Không khí chung quanh bỗng đọng lại, tất cả mọi người dường như bị đông cứng, Hứa Thanh Mộc bỗng nhiên cảm giác có điểm không đúng, sửng sốt nhìn biểu tình của đám người đối diện.
Có mấy quản lý cấp cao là người Mỹ, không rành tiếng Hoa lắm, biểu tình vô cùng hoang mang. Mà tất nhiên Henry lại rành tiếng Hoa, ánh mắt liền trở nên kỳ quái.
Hứa Thanh Mộc cảm thấy có lẽ mình đã bị hố rồi, quay đầu nhìn Tống Quyết, lại chỉ thấy vẻ mặt đương nhiên.
Kỳ thật lúc Hứa Thanh Mộc mới vừa mở miệng, Tống Quyết đã luống cuống một giây, nhưng người xảo quyệt như anh đã quen với việc dù có gặp chuyện gì đều có thể nhanh chóng bình tĩnh, chờ khi Hứa Thanh Mộc nhìn về phía mình, mặt anh đã khôi phục lại sự chính trực.
1
Vì thế, anh nhìn thẳng đám người đối diện, bình tĩnh mỉm cười nói: "Lúc nhỏ cậu ấy không sống ở Hoa Quốc, tiếng Hoa không tốt lắm. Cậu ấy muốn nói mình là thư ký."
Mọi người lau mồ hôi một phen, nhưng thấy đồ cài áo trước ngực của hai người một chìa một khóa, vẫn cảm thấy có gì đó là lạ.
2
Henry nhanh nhạy nói lảng sang chuyện khác: "Vậy mời hai người tham quan nhà máy cùng chúng tôi nhé?"
Tống Quyết gật gật đầu, nhẹ nhàng lơ đễnh bỏ qua chuyện này, Hứa Thanh Mộc cũng chỉ làm bộ như không có chuyện gì xảy ra, đi theo phía sau anh.
Nhà máy Titus không nhỏ, vừa vào cửa mọi người đã leo lên xe, chạy vòng quanh toàn bộ khu nhà mát. Lúc Henry đang giới thiệu khu xưởng, Hứa Thanh Mộc vẫn luôn quan sát kiến trúc và cảnh quan.
Đi vào nhìn càng rõ, những kiến trúc và cảnh quan này được lập để hình thành trận tránh quỷ. Cũng không biết là ai đã giúp ông ta bày bố trận này, khá là lợi hại, Hứa Thanh Mộc muốn biết người đó.
Rồi sau đó Henry mang theo hai người vào tham quan dây chuyền sản xuất của công nhân nhà máy.
Đây là lần đầu tiên Hứa Thanh Mộc tiến vào nhà máy hiện đại hoá, nhìn thấy rất nhiều công nhân ăn mặc giống nhau rồi cứ lặp đi lặp lại một động tác liên tục, liền cảm thấy vô cùng chấn động.
Làm việc ở dây chuyền sản xuất rất đáng sợ, nhiệm vụ của mỗi công nhân cũng chỉ là lật mặt linh kiện. Việc đơn giản như thế thôi nhưng lại đứng làm cả ngày.
Henry dẫn hai người theo vừa đi vừa giới thiệu: "Dây chuyền sản xuất này mới được đổi mới ba tháng trước, chức năng chủ yếu là dán bề mặt đế. Thiết bị tân tiến nhất, thao tác nhanh và tiện, chỉ cần đào tạo cơ bản là có thể làm việc. Nếu muốn quy hoạch thành phố khoa học kỹ thuật này thành khu du lịch, ngài có thể đưa hạng mục này làm du lịch trải nghiệm cho du khách."
1
Tống Quyết cười nhạt đáp một tiếng, sau đó quay đầu nhìn Hứa Thanh Mộc.
Hai người không nói gì, nhưng bọn hắn đều phát hiện, động tác của nhóm công nhân đó y như đúc lúc quỷ treo cổ diễn kịch câm.
Chuyện lạ ở nhà máy Titus càng ngày càng nhiều.
Tống Quyết rất nghiêm túc nói chuyện hợp tác với Henry, vì thế từ đầu tới đuôi Henry chưa từng hoài nghi điều gì. Sau khi tham quan cả ngày, Henry đãi một bữa tiệc toàn là đồ ăn Trung Quốc.
Henry đối với văn hóa bàn ăn của Hoa Quốc rất là quen thuộc, cứ anh một chén tôi một chén với Tống Quyết. Hứa Thanh Mộc nói rất ít, ăn cơm cũng đã xong, Henry uống rượu nhiều nên cảm thấy nóng, cởi áo khoác tây trang ra, xăn ống tay áo sơ mi, Hứa Thanh Mộc lập tức liền chú ý tới cổ tay trái của ông ta đeo một cái vòng.
Đó là hai chiếc vòng bạc nhỏ được lồng vào nhau,, mặt trên còn khắc Bắc Đẩu thất tinh.
Ánh mắt của Hứa Thanh Mộc sáng lên, đột nhiên mở miệng hỏi: "Ngài Henry , trên tay ngài đang đeo là Âm Dương Hoàn à?"
Henry có chút kinh ngạc quay đầu nhìn Hứa Thanh Mộc, nói: "Ngài Hứa cũng biết Âm Dương Hoàn? Chẳng lẽ cũng là đạo hữu?"
Hứa Thanh Mộc nói: "Không dám, chỉ là biết chút ít về văn hóa Đạo giáo thôi."
Tống Quyết cùng những người khác ở đây không hiểu lắm về Âm Dương Hoàn, Hứa Thanh Mộc liền giải thích: "Âm Dương Hoàn còn gọi là vòng càn khôn, là một loại pháp khí tu trì* của Đạo gia. Ngày thường đeo ở cổ tay hoặc trên cánh tay, có thể tu hành tu tính. Lúc tụng kinh thì chuyển động trong tay, đại biểu âm dương tuần hoàn, vòng đi vòng lại." (như kiểu tràng hạt bên Phật giáo)
Lời này khiến Henry nổi lên hứng thú trong nháy mắt, ông ta quay đầu nhìn Hứa Thanh Mộc một cách nóng bỏng, nói: "Hai người hẳn là cũng đã nhìn ra, tôi cực kỳ thích văn hóa Hoa Quốc, đặc biệt là văn hóa Đạo giáo. Nhưng bây giờ chẳng có mấy thanh niên nghiên cứu đạo nữa, có thể gặp được một vị đạo hữu nhỏ tuổi, thật là vinh hạnh. Đạo hữu có uống rượu không? Nếu không ngại thì uống một ly nhé."
Hứa Thanh Mộc gật đầu nói: "Chỉ uống một chút thôi."
Henry vội kêu phục vụ rót rượu cho Hứa Thanh Mộc, sau khi cụng ly liền sáp lại gần Hứa Thanh Mộc, sau đó kể bản thân gã có bao nhiêu tôn trọng với văn hóa Hoa Quốc, lại nói mình thích người Hoa Quốc như thế nào, cho nên rất hy vọng có thể hợp tác với Tống Quyết.
Hứa Thanh Mộc cảm giác, Henry này rất biết kinh doanh, cũng rất biết làm người.
Uống rượu đủ rồi, Hứa Thanh Mộc và Tống Quyết rời khỏi nhà máy Titus, Daniel cũng cùng lúc nhắn tin hỏi bọn họ đang ở đâu, Tống Quyết liền gửi địa chỉ khách sạn kêu hắn tới đó gặp mặt.
Nhân viên Titus đưa hai người tới khách sạn rồi mới rời đi, người phục vụ rất lịch sự dẫn hai người đến phòng, vừa đến phòng Hứa Thanh Mộc liền ngốc.
Henry đặt cho bọn họ phòng tổng thống, nhưng, chỉ có mỗi một phòng.
Hứa Thanh Mộc kinh ngạc hỏi người phục vụ đang đứng ở cửa: "Tại sao chỉ có một phòng?"
Người phục vụ nói: "Tôi, tôi cũng không biết, ban đầu người phụ trách liên hệ với tôi bảo là đặt hai phòng, sau đó lại đổi thành một phòng này."
Hứa Thanh Mộc dường như nhớ tới gì đó, nói câu "Cảm ơn" với người phục vụ rồi đuổi gã đi, sau đó đóng cửa phòng đi vào trong, bình tĩnh lên mạng tra google, rất vất vả mới đánh được hai chữ "vàng anh" vào khung tìm kiếm, sau khi đọc được lời giải thích, trước mắt Hứa Thanh Mộc tức khắc tối sầm.
4
Thế mà cậu lại tin lời Tống Quyết nói!
Tự đi nói mình là vàng anh của Tống Quyết trước mặt nhiều người như vậy!
Hứa Thanh Mộc cố gắng duy trì bình tĩnh, cắn răng nhìn Tống Quyết, Tống Quyết ho khan một tiếng, nói: "Để tôi giải thích."
Hứa Thanh Mộc hít sâu một hơi, đè nén tức giận trừng anh.
Tống Quyết hơi há mồm, cảm thấy bản thân hoàn toàn không thể giải thích cái chuyện "Tôi thích gài cậu đấy" này.
Vì thế Tống Quyết cũng chỉ ho khan một tiếng, nói: "Chuyện này không giải thích được."
Hứa Thanh Mộc tức khắc nổi trận lôi đình, cảm thấy Tống Quyết đã được hời to sau khi lợi dụng mình mà chẳng hề thấy áy náy hay hối cãi gì hết.
Tống Quyết lúc nào cũng muốn chọc tức cậu hết!
Hứa Thanh Mộc tiến lên một bước, giơ tay kéo cổ Tống Quyết, muốn cùng anh đồng quy vu tận, nhưng sức mạnh lần này quá lớn, trực tiếp đem Tống Quyết đè trên mặt đất.
Hứa Thanh Mộc cũng ngã xuống đất theo, thuận thế ngồi trên người Tống Quyết, nói: "Gian thương chết đi!"
Tống Quyết cũng không giãy giụa, nghiêm túc nói: "Lúc ấy đúng là... không giải thích được, là tôi sai rồi, sau này không có nữa đâu, có cái gì nhất định sẽ giải thích cho cậu rõ ràng, xin lỗi mà."
Hứa Thanh Mộc vẫn rất giận, nói: "Mặc kệ, bóp chết anh."
Tống Quyết nói: "Cũng được, để điều tra xong chuyện này rồi bóp chết sau nha?"
Hứa Thanh Mộc không nghe, nhưng thật ra cũng không dùng sức nhiều lắm. Mỗi khi hai người da kề da là như được tiêm máu gà, linh lực ở đan điền không ngừng bạo tăng, máu cũng càng ngày càng nóng, dường như chỉ cần cậu động tay một cái là cái khách sạn này bị ném ra chuồng gà luôn.
"Như vậy... Không được." Tống Quyết nhìn gương mặt của Hứa Thanh Mộc từ phía dưới, cảm thấy máu của mình càng ngày càng nóng, anh giơ tay bắt lấy cánh tay của Hứa Thanh Mộc, nói: "Cậu đứng lên trước."
"Mắc gì!" Hứa Thanh Mộc giận dữ, trở tay bắt lấy cánh tay Tống Quyết, sau đó dùng sức ấn xuống, đè hai tay Tống Quyết trên đầu.
2
Khoảng cách hai người càng gần thêm, Tống Quyết còn có thể nhìn thấy từng cọng lông tơ trên mặt Hứa Thanh Mộc.
Tống Quyết thở nhẹ một hơi, hơi hơi nghiêng đầu, trên mặt còn hơi đỏ.
1
Hứa Thanh Mộc vốn đang tức giận, nhưng vừa thấy biểu tình này của anh, không hiểu làm sao liền khẩn trương lên, cậu tức khắc cất cao âm điệu cả giận nói: "Biểu tình của anh là sao đây! Đỏ mặt cái quỷ gì!"
Tống Quyết nghiêm túc nói: "Là do bị tiêm máu gà. Cậu đừng nghĩ nhiều."
Nhưng lỗ tai anh cũng đỏ mà.
Hứa Thanh Mộc: ...
Cái nết xấu xa gì đây!
Hứa Thanh Mộc quả thực bị Tống Quyết chọc đến điên rồi, lúc không thể kiềm chế được nữa, cửa truyền đến một tiếng "Lạch cạch", hai người đồng thời quay đầu lại nhìn, chỉ thấy cửa phòng mở rộng ra, Daniel đang đứng ở cửa, tài liệu đang cầm trên tay rơi đầy xuống đất.
2
Hắn xấu hổ nhìn Hứa Thanh Mộc và Tống Quyết, lắp bắp nói: "Tôi... Có phải tôi... Tới không đúng lúc không?"
Hứa Thanh Mộc tức khắc lớn tiếng nói: "Từ từ, để tôi giải thích!"
Daniel mờ mịt nhìn bọn họ.
Hứa Thanh Mộc cúi đầu nhìn lướt qua tư thế của mình và Tống Quyết, quần áo hai người nhăn nhúm sắc mặt ửng hồng, mà cậu còn đang ương ngạnh đè lên người Tống Quyết.
"..." Hứa Thanh Mộc cảm thấy sống không còn gì luyến tiếc, nói, "Chuyện này không giải thích được..."
10
Cuối cùng vẫn là Tống Quyết da mặt dày, gặp mặt người ngoài là giả điên ngay. Anh nhẹ nhàng phong độ bắt lấy tay Hứa Thanh Mộc, để mình và Hứa Thanh Mộc đứng lên từ trên mặt đất, sau đó sửa sang lại cổ áo của bản thân, rồi mỉm cười coi như chẳng có chuyện gì xảy ra cả, nói: "Đùa giỡn thôi mà, đừng để ý, vào đi rồi nói. À, đúng rồi, muốn uống trà không?"
Biểu tình chính trực này lập tức hù dọa Daniel, Daniel lơ đãng đóng cửa phòng lại đi vào trong phòng, ngồi xuống sô pha trước.
Tống Quyết làm như không có việc gì, Hứa Thanh Mộc thì mặt mày nóng nảy, nhưng cả hai không ai nhắc lại chuyện hồi nãy.
Tống Quyết hỏi: "Anh kiểm tra hồ sơ có phát hiện gì mới không?"
Daniel hoàn hồn, đáp: "Hồ sơ giấy được lưu giữ không nhiều lắm, không kiếm được người nào giống quỷ treo cổ cả, thậm chí tôi còn kiếm cả danh sách đào tạo mấy tháng gần đây, cũng không tìm được gì."
Tống Quyết nói: "Thế thì lạ quá, hôm nay chúng tôi đi tham quan dây chuyền sản xuất, phát hiện động tác của quỷ treo cổ và động tác của công nhân với dây chuẩn sản xuất đời mới rất giống nhau. Hơn nữa Henry nói cho chúng tôi biết, dây chuyền này mới vừa được đổi ba tháng trước."
Daniel nói: "Vậy ý của anh là, quỷ treo cổ là công nhân làm việc cho dây chuyền sản xuất mới rồi chết hả? Hồ sơ công nhân nghỉ việc trong vòng ba tháng vẫn được bảo tồn, nhưng không kiếm ra. Nếu nó tự sát ở nhà máy, sao lại chẳng có tiếng gió nào hết, hay là..."
Daniel đột nhiên vô cùng khẩn trương, nói: "Không phải các anh đang nói là sau khi nó tự sát, chú Henry lợi dụng quyền thế mua quan hệ để che giấu cái chết của nó chứ! Có thể còn giấu luôn xác của nó! Không để cho ai biết được việc nó đã chết!"
Tống Quyết lại nói: "Nếu nó thật sự chết ở trong nhà máy, chuyện giấu giếm tin người chết rất khó, dù sao bây giờ cũng là thời đại tin tức hóa. Với một nhà máy có quy mô lớn như vậy, đắp tiền để nhanh chóng tiêu tai biến chuyện lớn thành chuyện nhỏ, đây chưa phải là không có tiền lệ. Nói một câu tàn nhẫn, là tư bản trục lợi, chú Henry của anh rất khôn khéo, loại chuyện này có thể sử dụng tiền để giải quyết đối với ông ta mà nói không phải là chuyện gì lớn."
"Nếu nói như thế, tôi nghĩ tới một khả năng." Hứa Thanh Mộc nghiêm túc nói, "Khi nó đang làm việc cho Titus nhưng thực ra đã chết rồi thì sao?"
4
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...