Đạo Quân

Đường đường là hoàng đế nước Tống, thế mà lại không coi nước mình ra gì, cư nhiên lại không coi người dân nước Tống ra gì, đối mặt với sự xâm lấn của kẻ địch lại không chống cự chút nào, ngươi muốn phá hoại như thế nào tuỳ ngươi, ngươi muốn cướp bóc đốt giết đều được, trên đời này có vị hoàng đế như thế hay sao? Đổi lại là người khác sớm đã không thể làm tiếp rồi, hết lần này đến lần khác Ngô Công Lĩnh xây rồi lại dựng không đảm nhiệm ở phương diện này.

Kim Tước không thể giống như Mông Sơn Minh chạy đến nước Tống động tí là tàn sát, quân Hàn chuẩn bị đến chiếm lĩnh nước Tống, ngươi cái gì cũng diệt, đem người giết hết, chiếm vùng đất cái gì cũng không có thì có tác dụng gì chứ! Tiếp tục tiêu diệt đừng nói là doạ ngời chạy mất, lòng người mất hết chiếm được rồi cũng phiền phức.

Lui cũng không thể lui, nước Hàn trả cái giá lớn như thế, chết nhiều người như vậy, có thể kết thúc qua loa như vậy hay sao?

Trước khi chưa thể đánh bại đối thủ, phòng thủ cũng không tiện, phân tán binh lực giữ vững địa bàn chiếm đóng? Thực lực hoàn chỉnh giữu trong tay Ngô Công Lĩnh, ngươi thử phân tán binh lực xem!

Quân Hàn hoàn toàn rơi vào trong tình trạng tiến thoái lưỡng nan, cũng không cách nói hồi phục trật tự sản xuất của vùng đất chiếm đóng để chuẩn bị tiếp tế thời gian dài, quân Tống sẽ quấy rối, vật tư tiếp tế chỉ có thể vận chuyển đường dài từ nước Hàn sang.

Ngô Công Lĩnh phá như thế, đối với bách tính nước Tống mà nói, là tai hoạ lớn, tội danh nhưng lại là do nước Hàn xâm lấn gánh chịu!

Nhĩ phương xướng bãi ngã đăng tràng (1), thế lực khắp nơi nhìn chằm chằm chú ý nước Tống ánh mắt lại nhanh chóng nhìn chằm chằm về phía nội cảnh nước Triệu.

(1) Nhĩ phương xướng bãi ngã đăng tràng: (ngươi vừa hát xong, ta liền bước lên tràng) Cách nói thông thường dùng cho quyền lợi đổi thay, thuộc loại châm biếm chính trị.

Quân Yến dưới sự giúp đỡ kéo dài dài hạn, khiến cho quân Triệu không cách nào rút ra lực lượng bình định hữu hiệu, phản quân Điền, Mã cuối cùng nắm bắt thời gian đem thuộc hạ nhân mã chỉnh đốn hoàn tất, Hiểu Nguyệt các cũng tụ tập lượng lớn tán tu.


Số lượng người dựa hết vào Hiểu Nguyệt các không cách nào chống đỡ với sức công chiếm của nước Triệu, nhưng Hiểu Nguyệt các lập kế hoạch cân nhắc nhiều năm nay, vẫn luôn tìm tòi sắp xếp tình hình giới tu hành, người như thế nào có thể chiêu mộ, người như thế nào không thể chiêu mộ sớm đã có tính toán trong lòng, nhân cơ hội quân Yến tranh thủ thời gian giúp bọn họ, sự chuẩn bị nhiều năm đã có đất dụng võ, làm theo y chang, đã thu hút được lượng lớn tán tu gia nhập Hiểu Nguyệt các.

Hiểu Nguyệt các vốn cũng không phải là môn phái kế thừa truyền từ đời này sang đời khác gì đó, vốn là một tổ chức.

Bây giờ từ bỏ thân phận tổ chức sát thủ, công khai nổi lên mặt nước, kêu gọi các sĩ tử có ý chí đến cùng nhau sáng lập nghiệp lớn, vẫn rất có sức hấp dẫn.

Thế cục trước mắt rành rành, rất nhiều tán tu nhìn thấy hi vọng, nhao nhao tìm tới.

Mọi việc đã sẵn sàng, phản quân Điền, Mã ngang nhiên phát động tiến công với nước Triệu.

Lý do tiến công thế mà lại là triều đình thiếu tiền lương, khoảng thời gian này Điền, Mã vẫn luôn không phát tiền lương cho nhân mã bên dưới, cốt cán bên dưới lại phối hợp phong toả tin tức chặt chẽ, tạo lời đồn trong quân, nói triều đình nước Triệu nợ tiền lương không phát.

Đợi đến khi quân sĩ bên dưới đã lâu không có quân lương, thời khắc oán hận chất chứa sâu sắc, thêm chút châm ngòi kích thích sự phẫn nộ của quần chúng, liền thừa dịp phát động tiến công, nói là phải để cho triều đình đưa ra lời giải thích, vừa ăn cướp vừa la làng!

Chủ lực quân Triệu bị quân Yến kiềm chân, không cách nào áp chế phản quân, thế công của phản quân Điền, Mã, có thể nói một đường thế như chẻ tre, căn bản là không gặp phải bất kỳ sự ngăn chặn hữu hiệu nào.


Sau khi công thành chiếm đất, Điền, Mã buông thả nhân mã bên dưới gian dâm cướp bóc một trận, các tướng sĩ chia vàng chia bạc vô cùng vui sướng.

Những đệ tử nước Triệu này, mặc kệ là sau đó có phải phát hiện được chuyện gì xảy ra hay không, chỉ cần động tay một cái, liền trở thành phản quân, một khi làm việc gian dâm cướp bóc, liền không còn đường quay về, không chịu được doạ nạt, chỉ có thể đi theo con đường phản động.

Nơi phản quân đi đến, châu phủ các nơi có kẻ liều chết chiến đấu đến cùng, nhìn thấy triều đình cứu viện vô vọng cũng có lượng lớn kẻ quy thuận.

Kẻ trước chết, kẻ sau bảo vệ tính mạng bản thân và gia đình cùng quan chức, chỉ có điều đối tượng thần phục đã thay đổi.

Phản quân một đường quét sạch, kéo bè kết đảng, xưng là ba trăm vạn đại quân, trực tiếp ép Triệu Kinh.

Kinh thành báo nguy, Bàng Đằng chỉ có thể không tiếc trả giá mà rút lui, chạy trở về cứu viện.

Cái giá của cứu viện là năm trăm ngàn nhân mã toàn bộ cản ở phía sau, làm sao có thể ngăn cản nổi mấy trăm vạn đại quân mà Mông Sơn Minh chỉ huy, bị quân Yến một hơi xé vỡ tan tành.

Quân Yến sau đó lại gấp rút truy kích nhân mã Bàng Đằng.


Ai ngờ được phản quân sớm đã được Mông Sơn Minh ra hiệu, chỉ là dụ địch, cũng chính là vì để Bàng Đằng đẩy năm trăm ngàn nhân mã chịu chết, tiêu hao lực lượng đại quân Bàng Đằng.

Thời khắc mấu chốt phản quân nắm chuẩn thời cơ đột nhiên từ bỏ tập kích kinh thành, đổi sang chặn đường nhân mã đến cứu viện của Bàng Đằng, khiến cho đại quân Bàng Đằng bị vây chặt.

Phía sau quân Yến giết đến, một trước một sau, hai bên liên thủ, ở trên vùng đất rộng lớn cách Triệu Kinh chỉ có tám trăm dặm phát động quyết chiến cuối cùng.

....

"Oa oa...."

Tiếng khóc lảnh lót của trẻ con vang dội vào lúc bình minh, cả người Phượng Nhược Nam đều là mồ hôi nằm trên giường, sắc mặt trắng bệch vô lực lại mang theo niềm vui mừng.

Trên dưới vương phủ lập tức một mảnh vui mừng, Thương Thục Thanh ôm đứa trẻ sơ sinh trong tã lót xem đi xem lại, ngón tay thỉnh thoảng gảy một chút cái miệng nhỏ tìm kiếm được mút.

"Nhanh, tiểu vương gia ra đời rồi, nhanh đi báo tin mừng cho vương gia!" Giọng nói hưng phấn của Lam Nhược Đình vang lên.

Tinh thần vui mừng vừa mới dâng lên, trong bầu trời đêm vài con phi cầm cỡ lớn lướt qua, mười mấy bóng người từ trên trời rơi xuống, trực tiếp rơi về hướng vương phủ.

Người vẫn chưa rơi xuống vương phủ, đã bị tu sĩ hộ vệ cảnh giác phát hiện, quát một tiếng chói tai: "Địch tập kích!"


Mấy chục bóng người trong phủ phóng lên trời, trên trời đánh nhau ầm ầm bừng bừng, động tĩnh cực lớn phá vỡ sự yên tĩnh của phủ thành.

"Vương phi, địch tập kích, mau chạy!" Mấy tên tu sĩ xông vào trong nhà, một nữ tu sĩ trực tiếp ôm Phượng Nhược Nam nằm trên giường lên.

Thương Thục Thanh cũng ôm theo đứa trẻ sơ sinh.

Trong nhà có mật đạo, vừa nhấn cơ quan, mặt đất ở góc tường xoay chuyển ra một lối vào, vài tên tu sĩ bảo vệ Phượng Nhược Nam nhanh chóng đi vào thoát thân.

"Tiên sinh đi mau!"

Ở một nơi dưới mái hiên, vài tên tu sĩ chợt xuất hiện, nhanh chóng đỡ Phượng Nhược Nam cấp tốc né tránh rời khỏi.

Ầm! Đám người Phượng Nhược Nam từ trong nhà thoát ra không bao lâu, nóc nhà liền bị người khác lật tung, một ông lão chuồn vào trong nhà chung quanh, không thấy có người, lại cùng tu sĩ hộ vệ loé đến chiến một trận ác liệt.

Kẻ tập kích không nhiều, thực lực lại cao đến kinh người, khiến cho tu sĩ bao vây tấn công đánh đến liểng xiểng.

Lão già Tiêu Dao cung trấn giữ nơi đây dưới sự vậy công của ba người, bị đánh đến phun máu té ngược ra ngoài, rơi đập xuống đất, lại nhanh chóng xoay người lên, ngắm nhìn bốn phía một cái, giật nảy mình, cả vẻ mặt và giọng nói đều nghiêm túc nói: "Là các người!"

Khó trách nhiều cao thủ như vậy đều ngăn không nổi những người này, vì lần tập kích này, thái thượng trưởng lão của Lạc Hà sơn trang, Quy Nguyên tông, Tụ Linh giáo, cũng chính là lão già của ba đại phái nước Triệu thế mà lại vứt bỏ trách nhiệm bảo vệ tông môn, thế mà lại từ bỏ bảo vệ tất cả các nơi quan trọng của nước Triệu, thế mà lại liên thủ dốc toàn bộ lực lượng chạy đến nơi này.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui