Hồng Vận Pháp không buông, muốn tạo ra chuyện lớn để Thánh Cảnh phân tâm.”
“Nếu ta đến Phiêu Miểu các, thứ nhất có thể tra ra được người nào có liên quan đến Hồng Vận Pháp. Thứ hai, sẽ tra ra được người phía sau các ngươi có liên quan đến ai. Đem hai chuyện này ra so sánh, người đứng đằng sau thao túng tất sẽ hiện ra.”
“Rất khó sao? Đối với ta mà nói, đây là chuyện rất đơn giản. Đương nhiên, nếu như người sau lưng ngươi không muốn ta đi thăm dò, ta tất nhiên sẽ không rảnh rỗi mà đi gây sự, xem như cái gì cũng không biết.”
Người đưa thư hoài nghi: “Ta nghe không hiểu ngươi đang nói cái gì.”
Thiệu Bình Ba nói: “Ngươi có thể nghe không hiểu, cũng có thể đang giả vờ không hiểu. Nhưng điều này không quan trọng. Ngươi cũng chỉ là chân chạy việc mà thôi, cũng không cần phải hiểu quá nhiều. Ngươi chỉ cần truyền lời của ta, tất sẽ có người nghe hiểu. Không tiễn.” Nói xong, y đưa tay ra hiệu ngươi có thể đi.
Gương mặt người đưa thư hơi thay đổi, gật đầu một cái, định quay người rời đi, Thiệu Bình Ba bỗng nhiên lên tiếng: “Đừng quên chuyện của ta, ta muốn biết tình huống cặn kẽ của Ngưu Hữu Đạo bên trong Thánh Cảnh. Ngoài ra, ngươi nói cho người sau lưng của ngươi biết, tốt nhất đừng đánh chủ ý xấu lên người ta. Ta ghét nhất là loại người qua sông đoạn cầu. Người đó vẫn nên giữ uy tín thì hay hơn. Nếu không, sẽ có người đem nguyên nhân cái chết của Hồng Vận Pháp truyền đến Thánh Cảnh. Nói cho người đó biết, ta là một đối tượng hợp tác không tệ, ta có thể giúp người đó giải lo.”
Người đưa thư từ chối cho ý kiến, cũng không ở quá lâu, im lặng rời đi thật nhanh.
Thiệu Tam Tỉnh vẫn còn sợ hãi, xích lại gần bên cạnh Thiệu Bình Ba: “Đại công tử, ngài...”
Thiệu Bình Ba biết ông lo lắng chuyện gì, thản nhiên nói: “Lão Thiệu, ta không còn lựa chọn nào khác. Nếu ta không cường thế đè lại, bọn họ sẽ nghĩ hết cách để giết ta diệt khẩu. Bọn họ đã thẩm thấu đến mức độ nào, chúng ta hoàn toàn không biết gì cả, cho nên rất khó lòng phòng bị.”
Thiệu Tam Tỉnh nói: “Đại công tử đã có biện pháp hóa giải, cần chi phải nói ra như thế, nếu chẳng may chọc giận đối phương...” Nói xong, ông lại lắc đầu.
Thiệu Bình Ba đáp: “Đối phương trực tiếp tìm đến ta, bảo ta thúc giục cuộc chiến với nước Vệ, tất nhiên sẽ giết ta diệt khẩu, có thể thấy bọn họ căn bản không để ta vào mắt. Nói không nặng sẽ không đủ cảnh tỉnh. Đối phương chắc chắn đang đứng thế đối lập với Phiêu Miểu các, ta ăn nói lỗ mãng, không để Phiêu Miểu các vào mắt mới có thể làm cho đối phương nhìn ta bằng con mắt khác. Ta không sợ Phiêu Miểu các, đối phương mới có hứng hợp tác với ta.”
Trong lòng Thiệu Tam Tỉnh còn đang lo lắng lập tức bừng tỉnh.
Đem người đứng sau lưng Hồng Vận Pháp ra uy hiếp đối phương cũng là một cách chứng minh năng lực của Đại công tử, hoặc có thể nói đây chính là giá trị để lợi dụng. Nói năng lỗ mãng với Phiêu Miểu các, trên thực tế có thể gây sự chú ý của đối phương. Tự đề cử mình, có thể khiến cho đối phương nguyện ý hợp tác với y.
Suy nghĩ thấu đáo, Thiệu Tam Tỉnh không khỏi phục sát đất: “Đại công tử anh minh, nhưng mà người đối lập với Phiêu Miểu các chẳng khác đối lập với chín thánh, chúng ta có thể là đối thủ của chín thánh sao? Là đối tượng thích hợp để hợp tác? Lão nô chỉ sợ chúng ta sẽ dẫn lửa thiêu thân mình.”
Thiệu Bình Ba hỏi: “Ta lựa chọn được sao?”
Thiệu Tam Tỉnh chắp tay: “Đại công tử đã có biện pháp bắt được người đứng đằng sau Hồng Vận pháp, sao không trực tiếp liên hệ với Thánh Cảnh, hiến kế cho Thánh Cảnh không phải ổn thỏa hơn sao?”
Thiệu Bình Ba hỏi: “Thế thì sau đó sẽ như thế sao?”
Thiệu Tam Tỉnh nghẹn lời, thấp thỏm nói: “Dựa vào năng lực của Đại công tử, nếu cố gắng, có thể sẽ được Thánh Cảnh trọng dụng.”
Thiệu Bình Ba nói: “Lão Thiệu à, lão nghĩ đơn giản quá rồi đấy. Ta chẳng là cái gì trong mắt chín thánh cả. Chín thánh muốn chỉnh đốn Phiêu Miểu các, chỉ là sau khi chỉnh đốn, Phiêu Miểu các vẫn là Phiêu Miểu các. Cho dù như lão đã mong muốn, nhưng trước mắt thì sao? Lão cảm thấy những người kia có thể để cho ta liên lạc với Thánh Cảnh? Chúng ta hoàn toàn không biết thế lực đối lập với Phiêu Miểu các lớn bao nhiêu, cũng không biết liên lạc với thế lực nào, với ai thì mới cam đoan mình sẽ thắng?”
“Để cuộc chiến đối với nước Vệ không bị lộ bí mật, chúng ta vẫn luôn bị triều đình khống chế nghiêm ngặt. Trước mắt chúng ta chỉ biết người đưa thư là người của Phiêu Miểu các, ai dám cam đoan không còn những người khác. Nếu chẳng may Đào Lược cũng là người của đối phương thì sao? Điều này không phải là không có khả năng. Vì sao lại sắp xếp người đưa thư cho ta là người của Phiêu Miểu các chứ?”
“Lúc này, nếu ta dám vọng động, đối phương nhất định sẽ giế,t chết ta. Thậm chí giế,t chết bệ hạ cũng có khả năng.”
“Lão Thiệu, ta đã bị bọn họ để mắt đến, trước mắt, ngoại trừ hù dọa một chút, khiến đối phương sợ ném chuột vỡ bình, ta hoàn toàn không còn biện pháp nào khác. Chúng ta đang ở trong tình trạng đèn treo sợi tóc. Lúc này, chúng ta lại càng phải bình tĩnh hơn, khi đó mới có thể khiến cho đối phương không mò ra được ngọn nguồn, sẽ không dám hành động thiếu suy nghĩ. Chúng ta càng thản nhiên, đối phương lại càng không dám đánh cược. Huống chi, đối phương đang cần chiến sự lần này. Nếu ta chết, thế cục bên phía nước Vệ rất có thể sẽ xảy ra sai lầm. Đối phương sẽ hoàn toàn phí công nhọc sức.”
Thiệu Tam Tỉnh rầu rĩ nói: “Nếu thật sự hợp tác với bọn họ, tương lai của chúng ta sẽ như thế nào?”
Thiệu Bình Ba nói: “Mạng cũng sẽ bị mất, nói gì đến tương lai. Trước giữ được tính mạng, đứng vững gót chân, chuyện về sau hãy nói. Đợi đến khi chiến sự thành công, chờ ta có không gian hoạt động sẽ bàn bạc kỹ hơn.”
......
Tề Kinh, Nhan Bảo Như giống như biến thành người khác, trở thành bà chủ gia đình, đang giặt một đống quần áo bên cạnh giếng.
Đường đường cao thủ đứng thứ hai Đan bảng lại làm mấy việc vặt như vậy. Nếu để cho người trong giới tu hành nhìn thấy, sợ là sẽ ngoác mồm vì kinh ngạc.
Nhưng cách giặt đồ của Nhan Bảo Như lại vô cùng thành thạo. Nàng ở đây, được đệ tử Quỷ Y che chở, cách xa những ân ân oán oán, nội tâm yên tĩnh vô cùng.
Nàng cũng biết cơ hội này rất khó có được, phần lớn người ngay cả cửa đệ tử Quỷ Y cũng không vào được, chứ đừng nói chi trở thành tùy tùng của đệ tử Quỷ Y.
Trải qua quá nhiều chuyện sinh tử, nếu có thể, nàng nguyện ý sống như vầy đến hết một đời.
Giặt xong, nàng mang một thau quần áo ra hậu viện để phơi. Từng bộ quần áo được tung ra vắt lên dây phơi nắng.
Sau khi phơi quần áo xong, nàng lại thu lấy quần áo đã khô từ trước, ôm đến gian phòng ba chủ tớ, phân riêng từng bộ, xếp lại thành từng chồng.
Làm xong, nàng lại đến trạch viện được sử dụng làm y đường.
Xốc tấm màn vải bước vào, nàng phát hiện đệ tử Quỷ Y là Vô Tâm đang cầm con dao dính máu, Quách Mạn đứng bên cạnh phối hợp khẽ gật đầu với nàng.
Thấy cả hai đang bận, Nhan Bảo Như bước sang một bên, lẳng lặng nhìn Vô Tâm đang mở lồ,ng ngực trên người một người đàn ông đang nằm im, rạch một vết thật dài trên da, không giống như đang chữa bệnh, ngược lại giống tạo hình vết thương thì đúng hơn.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...