Đạo Quán Nhỏ Của Tôi Lại Lên Hot Search


Văn Bác Hàm cũng không tức giận, hẳn là đã sớm quen với việc người khác kinh ngạc thân phận của mình, hào sảng nói: "Có gì đâu mà lạ? Tôi á, là tú tài to con nhất làng trên xóm dưới, là tú tài có thể ăn tận hai cái chân giò một lần, là tú tài ngồi một người hai chỗ lúc tham gia thi hương, tất nhiên là tôi không giống với tú tài bình thường, là một tú tài tài hoa bạc mệnh!"
Hứa Thanh Mộc: ...
Tống Quyết: ...
Sau đó Văn Bác Hàm lại ủ rủ, chán nản nói: "Nhưng mà, ai có thể ngờ được, thứ ông trời cho tôi không phải một bụng văn thơ.

Tôi gian khổ học tập đèn sách, treo cổ trên xà nhà*, thi hương khảo mười lần vẫn không đậu cử nhân.

Nhưng rồi tôi phát hiện ra mình có thiên phú xem tướng."
*treo cổ trên xà nhà, cách mà người xưa học bài, lúc buồn ngủ thì sợi dây sẽ giật ngược lại để không ngủ gục

Tống Quyết: ...
Hứa Thanh Mộc: ???
Làm tú tài, lớn lên hung hãn cường tráng còn chưa tính, kỹ năng mạnh nhất không phải khoa cử mà lại là đoán mệnh?
Nhiều yếu tố thế nhờ.
Văn Bác Hàm quay đầu nhìn hai người bọn họ một cái, nói: "Lúc tôi còn sống nổi danh là thần toán, sau khi chết năng lực xem tướng thuật còn mạnh hơn.

Không tin hả? Tới đây tôi tính cho mấy anh một quẻ, ừm, vị đạo trưởng này, thầy một mạng hai đời, trời sinh tiên cốt, mà cái anh này, bệnh cốt phân tán, tài sản vô số."
Chỉ nhìn vài lần mà hắn đã có thể tính chuẩn như vậy.
Đột nhiên Hứa Thanh Mộc và Tống Quyết có chút thấp thỏm, bọn họ liếc nhau một cái, Hứa Thanh Mộc lại hỏi: "Vậy anh xem lần nữa, kiếp trước kiếp này có thể tính không?"
Văn Bác Hàm lại nghiêm túc mà nhìn nhìn bọn họ, nói: "Hai vị xác thật là có vận mệnh dây dưa, đừng thường xuyên cãi nhai, hai người liên lụy rất sâu, có cãi cũng không xong.

Nhưng hai người đều không phải phàm nhân, có xem bao nhiêu tôi cũng tính không ra."

Có thể tính ra nhiều như vậy, đã là khá lợi hại rồi.

Hứa Thanh Mộc cũng không bắt ép, không tiếp tục hỏi nữa, thầm nghĩ: Khó trách Văn Bác Hàm có thể đoán trước phương hướng một giây, thì ra bởi vì sinh thời đã có khả năng tiết lộ thiên cơ, sau khi chết còn mạnh hơn trước.
Tống Quyết nói: "Anh tiếp tục nói chuyện của anh đi."
Văn Bác Hàm thở dài, ngữ khí trầm thấp nói: "Thi không đậu cử nhân, nghèo khổ thất vọng, tôi bèn bày sạp bên đường xem bói dạo.

Có thể là do tôi tiết lộ thiên cơ quá nhiều nên bị trời phạt.

Năm ấy tôi vất vả lắm mới thi đậu được cử nhân, trong triều có người cùng tộc phạm tội, tôi vô tội bị liên lụy sung quân tới Khâm Châu, kết quả mới vừa đến đó liền bệnh chết, xong rồi bị vứt xác qua loa vào sơn cốc này.
"Thi cốt của tôi không người chôn cất, bị thú dữ và kiến ở trong sơn cốc này ăn thịt, vì thế hồn phách bị vây khốn, không thể đầu thai, cũng không thể rời đi, cứ thế vất vưởng chỗ này.
"Vì địa thế của sơn cốc này, ngàn vạn năm qua đã hình thành một kết giới tự nhiên, tôi không đi ra được, mấy con quỷ khác cũng vào không được.

Vì thế, trên đời này nhiều người như vậy, nhiều quỷ như vậy, chỉ có mình tôi ở chỗ này, không ai biết đến, không ai để ý.
"Vài trăm năm rồi, muốn nói chuyện với con quỷ khác cũng tìm không ra.

Cũng may, đôi khi sẽ có người xông vào cánh rừng này, để tôi có thể thấy người sống.

Tôi không muốn hại bọn họ, chỉ muốn bọn họ ở lại chơi với tôi thôi, uống chút rượu, tâm sự chuyện đời, để tôi không bị ngăn cách với thế giới bên ngoài một cách hoàn toàn.
"Tôi lại sợ những người này đi ra ngoài rồi nói bừa đem đạo sĩ cao nhân tới, tôi sẽ gặp nguy hiểm, cho nên trước khi rời đi tôi sẽ xóa sạch ký ức của bọn họ, bảo vệ chính mình.
"Nhưng mà, đứa nhỏ Tu Viễn này...!Thật sự là đáng yêu cực kỳ, thằng bé lạc đường trong rừng, tôi vừa nhìn thấy đã thích rồi.

Tôi nghĩ, nếu tôi còn sống, sau khi thi đậu cử nhân, tôi nhất định cũng có thể thành thân, rồi có con, đáng yêu giống thằng bé vậy."

"Thằng bé nói ở nhà bé nó không vui, cha mẹ luôn cãi nhau, còn ép bé làm những chuyện bé không thích, tôi thật sự rất đau lòng, nhất thời mềm lòng, nên không không xóa ký ức của bé.

Lúc bé rời đi, tôi đã dạy bé nó chú ngữ ly hồn, để lúc nào bé muốn gặp tôi liền có thể tới."
"Nhưng tôi không ngờ tới không quá hai ngày thằng bé đã lại tới đây, hơn nữa dù tôi nói cái gì bé nó cũng không đi, tôi thật sự không có cách nào, không nỡ dữ với bé, mà bản thân lại không thể đưa bé đi ra ngoài."
"Bé nó vừa tới mấy ngày tôi đã muốn đuổi đi, hồn phách của bé ly thể lâu như vậy, cha mẹ rất nhanh sẽ thỉnh sư thầy, đến lúc đó sư thầy tìm tới, sẽ có thể là kỳ hạn cuối cùng của tôi.

Tôi cho rằng...!Tôi sẽ bị đám hòa thượng kia, không nghĩ tới...!Thì ra lại là tiểu đạo sĩ cậu."
"Thôi, không sao cả, tôi sống cũng lâu rồi.

Quá cô đơn, thật sự quá cô đơn, không ai hiểu được đâu."
Văn Bác Hàm nói thật nhẹ nhàng, nhưng hắn nói xong, tất cả mọi người cảm thấy nặng trĩu.
Tống Quyết lẳng lặng nhìn Văn Bác Hàm, trong lòng có một loại cảm giác kỳ diệu —— cảm giác cô đơn như thế, hình như mình đã từng trải qua.
Nhưng anh nghĩ không ra.
Lại một lát sau, Văn Bác Hàm đột nhiên cười khẽ, nhìn trời cất cao giọng nói: "Hóa thành tro bụi cũng đỡ hơn tình trạng bây giờ, tôi chịu đủ rồi."
Mạnh Tu Viễn không hiểu lắm những lời của Văn Bác Hàm nói, nhưng bị bầu không khí ngưng trọng dọa rồi, bé khóc cũng không dám khóc lớn tiếng, gắt gao ôm lấy cánh tay Văn Bác Hàm,  đôi mắt tròn xoe tràn đầy nước mắt.
Văn Bác Hàm dịu dàng sờ đầu của bé, nói: "Tớ chỉ kể chuyện cho hai anh trai nghe thôi, giống như tớ kể cậu nghe chuyện nàng Tinh Vệ lấp biển, Nữ Oa vá trời vậy đó.

Cậu nghe lời đi về với hai anh đi, lần sau lại đến tìm tớ chơi, nếu cậu không nghe lời, về sau tớ không gặp cậu nữa đâu."
Mạnh Tu Viễn bị những lời này uy hiếp, nhỏ giọng khụt khịt thật lâu, sau đó quay đầu nhìn Hứa Thanh Mộc và Tống Quyết, hít mũi nói: "Em sẽ nghe lời ba mẹ, lập tức về nhà ngay."
Văn Bác Hàm ở phía sau Mạnh Tu Viễn mấp máy môi nói với Hứa Thanh Mộc, không ngừng khoa tay múa chân, Hứa Thanh Mộc hiểu ý tứ của hắn, hắn là đang nói: Lúc giết tôi đừng để thằng bé thấy.
Hứa Thanh Mộc nghĩ nghĩ, nói với Mạnh Tu Viễn: "Vậy em nghỉ ngơi một chút đi, ngủ một giấc, tỉnh lại là về đến nhà."
Mạnh Tu Viễn gật gật đầu, Hứa Thanh Mộc liền chạm giữa mày bé một cái, Mạnh Tu Viễn nhắm hai mắt lại rồi hôn mê, hồn phách trong tay Hứa Thanh Mộc biến thành làn khói màu trắng.


Hứa Thanh Mộc cầm hồn phách kia lên, tìm nửa ngày không tìm nơi thích hợp để chứa, vì thế nhanh trí nhét vào móc điện thoại của mình.
Văn Bác Hàm thấy Mạnh Tu Viễn an toàn, sau đó ôm ngực nằm ngửa trên mặt đất, nhìn trời nói: "Trước khi hóa thành khói bụi có thể quen biết được Tu Viễn dễ thương như thế, coi như tôi hạnh phúc rồi."
Hứa Thanh Mộc ngồi xổm xuống, nhìn hắn nói: "Anh không làm chuyện xấu, nhưng thi cốt tan nát, lại bị kẹt ở nhân gian mấy trăm năm, xác thật không có biện pháp đưa đến âm ty để đầu thai, pháp sự siêu độ cũng không được."
Văn Bác Hàm nhếch khóe môi, nói: "Đúng vậy, tôi biết mà, cho nên, nể tình lúc còn sống tôi chưa hại ai, cậu cho tôi chết một cách thống khoái đi."
Hắn nhắm mắt lại chuẩn bị cảm thụ cảm giác hóa thành tro bụi, kết thúc sự cô đơn đằng đẵng mấy trăm năm này.
Hứa Thanh Mộc nhẹ nhàng nói: "Nhưng mà, anh có thể chọn đi đến đạo quan hoặc là miếu thờ để tu hành, chỉ cần tu đủ công đức, là có thể đầu thai lần nữa."
Văn Bác Hàm nhoẻn miệng cười khẽ một tiếng, nói: "Nào có chùa miếu đạo quan muốn thu lưu con quỷ như tôi chứ? Hơn nữa tôi cũng không ra được khỏi đây."
Hứa Thanh Mộc nói: "Tôi mang anh đi Lăng Vân Quan."
Văn Bác Hàm ngẩn ra một chút, sau đó đột nhiên lại ngồi dậy.

Mặc dù hắn đã chết không còn hô hấp, nhưng vẫn làm ra động tác hút một hơi thật sâu, sau đó vội vàng mà nói: "Thật vậy chăng, cậu thật sự có thể mang tôi đi ra ngoài sao? Chấp nhận để tôi tu hành ở Lăng Vân Quan sao?"
Hứa Thanh Mộc gật đầu.
Văn Bác Hàm vội vàng ôm ngực mình, dường như muốn chết thêm lần nữa, lại nói: "Cậu là Hứa Thanh Mộc? Tôi có nghe du khách nói qua Lăng Vân Quan và tên Hứa Thanh Mộc, chỉ biết người này rất nổi tiếng, còn lại thì không rõ gì nhiều.

Cậu thật sự có thể chứ? Thật không? Thật không?"
Văn Bác Hàm bị kẹt trong núi nên mù thông tin, không giống mấy con quỷ tin tức linh thông ở bên ngoài, nếu không khi hắn nhìn thấy thanh y mộc trâm là hắn đã biết đây chính là Tiểu Bá Vương Hứa Thanh Mộc trong truyền thuyết.
Hứa Thanh Mộc hơi mệt khi hắn cứ hỏi dồn dập, nói: "Sao nói nhiều quá vậy? Bình tĩnh coi."
Văn Bác Hàm vẫn còn một bụng kinh ngạc và nghi vấn, nhưng bây giờ cũng không dám nói gì.
Hứa Thanh Mộc quay đầu nói với Tống Quyết: "Cho mượn xài cái móc điện thoại của anh một chút."
Tống Quyết đưa điện thoại di động ra, cái móc điện thoại có lông hồng nhạt lắc lư qua lại.
Sắc mặt Văn Bác Hàm biến đổi, hơi không cam lòng nói: "Này, cái này..

hơi quá đáng yêu rồi thì phải?"
Hứa Thanh Mộc nói: "Nói nhảm gì vậy, đây là cái móc điện thoại của đàn ông đích thực, đàn ông con trai là phải thích mấy cái này."
Tống Quyết tán đồng gật đầu, nói: "Không sai, sự lựa chọn của đàn ông đích thực."

Văn Bác Hàm: ...
Rối rắm hai giây Văn Bác Hàm liền tỉnh táo lại, có thể đi ra ngoài thì mấy cái khác không quan trọng.

Hắn kích động nói năng lộn xộn, bắt đầu không ngừng lải nhải: "Tôi, tôi không biết cảm ơn hai người như thế nào, kia, nếu không tôi cãi lại ý trời tính cho hai người thêm một quẻ? Ồ, tôi tính ra rồi, hai cái móc điện thoại này nhìn bề ngoài thì chỉ là một món đồ chơi lông lông bình thường, nhưng thật ra nó chứa cả một đoạn tình."
Hứa Thanh Mộc: ...
Tống Quyết cười khẽ: "Không muốn bị đánh thì chui vào đây."
Văn Bác Hàm vô cùng nhanh trí, lập tức làm theo, sau đó hóa thành một làn khói đen, chui vào móc khóa điện thoại.
Hứa Thanh Mộc không thể đánh hắn, cũng không tức giận, chỉ vỗ vỗ tay, nói: "Giải quyết xong rồi."
Vừa dứt lời, phía sâu trong rừng đột nhiên truyền ra động tĩnh, Tuệ An mang theo một đám tăng nhân chạy tới, trên mặt đều là vẻ nôn nóng.
Khi nhìn thấy Hứa Thanh Mộc và Tống Quyết, Tuệ An kinh ngạc quả thực không cách nào hình dung, hắn không thể tin tưởng nói: "Vừa rồi trận dao động linh lực kia, là...!Là cậu?"
Hứa Thanh Mộc nghiêng đầu, không trả lời hắn.
Tuệ An nhắm mắt tiêu hóa phần kinh ngạc này, rồi sau đó lại trợn tròn đôi mắt hỏi: "Vậy, vậy con quỷ đâu? Mạnh tiểu thí chủ đâu?"
Hứa Thanh Mộc cầm lấy móc điện thoại của Tống Quyết và của mình, quơ quơ nói: "Đều ở đây."
Bởi vì sốt ruột, trong lúc nhất thời Tuệ An không thấy rõ hồn phách trong móc khóa, không kiên nhẫn mà nói: "Cậu khoe hai cái cục lông đồ chơi làm gì?"
Văn Bác Hàm ở trong móc khóa ló ra, từ tốn nói: "Thật ra đây là một đoạn tình."
Hứa Thanh Mộc: ...
Tống Quyết: ...
Bởi vì sợ bị đánh, nói xong Văn Bác Hàm nhanh chóng rụt đầu về.
Tuệ An hoảng sợ, tập trung nhìn mới phát hiện thì ra hai cái móc điện thoại chứa hồn phách của Mạnh Tu Viễn và Văn Bác Hàm.
Tuệ An kinh hãi nói: "Sao có thể, sao cậu có thể tìm nhanh như vậy được!"
Tống Quyết hướng về phía Hứa Thanh Mộc làm động tác tay mời, đem cơ hội giả ngầu nhường lại cho cậu.
Hứa Thanh Mộc hướng về phía Tuệ An nói: "Tập hợp dữ liệu lớn, đơn giản hiệu quả cao, so với sức người thì tiện hơn nhiều."
Tuệ An: ???
Hứa Thanh Mộc chống nạnh, nói: "Knowledge is power, tri thức là sức mạnh!".


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui