Hứa Thanh Mộc ráng hít thở thông thuận, chờ bản thân không quạo nữa mới kêu người gọi Văn Bác Hàm, Bạch Mỹ Mỹ và Husky về.
Lúc ba người trở về, Văn Bác Hàm liền đặc biệt đắc ý tranh công nói: "Hôm nay tụi tui lại làm rất nhiều chuyện tốt ó!"
Hứa Thanh Mộc nhướng mày: "Chuyện tốt? Đúng vậy, nhìn xem mấy người đã làm chuyện tốt cỡ nào."
Hứa Thanh Mộc ném điện thoại lên bàn, để cho ba tên kia nhìn diễn đàn.
Husky tương đối thông minh, xem xong liền biết Hứa Thanh Mộc tức giận, vì thế trực tiếp đáp bốn chân, nằm sấp xuống đất chuẩn bị nhận lấy cái chết.
Bạch Mỹ Mỹ không hiểu lắm, nhìn nửa ngày chỉ đọc được mỗi hai từ —— đáng yêu.
Sau đó vui sướng mà chạy đến bên chân Tống Quyết và Hứa Thanh Mộc, chớp chớp đôi mắt to, nói: "Đáng yêu, đáng yêu, đáng yêu."
Tống Quyết hoàn toàn không có lập trường mà che chở nó, bế lên nhéo mặt nó, nói: "Ừa, chính là nói con đáng yêu, con đáng yêu nhất."
Văn Bác Hàm còn ngu ngơ, đọc xong cái diễn đàn kia miệng cũng không có nhàn rỗi.
"Tôi đã nói mà, hèn chi gần đây gặp nhiều người cứ lặp đi lặp lại mãi chuyện bọn thầy chùa, hoá ra bọn họ đang câu cá! Cố ý dẫn tôi hiện thân! Hên là đám hòa thượng kia thức thời không dám nói dối, giờ thì tốt rồi, mọi người đều biết là ai bắt tôi, tôi cũng an tâm rồi.
Ha ha ha, mấy người này hề thật á, cái gì Na Tra Tô Đát Kỷ...!Nhưng mà, từ từ, sao bọn Bạch Mỹ Mỹ với Husky đều có thân phận, đến lượt tôi chỉ là một võ thần? A a a, người gia rõ ràng là tú tài mà! Là thư sinh đó! Tôi hong muốn làm Nhị Lang Thần đâu! Người ta phải làm Khương Tử Nha cơ!"
Hứa Thanh Mộc: ...
Tống Quyết: ...
Gào nửa ngày Văn Bác Hàm mới dừng lại, bởi vì hắn phát hiện mọi người đều thực an tĩnh, Husky còn dùng một loại ánh mắt như đang nhìn thằng ngu trìu mến nhìn hắn.
Văn Bác Hàm lúc này mới cảm thấy có hơi sai sai, đứng yên khẩn trương mà nhìn Hứa Thanh Mộc, nói: "Ủa? Sao vậy?"
Hứa Thanh Mộc cảm giác bản thân rất mệt mỏi, muốn nổi điên cũng không biết điên kiểu nào.
Hạ Tinh Sở nghe không nổi nữa, tiến lên đấm Văn Bác Hàm một cái, sau đó nói: "Sư huynh đã nhấn mạnh rất nhiều lần, chúng ta không cần lên hot search, chúng ta phải tém lại, đây là cách anh tém tém à!"
Văn Bác Hàm bừng tỉnh đại ngộ, ngồi xổm xuống ôm lấy thân hình cường tráng của mình, vô cùng ủy khuất nhỏ giọng nói: "Rõ ràng là tại bọn họ câu cá! Tôi cũng là người bị hại mà! Tôi thấy có người bị lời đồn gạt nên tôi nhịn không được muốn mở miệng bác bỏ tin đồn, nếu không nói tôi khó chịu lắm...!Hơn nữa ngày đó Tiểu đạo trưởng cậu không phải còn khen tụi tôi làm rất tốt sao..."
Hứa Thanh Mộc dở khóc dở cười, hoàn toàn bị bọn họ nói đến quên cả giận, vì thế giáo huấn bọn họ một chút coi như tượng trưng.
Husky bị phạt đi nhặt tàn thuốc một ngày ở khu du lịch, còn Văn Bác Hàm bị dán cấm ngôn phù ở ngoài miệng, phạt hắn một ngày không được nói.
Bạch Mỹ Mỹ...!Bởi vì quá đáng yêu, nên được thiên vị, miễn phạt.
Không thể nói chuyện khiến Văn Bác Hàm bị đả kích khá lớn, một ngày sau cả người hắn tiều tụy, nhìn đáng thương vô cùng.
Hứa Thanh Mộc cũng không đành lòng thấy hắn tiếp tục tiều tụy, nhưng nếu thả hắn ra ngoài sợ hắn lại nhịn không được nói chuyện cùng du khách, mà nhốt hắn ở trong quan thì những đệ tử khác lại chịu không nổi cái tật nói nhiều của hắn.
Hứa Thanh Mộc rất khó xử, liền đem vấn đề này vứt cho Tống Quyết.
Tống Quyết nghĩ nghĩ, nói: "Không thể lấy linh thể nói chuyện với du khách, nhưng nếu là thật thể, du khách nhìn không ra hắn là quỷ, vậy thì không thành vấn đề."
Hứa Thanh Mộc tưởng tượng, cảm thấy có đạo lý, nếu hắn có thật thể thì việc tu công đức cũng khá thuận tiện.
Nhưng kiếm thật thể đâu ra? Hứa Thanh Mộc nhất thời không nhớ ra, Tống Quyết nhắc nhở Hứa Thanh Mộc: "Diệp Nguyên Chinh."
Hứa Thanh Mộc suy nghĩ nửa ngày mới nhớ tới tên xì tai xấu xí kia, sau đó cao hứng, nói: "Đúng vậy, nhưng mà...!hình như gã đang ở trong tù mà? Xem ra nhờ đến vị phó khoa trưởng gì gì đó của bộ ngành liên quan giúp đỡ."
Hứa Thanh Mộc nói xong lông mày hơi nhíu, nhớ không nổi tên của phó khoa trưởng, trong lòng rất áy náy.
Lấy di động ra lướt danh bạ, thấy ba chữ "Anh Vương Tam", mới hơi an tâm một chút.
Lúc cuộc gọi được chuyển tiếp, Hứa Thanh Mộc luôn mãi mặc niệm tên Vương Tam trong lòng, cảnh cáo chính mình không được phép nói sai.
Cuộc gọi kết nối, thanh âm vui sướng của Vương Tam liền truyền tới: "Alo, Tiểu đạo trưởng hả! Đã lâu không gặp!"
Hứa Thanh Mộc tự tin tràn đầy mở miệng nói: "Anh Vương Nhị! Đã lâu không gặp!"
Vương Tam: ...
Dừng một chút, Vương Tam mới nói: "Là Vương Tam.
Hôm nay tìm tôi có chuyện gì không? Ồ, đúng rồi, tôi có thấy hotsearch nè, Tô Đát Kỷ có đẹp không? Giúp tôi giới thiệu làm quen đi."
"..." Hứa Thanh Mộc cạn lời, đơn giản giải thích ngọn nguồn cho gã, sau đó mới nói muốn tìm Diệp Nguyên Chinh lấy người giấy.
Vương Tam lập tức đáp ứng: "Không thành vấn đề, bây giờ Diệp Nguyên Chinh đang ở trong tù dán người giấy làm công ích.
Gã bị phán rất lâu, nên cần phải cải tạo giảm hình phạt.
Cậu nói yêu cầu đi, tôi bên này lập tức sắp xếp."
Hứa Thanh Mộc nói lời cảm ơn, Vương Tam liền nói: "Không có việc gì không có việc gì, giúp cậu chuyện nhỏ, cậu nhớ kỹ là được, lỡ tôi có chuyện gì thì nhờ cậu giúp lại, hắc hắc."
Hứa Thanh Mộc sảng khoái đáp: "Không thành vấn đề."
Vương Tam cười nói: "Được ro, nếu về sau Tiểu đạo trưởng có thể kêu đúng tên của tôi thì càng tốt."
Hứa Thanh Mộc có điểm kỳ quái hỏi: "hả, tôi không gọi đúng tên anh hả? Anh Vương Lục?"
Vương Tam: ...
"Quên đi, ít nhất cậu còn nhớ rõ tôi họ Vương." Vương Tam tự an ủi bản thân, vui vẻ bỏ qua chuyện này.
Không quá hai ngày, Vương Tam liền tới Lăng Vân Quan một chuyến, đưa người giấy tới.
Không ít du khách đã gặp qua linh thể Văn Bác Hàm, khắc sâu ấn tượng đối với thân hình cường tráng của hắn, vì thế thân thể người giấy cũng không thể giống như đúc nguyên hình của hắn.
Hứa Thanh Mộc thêm thêm thắt thắt, thu nhỏ hình thể của Văn Bác Hàm, đem ngũ quan uy vũ của hắn sửa thành nhu hòa hơn.
Văn Bác Hàm vừa nhìn thấy liền bắt đầu lải nhải: "Khi dễ quỷ hả, mắc cái gì thư sinh nhất định phải gầy gò yếu đuối? Hồi đó lúc tui còn sống cũng bự con vậy nè mà cũng sống ngon nghẻ đó thôi, tự dưng không cho bự con là sao..."
Một bên oán giận không dứt, một bên chui vào người giấy.
Không thể không nói tay nghề Diệp Nguyên Chinh quả là tuyệt diệu, lúc Văn Bác Hàm chui vào liền phát hiện cái thứ đồ chơi này rất tốt, lúc di chuyển vận động này nọ rất trơn tru, giống như sống lại lần nữa vậy.
Văn Bác Hàm hưng phấn muốn chết, cũng không chê cái vỏ ngoài này nữa, sau đó lại bắt đầu khen tới tấp.
Hứa Thanh Mộc thật sự chịu không nổi cái tật nói nhiều của hắn, phát cho hắn cái băng bảo vệ văn minh* của khu du lịch, rồi đuổi hắn ra ngoài, để hắn ở cửa khuyên nhủ du khách không được tụ tập.
*giống cái băng sao đỏ đeo trên tay áo á
Có thể một lần nói chuyện với hơn cả trăm người, Văn Bác Hàm quả thực rất hạnh phúc! Lập tức liền thích ứng thân phận mới của mình, vui vẻ làm một bảo vệ khu du lịch.
Duy trì trật tự cũng là tu công đức á.
Vấn đề cuối cùng của Văn Bác Hàm đã giải quyết xong, kế tiếp chính là dìm hotsearch.
Chuyện này Hứa Thanh Mộc hoàn toàn không có kinh nghiệm, chỉ có thể hỏi ý kiến Tống Quyết.
Tống Quyết cũng rất bất đắc dĩ, cười nói: "Cậu biết đó, chuyện nổi tiếng cũng là huyền học, có người đập biết bao nhiêu tiền cũng không nổi tiếng được, mà cũng có người chẳng làm gì cũng thể lên hot search.
Cậu quá nổi bật, không có biện pháp."
Hứa Thanh Mộc liếc anh, nói: "Anh lại chọc tôi đấy à, muốn cãi nhau hả?"
Tống Quyết nhìn chằm chằm cậu, nghiêm túc nói: "Tôi chỉ nói thật thôi."
Hứa Thanh Mộc nhất thời không thể đáp lại, sửng sốt nửa ngày, sau đó ấp úng nói: "Nói chính sự đi, anh quậy cái gì."
Tống Quyết nhìn lỗ tai đang đỏ dần lên của cậu, cười nhạt nói: "Chuyện nổi tiếng này, chúng ta không có biện pháp khống chế hoàn toàn, chỉ có thể tận lực hạ nhiệt độ xuống."
Cũng chỉ còn cách đó.
Vì thế trong khoảng thời gian này Hứa Thanh Mộc liền đóng cửa không ra ngoài, hạ thấp độ tồn tại, đem chuyện này giao cho Tống Quyết xử lý.
Không lâu sau, tổ chương trình《 Khám Phá Khoa Học 》 lên núi Lăng Vân, đối với sự kiện tiên nhân hiển linh tiến hành điều tra khoa học, nghiêm cẩn phân tích, rốt cuộc ra được kết luận —— làm gì có tiên nhân hiển linh, chỉ là một vị ảo thuật gia trổ tài biểu diễn mà thôi.
Người đàn ông to con và cậu bé chân không chạm đất lướt giữa không trung? Đó là dùng thủ đoạn tạo ảo giác khiến con người sinh ra thị giác khác biệt.
Hồ ly có thể nghe hiểu tiếng người? Là được giải cứu từ đoàn xiếc thú, con hồ ly đã trải qua thời gian dài bị con người thuần hóa, xác thật là rất thông minh, nhưng cũng không có gì đặc biệt, chỉ số thông minh khá giống chó Husky nhiều người nuôi trong nhà.
Tiên nhân bác bỏ tin đồn quỷ quái ở Bích Khê Cốc là do Lăng Vân Quan giải quyết? Vốn dĩ chuyện ma quỷ quấy phá ở Bích Khê Cốc đã là tin đồn, Bích Khê Cốc thật ra không có quỷ!
Cuối chương trình,MC nghiêm túc tổng kết lại: Hy vọng đừng tin những tin đồn thất thiệt, cũng đừng tụ tập ở Lăng Vân Quan nữa, phải đặt hẹn trước mới được vào trong.
Nhưng mà, những lời giải thích này vốn không thể thuyết phục được khán giả.
【 Ngốc Trên Núi Bắt Thú: Nếu 《 Khám Phá Khoa Học 》không phát sóng cải chính tin đồn, tao xém tin rồi á...】
【 Vô Tình Ha Ha Máy Móc: Ảo thuật gia mới vãi loz ha ha ha ha! Cái show này mới là đang biểu diễn ảo thuật á! 】
【 Hoa Trong Gương, Trăng Trong Nước: Vị võ thần đó nói với tui là tui sắp bị tai nạn xe cộ, mà tui không có bằng lái cho nên lúc đầu tui đâu có tin, ai dè...!Ngày hôm qua tui lái xe trong game, đâm vào gốc cây chết ngắc mất hết trang bị...!Không tin không được...!Mấy người giải thích một cách khoa học hộ tui với.
】
【......: Xin lỗi tui cười cmnr, đúng là format cải chính tin đồn của cái show 《 Khám Phá Khoa Học 》! Kệ mịa tụi mày chứng kiến được cái gì, tụi tao nói không có là không có! 】
【 Miên Hoa: Ha ha ha, sao mấy người không nói gió lớn quá làm phấ hoa bên Bích Khê Cốc bay qua tận núi Lăng Vân làm tập thể bị ảo giác đi? 】
【 Lạc Tùy Ảnh: Lầu trên đừng cho 《 Khám Phá Khoa Học 》 thêm ý tưởng nữa! Tui đoán tập tiếp theo bọn họ sẽ lấy lý do này á! doge.
】
【 Hút Lưu Hút Lưu: Mấy cái khác không nói, con hồ ly kia thông minh quá mức quỷ dị, nó còn biết ngăn du khách hút thuốc! Mấy người còn dám nói nó được đoàn xiếc thú huấn luyện??? Xạo bò dễ sợ! 】
【ysy: Mấy người tùy tiện bác bỏ tin đồn, dù sao Tiểu đạo trưởng ở trong lòng tui đã được nâng lên một tầm cao mới.
Không nói nữa, đặt đồng hồ báo thức 7 giờ sáng mai còn phải dậy rút thăm nữa.
】
【 Yêu Đồng Vạn Không: Cải chính tin đồn kiểu giấu đầu lòi đuôi ha ha ha, dù sao tui cũng đã thấy được một mặt thần kỳ khác của Tiểu đạo trưởng, bây giờ hình tượng của thầy ấy trong lòng tui đã vô cùng cao lớn, nói gì cũng vô dùng.
】
......
Dù sao cũng đã giải thích hết mức, mọi người tin hay không thì tùy, cũng tùy bọn họ phỏng đoán câu chuyện thế nào, Lăng Vân Quan cũng không đáp lại.
Hứa Thanh Mộc: Để tôi nằm đây, bình tĩnh giả chết, chờ thời trôi qua.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...