Tần Quan và Kha Định Kiệt nhìn thế lực ủng hộ Ngưu Hữu Đạo hai bên mình có thể nói là mừng rỡ, cảm thấy Tử Kim Động thật mát mặt. May mà Ngưu Trưởng lão đến, đổi là Trưởng lão khác, sợ là không có được uy phong này.
Thái Thúc Sơn Hành sa sầm mặt, chỉ đám người đứng bên phía Ngưu Hữu Đạo: “Một đám tiểu nhân lật lọng. Trước đó còn đề cử ta làm thủ lĩnh, đồng ý rồi nói không giữ lời phải không?”
Ngưu Hữu Đạo mắng giả: “Thủ lĩnh cái cứt chó! Có được ta đồng ý không? Ta không đồng ý, ngươi tính là thủ lĩnh gì? Lão tử nói ai là thủ lĩnh thì người đó là thủ lĩnh!”
Lời này khó tránh khỏi hơi phách lối, ngay cả bọn người Phù Hoa cũng cười thầm.
Tần Quan và Kha Định Kiệt lại không cảm thấy như vậy. Nhân vật gặp, lại gặp trúng kẻ càn rỡ như thế từ Tử Kim Động, nhưng càn rỡ như vậy lại càng khiến hai người hưng phấn, cũng vinh yên, thân là đệ tử Tử Kim Động, cực kỳ có mặt mũi.
Trước đó, Thái Thúc Sơn Thành còn muốn chèn ép bọn họ, kết quả, Ngưu Trưởng lão ra mặt, liền phế luôn thủ lĩnh Thái Thúc Sơn Thành kia đi!
Bọn người Triều Kính vẫn giữ trung lập thầm thổn thức, cảm giác thế này thực quá không nể mặt Thái Thúc Sơn Thành rồi, nhưng tình hình trước mắt cũng đã nói lên một sự thật nhất định, Ngưu Hữu Đạo vừa ra mặt, một đống người liền ra mặt đứng ở phe đối lập, thủ lĩnh mới ra lò như y còn có thể xem như là thủ lĩnh sao?
Thái Thúc Sơn Thành sao có thể nuốt được hơi này, nhưng sự thật bày ra trước mắt, không muốn tự rước lấy nhục, liền giễu cợt hỏi: “Ngươi nói mới tính à? Vậy ta muốn xem xem ngươi có thể để cho ai làm thủ lĩnh.”
Y cũng có khả năng quyết định, Ngưu Hữu Đạo có đẩy ai ra y cũng có thể phản đối. Y muốn lấy lời của người trả lại cho người, chứng minh sức ảnh hưởng của mình, tìm về mặt mũi.
Nhưng Ngưu Hữu Đạo đánh xong liền đi, căn bản không tiếp nhận gốc rạ này: “Người nào thích làm thì làm đi, các ngươi cứ thong thả mà chơi!”
Thái Thúc Sơn thành nhịn cơn giận, cố gắng không khiến mình thất thố: “Ngưu Hữu Đạo, ngươi tới quấy rối à? Ngươi nghe cho kỹ, lần này săn giết yêu hổ, việc quan hệ tới thành tích lịch luyện của mọi người, là lúc đồng khí liên chi, ngươi chạy tới phân tách mọi người là có mục đích gì?”
Ngưu Hữu Đạo đáp: “Ta không có tư tâm gì hết, mà là người của Khí Vân Tông khinh người quá đáng! Nếu ngươi thực sự có lòng, được, ta và ngươi đều không cần làm vị trí thủ lĩnh này nữa, chọn người khác đi. Ta đề nghị chọn Trưởng lão môn phái trung lập làm thủ lĩnh, không biết ý chư vị thế nào?
Khí Vân Tông cũng không được ưa, đã có người bất mãn với Khí Vân Tông cường thế rồi, chỉ là tình thế ép buộc bây giờ xuất hiện người cứng rắn cố chấp không sợ đắc tội với Thái Thúc Sơn Thành, đương nhiên mọi người đều động lòng.
Lúc này, có người tìm lý do nói cái gì xét thấy mâu thuẫn của hai người, để có thể đoàn kết mọi người, hoàn thành lần lịch luyện này, nên tán thành đề cử Trưởng lão môn phái trung lập làm thủ lĩnh.
Đề nghị này của Ngưu Hữu Đạo gần như được đồng ý áp đảo. Thái Thúc Sơn Thành vừa sợ vừa giận, ý thức được có gì không đúng, hơi liếc nhìn sang Trưởng lão Vạn Thú Môn Triều Kính.
Môn phái trung lập chỉ có ba nhà Vạn Thú Môn, Linh Tông và Thiên Hành Tông.
Bên này, y đã được Thiệu Bình Ba nhắc nhở có thể Ngưu Hữu Đạo cùng Triều Kính sẽ cấu kết, liền ẩn ẩn đoán ra được ý đồ của hắn.
Nhưng cũng chỉ vẻn vẹn là phán đoán của Thiệu Bình Ba, không có bất kỳ chứng cứ nào. Cần biết Vạn Thú Môn không phải dễ trêu, khi nước Tống và nước Yến diễn ra đại chiến đã xảy ra quái sự, dù đương sự đều phủ nhận nhưng ai cũng biết là Vạn Thú Môn rat ay. Vạn Thú Môn đã chứng minh được chiến lực của mình. Khí Vân Tông mạo muội trêu chọc vào cũng không phải chuyện tốt.
Được tất cả mọi người tán thành, một mình Khí Vân Tông phản đối cũng vô dụng, Thái Thúc Sơn Thành quyết định chờ xem kết quả thế nào rồi tính tiếp.
Mọi người đều nhất trí, ba môn phái trung lập không có quyền bỏ phiếu.
Mọi người công khai bỏ phiếu, kết quả cuối cùng, Triều Kính của Vạn Thú Môn thu được nhiều ủng hộ nhất, trở thành thủ lĩnh chuyến lịch luyện này của các phái.
Kết quả này đã sớm có trong dự liệu của Ngưu Hữu Đạo.
Khẳng định ba phái lớn nước Tống sẽ muốn giúp Vạn THú Môn của nước mình. Hắn lại lôi kéo nước Yến, nước Tần và người của Tứ Hải bỏ phiếu cho Triều Kính. Khả năng Linh Tông và Thiên Hành Tông thắng được Vạn Thú Môn chỉ còn rất nhỏ.
Kết quả vừa ra, Thái Thúc Sơn THành giật nảy cả mình, lập tức hiểu rõ tiền căn hậu quả, có thể nói là vừa giận vừa sợ. Y phát hiện, quả nhiên không thể khinh thường Ngưu Hữu Đạo này, hắn vừa ra mặt đã nắm chắc được thế cục trong tay.
Ngưu Hữu Đạo cười nói: “Tốt rồi, kết quả đã rõ ràng, từ hôm nay trở đi, Triều Kính Triều trưởng lão của Vạn Thú Môn sẽ là thủ lĩnh đội săn giết yêu hồ chúng ta!”
Triều Kính cười khổ, chắp tay cám ơn mọi người đã cất nhắc, trước đây chưa bao giờ y nghĩ tới chuyện mình có thể trở thành thủ lĩnh của đám người này.
Đương nhiên, y cũng hiểu rõ là Ngưu Hữu Đạo đã phát động lực lượng ủng hộ mình thượng vị. Vì sao hắn lại giúp y? Đương nhiên y hiểu. Người ta dìu dắt y là muốn y hồi báo.
Ai ngờ Thái Thúc Sơn Thành lên tiếng: “Triều Kính làm thủ lĩnh, ta phản đối?”
Mọi người đều nhíu mày. Xong xuôi hết rồi gia hỏa này lại muốn lật lọng?
Ngưu Hữu Đạo hỏi: “Thái Thúc lão nhi, vì sao lại lật lọng?”
Kết quả bất lợi cho Khí Vân Tông, Thái Thúc Sơn Thành cũng không lo được nhiều, không thể để cho mình và đệ tử Khí Vân Tông rơi vào hiểm cảnh, bèn nói rõ: “Đừng tưởng ta không biết, Triều Kinh và ngươi đã mặc chung cái quần từ lâu rồi. Y đã bị ngươi khống chế. Ngươi đẩy Triều Kính thượng vị là vì mục đích gì ngươi tự hiểu, làm sao ta có thể bị ngươi lừa?”
Mọi người lặng thinh, ai cũng nghi hoặc, cũng có vài phần sợ hãi. Không thể coi thường thực lực của Vạn Thú Môn, chư quốc không ai không nể mặt, Thái THúc Sơn THành lại dám nhảy ra chỉ trích công khai trước mặt mọi người. Cần nhớ, có vài lời không thể nói lung tung.
Ngưu Hữu Đạo cười cười. Lúc trước Hoàng Liệt đã nói với hắn, trước kia khi Thiệu Bình ba bị cầm tù, trước khi trốn tới Bắc Châu có từng nhắc tới núi Đại Thiện, y nghi ngờ hắn có cấu kết với Triều Thắng.
Lúc này, hắn đã xác nhận được, có một số việc quả nhiên không thể giấu được Thiệu Bình Ba. Y không chỉ nghi ngờ hắn có cấu kết với Triều Thắng, xem ra đã nghi ngờ đến tận Triều Kính rồi, xem ra y cũng đã nói với Khí Vân Tông.
Hắn không nhắc Triều Kính về việc này cũng vì không quá quan tâm đ ến sự sống chết của Triều Kính. Hắn còn hy vọng Thiệu Bình Ba có thể nhảy ra giao phong với Triều Kính, chó cắn chó, mình xem náo nhiệt cũng vui, ai thua hắn cũng không quan tâm. Triều Kính thua, sẽ không ai của Vạn Thú Môn gánh nổi Triều Kính, nhất định y sẽ chết rất thảm!
Xét về mặt nào đó, hắn không cho rằng Triều Kính có thể làm đối thủ của Thiệu Bình Ba. Thiệu Bình Ba không ra tay thì thôi, một khi nhấc lên, nhất định sẽ đánh cho Triều Kính không còn sức hoàn thủ!
Ai ngờ Thiệu Bình Ba vẫn bình thản, không có động tĩnh gì, xem ra không phải là y không quên, mà là ẩn nhẫn không phát.
Trong một chớp mắt, hắn liên tưởng đến rất nhiều điều. Thiệu Bình Ba quá bình tĩnh, bình tĩnh quá lâu, chỉ ẩn nấp, không có tí động tĩnh nào.
Cũng coi như vô tình, hắn ẩn ẩn ý thức được Thiệu Bình Ba căn bản không phải người có thể ngoan ngoãn thần phục người khác, y an tĩnh như vậy nhất định là đang dự mưu một đại sự gì đó. Hắn ẩn ẩn cảm giác được có chuyện gì sắp xảy ra.
Trong lòng hắn dâng lên cảnh giác không rõ nguyên nhân!
Dừng suy nghĩ, Ngưu Hữu Đạo chế nhạo: “Triều Trưởng lão, Thái Thúc Trưởng lão nói ngươi bị ta khống chế, ngươi thấy thế nào?”
Triều Kính đã hơi hồi hộp sẵn, thẹn quá hóa giận, chỉ vào mặt Thái Thúc Sơn Thành giận dữ mắng ầm lên: “Thái Thúc lão tặc, đừng có ăn nói bừa bãi!”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...