Đạo Quân

Toàn Thái Phong dở khóc dở cười: “Lão đệ, ngươi gạt người lộ liễu quá đấy. Ngươi đang lừa mọi người rồi.”

Ngưu Hữu Đạo mặc kệ y có tin hay không. Hắn chỉ cần cái cớ thôi, vẫy vẫy tay với Côn Lâm Thụ.

Côn Lâm Thủ đang muốn đi tới thì bị Trưởng lão Thiên Hoả Giáo Lư Diệu đưa tay ngăn lại.

Ngưu Hữu Đạo đành phải đi tới. Lư Diệu cảnh giác hỏi: “Ngươi muốn làm gì?”

Ngưu Hữu Đạo đáp: “Để hắn theo ta đi.”

Lư Diệu cười lạnh: “Song phương đã nói xong. Lần này hắn tới đây là với thân phận đệ tử Thiên Hoả Giáo đấy.”

Côn Lâm Thụ trầm mặc, sắc mặt hơi ảm đạm.

Ngưu Hữu Đạo nói: “Ta nói này, ta thấy rõ Chưởng môn các phái tới Tử Kim Động, bao gồm cả Chưởng môn Thiên Hoả Giáo. Vũ Văn Chưởng môn có chuyện cần ta chuyển cáo cho Côn Lâm Thụ. Côn Lâm Thụ, ngươi có nghe không?|


Côn Lâm Thụ ngạc nhiên ngẩng đầu lên. Lư Diệu chen vào: “Tin được cái chuyện ma quỷ của ngươi mới lạ!”

Ngưu Hữu Đạo nói tiếp: “Côn Lâm Thụ, ngươi nghe cho kỹ đây. Vũ Văn Chưởng môn nói lần này ngươi đi lịch luyệt là đại biểu cho Thiên Hoả Giáo, dặn ngươi tạm thời rời Lư Trưởng lão, đi theo ta.”

Côn Lâm Thụ đầy mặt nghi ngờ. Lư Diệu cười ha hả nói: “Ngưu Hữu Đạo, liệu ngươi có thể nói một lời thật không? Chưởng môn phái ta há có thể nói ra những lời này?”

Ngưu Hữu Đạo nói với Côn Lâm Thụ: “Vũ Văn Chưởng môn hỏi ta chuyện gì đã xảy ra trong Thánh Cảnh. Ta đã kể lại chi tiết. Vũ Văn Chưởng môn sợ Lư Trưởng lão quay đầu sẽ giết người diệt khẩu, cân nhắc tới quan hệ giữa ngươi và ta, cho nên dặn ngươi đi theo ta. Có một số việc, sau này Vũ Văn Chưởng môn còn phải tìm ngươi xác minh lại.”

Côn Lâm Thụ kinh nghi bất định. Lư Diệu trầm giọng mắng: “Đánh rắm chó!”

Ngưu Hữu Đạo vẫn mặc kệ lão, tiếp tục thuyết phục Côn Lâm Thụ: “Nếu có giả, sau này đương nhiên ngươi có thể kiểm chứng. Nếu có giả, ta sẽ trả tự do cho phu thê ngươi, muốn xoay chuyển Thiên Hoả Giáo hay muốn đi đâu tuỳ các ngươi. Cam đoan như vậy, ngươi tin tưởng chưa?”

Mặc kệ là thật hay giả, có một chuyện rõ ràng nhất là Thiên Hoả Giáo nhất định giữ Bàng Trác lại để uy hiếp Côn Lâp Thụ phải tham gia lịch luyệt, điều này đã có vấn đề. Lần này người của Thiên Hoả Giáo cùng đi lịch luyệt với Côn Lâm Thụ có lai lịch rất nguy hiểm. Lư Diệu chỉ cần tìm được cơ hội, tám chín phần mười sẽ không cho Côn Lâm Thụ sống sót rời Thánh Cảnh, muốn thừa cơ tru sát phản đồ! Nhất là tình hình các phái phân tán ra sẽ bị săn giết như trước mắt, khả năng Côn Lâm Thụ bị ám sát quá lớn.

