Đạo Phi Thiên Hạ


Sắt Sắt chưa bao giờ thấy vẻ mặt Vân Khinh Cuồng lãnh liệt mà ủ dột như vậy.

Hắn cẩn thận vạch áo sau lưng Dạ Vô Yên ra, thấy mũi tên cách hậu tâm chừng nửa tấc, trong lòng cảm giác an tâm một chút.

Hắn ngước mắt, lạnh lùng nói: “Mạng Tuyền vương thật lớn nha, đến Diêm vương cũng không thể đoạt được.”
Sắt Sắt nghe vậy, vật nặng đang đè ở yết hầu rốt cuộc cũng chậm rãi trôi xuống lồng ngực.
Dạ Vô Yên thế nhưng lại đem thân chắn tên thay cho nàng, chuyện này thực sự làm Sắt Sắt chấn kinh.

Vì sao hắn liều mạng cứu nàng? Sắt Sắt khiếp sợ nhìn về phía Dạ Vô Yên, chỉ thấy hắn lẳng lặng ngồi trên cỏ, mặc cho Vân Khinh Cuồng trị thương cho hắn.
Ánh trăng như sóng nước bao phủ xung quanh hắn, hé ra khuôn mặt tuấn tú cực kỳ tái nhợt, lại lạnh buốt không một biểu cảm gì, khiến người khác nảy sinh cảm giác lạnh lẽo không nói nên lời.

Chi là trong đôi mắt phượng sâu không thấy đáy thoảng qua một tia duyệt sắc nhu tình.

Vì Sắt Sắt ngồi gần hắn nhất nên nàng thấy được.

Nàng không hiểu nổi, vì sao hắn bị thương mà lại tỏ vẻ vui sướng như thế.
Tiếng chiêng trống và tiếng đàn mã thủ đã sớm ngừng lại.

mọi người đang xem tế thần vũ đều hướng về phía bên này bước tới.

Khả Hãn và Yên Thị (hoàng hậu của vua Hung Nô) vây quanh bên người Dạ Vô Yên, vẻ mặt khiếp sợ.

Nam Việt Tuyền vương bị thương khi đang ở ngay Bắc Lỗ quốc, việc này thật không phải việc nhỏ, nếu xử lý không khéo, nguy cơ phát sinh chiến tranh sẽ rất cao.
Không ai nói một lời nào, đều lặng im nhìn Vân Khinh Cuồng đang điểm huyệt cầm máu trước ngực Dạ Vô Yên, đem mũi tên đang cắm trên ngực hắn nhổ ra.

Sau đó hắn lấy ra một lọ thuốc trị thương từ cái túi tùy thân bên cạnh, thật cẩn thận thoa lên miệng vết thương, rồi dùng một mảnh vải trắng băng bó lại.
Y Lãnh Tuyết đứng trong đám đông, dải lụa trên vai chảy xuống vô lực, đôi mắt đẹp tràn ngập lo lắng và đau đớn.

Cuối cùng nàng cũng cởi bỏ tấm mặt nạ vô hình kia, gương mặt thoáng hiện cảm xúc.


Chỉ là nàng vẫn chưa bước đến bên cạnh Dạ Vô Yên, nàng chỉ kinh hãi đứng trong đám đông, lẳng lặng nhìn hắn.
Đợi Vân Khinh Cuồng băng bó vết thương cho Dạ Vô Yên xong.

Khả Hãn mới nhẹ giọng hỏi: “Tuyền vương, chuyện xảy ra như thế nào?”
Dạ Vô Yên ngồi im không nói gì.

Sắt Sắt lạnh lùng hừ một tiếng, chậm rãi đứng lên, ánh mắt thẳng tắp chằm chằm nhìn Y Doanh Hương đang đứng cách đó không xa.

Lúc này trên gương mặt thanh lệ của nàng lạnh lùng như sương tuyết hàn băng, sắc bén như ánh hàn quang phát ra từ đao kiếm.

Cặp mắt trong suốt xinh đẹp như phủ một lớp sương mờ.
Doanh Hương cầm cung tiễn trong tay, lẳng lặng đứng dưới ánh trăng tựa hồ đang ngây người choáng váng.

Nàng hận Giang Sắt Sắt, nhưng nàng không ngờ người mà nàng bắn phải, là người thương yêu bảo hộ nàng, Yên ca ca.
Sắt Sắt biết Y Doanh Hương hận nàng, nhưng không ngờ nàng ta hận nàng đến độ bắn lén nàng như vậy.

Sự kiện mị dược, Sắt Sắt nghĩ Y Doanh Hương là một cô nương nhỏ đơn thuần, nên nàng không so đo với cô ta, không ngờ đổi lại là hành động điên cuồng như thế của cô ta.

Lẩn này nàng sẽ không buông tha cho cô ta, bởi vì hậu quả của sự khoan dung lần trước là lần này cô ta không kiêng nể gì bắn lén như thế này đây.
“Chẳng lẽ, chẳng lẽ....là Hương Hương công chúa gây ra?” Khả Hãn cao giọng hỏi.
“Không sai!” Sắt Sắt thản nhiên nói.
“Tuyền vương muốn xử trí nàng như thế nào?” Khả Hãn nhướng mày hói.
Doanh Hương là nữ nhi của tộc trưởng bộ tộc lớn nhất Bắc Lỗ quốc bọn hắn, lại được hắn phong làm công chúa.

Tỷ tỷ của nàng là tế ti của Bắc Lỗ quốc, mà bản thân Y Doanh Hương cũng từng là vương phi của Tuyền vương.

Lần này tuy là Tuyền vương đem nàng hoàn trả, nhưng nói thế nào nàng cũng là kim chi ngọc diệp ở Bắc Lỗ quốc, nhưng người nàng làm bị thương lại là Tuyền vương.
Khả Hãn ngưng mi.


chuyện này thật làm hắn khó xử, không biết phải xử trí làm sao.

Dù sao Y Doanh Hương cũng từng là vương phi của Tuyền vương, thế nên, Khả Hãn đem vấn đề khó giải quyết này phó thác cho Dạ Vô Yên tùy ý xử lý.Dạ Vô Yên thản nhiên cười cười, thanh âm lạnh lùng nói: “Chuyện này ta nghĩ ngươi phải hỏi Giang cô nương.” Nói xong nhắm mắt không thèm nói tiếp.
“Giang cô nương, ngươi muốn xử trí thế nào?”
Khá Hãn lúc này mới biết, người Y Doanh Hương muốn bắn là Giang Sắt Sắt.
“Bắn lại!” Sắt Sắt ngẩng đầu lên, giọng nói như chém đinh chặt sắt, thanh âm trong suốt chậm rãi vang lên trong đám đông, mang theo lãnh ý làm người ta sợ hãi.
Dạ Vô Yên nghe vậy, mí mắt đang nhắm chặt hơi hơi rung động.
Bắn lại? Khả Hãn nghe vậy thở phào nhẹ nhõm.

Hắn hoài nghi, nữ tử Nam Việt thanh lệ lịch sự tao nhã trước mắt này không lẽ biết bắn tên hay sao.

Đối với yêu cầu của Sắt Sắt hắn lập tức đáp ứng.

lệnh cho thị vệ mang một bộ cung tiễn đến đưa cho Sắt Sắt.
Bộ cung tên lớn này là dành cho nam nhân, nữ tử bình thường rất khó mà kéo cung lên.

Khả Hãn cố ý làm khó nàng.
Sắt Sắt lạnh lùng cười, đem mũi tên gài lên trên dây cung, híp mắt, từ từ giương cung lên.
Đám đông cực kỳ yên lặng, tựa hồ có người hít vào một hơi thật sâu.

Cách đó ba trượng, trên gương mặt trang như tuyết của Y Doanh Hương đã sớm không còn một chút huyết sắc nào, không hiểu vì sao, nàng cảm giác được một nỗi sợ khủng hoảng chưa từng có từ trước tới nay dâng lên.
Mọi người chung quanh đều không ngờ nữ tử Nam Việt này lại có thể kéo căng cung tên lớn như vậy, tỏ vẻ cực kỳ kinh ngạc.
“Cô nương, xin hãy tha cho tiểu nữ!” Một nam tử trung niên hướng về phía nàng trầm giọng nói.

Lúc đầu hắn tưởng Sắt Sắt sẽ không kéo nổi cung tên, giờ phút này, thấy nàng dễ dàng giương cung lên, nên lo lắng khẩn cầu nàng.
Sắt Sắt cũng không thèm nhìn đến hắn, chỉ lạnh lùng nói: “Tránh ra!”
Khả Hãn trừng mắt lớn tiếng nói: “Y Ha tộc trường, nữ nhi của ngươi làm chuyện có lỗi với người khác, dựa theo quy cũ của thảo nguyên, nhất định phải để người ta bắn lại, ngươi sao dám ngăn cản.


Dám làm dám chịu, ngươi tránh ra.”
Nam tử trung niên kia dường như là phụ thân của Y Doanh Hương, nghe vậy, tuy rằng thập phần không cam lòng nhưng vẫn phải thối lui.
Sắt Sắt dùng sức tiếp tục kéo nhanh dây cung, trên thảo nguyên lặng ngắt như tờ, chi có âm thanh phù phù của gió đêm thổi qua.
Bỗng trước mặt hiện ra một bóng trắng phiêu dật che lấy Y Doanh Hương, là tế ti Y Lãnh Tuyết.
Đôi mắt Sắt Sắt nhíu lại, ánh thanh quang lạnh lẽo phát ra.
“Y tế ti, ngươi muốn làm gì?” Sắt Sắt ngưng mi hỏi.
“Ta là tế ti của thảo nguyên này, ta sẽ không cho phép ngươi sát sinh trước mặt ta! Nêu Tuyền vương thật sự xảy ra chuyện ngoài ý muốn, Y Lãnh Tuyết ta sẽ đền mạng.” Y Lãnh Tuyết thản nhiên gằn từng tiếng nói, thanh âm u lãnh như hoa tuyết nhẹ nhàng rơi.
Dạ Vô Yên mở to mắt thản nhiên nhìn dung nhan kiều diễm nhưng trong trẻo, lạnh lùng của Y Lãnh Tuyết, đôi mắt phượng của hắn đen thăm thẳm như hàn đàm sâu không thấy đáy.
Phong Noãn khoanh tay đứng ở đó, khóe môi thản nhiên nhếch lên cười khẽ.

Hắn cười Y Lãnh Tuyết, chẳng lẽ ỷ mình là tế ti thì Sắt Sắt sẽ sợ sao? Trong ấn tượng của hắn, Tiêm Tiêm công tử một khi quyết định chuyện gì, hầu như không ai có thề ngăn cản.
Quả nhiên, khóe môi Sắt Sắt cong lên một tia cười mia mai, thản nhiên nói: “Ai làm nấy chịu, không cần tế ti đền mạng!”
Sắt Sắt chậm rãi nhắm mũi tên ngay mi tâm của Y Doanh Hương.

Y Lãnh Tuyết ngưng mi, từng bước đến gần Y Doanh Hương, đem thân mình che kín lấy thân của Y Doanh Hương phía sau lưng.
“Được, ngươi bắn đi!” Nàng thản nhiên nói, ngữ khí trong trẻo nhưng ngạo mạn lạnh lùng.
Bên môi Sắt Sắt tràn ra một chút ý cười trong trẻo nhưng lạnh lùng, nàng giơ cung tiễn lên, nhẹ nhàng di động cánh tay, lần này nhắm ngay mi tâm của Y Lãnh Tuyết.

Tưởng rằng che ờ phía trước là có thể ngăn trờ tên của nàng sao?
Bầu không khí chợt trở nên ngưng trọng lại, tất cả mọi người khẩn trương chằm chằm nhìn Sắt Sắt và Y Lãnh Tuyết.
Hơn mười cung thủ từ bốn phía bao vây, cũng nhắm tên vào Sắt Sắt.

Dù sao Y Lãnh Tuyết cũng là tế ti, bọn họ không thể trơ mắt nhìn Sắt Sắt bắn tên về phía tế ti.
Khả Hãn cũng có chút khó xử, tế ti che như vậy, chuyện này phải làm sao?
Phong Noãn bỗng nhiên cao giọng quát: “Các ngươi vẫn là người của thảo nguyên này sao? Lời nói đã định, sống chết là do ý trời, không cho, phép các ngươi làm khó nàng.
Những người đó nghe vậy đều buông cung xuống.

Bọn họ suýt chút nữa đã quên, nữ từ này là ý trung nhân của Nhị hoàng tứ.

Chuyện này phải làm sao đây?
“Tuy rằng ta làm Yên ca ca bị thương, nhưng nếu ngươi làm tỷ tỷ của ta bị thương, Yên ca ca sẽ không tha cho ngươi, toàn bộ con dân của Bắc Lồ quốc này cũng sẽ không tha cho ngươi.” Thanh âm của Y Doanh Hương thong thả truyền đến từ sau lưng của Y Lãnh Tuyết, mang theo một tia đắc ý.
Lời nói của nàng làm bầu không khí càng thêm khẩn trương ngưng trọng, Sắt Sắt thản nhiên cười khổ, cho dù Dạ Vô Yên không buông tha nàng, hôm nay nàng cũng sẽ ban một mũi tên này.


Y Doanh Hương quả thật là quá càn rỡ.
Có người nghe được lời nói của Y Doanh Hương, nhìn về phía Dạ Vô Yên, chỉ thấy hắn vẫn thản nhiên như trước ngồi ờ đằng kia, tựa hồ không quan tâm tới chuyện tình xung quanh.
Sắt Sắt vận sức kéo cung, cung căng cứng như trăng tròn, ngón tay nhẹ nhàng rung động trên dây cung, nhưng nàng vẫn chưa phát tên ra.
Mọi người đứng xem chung quanh trong lòng cũng bắt đầu trầm tĩnh lại.

Y Lãnh Tuyết cao hơn Y Doanh Hương, lúc này nàng lại che phía trước Y Doanh Hương.

Mũi tên này chi có thể đá thương Y Lãnh Tuyết mà sẽ không động được đên Y Doanh Hương.

Dù sao Y Lãnh Tuyết cũng là tế ti của thảo nguyên, mà xem ra cũng là người Tuyền vương thích, nữ tử này có lẽ đang băn khoăn.
Nên bọn họ đều đoán, nàng hẳn là biết khó mà lui, tự động ngừng tay.
Ngay lúc ai nấy đều suy đoán như vậy, dây cung buông lỏng, mũi tên lướt gió bắn ra.
Dưới ánh trăng, mũi tên kia thẳng tắp xé gió lao về phía Y Lãnh Tuyết, tốc độ cực mau, thế như sấm giật.
Đôi đồng tử đen của Y Lãnh Tuyết co rút lại, nàng đứng tại nơi đó mà không tránh.

Nàng không ngờ mũi tên này lại có tốc độ nhanh như vậy, khoảng cách lại gần, lúc này muốn tránh cũng tránh không thoát.
Trong nháy mắt tim mọi người như vọt lên tận cố họng.
Nhưng mũi tên kia lại rít gió lao qua đinh đầu của
Lãnh Tuyết, bay về phía trước, tâm mọi người hơi hơi buông lỏng nhưng lập tức căng thẳng trở lại.

Bởi vì mũi tên kia sau khi lướt qua đỉnh đầu của Y Lãnh Tuyết, vẫn chưa bay thẳng tiếp ra phía trước mà là vòng lại lao thẳng về phía sau của Y Doanh Hương.
Có người nhát gan bưng kín hai mắt không dám nhìn.
Sau một lúc lâu lại mỡ to mắt, nhưng không thấy máu tươi đổ ra, mà chỉ thấy mũi tên kia thẳng tắp cắm vào búi tóc tán loạn của Y Doanh Hương, dính sát vào da đầu nàng, đuôi mũi tên hãy còn rung động không ngừng.
“Áaaa Áaaa...” Y Doanh Hương liên tiếp thét lên chói tai, tê liệt ngã xuống mặt đất.

Giờ phút này chi có cô ta mới biết được trong lòng mình hoảng sợ cỡ nào.
Mọi người vẫn mở to hai mắt ra nhìn, không dám tin vào cảnh tượng trước mắt.
Con dân trên thảo nguyên đều biết bắn tên, bọn họ biết, bắn tên ra rồi vòng lại phía sau không đơn giản như chỉ bắn một mũi thẳng tắp ra phía trước, mà là phải tính toán dựa theo quỹ tích hình cung gấp khúc.

Người có tài bắn cung tinh chuẩn là mỗi một lần phát tên, phải lo lắng tính toán độ cao của tên bay đi và lực vừa đủ để tên hạ xuống.

Nhưng bọn họ không bao giờ tưởng được, nữ tử này lại có thể nắm vững những điểm ấy một cách tinh tường, khiến mũi tên vừa vặn lướt qua đỉnh đầu của Y Lãnh Tuyết, tại thời điểm tên hạ, lại vừa vặn bắn tới đinh đầu của Y Doanh Hương.
Trước ánh mắt kinh dị của mọi người, Sắt Sắt buông cung tiễn, lạnh lùng nói: “Hôm nay tạm tha cho ngươi một mạng, nếu sau này còn tái phạm, nhất định ta sẽ không nhẹ tay như lần này.”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui