"Về đi." Tống Quyết vô cùng nghiêm túc nhìn Hứa Thanh Mộc, nói, "Đừng để bị ma thuật của hồ tiên mê hoặc."
Hứa Thanh Mộc hơi cứng đờ, theo thói quen mà phản bác: "Sao có thể chứ."
Tống Quyết nhẹ nhàng gật đầu, đáy mắt có chút ý cười nhợt nhạt.
Hứa Thanh Mộc nghĩ bản thân nên nói gì đó, nhưng trong đầu trống rỗng, vì thế cũng chỉ mím môi, quay đầu nhảy ra ngoài cửa sổ.
Mười phút sau, trái tim đang đập loạn xạ của Hứa Thanh Mộc cũng khôi phục lại bình thường, cậu tới phòng huấn luyện, thấy Tôn Vũ Doanh đã đổi một bộ đồ thể thao.
Tôn Vũ Doanh chớp mắt với Hứa Thanh Mộc, cười nói: "Tiểu Hứa, làm phiền cậu rồi."
Hứa Thanh Mộc tận lực ra vẻ thân thiện: "Nào có, chị Tôn nói là động tác nào?"
Tôn Vũ Doanh mềm mại nói: "Chính là cái này...!ngửa lưng, rồi bật dậy, có hơi sợ á."
Nói xong Tôn Vũ Doanh liền đỡ lan can bắt đầu ngửa lưng, cố hết sức mà nói: "Làm được đến đây rồi nhưng không dám làm bước kế tiếp."
Vừa dứt lời, đột nhiên Tôn Vũ Doanh liền kinh hô một trận, sau đó trượt tay, cả người ngã xuống.
"Cẩn thận!" Hứa Thanh Mộc phản ứng nhanh chóng, vọt đi lên phía trước, duỗi tay ôm lấy eo Tôn Vũ Doanh, trong chớp mắt, khóe miệng Tôn Vũ Doanh lộ ra một chút ý cười, nhưng —— tuy động tác của Hứa Thanh Mộc có nhanh, nhưng vẫn chậm một bước, tay của cậu sượt qua vạt áo của Tôn Vũ Doanh, Tôn Vũ Doanh cứ thể mở to hai mắt nhìn mình ngã xuống.
"Rầm", Tôn Vũ Doanh ngã xuống đất, trợn mắt há mồm giống như một con rùa bị lật ngửa.
Hứa Thanh Mộc chớp mắt, từ trên cao nhìn xuống Tôn Vũ Doanh, ngây thơ vô tội nói: "Trời ơi, chị Tôn, chị có sao hong?"
Tôn Vũ Doanh: ...
Mặt Tôn Vũ Doanh cứng ngắc cả nửa ngày, sau đó cố gượng cười một cái, nói: "Hơi đau á."
Hứa Thanh Mộc ngồi xổm xuống, chân tay luống cuống nhìn ả: "Làm sao bây giờ? Đều do em không tốt, em không đỡ chị kịp, em gọi cấp cứu cho chị nha."
Nhưng không hề có ý vươn tay đỡ Tôn Vũ Doanh dậy.
Tôn Vũ Doanh trong lòng tức giận mắng một câu: Thằng ngu này! Hèn chi không có đối tượng.
Nhưng ngoài mặt vẫn làm bộ ngoan ngoãn, ý cười doanh doanh, sau đó đột nhiên nắm lấy cánh tay Hứa Thanh Mộc, chết sống không buông.
Trong nháy mắt, Hứa Thanh Mộc nhớ tới lúc trước ở viện điều dưỡng Ngân Hà, vẻ mặt đau khổ của Tống Quyết khi bị người giấy nắm tay —— thì ra là cảm giác ghê tởm như vậy, khó trách anh ta lấy cồn ra khử trùng, lúc này Hứa Thanh Mộc cũng muốn chặt tay mình ra để khử trùng.
Tôn Vũ Doanh nắm lấy cánh tay Hứa Thanh Mộc để ngồi dậy, sau đó ngồi xếp bằng dưới đất, lộ ra nụ cười ngọt ngào của thiếu nữ, nói: "Cậu đừng lo lắng như thế, chỉ là không cẩn thận ngã xuống thôi, không có việc gì, cậu nói chuyện với tôi một lát đi."
Hứa Thanh Mộc bất động thanh sắc rút cánh tay mình ra từ trong tay Tôn Vũ Doanh, nói: "Dạ được."
Tôn Vũ Doanh tiếp tục dùng đôi mắt xinh đẹp của ả nhìn Hứa Thanh Mộc, rồi từ từ đặt tay của mình lên cánh tay Hứa Thanh Mộc, nhẹ nhàng chậm rãi nói: "Mấy ngày này tôi có quan sát, cậu đúng là một đứa nhỏ ngây thơ.
Chuyện bữa tiệc tối nay...!Không có dọa cậu sợ chứ?"
Hứa Thanh Mộc lén lút rút cánh tay mình, giả ngu nói: "Buổi tối có chuyện gì đâu, hạt dưa ăn cũng ngon lắm."
Tôn Vũ Doanh lại lần nữa khoát lên cánh tay Hứa Thanh Mộc, thở dài nói: "Cậu mới vừa vào nghề, có nhiều chuyện không hiểu đâu...!Nhưng mà, cậu nên suy xét đến việc tìm bạn gái đi, có người ở bên cạnh, sẽ ít gặp những chuyện như thế này hơn."
Hứa Thanh Mộc cảm giác cánh tay mình nên chặt mẹ nó cho xong, không rút ra được, cả người vô cùng hậm hực.
Tôn Vũ Doanh nhìn Hứa Thanh Mộc, nói: "Sao cậu không nói gì, ngại hả? Không sao, nói tôi biết mẫu người cậu thích là kiểu gì? Ừm...!Tôi cảm thấy, con gái có nụ cười ngọt ngào ngoan ngoãn rất hợp với cậu đó."
Sau đó Tôn Vũ Doanh liền cười ngọt ngào ngoan ngoãn với Hứa Thanh Mộc một cái.
Hứa Thanh Mộc: ...
Móc mắt ra tẩy trùng được không...
Diễn không nổi nữa...!Hứa Thanh Mộc đành phải cứng đờ nhìn chằm chằm Tôn Vũ Doanh.
Tôn Vũ Doanh thấy hai mắt cậu đăm chiêu, khẽ thở dài một cái, cục đá trong lòng cuối cùng cũng rơi xuống.
Cuối cùng con tem này cũng đã cắn câu.
"Quên đi, ngã đau quá, hôm nay không luyện nữa." Tôn Vũ Doanh dẩu miệng, dáng vẻ kệch cỡm nói, "Ngày mai luyện tiếp, trở về nghỉ ngơi thôi."
Nói xong, Tôn Vũ Doanh chậm rãi vươn tay, chờ Hứa Thanh Mộc đỡ.
Hứa Thanh Mộc giống như không thấy gì, đáp lại một tiếng "Ò" sau đó tự mình đứng lên, trực tiếp đi ra ngoài cửa.
Tôn Vũ Doanh: ...
Thằng ngu không hiểu phong tình!
Xứng đáng còn trinh cả đời!
Phúc Ngô! (fuk and go, hút xong rồi vứt)
.
Trở về phòng, Hứa Thanh Mộc nhanh chóng lục tung cả phòng tìm cồn khử trùng, sau đó tắm rửa, thắp hương rồi nằm ở trên giường chờ đợi.
Không bao lâu sau, Hứa Thanh Mộc dần dần đi vào giấc ngủ, tiến vào một cơn mê ly trong mộng.
Chung quanh đều là sương mù mờ mịt, bên trong sương mù đột ngột có một chiếc giường, mép giường có một người con gái đang ngồi, mang theo nụ cười ngọt ngào, cậu chậm rãi đến gần mới thấy được gương mặt của người con gái kia.
Hóa ra đó là hồ tiên đang mang bộ dáng của Tôn Vũ Doanh.
Hồ tiên vẫy tay với Hứa Thanh Mộc, nói: "Lại đây."
Ánh mắt của Hứa Thanh Mộc mê mang dại ra, dường như đã hoàn toàn mất đi ý thức, chỉ biết nghe lời chậm rãi đến gần, ngồi ở mép giường.
Hồ tiên duỗi tay đẩy vai Hứa Thanh Mộc, thân thể Hứa Thanh Mộc liền nhẹ nhàng ngã xuống trên giường, khóe miệng hồ tiên mỉm cười, một bên duỗi tay cởi núc áo của Hứa Thanh Mộc, một bên chậm rãi đến gần môi cậu.
Khi cách môi của Hứa Thanh Mộc khoảng chừng nửa cánh tay, hồ tiên chậm rãi liếm liếm môi, lộ ra răng nanh, trong mắt dần hiện ra sự tham lam của mãnh thú khi sắp được ăn no.
Cũng ngay giờ khắc này, phía sau hồ tiên xuất hiện bóng người không một tiếng động, người nọ đột nhiên bắt lấy tay của hồ tiên, trong lòng nó cả kinh, vội vã quay đầu lại nhìn.
Nó đang ở trong mộng của Tiểu Hứa, mà cái mộng này đáng lẽ không có người thứ ba!
Cho đến khi thấy rõ người đàn ông này, hồ tiên càng thêm kinh ngạc.
Người đàn ông này giống y chang Tống tổng xuất hiện ngày hôm nay.
Nhưng trong mộng của Tiểu Hứa, người này không chống nạng, cũng không mặc tây trang, mà là mặc trường bào màu đen, búi tóc đơn giản, giống như người thời cổ đại.
Hồ tiên hơi nhướng môi, ngây ngốc một hồi đột nhiên mới phản ứng lại, quay đầu hung tợn nhìn chằm chằm Hứa Thanh Mộc, cả giận nói: "Bà mẹ nó, khó khăn lắm mới gặp được đàn ông thuần dương đồng trinh, ai ngờ lại là chị em!"
Hứa Thanh Mộc: ???
Ai chị em với mày!
Hồ tiên hất người đàn ông đang kéo cổ tay mình ra, vung tay lên, Tống Quyết ăn mặc trường bào biến mất nhưng một cơn gió.
Hồ tiên giận dữ, nhe nanh lẩm bẩm một mình: "Thảo nào không tìm được đối tượng, thì ra cong queo!"
Hứa Thanh Mộc: ...
Hồ tiên kiềm nén cơn giận của mình , rồi sau đó nhìn chằm chằm Hứa Thanh Mộc, thèm khát nói: "Phải bóc thôi, bằng không là bóc không được.
Kệ mẹ, chị em cũng bóc."
Nói xong lời này, mặt hồ tiên lại bắt đầu biến hóa, đôi mắt cong cong như trăng non chậm rãi biến thành đôi mắt hoa đào.
Nó muốn biến thành bộ dáng của Tống Quyết.
Nằm ở trên giường, ánh mắt của Hứa Thanh Mộc lóe lên, đột nhiên cảm thấy tức giận.
Thứ dơ bẩn, dám biến thánh bộ dáng của Tống Quyết!
Hứa Thanh Mộc giơ tay bắt lấy cổ của hồ tiên, hồ tiên vốn không kịp phản ứng, còn đang biến hóa lập tức dừng lại.
"Mày..." Hồ tiên chỉ phát ra được một âm tiết, tay của Hứa Thanh Mộc đột nhiên siết lại, tiếp đó, nó chỉ có thể phát ra từng tiếng kêu thảm thiết đứt quãng.
Sương mù nhanh chóng tản đi, thế giới không ngừng lay động, Hứa Thanh Mộc chậm rãi mở mắt từ trong giấc mơ, tỉnh lại từ một mớ hỗn độn kia.
Cậu còn đang ở trong phòng khách sạn, mà trong tay của cậu có một con hồ ly lông đỏ.
Đây chính là con hồ tiền mà Tôn Vũ Doanh nuôi, cuối cùng Hứa Thanh Mộc cũng dụ nó ra được.
Hồ tiên hoảng sợ giãy dụa trong tay Hứa Thanh Mộc, Hứa Thanh Mộc lạnh nhạt nhìn, sau đó vươn tay đặt ở giữa mày nó, nó lập tức cảm giác được một trận linh lực cường đại dị thường, đè nghiến nó đến nỗi xương cốt muốn tan thành từng mảnh.
Kim quang từ đầu ngón tay của Hứa Thanh Mộc tỏa ra, như là từng vòng gợn sóng, bắt đầu từ trong phòng lan rộng ra nơi xa hơn, hồ tiên bỗng nhiên phát hiện, ma thuật mê hoặc mà nó lấy làm tự hào bị phá vỡ dễ như trở bàn tay.
Hồ tiên ngừng giãy giụa, bởi vì nó hiểu ra rồi.
Đây là một cái bẫy! Người trước mắt này, vốn không phải là chỉ đạo võ thuật bình thường Tiểu Hứa gì đó, nó giảo hoạt cả đời, cuối cùng gặp được cao nhân rồi.
Hồ ly lập tức dâng trào nước mắt, vô cùng thức thời quỳ xuống: "Xin thầy tha mạng! Em, em không có hại chết người, em chỉ là vì báo ân thôi, em, tội em không đáng chết!"
Hứa Thanh Mộc hơi híp mắt, dùng một loại ánh mắt lạnh lẽo nguy hiểm nhìn nó, chậm rãi nói: "Ở trong mơ mày nói tao là gì?"
Hồ tiên: ...
"Ý, ý của em không phải là như vậy." Hồ tiên vẻ mặt đưa đám, nói, "Ý của em là, thấy thầy quen quá, nhìn thấy thầy thì cảm thấy thân thiết như anh chị em trong nhà..."
Hứa Thanh Mộc lại hất cằm, nói: "Rồi hồi nãy mày biến thành ai?"
Hồ tiên: ...
Mày còn dám nói mày là trai thẳng à?!
Sao mày giận thì tự mày hiểu đi!
Nhưng lời này hồ tiên không dám nói ra khỏi miệng, chỉ có thể cúi đầu kể lại ân oán của mình và Tôn Vũ Doanh, cường điệu bản thân không đáng chết.
Lửa giận của Hứa Thanh Mộc dần dần phai nhạt, nghe hồ tiên kể xong, lực đạo trên tay cũng dần thả lỏng.
"Không phải tội chết, nhưng nghiệp mày gây ra cũng không ít, phải chịu phạt không thể miễn." Hứa Thanh Mộc buông lỏng cổ hồ tiên ra, quăng nó lên giường, đứng dậy lấy bùa và chu sa.
Hồ tiên cũng không dám chạy, run bần bật mà ngồi bên mép giường.
Hứa Thanh Mộc vẽ bùa xong, tùy ý ném về phía hồ tiên, lá bùa dính ở trên trán hồ tiên, lập tức biến thành xiềng xích lóe kim quang, quấn một vòng trên cổ hồ tiên rồi biến mất.
Hồ tiên hoảng sợ nâng chi trước sờ sờ cổ mình, tiếp tục phát run.
Hứa Thanh Mộc nhìn nó, nói: "Về sau mày tu hành ở Lăng Vân Quan đi, nếu còn dám tu tập tà đạo, thì chờ cái xích trên cổ siết chết đi."
Hồ tiên ngẩn ra, mở to hai mắt, hoảng sợ mà nhìn Hứa Thanh Mộc nói: "Thầy...!Thầy là...!vị kia của Lăng Vân Quan...!Tiểu Bá Vương!"
Hứa Thanh Mộc nâng cằm, nói: "Rồi sao, mày cũng biết tao à?"
Hồ tiên "Oa~" một tiếng khóc lớn, sau đó quỳ rạp xuống đất, dùng chi trước đấm mặt đất, bi thương nói: "Nếu biết là thầy thì sao em dám lỗ mãng vậy được! Nhưng sao thầy nhìn khác quá vậy? Rõ ràng tụi nó nói..."
Hứa Thanh Mộc xé mặt nạ, lộ ra mặt thật, hồ tiên vừa thấy, nước mắt dừng rơi, ánh mắt càng thêm kinh ngạc, không dám tin nói: "Thầy...!thì ra thầy...!thầy...!đẹp vậy à..."
Hứa Thanh Mộc để ý lời nó nói, lông mày nhướng lên, hỏi: "Ồ? Thế mày nghe người ta đồn làm sao?"
Hồ tiên căng thẳng nuốt một ngụm nước bọt, đảo tròng mắt muốn trốn cái đề tài này, nhưng trước khi mở miệng, Hứa Thanh Mộc đã nhìn chằm chằm vào nó, ánh mắt thâm trầm nguy hiểm: "Nói thật."
Toàn bộ thần hình hồ ly của hồ tiên quỳ rạp trên đất, sợ hãi nói: "Tụi nó nói thầy vô cùng hung tàn bạo lực...!Giết quỷ không chớp mắt...!Hồ ly mà gặp được thầy sẽ bị lột da ăn tươi nuốt sống..."
Hứa Thanh Mộc nghe được có hơi buồn cười, nghiêng đầu hỏi: "Tụi mày lấy tao làm Chung Quỳ* đi dọa con nít à? Còn nói gì nữa?"
*một vị thần diệt yêu trừ ma trong truyền thuyết dân gian Trung Hoa
"Còn, còn nói..." Hồ tiên hít sâu một hơi, nhắm mắt lại nói, "Còn nói ngài lớn lên giống khủng bố, là, là gã bặm trợn cơ bắp hói đầu..."
Nói xong, bốn chân của hồ tiên khuỵu xuống, bình tĩnh nằm xuống chờ chết.
Hứa Thanh Mộc: ...
Nói hung tàn còn chưa tính, mắc gì phải bịa hói đầu vậy!.