Y đã đường đường chính chính hẹn với Hoả Phượng Hoàng là sẽ đảm bảo an toàn cho Côn Lâm Thụ, sẽ cố hết sức mà làm cho được, sẽ không để cho Côn Lâm Thụ dễ dàng rơi vào nguy hiểm. Trước mắt, hắn phải hết sức ngăn cản.


Sau này Côn Lâm Thụ có biết hắn lừa mình không cũng không quan trọng, trước hết phải bảo vệ được Côn Lâm Thụ đã rồi tính.

Lần này quay về Tử Kim Động, Hoả Phượng Hoàng vừa tháy hắn, không hỏi mấy câu, chỉ lấy nước mắt rửa mặt, hiển nhiên là biết thiếu sự che chở của Ngưu Hữu Đạo, tình cảnh của trượng phu sẽ càng thêm nguy hiểm. Nhưng đây không phải điều mà Ngưu Hữu Đạo hoặc Hoả Phượng Hoàng nàng có thể chi phối. Bị La Phương Phỉ cưỡng ép chạy ra, Ngưu Hữu Đạo cũng không thể làm gì.

Khi ấy hắn không nói gì nhiều. Nói gì cũng vô dụng. Đột nhiên lại được đưa về, có cơ hội hắn sẽ không ngồi nhìn.

Phu thê hai người đã đi theo hắn, hắn sẽ dốc sức làm tròn trách nhiệm của mình, sẽ không vì sợ phiền phức mà bỏ mặc họ.

Ngưu Hữu Đạo cam đoan như vậy lại đến phiên Lư Diệu kinh nghi bất định. Chẳng lẽ Chưởng môn nói như vậy thật sao? Chưởng môn nghi ngờ mình sẽ giết người diệt khẩu sao?

Côn Lâm Thụ chần chừ hỏi: “Chưởng môn nói vậy thật sao?”

Ngưu Hữu Đạo gật đầu: “Ngươi thấy đấy, người đứng đầu tứ hải đều là huynh đệ kết bái của ta. Ta không phải kẻ vô dụng. Thêm một ngươi không nhiều, thiếu một ngươi không ít, ta phí công lừa ngươi làm gì? Ta lặp lại một lần nữa, Vũ Văn Chưởng môn nói, lần lịch lãm này ngươi đi theo ta! Nếu ta nói dối, sau khi rời Thánh Cảnh sẽ trả từ do cho ngươi. Mọi người ở đây đều có thể làm chứng. Các phái có nhiều nhân chứng như vậy, ta không quỵt nợ được đâu!”

Có một số việc???, Phiêu Miểu Các sẽ không nhúng tay vào ân oán giữa các phái. Sau này Thiên Hoả Giáo muốn tìm hắn tính sổ cũng phải xem Thiên Hoả Giáo có bản lãnh đó không đã. Hắn hôm nay không còn là người mà Thiên Hoả Giáo muốn thu thập là thu thập.


Côn Lâm Thụ do dự một chút, cuối cùng dịch bước đi tới.

Lư Diệu trầm giọng hỏi: “Dừng lại! Ngươi muốn phản bội sư môn sao?” Lời này nói ra, chính lão cũng thấy vớ vẩn.

Côn Lâm Thụ chỉ trầm mặc đi tới, không để ý tới lão. Lư Diệu nổi giận động thân. Thân hình Ngưu Hữu Đạo loé lên, ngăn giữa đối phương và Côn Lâm Thụ.

“Cút!” Lư Diệu chỉ vào mũi Ngưu Hữu Đạo gầm lên.

Tần Quan và Kha Định Kiệt lập tức tiến tới bảo hộ hai bên Ngưu Hữu Đạo, cùng hai người của Thiên Hoả Giáo giằng co.

Dưới mí mắt Phiêu Miểu Các, Lư Diệu cũng không dám vọng động, quay đầu hô lên: “Thái Thúc Sơn Thành, lần này săn giết yêu hồ, mọi người cùng tôn ngươi làm thủ lĩnh. Mọi người đã nói lấy môn phái làm tổ, bây giờ có người không tuân theo quy củ, ngươi là thủ lĩnh chẳng lẽ không lên tiếng sao?”

Thái Thúc Sơn Thành hơi nhíu mày, nhìn Hoàng Ban thờ ơ cách đó không xa, bèn phất tay một cái, có mấy người đi tới, y liền lên tiếng khiển trách quát mắng: “Ngưu Hữu Đạo, ngươi muốn làm gì?”

Người tới không nhiều, chủ yếu là Ngưu Hữu Đạo đã ra mặt khiến cho vài người lo lắng, muốn giữ thế trung lập.

Ngưu Hữu Đạo hừ hừ trong cổ, quay sang nhìn đám người Tứ Hải: “Có người ỷ vào quân số đông hơn uy hiếp ta, các ngươi thấy thế nào?”


Phù Hoa liếc trái phải một cái. Bản thân nàng, cùng Đồng Lãng Kinh Không, Đoạn Vô Thường, Hồng Cái Thiên dẫn một đám người tứ hải cùng đứng bên cạnh Ngưu Hữu Đạo.

Làm vậy là không nể mặt nhau rồi. Thái Thúc Sơn Thành sa sầm mặt cảnh cáo: “Tứ hải các ngươi muốn đối địch với bảy nước sao?”

“Ở đâu ra bảy nước? Nước Yến ta có đồng ý sao?” Ngưu Hữu Đạo khinh thường hỏi: “Muốn doạ người à? Được! Ta cảnh cáo trước, có bản lĩnh thì giết ta luôn đi, không đánh chết ta, chỉ cần ta đi ra, các nước xung quanh nước Yến có ai dám làm khó người của tứ hải, lão tử lập tức phát binh tiến đánh! Nói được thì làm được! Thẩm Nhất Độ, ngươi vẫn muốn đứng một bên xem náo nhiệt hả?” Hắn lạnh mắt liếc xéo sang Trưởng lão Hiểu Nguyệt Các Thẩm Nhất Độ vẫn muốn giữ trung lập.

Ai nha! Thẩm Nhất Độ thực khó nghĩ, không muốn vừa tiến vào đã đắc tội với một đám người. Nhưng Ngưu Hữu Đạo đã chỉ đích danh mình, lúc trước Ngọc Thương cũng có dặn mình phải phối hợp với Ngưu Hữu Đạo, cộng thêm một vài nguyên nhân, chẳng có cách nào khác, y cũng chỉ có thể phất tay dẫn người của ba phái lớn nước Tần tới bên cạnh Ngưu Hữu Đạo.

Thái Thúc Sơn Thành quay sang nhìn quanh một chút, phát hiện chỉ có nước Tề và nước Vệ nghe theo mình thủ lĩnh. Bên này y có người của chín môn phái, bên kia Ngưu Hữu Đạo cũng có tám môn phái, coi như ngang cơ.

Sắc mặt Thái Thúc Sơn Thành bắt đầu khó coi hơn. Trước đó còn rất tốt, lời y nói ra, dù mọi người không phục trong lòng nhưng ngoài mặt vẫn coi như làm bộ làm dáng, kết quả, Ngưu Hữu Đạo này vừa đến, thủ lĩnh y liền vô dụng, tàn phế!

Linh Kiếm Tông và Tiêu Dao Cung duy trì trung lập không phải vì nể mặt Ngưu Hữu Đạo, mà là tình huống thế này, dù sao cũng là người nước Yến, cũng nên thể hiện nội chiến ra cho người ta xem. Họ cũng hơi do dự.

Các môn phái nước Hàn và nước Tống cũng giữ thế trung lập. Đúng là họ có kiêng kị Ngưu Hữu Đạo, người ta có binh cường mã tráng, trước đó còn suýt nữa xuất binh tới nước Tống khiến cho nước Tống phải thoả hiệp nhượng bộ. Mà tấm gương nước Triệu bị bốc lên chiến sự sau khi rời bí cảnh còn sờ sờ trước đó.

Như Ngưu Hữu Đạo đã nói, nếu không nắm chắc có thể gi ết chết hắn ở đây, thì đừng có hành động thiếu suy nghĩ, bằng không, chờ khi hắn ra ngoài, nước mình sẽ rước phải phiền toái lớn.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui