Đạo Quán Nhỏ Của Tôi Lại Lên Hot Search


Vì đề phòng bị ăn vạ, Hứa Thanh Mộc đi lên khám xét người Daniel, xác định gã thật sự hôn mê, mới kêu Tống Quyết kéo gã về lại trên giường.
Nhìn dáng vẻ gã đã chịu đả kích không nhỏ, tam quan lại dần dần nứt toạc, cho nên qua hồi lâu chưa tỉnh lại.
Thừa dịp lúc gã hôn mê, Hứa Thanh Mộc hỏi quỷ treo cổ: "Có phải anh từng gặp người này không?"
Quỷ treo cổ hàm hàm hồ hồ: "Quen mắt...!Nhưng không giống..."
Đây chính là lần đầu tiên quỷ treo cổ nói có người quen mắt, xem ra bọn họ có liên quan tới nhau.
Nhưng quỷ treo cổ sao lại có liên quan đến một người nước ngoài cách xa cả vạn dặm như thế? Hứa Thanh Mộc không nghĩ ra.
"Tìm được rồi." Tống Quyết đột nhiên lên tiếng, đem điện thoại đưa cho Hứa Thanh Mộc xem.
Daniel là Quyền Vương nổi tiếng, rất được hoan nghênh ở nước Mỹ, cho nên cư dân mạng ở nước ngoài đã sớm đào ra hết thông tin cơ bản của gã.
Daniel · Titus, 23 tuổi, cổ đông của công ty khoa học kỹ thuật điện tử Titus, thành viên của hội đồng quản trị.

Ông nội là người sáng lập công ty Titus, sau khi cha gã qua đời, mẹ gã đảm nhiệm chức chủ tịch, hiện tại cổ phần của gã và mẹ đã vượt qua 51%.
Công việc của yếu của Titus vốn là chế tạo thiết bị và cung cấp linh kiện điện tử, cũng chính là nhà máy lớn.

Tổng bộ ở Mỹ, mà Hoa Quốc và hai nước nhỏ ở Đông Nam Á có xây nhà máy, Titus ở giới thương nghiệp đứng hàng trung, không tính là một công ty lớn.
Cho nên tuy Daniel không phải là quý công tử phú khả địch quốc*, nhưng cũng là gia đình giàu có, so với những cái đó khổ ha ha quyền tay tới nói thật là phú nhị đại.
*giàu đến nỗi địch nổi với nhà nướcNghe đến đó, Hứa Thanh Mộc liền có ý nghĩ, nói: "Titus có nhà máy ở Hoa Quốc, quỷ treo cổ có thể là công nhân trước đây của Titus."
"Tôi cũng nghĩ như vậy.


Nhưng nhà máy của Titus ở tỉnh Quảng Đông, cũng rất xa." Tống Quyết quay đầu hỏi quỷ treo cổ, "Trước đây cậu ở tỉnh Quảng Đông đúng không?"
Quỷ treo cổ nghiêng đầu nghĩ nghĩ, nói: "Không nhớ rõ, gió rất lớn, tôi chỉ bay theo gió thôi."
Hỏi tới nó cũng chẳng ra được nguyên cớ gì, chỉ có thể tiếp tục tra thông tin trên mạng.
Nhà máy Titus ở Hoa Quốc được xây thành phố công nghiệp A tỉnh Quảng Đông, đã có 25 năm lịch sử.
Thời đó bởi vì sức lao động của Hoa Quốc giá cả thấp, thành phố A có rất nhiều nhà máy nước ngoài.

Nhưng mấy năm nay kinh tế của Hoa Quốc điều chỉnh kết cấu, giá lao động dần dần nâng lên, xí nghiệp trong nước quật khởi, các công ty nước ngoài bị lỗ rất lớn, không ít công ty dời đi đến các quốc gia có giá lao động rẻ hơn.

Nhưng hiệu quả và lợi ích của nhà máy Titus Hoa Quốc vẫn rất tốt, giá trị sản lượng của nhà máy chiếm một nửa tổng sản lượng trở lên, đứng hàng chủ đạo của Titus.
Hiện giờ, chủ tịch và đại diện pháp lý của nhà máy Titus Hoa Quốc là Henry · Titus, kiếm hình ảnh ở trên mạng, Henry cùng Daniel lớn lên có hơi giống nhau, hẳn là có quan hệ huyết thống.
Sau đó Hứa Thanh Mộc lại đem ảnh của Henry đưa cho quỷ treo cổ xem, quỷ treo cổ mới vừa nhìn thấy ảnh, lập tức liền "A" một tiếng, không ngừng khom lưng kêu "Ông chủ", tiếp theo tròng mắt rơi lộp bộp xuống đấy.
Như vậy xem ra, suy đoán của bọn họ đúng rồi.
Tống Quyết tiếp theo nói: "Làm việc trong các nhà máy lớn rất là mệt, đặc biệt là công nhân phổ thông.

Trong một thời gian dài chỉ làm một động tác máy móc, thường xuyên tăng ca thay ca ngày đêm lộn xộn, áp lực rất lớn, xuất hiệnvấn đề tinh thần cũng có.

Tôi có đọc qua đánh giá về nhà máy Titus ở Hoa Quốc một chút, trên cơ bản đều nói, cho dù thành phố A có nhiều nhà máy, thì nhà máy Titus là vất vả nhất."
Hứa Thanh Mộc nhìn quỷ treo cổ một cái, nói: "Vậy quỷ treo cổ có thể là do công việc nên thành ra như vậy, nói không chừng thắt cổ tự sát cũng là do áp lực công việc.


Thế thì không được rồi, ở nước mình mà cũng để bị ngoại quốc bắt nạt? Quỷ treo cổ bị bọn nhà máy phá thành như này, phải khiến bọn họ phụ trách."
Sau đó Hứa Thanh Mộc lại nhíu mày nhìn Daniel, nói: "Không nghĩ tới tên Đản Nữu Nhi này lớn lên hoạt bạt, thế mà lại xuất thân từ gia đình lòng dạ hiểm độc."
Tống Quyết nói: "Chắc gã ta cũng chẳng biết gì."
Cũng đúng, trong đầu gã chỉ chỉ có hắn cách đấu tái, sao có thể quản công ty sự tình? Cũng sẽ không biết hạ tầng công nhân vất vả.
Hứa Thanh Mộc mạnh mẽ lay Daniel dậy, Daniel vừa tỉnh lại thấy cái người rớt tròng mắt kia vẫn còn ở đây, suýt chút nữa đã xỉu tiếp.
Hứa Thanh Mộc túm cổ tay của gã nói: "Đừng xỉu, có chuyện muốn hỏi anh."
Daniel nỗ lực để mình trấn tĩnh lại, sau đó quay mặt đi nhỏ giọng nói: "Đó không phải người đúng không? Là quỷ hả? Tôi thấy nó bay..."
Hứa Thanh Mộc nói: "Anh đừng sợ, nó không hại người đâu."
Daniel có hơi khó thở, nói: "Cậu thừa nhận rồi! Nó chính là quỷ!Là quỷ đó! Cậu lấy cái gì bảo đảm nó sẽ không hại chết tôi!"
"Tôi không có cách nào bảo đảm, nhưng rất có thể nó và anh có thù oán." Hứa Thanh Mộc biểu tình nhẹ nhàng, qua một lát lại an ủi nói, "Nhưng anh có thể thay đổi góc độ suy nghĩ, nếu anh bị nó hại chết, anh cũng sẽ biến thành quỷ, đến lúc đó nó chỉ là một con quỷ treo cổ yếu ớt, nhất định đánh không lại quỷ Quyền Vương là anh đây."
Daniel: ...
Nghe vô lý nhưng lại khá thuyết phục, hình như cũng không đáng sợ lắm...
Thấy cảm xúc của Daniel đã ổn định, Hứa Thanh Mộc liền nói trọng điểm: "Là thế này, hiện tại  tinh thần của người anh em quỷ treo cổ có chút vấn đề, không nhớ rõ mình là ai.

Căn cứ theo phỏng đoán của chúng tôi, lúc còn sống nó có thể là công nhân của nhà máy Titus Hoa Quốc bên anh, hơn nữa tinh thần nó có vấn đề phần là có thể là do nhà máy các anh tạo thành.

Cho nên bây giờ rất cần anh hỗ trợ, thử tìm lại ký ức của con quỷ treo cổ này, giúp nó tiêu trừ chấp niệm, đầu thai lần nữa."

Daniel vừa nghe vừa dùng tay bụm mặt, sau đó nhìn quỷ treo cổ đang diễn kịch câm ở trong góc từ khe hở ngón tay.

Lúc còn nhỏ gã có từng đi tới nhà máy xem qua, động tác của quỷ treo cổ thật sự rất giống công nhân đang lắp ráp đồ vật gì đó ở nhà máy.
Hơn nữa sau khi nghe Hứa Thanh Mộc nói xong, Daniel đột nhiên cảm thấy quỷ treo cổ không có đáng sợ như thế, nhìn gương mặt đờ đẫn với xanh tím kia của nó, thế nhưng lại cảm thấy có chút đáng thương.
Gã suy nghĩ trong chốc lát, nhỏ giọng nói: "Thế...!nếu tôi hỗ trọw, có thể để tôi ở lại học võ không..."
Hứa Thanh Mộc nhướng mày, nói: "Thứ ông chủ lòng dạ hiểm độc như anh còn dám đặt điều kiện à!"
Daniel vội vàng nói: "Không phải, tôi không biết cái gì hết á, tôi tới công ty không nhiều lắm, mỗi năm tôi chỉ lấy tiền hoa hồng thôi! Đặc biệt là nhà máy Hoa Quốc, chú Henry của tôi quản lý, quan hệ của tôi với mà và chú ấy rất kém, chuyện của ông ta ở Hoa Quốc tôi không biết gì cả."
Tống Quyết đưa điện thoại cho Daniel xem, sau đó hỏi gã: "Anh nói chú Henry là người này đúng không?"
Daniel nhìn thoáng qua, nói: "Đúng vậy, ông ấy là em ruột của ba tôi.

Sau khi ba tôi qua đời, ông ta lúc nào cũng muốn cướp công ty từ tay mẹ con tôi.

Hơn nữa vì hiệu quả và lợi ích nhà máy ở Hoa Quốc rất tốt, nên ổng chảnh lắm.

Chuyện nhà máy ở Hoa Quốc tôi không quản lý nhiều lắm."
Hứa Thanh Mộc tức khắc càng tức giận, nói: "Quản lý không được còn dám đặt điều kiện!"
Daniel đáng thương nói: "Tôi...!nhưng tôi thực sự rất muốn học võ..."
"Chuyện học võ tính sau." Tống Quyết nói, "Tuy rằng anh không quản lý được nhiều, nhưng làm cổ đông lớn, anh muốn điều tra thông tin của công nhân vẫn được mà? Trước hết chúng ta hãy nghĩ biện pháp xác định thân phận của quỷ treo cổ đã."
Daniel không dám cự tuyệt, vội vàng đáp ứng, sau đó gọi mấy cuộc điện thoại, tới buổi tối, một giám đốc bên phía nhà máy liền gửi mail toàn bộ tư liệu về công nhân viên đang làm và đã từ chức cho Daniel.
Quỷ treo cổ biết được mấy người này đang giúp nó tìm lại thân phận liền rất vui vẻ, thần trí cũng hơi rõ ràng hơn một ít, liên tục nói lời cảm ơn với Hứa Thanh Mộc và Tống Quyết.
Tống Quyết  phác họa lại khuôn mặt của quỷ treo cổ rồi scan lên máy tính, dùng phần mềm phân biệt mặt người quét một vòng cũng không tìm được con quỷ treo cổ này.
Quỷ treo cổ vô cùng thất vọng, lại bắt đầu quẫn trí, khổ sở mà nói: "Vậy tôi là ai? Tôi bị làm sao vậy?"

Tống Quyết nói: "Công nhân phổ thông ở các nhà máy lớn nghỉ việc rất nhiều, có người chỉ làm một hai tháng rồi nghỉ, không có tài liệu cũng rất bình thường."
Daniel nói: "Có lẽ trong nhà máy vẫn còn lưu giữ một ít giấy tờ, chúng ta có thể tới đó tìm, hoặc là dẫn nó đi nhà máy xem, nói không chừng nó có thể nghĩ râ."
Cuối cùng cũng đưa ra được ý kiến có ích.
Niềm hy vọng của quỷ treo cổ lại bùng cháy lên, nó nhìn Hứa Thanh Mộc, tròng mắt lắc lư ở hốc mắt, như thể có thể rớt xuống bất cứ lúc nào, nhưng vẫn làm người ta nhìn ra có một chút khẩn cầu cùng chờ mong.
Hứa Thanh Mộc nói với Tống Quyết: "Vậy chúng ta đi một chuyến tới Quảng Đông đi?"
Hiệu suất Tống Quyết rất cao, ngày hôm sau đã sắp xếp xong máy bay đi tới thành phố công nghiệp của tỉnh Quảng Đông, hai người mang theo quỷ treo cổ, đi cùng với Daniel tới tỉnh Quảng Đông.
Trời tối, ba người một quỷ đã đến thành phố công nghiệp, cũng không có trì hoãn, trực tiếp ngồi xe đến địa chỉ nhà máy Titus.
Càng tới gần địa chỉ kia, ánh mắt của quỷ treo cổ càng minh mẫn, chờ tới khi thấy bảng hiệu của Titus, quỷ treo cổ lập tức bay từ trên xe xuống, có chút kích động nói: "Là...!Là nơi này, tôi...!Tôi phải về làm việc!"
Nói  xong quỷ treo cổ liền bay vào bên trong, Hứa Thanh Mộc nhíu mày hô: "Chờ một chút!"
Nhưng không kịp, quỷ treo cổ đã đụng phải một tấm chắn trong suốt, sau đó "Rầm" một tiếng bị đẩy ra, lập tức ngã trên mặt đất kêu thảm thiết.
Hứa Thanh Mộc vội vàng xuống xe nhìn nó, tròng mắt với đầu lưỡi của nó lại rớt ra, nhìn qua khá đau đớn.
"Sao thế, sao lại như vậy?" Daniel cũng ngồi xổm xuống nhìn quỷ treo cổ, có hơi lo lắng.
Lần này đi không mang theo Bạch Mỹ Mỹ, nhưng Hứa Thanh Mộc đã cho Daniel bôi nước mắt trâu.
Trâu có thể thông linh, bôi nước mắt trâu có thể nhìn thấy quỷ vật trong một khoảng thời gian nhất định, cho nên Daniel cũng thấy thảm trạng của quỷ treo cổ.
Hứa Thanh Mộc ngẩng đầu nhìn nhà máy, sau đó nói: "Tổ hợp kiến trúc này tạo nên trận pháp, có thể tránh quỷ, hơn nữa bên ngoài còn lập kết giới, quỷ treo cổ vào không được."
Tống Quyết nói: "Thành phố A này có rất nhiều người tin phong thủy.

Chẳng lẽ Henry tới đây cũng nhập gia tùy tục tin theo phong thuỷ à?"
Daniel nói: "Chắc là thế, chú Henry rất thích văn hóa của Hoa Quốc, nhưng trước giờ ông ta không nghe giảng đạo, mà hình như là nghe Nguyên Thủy Thiên Tôn."
"Huyền môn đúng là có tương lai, không ngờ cũng có đồng môn ngoại quốc." Hứa Thanh Mộc cười khẽ, nói, "Tuy chưa gặp ông Henry này, vậy mà thấy ông ta cũng rất gì và này nọ đấy."


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận