Ngay khi Hứa Thanh Mộc đang hồi hộp muốn điên thì Tống Quyết nhẹ nhàng giật mình tỉnh lại.
Hứa Thanh Mộc vội vàng nhắm mắt lại làm bộ như còn chưa tỉnh.
Nhưng cho dù đang nhắm mắt lại, Hứa Thanh Mộc cũng có thể cảm giác được Tống Quyết đang nhìn cậu, ánh mắt kia vô cùng dịu dàng nhưng lại vô cùng nóng bỏng, Hứa Thanh Mộc bị ánh mắt này bao vây lấy, sau gáy không ngừng đổ mồ hôi.
Tống Quyết cũng không có điên mà nhìn chằm chằm Hứa Thanh Mộc thật lâu, anh nhanh chóng rời giường, động tác vô cùng nhẹ nhàng, như là sợ Hứa Thanh Mộc giật mình tỉnh giấc.
Tuy rằng chỉ là một hành động nho nhỏ, nhưng Hứa Thanh Mộc không biết rằng khoé miệng của mình đã cong lên từ lúc nào.
Phòng tắm rất nhanh đã truyền đến tiếng nước ào ào, Hứa Thanh Mộc dần dần thả lỏng chính mình. Chốc lát sau Tống Quyết rửa mặt xong, liền đi tới mép giường nhẹ nhàng vỗ đằng sau lưng Hứa Thanh Mộc, Hứa Thanh Mộc giả bộ tỉnh dậy từ trong giấc ngủ, duỗi người, mắt nhắm mắt mở lướt qua Tống Quyết đi vào phòng tắm.
Sau khi hai người chuẩn bị xong bước ra khỏi phòng, khô nóng trong người Hứa Thanh Mộc vẫn chưa tan hết, nhưng ít ra bên ngoài vẫn không nhìn ra được gì, cũng không làm bể chuyện trong ngày trọng đại của Ngọc Vấn.
Tới phòng Ngọc Vấn, cô đã thay phục sức truyền thống của làng, tóc dài búi cao, mang vòng vàng phức tạp.
Ngọc Vấn vốn đã là một mỹ nhân minh diễm nên càng xứng với cách trang điểm hoa lệ phong phú. Cô ta đẹp đến kỳ lạ, mấy đứa nhỏ trong làng đều vây đến cửa nhà Chử Hòa Bình để xem cô dâu mới đẹp như tiên nữ.
Ngọc Vấn dịu dàng phát kẹo cho mấy đứa nhỏ, trên mặt lúc nào cũng mang theo ý cười ngọt ngào.
Chốc lát sau, tộc trưởng tới phòng Ngọc Vấn, bắt đầu giảng chỉ cho Ngọc Vấn và hai đứa em họ trình tự nghi thức đính hôn ở đây.
Nghi thức của làng rất phức tạp, toàn bộ nghi thức sẽ phải có vu đi theo. Vu sẽ cầu phúc cho Chử Hòa Bình trước. Sau đó lại cầu phúc cho Ngọc Vấn, còn phải xét duyệt xem người nhà của Ngọc Vấn có sạch sẽ hay không. Sau đó mới cho phép cô dâu và chú rể gặp mặt, cầu phúc cùng nhau, tế bái tổ tiên và Sơn Thần, liên tục đến chạng vạng, nếu là tổ tiên và Sơn Thần đều không phản đối việc hai người kết hôn, vu sẽ tính lại thời gian cho hai người kết hôn.
Sau khi giảng giải xong, tộc trưởng lại nói: "Tôi biết là những người trẻ tuổi ngoài làng được ăn học nên có thể sẽ thấy chướng mắt mấy cái tục lệ cũ kỹ này, cũng không tin trên đời này có quỷ thần đâu."
Ba người: ...
8
Tộc trưởng cười cười, nói tiếp: "Nhưng dù sao cũng là quy củ của làng từ xưa đến giờ, nếu Tiểu Vấn đã chọn Hòa Bình nhà chúng ta thì cũng phải tuân thủ quy củ ở đây một chút."
Ba người đều trăm miệng một lời mà tỏ vẻ sẽ tuyệt đối phối hợp.
Tộc trưởng rất vừa lòng, tiếp đó tiếp tục nói: "Lần này chúng tôi mời thầy vu Na Nặc, thầy ấy là vu tiếng tăm vang dội nhất trong ba tỉnh gần đây. Dù là pháp sự nào thấy ấy cũng làm được, bản lĩnh cũng rất thần kỳ, trước đây tôi từng thấy thầy ấy bước trên lưỡi dao. Ở đây mà có hôn tang gả cưới hay là trừ tà tế thần, nếu có thể mời được thầy Na Nặc thì rất là vinh hạnh, Hòa Bình cưới lần này cũng tốn không ít tiền, cho nên, ngàn vạn lần mọi người phải tôn trọng thầy Na Nặc. Quan trọng nhất là tuyệt đối không thể đắc tội thầy ấy, nếu không hậu quả vô cùng nghiêm trọng."
10
Nói xong câu cuối cùng này, biểu tình của tộc trưởng khá là nghiêm túc, có thể thấy được trong làng vẫn rất kiêng kỵ vu.
Ba người ngoan ngoãn gật đầu, tỏ vẻ tuyệt đối sẽ nghe lời.
Lúc này tộc trưởng mới yên tâm, đi ra cửa chờ nghênh đón thầy Na Nặc.
Không bao lâu sau, tiếng ồn ngoài cửa phòng đột nhiên im bặt, mấy đứa nhóc vừa rồi còn đang cười nháo đột nhiên im lặng, Hứa Thanh Mộc tò mò đưa mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, tiếp đó liền thấy tộc trưởng đang khom lưng nghênh đón thầy Na Nặc.
Đó là một ông già đã qua tuổi hoa giáp, râu tóc để dài xồm xoàm, nhìn qua có điểm lôi thôi, một thân trường bào sắc thái diễm lệ cũng làm lão có điểm quái dị, càng đừng nói đến mấy cái pháp khí pha tạp lộn xộn giữa các tông phái và dân tộc khác.
Quả nhiên là rất có phong cách của vu sư nơi nhiều dân tộc cư ngụ.
Mà ông Vu sư lai tạp quái dị này hiển nhiên rất được tôn kính, ngay cả mấy đứa nhỏ nghịch ngợm hồi nãy cũng phải cúi đầu im lặng, toàn bộ mọi người không ai dám nhìn thẳng đôi mắt của lão.
Hứa Thanh Mộc cùng Tống Quyết cũng cúi đầu theo mọi người, tận lực hạ thấp sự tồn tại của mình.
Tộc trưởng đón Na Nặc đi vào nhà, lúc lão đi ngang qua Hứa Thanh Mộc và Tống Quyết, mùi của con tằm nhè nhẹ phớt qua chóp mũi của Hứa Thanh Mộc.
Tống Quyết cũng ngửi thấy được, thừa dịp mọi người không chú ý, liền hỏi Hứa Thanh Mộc: "Lão có mùi gì kỳ quá."
"Anh ngửi thấy à? Điều này chứng tỏ linh lực của anh tăng lên rất nhiều." Hứa Thanh Mộc nhỏ giọng nói, "Là Tương Tây Kim Tằm Cổ, coi như là vu cổ hàng đầu. Mùi của Kim Tằm Cổ rất giống con tằm, nhưng lại ngai ngái mùi máu tươi."
Tống Quyết cẩn thận ngửi, quả nhiên là có mùi máu tươi, anh nghĩ nghĩ, nói: "Xem ra ông thầy Na Nặc này không phải là kẻ lừa đảo, đúng là có chút tài năng."
Hứa Thanh Mộc gật đầu, nói: "Chúng ta phải tém tém lại, đừng để lão nhìn ra tu vi, nếu không sẽ làm hư chuyện của Ngọc Vấn."
Tống Quyết đáp ứng, sau đó cùng Hứa Thanh Mộc lui một bước, hạ thấp sự tồn tại của bọn họ lần nữa.
Mắt Na Nặc nhìn thẳng đi ngang qua Hứa Thanh Mộc và Tống Quyết, sau đó đi tới bên cạnh Ngọc Vấn.
Ngọc Vấn vội vàng đứng dậy chào theo kiểu của làng, tộc trưởng liền giới thiệu với Na Nặc, nói: "Thầy Na Nặc, đây là cô dâu mới của chúng ta, Ngọc Vấn."
Na Nặc đầu tiên không chút để ý, chỉ "Ừm" một tiếng, cho đến khi Ngọc Vấn ngẩng đầu, Na Nặc bỗng nhiên cứng đờ.
Lão nhìn chằm chằm vào mặt Ngọc Vấn rồi lâm vào trầm mặc, không nhúc nhích gì.
Tộc trưởng và những người khác vô cùng hồi hộp, trong lòng đều nghĩ: Không tốt, chẳng lẽ Ngọc Vấn không sạch sẽ? Có liên quan tới vu?
Nhưng Ngọc Vấn thấy ánh mắt Na Nặc, lại rất rõ ràng cảm giác được một ý tứ khác.
Ánh mắt của ông thầy Na Nặc này cô đã quá quen thuộc, ngần ấy năm, những gã đàn ông kinh diễm trước sắc đẹp của cô đều nhìn cô như thế.
Chỉ là Ngọc Vấn không nghĩ tới, ở cái tuổi có thể làm ông nội cô mà cũng có tâm tư này.
Trong lòng Ngọc Vấn có hơi phản cảm, hơi hơi nhíu mày.
Nhưng trong trường hợp này, cô cũng không biểu lộ ra điều gì, chỉ đanh mặt, không hề biểu hiện sự tôn kính với Na Nặc.
Hứa Thanh Mộc và Tống Quyết ở bên cạnh lại không rõ lắm, chỉ cảm thấy bầu không khí đột nhiên có chút lạnh.
Na Nặc nhìn chằm chằm Ngọc Vấn suốt ba phút, đến khi tộc trưởng và những người khác đều đều hồi hộp đến nỗi hít thở không thông, lão mới cao thâm khó đoán mà mở miệng, phun ra một chữ: "Ừm..."
Tộc trưởng nhịn không được nói: "Thầy Na Nặc, Tiểu Vấn sạch sẽ chứ?"
Na Nặc cũng không trả lời, mà lấy từ trong lòng ngực ra một hộp gỗ tinh xảo to bằng bàn tay, dùng hộp gỗ đó đặt giữa mày Ngọc Vấn.
Tuy hộp gỗ chưa mở ra, nhưng mùi của con tằm lẫn mùi máu tươi vô cùng nồng nặc.
Quả nhiên, là Kim Tằm Cổ.
Con độc trùng này tuy rất nhỏ, nhưng lại rất lợi hại, có thể nhìn ra linh lực của một người.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...