Liên Tâm vừa rời khỏi, Minh Xuân Thủy vẫy tay cho bọn thị nữ lui ra hết, trong chốc lát bên chỉ còn một mảnh yên tĩnh.
Sắt Sắt lẳng lặng đứng trong phòng, chuyện nàng để trong lòng vẫn muốn hỏi hắn, không phải khó mở miệng, mà nàng đã không còn tâm tình để hỏi nữa.
Nàng cảm nhận tiếng hô hấp của Minh Xuân Thủy đang ngồi trên giường lúc này dường như có chút hỗn loạn, không biết vì mấy ngày nay nội lực nàng tiến bộ hơn, hay là vì hắn không cố ý che giấu tâm tình của mình.
Hắn khẩn trương như vậy, chắc là vì lo lắng cho Liên Tâm, dù sao đó cũng là giai nhân hắn quý mến, hắn chờ đợi, lại là ân nhân cứu mạng của hắn, mà nay lại một lòng ôn nhu thể thiếp đối với hắn.
Trong lòng Sắt Sắt bỗng nảy lên nhiều tư vị khó chịu, nàng không biết phải đối mặt với hắn như thế nào.
Trong bóng tối nặng nề, nàng không nhìn thấy hắn, mà hắn cũng không lên tiếng nói chuyện với nàng.
Trầm mặc!
Im lặng là vàng, lúc này bọn họ im lặng như vậy là vì sao? Không có lời nào để nói? Bọn họ lúc này thật không có gì để nói với nhau sao?
Áp lực của sự trầm mặc này làm nàng không thể chịu nổi nữa.
Sắt Sắt xoay người sờ soạng đi về phía cửa.
’’Nàng muốn đi đâu?’’ Thanh âm của Minh Xuân Thủy trong bóng đêm truyền đến, lạnh lùng nhưng buồn bã không tả xiết.
Sắt Sắt nhịn không được cười nhạt, vì sao khi hắn nói chuyện với Liên Tâm lại dịu dàng như vậy, còn đối với nàng lại dùng giọng điệu cáu kỉnh giận dữ?
’’Ta ra ngoài một chút!’’ Sắt Sắt lẳng lặng quay đầu, nhanh chóng lấy lại sự bình tĩnh, nàng hướng hắn khẽ cười trong sáng.
Minh Xuân Thủy đứng yên trước giường, đôi mắt đen sâu thẳm vẫn chăm chú nhìn nàng từ nãy tới giờ, cố quan sát mỗi một biểu tình phản ứng trên mặt nàng, không bỏ qua dù là một động tác rất nhỏ, khi hắn nhìn thấy trên mặt nàng nụ cười nhạt thản nhiên, tim của hắn trong nháy mắt lại chìm xuống nặng nề.
’’Ta bị thương, nàng không thoa thuốc cho ta sao?’’ Hắn trầm giọng hỏi, thanh âm ẩn chứa một vẻ u oán khó có thể nhận ra.
Sắt Sắt không chớp mi, hắn rõ ràng không bị thương nặng, Vân Kinh Cuồng mới vừa rồi cũng đã dặn, Minh Lâu chủ tạm thời không cần thoa thuốc.
Hơn nữa, mắt nàng không nhìn thấy gì, sao có thể thoa thuốc cho hắn?
’’Ta đi kêu thị nữ tới!’’ Sắt Sắt thản nhiên nói.
’’Không cần người khác, ta cần nàng!’’ Hắn nhẹ nhàng nói, trong giọng nói lộ vẻ kiên định khó có thể giải thích.
’’Không phải ngươi không bị thương sao?’’ Sắt Sắt vẫn đứng bất động, chỉ cười nhẹ nói.
Vừa rồi hắn hầu như muốn bế Liên Tâm về, hơn nữa, hắn cũng có nói hắn cơ bản không bị thương gì, chỉ uống thuốc ngủ của Vân Kinh Cuồng mà thôi.
’’Đó là ta an ủi người khác, nàng rốt cuộc có chịu thoa thuốc cho ta hay không? Lại chảy máu nữa, đau chết mất’’ Minh Xuân Thủy thấp giọng nói, trong giọng nói lộ ra một chút ưu sầu, một chút bi thương.
Sắt Sắt xoay người đi về phía có giọng nói hắn truyền đến.
’’Thuốc đâu? Đưa đây!’’ Nàng vươn bàn tay mềm mại ra, bình tĩnh hỏi, đôi mắt tối tăm trong sáng như gương, không gợn một gợn sóng.
Muốn nàng thoa thuốc thì nàng sẽ thoa thuốc, để xem, hắn rốt cuộc có bị thương hay không.
’’Cho nàng!’’ Minh Xuân Thủy cúi đầu nói, đặt một bình sứ lạnh lạnh vào trong tay nàng.
Sắt Sắt mở nắp bình, một mùi thuốc mát lạnh nhẹ nhàng xông lên mũi, đúng là mùi kim sang dược.
Nàng chậm rãi đến ngồi xuống giường, ngân nga hỏi: ’’Miệng vết thương đâu?’’
Lời nói của nàng đối với hắn càng ngày càng ngắn gọn, như vậy là nàng đang tức giận.
Nàng đang giận hắn, hiểu ra, khóe môi Minh Xuân Thủy khẽ nhếch lên cười.
’’Ở đây, phần eo’’ Minh Xuân Thủy nói nghiêm trang.
Nhưng mắt Sắt Sắt không nhìn thấy gì, cho dù hắn nói là ở phần eo, Sắt Sắt cũng không biết là ở chỗ nào.
Tay nàng mò mẫm sờ sờ xoa xoa lên thân hình của hắn, nơi đó dường như không phải là eo mà là vai của hắn.
’’Xích xuống phía dưới!’’ Hắn lười biếng mở miệng, trong lời nói ẩn chứa có chút ý cười.
Sắt Sắt giật mình, cảm giác được hơi thở nóng rực của hắn trên tay nàng, trong lòng nàng khẽ run rẩy, vừa định rút tay về thì bị tay Minh Xuân Thủy bắt lấy.
Sắt Sắt cố rụt tay lại, nhưng không rút ra được bàn tay to lớn như gọng kìm của hắn.
Hắn cởi áo ra, nắm tay nàng chậm rãi rê một đường xuống phía dưới, dọc theo lồng ngực to lớn ấm áp của hắn, từng tấc từng tấc một lướt qua da thịt bóng loáng nóng rực của hắn.
Khuôn mặt ngọc của Sắt Sắt ửng đỏ thẹn thùng, giờ phút này, nàng có thể khẳng định, tên ranh Minh Xuân Thủy này đang trêu đùa nàng.
Nhưng bàn tay ngọc của nàng theo bàn tay dẫn dắt của hắn đến chỗ gần thắt lưng, bỗng cảm thấy nơi đó quả nhiên có miệng vết thương ẩm ướt, có dòng máu ấm áp đang chảy ra.
’’Nơi đây!’’thanh âm Minh Xuân Thủy cực trầm, giọng nói ôn nhã chợt khàn khàn, có lẽ là vì bị nàng ấn đến miệng vết thương nên đau đớn quá chăng.
Sắt Sắt không chớp mi, thì ra hắn không gạt nàng, miệng vết thương quả nhiên là nứt toát ra rồi.
Nàng vạch mảnh vải băng đang quấn xung quanh ra, đổ kim sang dược vào trên miệng vết thương của hắn, sau đó băng bó lại cho hắn.
’’Được rồi, ngươi nghỉ ngơi đi’’ Sắt Sắt cúi đầu nói, đứng dậy muốn đi.
Thân hình bỗng nhiên nhẹ bỗng, hắn đã bế nàng đến trên giường, ôm chặt nàng như một cái kén tằm.
”Nàng hãy nói ta biết, vừa rồi không phải là đang ghen đó chứ?’’ Thanh âm của hắn vang lên bên tai nàng, dịu dàng mê hoặc.
Sắt Sắt cảm giác được hơi thở của hắn phả lên mặt nàng ấm áp, như muốn thiêu cháy đôi gò má của nàng.
Ghen? Nàng là vì ghen sao? Nàng ăn dấm chua vì Liên Tâm sao?
’’Có phải ghen hay không?’’ Hắn bám riết không tha tiếp tục hỏi, giọng điệu cố tình làm ra vẻ không để ý, nhưng hơi thở nóng rực vẫn lộ ra rằng hắn nóng lòng chờ đợi câu trả lời của nàng.
’’Không phải!’’ Sắt Sắt cố trấn tĩnh sự kinh hoảng trong lòng, nói nhàn nhạt .
Ánh mắt nóng rực của Minh Xuân Thủy chợt trở nên ảm đạm, hắn buông nàng ra trầm giọng hỏi: ’’Nàng thật sự tuyệt không quan tâm xem ta có bị thương hay không sao?’’
’’Đã có một Liên Tâm quan tâm còn chưa đủ sao?’’ Sắt Sắt lạnh lùng nói, đột ngột xuống giường đứng dậy.
Trên người lại chợt ấm áp, cánh tay hắn choàng qua ôm chặt chiếc eo nhỏ của nàng, vây lấy thân thể nàng.
Lúc này đây thân hình hai người áp sát nhau không một khe hở, hơi thở chỉ riêng hắn có, nhiệt độ cơ thể của hắn, sự ôm ấp của hắn, tất cả đang vây kín các giác quan của nàng.
Bên tai truyền đến tiếng cười của hắn: ’’Quả nhiên là ghen, lại còn không chịu thừa nhận!’’
’’Ta không…’’ Lời của nàng bị ngắt nửa chừng bởi đôi môi của hắn.
Hắn ôm chặt lấy nàng, ngang ngược mà dịu dàng hôn nàng, như muốn trút hết sự cuồng dã của hắn, sự nhớ nhung của hắn, thâm tình của hắn.
Lưỡi hắn xâm nhập thật sâu trong miệng nàng, như muốn nuốt hết hô hấp của nàng, linh hồn của nàng, sự run rẩy của nàng.
Nhu tình lưu luyến say lòng người này cơ hồ làm cho nàng hoàn toàn mê đắm.
Nhưng Sắt Sắt tự nhủ, nàng không thể lại rơi vào cạm bẫy dịu dàng của hắn.
Nàng đột nhiên đẩy hắn ra, lạnh lùng nói: ’’Minh Xuân Thủy, ngươi đừng trêu đùa ta nữa, ngươi thấy chơi như vậy vui lắm sao?’’
Minh Xuân Thủy không ngờ nội lực Sắt Sắt tăng tiến nhanh như vậy, lập tức liền bị nàng đẩy ra.
Hắn ngầm vận nội lực, thân hình mới đứng vững lại.
’’Nàng cho rằng ta đang trêu đùa nàng?’’ Hắn bình tĩnh đứng trước mặt nàng, đôi mắt đen chất chứa thật sâu đau đớn.
’’Không phải sao?’’ Sắt Sắt vừa suy nghĩ vừa nói ’’Không phải ngươi thích Liên Tâm sao? Không phải ngươi luôn luôn chờ đợi nàng sao? Nay nàng mất trí nhớ, lại thích ngươi như vậy, không phải ước nguyện của ngươi đã được đền bù rồi sao? Người cùng ngươi sánh vai, người ngươi quý mến, người ngươi thưởng thức đã trở lại.
Ngươi còn ở đây quấn quýt lấy ta để làm gì?’’
Sắt Sắt nói xong liền đứng dậy chân bước thấp bước cao hướng đi ra ngoài cửa.
Nhưng chỉ đi được hai bước, cánh tay đã bị Minh Xuân Thủy kéo lại.
Hắn không màng đến sự giãy dụa của nàng, ôm chặt nàng vào lòng.
Lúc này hắn ngầm vận nội lực đề phòng nên dù Sắt Sắt giãy dụa như thế nào cũng không thoát ra khỏi vòng tay của hắn.
”Minh Xuân Thủy, rốt cuộc ngươi muốn làm gì? Phải như thế nào ngươi mới chịu thả ta ra?’’ Sắt Sắt đau đớn hỏi.
Tay Minh Xuân Thủy nâng mặt Sắt Sắt lên, đôi mắt sâu thẳm khóa chặt gương mặt của nàng, gằn từng tiếng khẽ nói: ’’Giang Sắt Sắt, nàng hãy nghe cho kỹ đây, ta thích nàng, chính là nàng.
Nàng hiểu hay không?’’
Sắt Sắt ngước mắt lên nhìn hắn, tuy nàng nhìn không thấy hắn, nhưng nàng rõ ràng cảm nhận được những lời này của hắn là chân ý.
’’Còn Liên Tâm, ngươi đối với nàng…’’ Sắt Sắt run giọng hỏi.
“Nàng ta quả thật là người làm ta quý mến, ta thưởng thức.
Nhưng người ta thích là nàng, nàng đã hiểu chưa?’’ Hắn lặp lại lời nói.
Giọng hắn ngập tràn tình ý dạt dào, Sắt Sắt trong lòng hắn hoàn toàn ngây ngẩn cả người.
Minh Xuân Thủy cúi đầu nâng mặt Sắt Sắt lên, hàng mi rậm cong dài nhẹ nhàng rung động, đôi mắt đen xinh đẹp sâu thăm thẳm trong vắt, đôi môi đỏ mộng nhỏ nhắn khẽ nhếch lên.
Hắn chưa bao giờ nhìn thấy dáng vẻ kinh ngạc như thế của Tiêm Tiêm công tử.
Hắn hơi dùng lực nhanh nhẹn ôm nàng càng chặt vào lòng hắn, giống như muốn khảm nàng thật sâu vào cơ thể hắn.
Ánh nắng giữa trưa nhàn nhạt in bóng hai người đang ôm nhau trên cửa sổ.
Trong phòng vô cùng yên tĩnh và ấm áp.
Minh Xuân Thủy cúi đầu nhẹ nhàng nói: “Có lẽ chúng ta nên có một đứa con, như vậy nàng sẽ không rảnh mà nghĩ ngợi không đâu…’’
Một đứa con?
Sắt Sắt đẩy hắn ra, nhíu mày nói: “Minh Xuân Thủy, tuy rằng ngươi nói ngươi thích ta, nhưng ta còn chưa xác định được là ta thích ngươi hay không, cho nên…cho nên ngươi tốt nhất là bỏ ý nghĩ trong đầu này đi’.” Nói xong vội vàng trốn, nhưng mắt nàng không thấy đường thì làm sao thoát khỏi ma chưởng của Minh Xuân Thủy.
Minh Xuân Thủy lại ôm nàng vào lòng, bế nàng đặt lên trên chiếc giường mềm mại.
Sắt Sắt nằm trên giường muốn dịch người cử động, lại phát hiện toàn thân đang bị hắn vây phủ lấy, bên tai vang lên thanh âm oán hận của hắn: “Giang Sắt Sắt, nàng dám nói thêm lần nữa câu nàng không thích ta không, hử?!’’
Sắt Sắt cảm giác được trong giọng nói của hắn gợn sóng tình, còn có mất mát nặng nề, nghiến răng nghiến lợi buồn nản, trong lòng nàng dâng lên một cảm giác chấn động khó tả.
Nhưng nàng không thể khinh địch như vậy, dễ dàng bỏ qua cho hắn.
Hàng mi nàng run rẩy, nhợt nhạt nói: “Ta không thích….’’
Ánh mắt Minh Xuân Thủy trầm xuống, bất ngờ hạ môi xuống nuốt lấy những lời dở dang trong miệng nàng, lại nói nhỏ: “Xem ra phải có một đứa con thôi.”
Tay hắn nâng chiếc eo thon nhỏ của Sắt Sắt lên, đôi môi nóng rực hôn dọc theo cổ Sắt Sắt, từ từ trượt xuống phía dưới đến bộ ngực mềm mại của nàng, đôi mắt đen sâu thẳm của hắn nồng nàn tình cảm.
Nụ hôn của hắn khiến nàng run rẩy triền miên không ngớt.
Hơi thở nóng rực của hắn áp đảo nàng, tuy mắt không nhìn thấy gì, nhưng nàng biết hiện là ban ngày.
Mà hắn, xem ra không chỉ là muốn nàng, mà là muốn nàng một cách khát khao, mãnh liệt.
Nhưng nàng không có cách nào thoát khỏi cánh tay như gọng sắt của hắn, lúc này đang ôm chặt lấy thân thể nàng, khiến nàng không thể cử động một chút nào.
Nụ hôn của hắn khiến thể xác và tinh thần nàng dần dần mê loạn, gương mặt ngọc ngày càng đỏ bừng.
Minh Xuân Thủy duỗi tay áo phất một cái, từng dải lụa mỏng và tấm màn đỏ thẫm đều buông xuống, che khuất chiếc giường lớn và cảnh xuân tình kiều diễm lưu luyến đang diễn ra.
Hắn duỗi ngón tay ra định cởi quần áo của Sắt Sắt, bỗng ngoài cửa vang lên thanh âm bẩm báo của thị nữ: “Lâu chủ…’’
Động tác của Minh Xuân Thủy chậm lại một chút, trầm giọng hỏi: “Có chuyện gì?’’
Thị nữ ngoài cửa bị dọa bởi giọng nói đầy ý lạnh của hắn, một lúc lâu sau mới run run nói: “Cuồng Y nói, Liên Tâm cô nương ở Sương Uyển….Liên Tâm cô nương bệnh tình nghiêm trọng…’’ *trời ơi là trời ta tức chết vs mụ LT!!!!*
Sắt Sắt rõ ràng cảm giác được thân hình Minh Xuân Thủy cứng đờ, bàn tay to lớn của hắn mơn trớn trên mặt nàng, lại nhẹ nhàng hôn lên môi nàng rồi nói nhỏ: “Ta đi xem một chút, nàng hãy nghỉ ngơi cho tốt’’
Nói xong, hắn xoay người xuống giường, lại mơ hồ nghe được thanh âm tay áo tung bay, chắc là hắn nhanh chóng mặc quần áo lại, tiếp theo là tiếng bước chân của hắn rời đi, rất nhanh.
Trong lòng Sắt Sắt nhất thời khó chịu, tuy rằng hắn nói là hắn thích nàng, nhưng sao nàng cảm giác được trong lòng của hắn, nàng căn bản không quan trọng bằng Liên Tâm kia.
Nàng không chắc, Minh Xuân Thủy có xác định rõ ràng tình cảm của chính hắn hay không.
Sắt Sắt xuống giường đứng dậy, chỉnh trang lại y phục rồi thản nhiên nói: “Người đâu’’
Tiểu Sai thấy Minh Xuân Thủy vội vã rời đi, nàng vẫn canh giữ ở ngoài cửa, nghe được thanh âm của Sắt Sắt liền nhanh nhẹn bước vào.
“Phu nhân, người không sao chứ?’’ Tiểu Sai mơ hồ nghe được vừa rồi thị nữ ở Sương Uyển bẩm báo, nàng thực sự lo lắng cho Sắt Sắt.
Sắt Sắt cười nhẹ nói: “Không sao, Tiểu Sai, ngươi chải đầu giùm ta đi.
Chút nữa ta muốn ra ngoài.’’ Từ khi mắt nàng bị mù, vẫn là Tiểu Sai để ý chăm sóc dung nhan cho nàng.
Tiểu Sai gật gật đầu, cẩn thận búi cho Sắt Sắt kiểu tóc Vân kế nàng ưa thích nhất, rồi lấy trong tủ ra chiếc áo choàng lông chồn trắng phủ thêm lên vai Sắt Sắt.
“Tiểu Sai, theo ta đến Sương Uyển xem.’’ Sắt Sắt nhẹ giọng nói.
“Phu nhân….Ta nghĩ chúng ta nên đi dạo phía sau vườn, không khí ở đó tốt lắm…’’ Tiểu Sai lo lắng nói.
Lúc này Lâu chủ nhất định là đang ở Sương Uyển, lại nghe nói Liên Tâm kia đang bị bệnh, phu nhân đến đó…thật không tốt lắm.
‘’Tiểu Sai, ngươi đừng cản ta, ta nhất định phải đi.
Nếu ngươi không giúp ta đi, ta cũng sẽ tự đi một mình’’ Sắt Sắt tất nhiên hiểu Tiểu Sai đang lo lắng những gì, nhưng nàng muốn đi.
Nàng muốn xem, Liên Tâm kia rốt cuộc là bệnh nghiêm trọng gì.
Tiểu Sai không khuyên được Sắt Sắt, đành phải giúp đỡ Sắt Sắt, chậm rãi hướng Sương Uyển mà đến.
Thật ra có một số việc, biết sớm một chút sẽ tốt hơn, Tiểu Sai lo lắng nghĩ.
Qua khỏi cầu đá trên Yên Ba hồ, chốc lát đã đến trước cửa của Sương Uyển.
Trước cửa không có thị vệ gác, Sắt Sắt và Tiểu Sai liền bước vào viện.
Trong viện tràn ngập hương hoa tự nhiên, đã hai lần nàng tới nơi đây, tuy là thời điểm khác nhau, nhưng tâm tình đều giống nhau, rất áp lực.
Lần trước là đến giải độc cho Liên Tâm, tâm tình tự nhiên đau khổ tuyệt vọng.
Lần này tuy không đau khổ như thế, nhưng cũng là áp lực làm tâm thần không yên.
Dọc theo hành lang dài, quẹo qua mấy vòng, Sắt Sắt liền nghe thấy phía trước mơ hồ vọng lại tiếng khóc nức nở.
Nội công tâm pháp của Sắt Sắt đã luyện tới tầng thứ bảy, vốn tai nàng rất thính, nay đôi mắt hư không thấy đường, nàng đối với âm thanh lại càng mẫn cảm hơn người, thanh âm khóc nức nở loáng thoáng kia liền rành mạch rót vào tai nàng.
Nàng dừng chân ngưng thần lắng nghe.
Tiểu Sai mơ hồ nghe được tiếng khóc, nhưng không nghe rõ được như Sắt Sắt, thấy Sắt Sắt không đi nữa, nàng cũng liền ngừng lại.
Thật ra trong lòng nàng lúc này rất mâu thuẫn.
“Phu nhân, hay là chúng ta trở về đi.’’ Tiểu Sai cúi đầu nói.
Sắt Sắt giơ tay lên ra hiệu cắt ngang lời nói của Tiểu Sai, chỉ nghe trong gió vọng tới tiếng khóc của nàng kia, nàng kia nức nở hỏi “Lâu chủ, người nói cho ta biết, thai nhi này là của ai? Là ai làm cho ta mang thai, ta tuy không nhớ nổi sự việc lúc trước, nhưng ta biết rõ, ta chưa gả cho ai hết, vậy đứa nhỏ này rốt cuộc là của ai? Lâu chủ, người nói cho ta biết đi!’’
Bên trong truyền đến một tiếng thở dài thấp đến nỗi không thể nghe thấy, lại nghe thanh âm đau đớn của Minh Xuân Thủy nói, giọng khàn khàn: “Nếu ngươi biết phụ thân của hài tử này là ai, ngươi tính làm gì?’’
“Ta nhất định sẽ giết hắn rồi sau đó tự sát.
Bởi vì tuy ta quên sự việc lúc trước nhưng ta biết được, hiểu được, trái tim này của ta là trao cho Lâu chủ, không thể nào ta có thai với nam nhân khác.
Nếu cái thai này là của người khác, nhất định là người kia đã cưỡng bức ta!’’ Thanh âm của Liên Tâm vẫn dịu dàng như trước, nhưng trong đó mang theo sự quyết liệt không thể cản.
Một sự trầm mặc khôn tả nổi lên, bốn phía im ắng, ngay cả gió cũng lặng.
Tâm thần Sắt Sắt lúc này đều tập trung trên hai người trong gian phòng kia.
Liên Tâm thế nhưng lại có thai, nhưng nàng vì đã quên hết chuyện trước đây nên không biết đứa nhỏ là con của ai.
Sắt Sắt lẳng lặng đứng trên hành lang dài, chút ánh nắng ấm áp giữa trưa chiếu lên người nàng, nàng có chút cảm giác lo lắng.
“Đứa nhỏ là của ta.’’ Minh Xuân Thủy cúi đầu nói, thanh âm theo làn gió truyền đến bên tai nàng.
Thanh âm kia thấp đến độ không thể nghe thấy, nhưng vào tai Sắt Sắt, lại giống như tiếng sấm nổ vang trời.
Đứa nhỏ, thật sự là của hắn?
Đứa nhỏ, thật sự là của hắn?
Bên môi Sắt Sắt khẽ cười lạnh, dưới ánh mặt trời dịu dàng, nụ cười của nàng tái nhợt mà mờ mịt.
Mới vừa rồi hắn còn dịu dàng bên tai nàng nói hắn thích nàng, nói muốn nàng sinh cho hắn một đứa con.
Không thể ngờ, nhanh như vậy đã có một nữ tử khác hoài thai con của hắn.
Hắn còn nói, đối với Liên Tâm chỉ là ngưỡng mộ, là thưởng thức, đối với nàng mới thật là thích.
Không ngờ đường đường là Lâu chủ của Xuân Thủy Lâu, mở miệng ra lại toàn là nói dối.
Trách không được người ta từng nói, lời thề của nam nhân như gió thoảng bên tai, ở nơi này thổi thổi, ở nơi kia thổi thổi, căn bản không có nửa phần thật.
Sắt Sắt có thể đã phải chứng kiến, tại khuê phòng ấm áp, xinh xắn , thanh lịch do Minh Xuân Thủy tự mình kiến tạo cho nữ tử Liên Tâm kia, một Minh Xuân Thủy trong trang phục trắng, ôn nhu ôm Liên Tâm xinh đẹp kia vào ngực, mắt đưa mày liếc, khẳng định là tràn ngập yêu thương nồng nàn và ngọt ngào.
Sắt Sắt thật sự là cảm kích ông trời đã cho nàng mù mắt không nhìn thấy gì, lúc này đây khỏi phải chứng kiến một màn đau lòng như thế.
Nhưng tuy rằng không tận mắt chứng kiến, vì sao lòng của nàng còn đau đớn đến như vậy, như có trăm ngàn mũi dao nhọn đang cứa lấy tim nàng, từng chút từng chút một.
Người kia vừa rồi còn ôm ấp lấy nàng, lúc này lại đi ôm ấp một nữ tử khác.
Sau đó, Liên Tâm nói gì đó, Minh Xuân Thủy lại còn nói gì đó, Sắt Sắt một câu cũng không thể nghe tiếp.
Nàng cảm giác như lỗ tai mình đã bị điếc, ý thức bị rút hết đi, nàng chỉ như một u hồn vất vưởng chậm rãi bước trở về.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...