Y Lãnh Tuyết từ khi xuất hiện đến bây giờ thần sắc vẫn luôn thánh khiết trong trẻo nhưng lạnh lùng, không có lấy một chút biểu tình, tựa hồ như đang đeo trên mặt một tấm mặt nạ vô hình, mặc kệ việc gì phát sinh nàng đều là một tế ti thánh khiết cao quý, không gì có thể làm nàng thay đổi sắc mặt.
Nhưng mà từ khi Dạ Vô Yên bước lên đài, chiếc mặt nạ vô hình trên mặt nàng trong nháy mắt như băng tuyết tan chảy hết thảy.
Mà khi chợt nghe lời nói của Dạ Vô Yên, trên mặt nàng hiện lên đủ mọi loại biểu tình phức tạp.
Tuy rằng mỗi loại biểu tình bất quá chỉ hiện lên rồi liền tan biến nhưng vẫn bị những con dân Bắc Lỗ quốc đứng dưới đài nhìn thấy.
Nam tử này lại làm cho vị tế ti tựa như thần tiên của của họ biến sắc, hắn là ai vậy?
“Ngươi là ai mà dám ở đây ăn nói hàm hồ, chửi bới tài nghệ của tế ti chúng ta? Còn không mau xuống đài đi!” Có người không biết Dạ Vô Yên là Tuyền vương của Nam Việt nên lớn tiếng hét lên.
“Ngươi nói còn có tiếng nhạc nghe rất hay, vậy thử đàn xem, nếu không chúng ta sẽ không tin lời ngươi nói.” Lại có một người khác lớn tiếng hô.
Tiếng kêu la cùng âm thanh bất mãn oán giận liên tiếp vang lên, có thể thấy được Y Lãnh Tuyết trong lòng con dân Bắc Lỗ quốc vẫn có một ảnh hưởng nhất định.
Vân Khinh Cuồng ngưng mi hỏi Sắt Sắt: “Giang cô nương, ngươi có nghe ra điểm sai không?”
Sắt Sắt vuốt cằm nói: “Quả thật là có chỗ sai, không chỉ vậy, ý nghĩa cùng với nguyên bản của bản nhạc này cũng hoàn toàn không giống nhau.
Bản nhạc này tên là “Quốc phong”, căn bản không phải tiếng suối róc rách mà vị tế ti kia đàn nên.”
Vân Kinh Cuồng lại có ý tứ khác nhìn Sắt Sắt hì hì cười nói: “Ta đã nói rồi, giai nhân tinh thông cầm kì thi họa chỉ có ở Nam Việt quốc thi thư lễ nghi chúng ta thôi.
Bắc Lỗ quốc bất quá cũng chỉ là đồ dởm, Giang cô nương tất nhiên biết tấu bản nhạc này chứ?”
Sắt Sắt vuốt cằm cười yếu ớt nói: “Chỉ là do phong tục của các quốc gia bất đồng mà thôi, nữ tử Bắc Lỗ quốc giỏi ca múa, mới vừa rồi nữ tử thứ nhất diễn yêu cổ cùng với tiếng ca của nữ tử thứ hai cực kì xuất sắc.”
Tái nghệ không chỉ cần có nỗ lực luyện tập của bản thân mà còn phải dựa vào hoàn cảnh hun đúc nên.
Nếu như Bắc Lỗ quốc căn bản không có nhạc công xuất sắc thì Y Lãnh Tuyết sao có thể học được kĩ thuật đàn cao siêu như vậy? Nàng diễn tấu như vậy đã là rất tốt rồi, cho dù là nữ tử của Nam Việt quốc chỉ sợ cũng không thể sánh được với nàng.
Có thể thấy được, nàng cũng đã kì công khổ luyện.
Những tiếng kêu la như trước vẫn tiếp tục, có thể thấy được con dân Bắc Lỗ quốc đang phẫn nộ cỡ nào.
Nếu như Khả Hãn Bắc Lỗ quốc là vua thì tế ti là vị thần trong lòng bọn họ.
Vân Khinh Cuồng nhẹ nhàng nhíu mày, nói: “Tuyền vương sợ là gặp phiền toái rồi!”
Trong lòng Sắt Sắt hiểu được, sở dĩ Dạ Vô Yên vạch ra chỗ sai của Y Lãnh Tuyết chính là không muốn ý trung nhân của mình là tế ti mà thôi.
Nhưng mà, con dân của Bắc Lỗ quốc có mấy ai hiểu được luật đàn.
Chỉ sợ mặc kệ hắn chỉ ra chỗ sai như thế nào bọn họ cũng sẽ không tin.
Chợt nghe “tranh” một tiếng, một chuỗi tiếng đàn trong trẻo thuần khiết chợt vang lên, giống như một đường đao sắc bén xẹt qua cổ mọi người.
Những tiếng kêu la của mọi người trong phút chốc cảm giác như bị ai bóp nghẹt nơi cổ họng, âm thanh kêu la liền bị tiếng đàn làm cho lạc đi cho đến khi tan biến hẳn.
Trên đài cao, Dạ Vô Yên tao nhã ngồi trước cây đàn, những ngón tay thon dài đặt trên dây đàn, mười ngón tayy như hoa rơi, tiếng đàn như đoạt hồn người bắt đầu từ những ngón tay thon dài của hắn phát ra.
Khúc nhạc sắc bén mênh mông, những người ở phía dưới vừa cảm thấy lòng run rẩy, tiếp tục nghe thì đã thấy ngón tay của hắn bỗng nhiên từ những sợi dây đàn thu lại, tiếng đàn sắc bén mênh mông đang lan tỏa trong không khí bỗng biến mất.
Mà lúc này những tiếng kêu la đã sớm biến mất, bầu không khí lúc này chỉ còn một mảnh yên tĩnh.
Hắn đứng dậy, mặt hướng xuống đám người phía dưới, ánh mắt sâu thẳm nhìn không ra cảm xúc của hắn, nhưng bên môi lại lộ ra một chút ý cười tao nhã, hắn gằn từng tiếng, thản nhiên nói: “Tiếng đàn hay chân chính không phải chỉ là nghe êm tai mà là có làm cho người nghe cảm thấy được cảnh vật như đang hiện ra ngay trước mắt.”
Khiến người khác có cảm giác lạc vào cảnh giới kì lạ, mọi người mới vừa rồi còn kiêu ngạo lên tiếng, nhớ lại âm gió sắc bén như xẹt qua cổ thí trong lòng bị kìm hãm.
Bọn họ biết tất nhiên không có đao kiếm, chỉ là bọn họ nghe khúc nhạc kia rồi tự cảm thấy thế.
Đó chính là khiến người khác có cảm giác lạc vào cảnh giới kì lạ sao!
Sắt Sắt thật ra cũng không thể ngờ được Dạ Vô Yên cũng biết đánh đàn, hơn nữa kĩ thuật đàn lại tinh tế như vậy.
Một chuỗi nhạc khúc sắc bén mênh mông mới vừ rồi tuy rằng rất ngắn nhưng lại làm cho người nghe sinh ảo giác, thựa làm người ta sợ hãi.
Lúc này, hắn đứng trên đài cao, mái tóc đen búi cao, dùng cây trâm ngọc gài chặt lại, những đường nét tuấn mĩ trên khuôn mặt hắn bày ra không sót điểm nào.
Quần trường bào rộng, ống tay áo theo gió bay phất phới.
Loại tuấn dật thanh tao này làm bao nhiêu nữ tử Bắc Lỗ quốc say mê.
Nhưng khi ánh mắt của các nàng chạm vào đôi mắt thâm thúy lạnh thấu xương của hắn thì trong lòng nhịn không được run lên, sau đó mới phát hiện hắn chính là Tuyền vương đã từng chinh chiến sa trường.
“Tuyền vương, ngươi đã nói mới vừa rồi bản nhạc tế ti đàn có chỗ sai, không biết ngươi có thể đàn khúc nhạc này không, cũng là làm cho con dân của bản Khả Hãn tâm phục khẩu phục.” Khả Hãn của Bắc Lỗ quốc đứng dậy, có chút bất mãn cao giọng nói.
Dạn Vô Yên thản nhiên cười cười, thản nhiên nói: “Không dám dối gạt Khả Hãn, khúc nhạc vừa rồi Y tế ti đàn bổn vương cũng không biết đàn, chỉ là có nghe qua thôi.
Dạ Vô Yên quay đầu nhìn về phía Y Lãnh Tuyết, Sắt Sắt từ trong đám người có thể tinh tường theo dõi đôi mắt phượng của hắn, nhìn có vẻ rất tha thiết chờ mong.
Hắn đang chờ mong Y Lãnh Tuyết thừa nhận là nàng đã thật sự đàn sai.
Y Lãnh Tuyết bị đôi mắt sâu thẳm của Dạ Vô Yên nhìn thẳng vào, đôi môi đỏ mọng hơi mím lại, hàng lông mi dài cong vuốt hạ xuống, tránh không nhìn thẳng vào mắt Dạ Vô Yên.
Thân hình nàng trong gió khẽ run lên, có thể thấy được, lòng nàng cũng đang giãy dụa.
Nhưng bất quá loại giãy dụa này cũng chỉ tồn tại trong chớp mắt, nàng bỗng nhiên nâng hàng mi lên, hàm răng nhẹ nhàng cắn môi dưới, thản nhiên nói: “Bản nhạc cổ mặc dù có hơi mờ nhưng mà ta đã ghi tạc trong lòng, làm sao có thể đàn sai.”
Lúc này dĩ nhiên nàng đã khôi phục lại dáng vẻ trong trẻo lạnh lùng cùng đạm mạc của một tế ti.
Ánh mắt sâu hắc của Dạ Vô Yên xẹt qua một tia mất mát không dễ gì cảm thấy, hắn bỗng nhiên ngửa đầu phát ra một tiếng cười lạnh: “Nếu tế ti nói không đàn sai thì cứ cho là không đàn sai đi.”
Tiếng cười của hắn tuy rằng lạnh lùng nhưng lọt vào tai Sắt Sắt lại mang một cỗ hương vị chua xót.
“Chỉ sợ lại phải dày dò thêm bốn năm!” Vân Kinh Cuồng đứng bên cạnh Sắt Sắt bỗng nhiên phát ra tiếng thở dài ngân nga.
Sắt Sắt quay đầu lại, nhìn Vân Kinh Cuồng luôn hi hi ha ha, trên mặt bây giờ lại lộ ra vẻ đáng tiếc, nhịn không được hỏi: “Xin chỉ giáo.”
Vân Khinh Cuồng nhẹ giọng nói: “Bản Cuồng Y cùng Tuyền vương cũng coi như là bạn, chuyện của hắn ta cũng có nghe qua vài lần.
Bốn năm trước khi Tuyền vương mới tới biên quan liền kết bạn với Y Lãnh Tuyết.
Lúc đó, nàng đã là một tế ti, hai người mặc dù tình đầu ý hợp nhưng Y Lãnh Tuyết lại là một tế ti, giúp cho con dân Bắc Lỗ quốc cầu phúc, vậy nên bảo hắn phải đợi nàng bốn năm.
Tuyền vương cảm động tấm lòng của nàng dành cho con dân Bắc Lỗ quốc nên đã đồng ý chờ nàng bốn năm.
Nhưng mà việc đời khó lường trước được, bốn năm sau, hôm nay nàng vẫn còn muốn làm tế ti, Tuyền vương chẳng phải còn phải đợi nàng thêm bốn năm nữa sao?”
Bốn năm!
Tư vị chờ đợi bốn năm, Sắt Sắt hiểu rất rõ.
Nàng ở Nam Việt chờ hắn bốn năm, mà hắn lại ở biên quan chờ đợi một nữ tử khác bốn năm.
Nàng là một vị hôn thê chờ vị hôn phu của mình, lúc đó bọn họ không hề có tình cảm sâu đậm gì, chỉ là một chút tình cảm tự nhiên của một tiểu nữ tử tha thiết chờ đợi, tư vị như vậy đã rất khó chịu rồi.
Mà Dạ Vô Yên đối với Y Lãnh Tuyết lại rất tình đầu ý hợp, loại chờ đợi này là loại tư vị như thế nào đây?
Sắt Sắt không dám tưởng tượng nhiều, chỉ thản nhiên cười cười, nhưng mà nụ cười cực kì cay đắng, giống như một ngụm trà đậm còn vương nơi đầu lưỡi.
Vân Kinh Cuồng ngưng mi nhìn nụ cười chua sót của Sắt Sắt, bên môi hắn gợi lên một nụ cười nhạt.
Hắn biết nếu như ánh trăng vẫn mãi ở nơi chân trời, mọi người chỉ biết chú ý đến những điểm tốt đẹp của nàng mà xem nhẹ những điểm tốt đẹp của loài hoa này.
Hắn thật sự đã nhìn đủ những đau khổ cùng giãy dụa của Dạ Vô Yên.
“Có người có thể đàn khúc nhạc kia, nếu như các ngươi muốn biết tế ti có đàn sai hay không thì hãy mời vị cô nương này đàn cho mọi người nghe là được.” Vân Kinh Cuồng bỗng nhiên hô lên, hắn dùng nội lực, thanh âm tuy rằng không tính là quá lớn nhưng vang cực kì xa, rành mạch truyền vào tai từng người.
Mọi người theo tiếng hắn nói nhìn lại, liền nhìn thấy vẻ mặt mang nụ cười xấu xa của Vân Kinh Cuồng, còn có Sắt Sắt đứng bên cạnh hắn.
“Ngươi muốn làm gì?” Sắt Sắt kinh hãi hỏi, không ngờ tới Vân Kinh Cuồng lại đẩy nàng ra.
“Là ai, ai có thể đàn?” Con dân Bắc Lỗ quốc lại bắt đầu nhỏ to bàn tán, nhưng dù sao cũng có nhiều người nên giọng nói thầm liền biến thành những tiếng ong ong rất lớn.
Dạ Vô Yên vốn đã từ trên đài cao bước xuống, nghe được giọng nói của Vân Kinh Cuồng thì chấn động nhìn về phía bọn họ, liếc mắt một cái đã nhận ra Sắt Sắt đứng trong đám người.
Hắn tựa hồ như không ngờ được Sắt Sắt cũng đến Bắc Lỗ quốc, đôi đồng tử đen hiện lên vẻ kinh ngạc.
Ngay cả Khả Hãn Bắc Lỗ quốc cùng Yên Thị (tên gọi chung của hoàng hậu Hung Nô) cũng tò mò quay đầu lại nhìn.
Phong Noãn cũng quay đầu về phía sau nhìn lại, khi thấy Sắt Sắt, đôi đồng tử đen của hắn đột nhiên co rút lại, từ chỗ ngồi đứng phắt dậy, đi nhanh về hướng nàng.
“Vân Kinh Cuồng, ngươi đang muốn làm gì đây?” Ánh mắt sắc bén của Phong Noãn đảo qua mặt hắn, lạnh giọng hỏi.
“Ta muốn làm gì sao? Không phải nói khúc nhạc kia đàn sai rồi sao, Giang cô nương có thể đàn được, để cho nàng đàn thử một lần không phải sẽ biết được hay sao?” Vân Kinh Cuồng mặt không đổi sắc nói.
“Đừng có nói nhảm!” Phong Noãn trừng mắt liếc Vân Kinh Cuồng một cái, lạnh lùng nói.
Phong Noãn cũng không phải là kẻ ngốc, theo tình thế hôm nay dĩ nhiên đã nhìn ra ý trung nhân của Dạ Vô Yên là Y Lãnh Tuyết.
Nếu không, một Tuyền vương luôn luôn lạnh lùng đạm mạc vì cái gì mà lại đi vạch ra lỗi sai của Y Lãnh Tuyết, ngăn cản nàng làm tế ti.
Trừ khi hắn yêu quý Y Lãnh Tuyết, nếu không hắn chắc chắn sẽ không làm như vậy, bởi vì đây dù sao cũng là Bắc Lỗ quốc , không phải Nam Việt quốc.
Mà Phong Noãn biết Sắt Sắt vốn là trắc phi của Tuyền vương, cho dù lúc này Sắt Sắt và Tuyền vương đã không còn quan hệ gì, nhưng muốn nàng tương trợ người từng là phu quân của mình theo đuổi nữ tử khác, nàng sao có thể chịu được.
Phong Noãn ngước mắt khóa trên dung nhan thanh lệ của Sắt Sắt, cúi đầu hỏi: “Nàng đã đến Bắc Lỗ quốc, vì sao lại không đến tìm ta?” Vẫn tưởng Sắt Sắt đến Xuân Thủy lâu dưỡng bệnh, thật không ngờ nàng lại đến Bắc Lỗ quốc.
Nàng không muốn theo mình đến nhưng lại theo người khác đến, trong lòng hắn vẫn cảm thấy rất khó chịu.
“Nhị hoàng tử, nàng tới để xem lễ hội tế trời, không phải tới gặp ngươi nên tất nhiên sẽ không đi tìm ngươi.” Vân Khinh Cuồng cười nói
Phong Noãn không thèm để ý đến Vân Kinh Cuồng, chỉ nhìn Sắt Sắt chằm chằm, ôn nhu nói: “Theo ta đến phía trước ngồi đi!”
Sắt Sắt thản nhiên cười nói: “Ta không đi.” Nàng có thân phận thế nào, sao có thể ngồi vào nơi đó.
Phong Noãn trong nháy mắt liền hiểu được suy nghĩ trong lòng Sắt Sắt, khẽ cười nói: “Nếu nàng không đi thì ta sẽ ở đây với nàng!” Người Bắc Lỗ quốc bọn họ luôn không quá chú ý đến lễ tiết, đường đường là nhị hoàng tử nhưng lại tùy ý đứng trong đám người như vậy.
Nhưng mà con dân Bắc Lỗ quốc chung quanh khiếp sợ hoàng uy nên dần dần lui về phía sau, chỉ chốc lát đoàn đứng đó đều lui sang một bên nhường đường.
“Aizz, không phải nói nàng có thể đàn sao, đến đàn nhanh đi, đừng có đứng đó mà chửi bới kĩ thuật đàn của tế ti chúng ta.” Có người to gan lớn giọng hô.
Một người tiên phong, đàm người còn lại cũng liên tiếp kêu la.
Dạ Vô Yên chậm rãi đi tới, dừng trước mặt Sắt Sắt, dung nhan lạnh như băng, nhìn không ra biểu tình của hắn, hắn thản nhiên nói: “Giang Sắt Sắt, ngươi nguyện ý lên đài biểu diễn nhạc khúc “Quốc phong” chứ?”
Dạ Vô Yên là người kiêu ngạo thế nào a, hắn lại vì Y Lãnh Tuyết mà đến cầu xin nàng, có thể thấy được trong lòng hắn đối với Y Lãnh Tuyết là cỡ nào trân ái.
Sắt Sắt đạm cười nói: “Tuyền vương, ta chưa nói mình có thể đàn bản “Quốc phong” mà.”
Ánh mắt Dạm Vô Yên xẹt qua một tia phức tạp làm Sắt Sắt không thể hiểu, hắn ngưng mi nói: “Ngươi nhất định có thể, ta biết.”
Sắt Sắt không biết, Dạ Vô Yên dựa vào đâu mà chắc chắn nàng có thể đánh đàn như vậy, nàng chưa bao giờ đánh đàn trước mặt hắn.
Nhưng lúc này nàng cũng không có thời gian để suy nghĩa việc này.
Phong Noãn lạnh lùng mở miệng nói: “Tuyền vương, ngay cả khi nàng có thể đánh đàn, nhất định phải bắt nàng lên đài biểu diễn hay sao? Tuyền vương, ngươi đừng quên lúc trước ngươi tổn thương nàng như thế nào, nàng dựa vào cái gì mà phải giúp ngươi!”
Dạ Vô Yên không chút nào để ý đến lời nói của Phong Noãn, chỉ đem đôi đồng tử đen gắt gao khóa trên mặt Sắt Sắt, ngưng mi hỏi: “Ngươi có nguyện ý không?”
“Tuyền vương nhất định phải bắt ta đi sao?” Hàng mi dài của Sắt Sắt chớp chớp, bên môi gợi lên một nụ cười mờ mịt.
Thần sắc Dạ Vô Yên có chút dao động, trầm mặc không nói gì, nhưng ánh mắt thâm thúy tất cả đều chứa đựng vẻ phức tạp.
Tư vị chờ đợi Sắt Sắt biết rất rõ, mà sau bốn năm rồi lại phải đợi thêm bốn năm nữa, cái loại tra tấn này là cỡ nào đau khổ.
Nếu như mới vừa rồi Vân Kinh Cuồng không nói với nàng những lời kia có lẽ nàng còn có thể có chút do dự.
Mà hiện tại, nàng đã quyết định giúp hắn.
Bởi vì, nhìn thấy hắn, sự đau đớn của hắn không hiểu sao lại quấn lấy hồn phách nàng, tác động đến cảm xúc của nàng.
Nàng rõ ràng đã động tình với Minh Xuân Thủy, vì sao lại bởi vì nhất cử nhất động của hắn mà động lòng chứ?
Hay là, nàng là loại nữ tử không dứt khoát trong tình cảm? Hay, nàng là người không chung tình?
Nàng quyết định giúp hắn, hắn và Y Lãnh Tuyết cùng nhau cao chạy xa bay, như vậy nàng mới có thể chân chính buông tay, buông xuống những dây dưa của nàng và hắn.
Sắt Sắt ngước mắt nhợt nhạt cười nói: “Được, ta đi!”
“Nàng thật sự muốn đi?” Phong Noãn ngưng mi hỏi, khuôn mặt lạnh lùng u ám.
Đến lúc này, nàng lại còn giúp hắn sao? Trong lòng Phong Noãn như bị kìm hãm, chỉ cảm thấy có một cỗ tức giận dâng lên trong lòng, nhưng lại không còn cách nào khác, chỉ co thể nhìn dung nhan thanh lệ của nàng, lăng lăng ngẩn người, thẳng cho đến khi cỗ tức giận trong lòng trăm chuyển ngàn hồi, cuối cùng hóa thành tiếng thở dài.
Hắn lại ngước mắt lên thì nhìn thấy nàng đã đi xa, bóng dáng áo xanh dưới ánh mặt trời vô cùng nhẹ nhàng mờ ảo, nhưng lại tựa hồ như có ngàn cân nặng nề đè nặng dưới đáy lòng hắn.
Sắt Sắt nhanh nhẹn bước lên đài cao, chỉ thấy Y Lãnh Tuyết thản nhiên đứng bất động trên đài, trên khuôn mặt thanh ngạo không có lấy một tia biểu tình, nàng tựa như đang đứng trên một đám mây liên tử, không vướng một hạt bụi trần.
“Ngươi là người có thể đàn khác nhạc kia sao?” Nàng ta lạnh lùng hỏi, thanh âm không mang theo một tia tình cảm.
Sắt Sắt đạm cười ngước mắt lên, nữ tử này cũng thật cao ngạo.
Chẳng lẽ nàng ta thật sự nghĩ mình đã thành thần phật rồi sao?
“Nếu được thì hãy đàn đi!” Y Lãnh Tuyết lạnh giọng nói.
Cuộc đời này, nàng chưa từng thấy ai có kĩ thuật đán cao hơn nàng, ngay cả khi nàng thật sự đàn sai thì đối với nàng thì nghe cũng rất êm tai rồi.
Nàng cũng không tin nữ tử áo xanh này lại đàn hay hơn nàng.
Sắt Sắt ngồi xuống trước chiếc bàn nơi đặt cây đàn, nhìn Y Lãnh Tuyết cười nhẹ nói: “Y tế ti, xin đắc tội!” Nói xong, những ngón tay ngọc tinh xảo nhẹ nhàng rơi trên những sợi dây đàn, dây đàn run rẩy rồi đột nhiên vang lên tiếng nhạc.
Trên đài cao, chỉ thấy ngón tay nàng như cánh hoa lan, ống tay áo như một áng mây, tay áo dài lướt qua, tiếng đàn tựa như rẽ mây ngắm trời, thánh thót rung động.
Không giống với tiếng đàn của Y Lãnh Tuyết triền miên du dương, tiếng đàn của nàng đầy khí phách, nhưng khi tinh tế thưởng thức lại thấy âm điệu không thua gì tiếng đàn của Y Lãnh Tuyết.
Khúc nhạc “Quốc phong” này khiến cho con dân Bắc Lỗ quốc không chỉ nghe đến si mê mà còn cảm thấy nhiệt huyết sôi trào, tựa như muốn rút trường kiếm ra múa vài đường.
Bọn họ không biết một khúc nhạc khí thế như vậy làm sao có thể phát ra từ những ngón tay thon dài trắng nõn thong thả lướt qua của nàng, quả thực khó có thể tin.
Mà Sắt Sắt, thần sắc lại rất lạnh nhạt, môi hơi cong lên, mặc cho tiếng đàn hào hùng của nàng theo ống tay áo dài thong thả phát ra.
Y Lãnh Tuyết đứng trên đài cao rốt cuộc cũng hiểu được vì sao trước khi đàn Sắt Sắt lại nói câu “Đắc tội!” kia.
Nàng có chút hổ thẹn từ trên đài lui xuống, lại không đành lòng rời đi nên đứng ở phía sau đài, xốc lên tấm màn, đôi mắt đẹp nhìn chằm chằm vào bàn tay mềm mại của Sắt Sắt, hình dung nó như ma quỷ.
“Đây mới chính là tiếng đàn chúng ta muốn nghe nha! Ha ha ha.” Ở dưới đài, không biết là ai lại cao hứng lên tiếng.
Khúc nhạc kết thúc, Sắt Sắt đứng dậy, thản nhiên nói: “Ngày xưa Lương quốc gặp kẻ thù bên ngoài xâm lược, Lương vương xuất lĩnh binh tướng đẫm máu nơi chiến trường,đánh bại quân địch bảo vệ đất nước.
Bản nhạc này là nói về trận chiến ấy nên có tên là “Quốc phong”.
Quốc phong, bờ cõi của một quốc gia (phong: bờ cõi, biên cương), làm sao có thể được thể hiện qua nỗi lòng nhu hòa trăm chuyển của một nữ nhi như thế? Thật sự làm cho mọi người nhìn không được phải thổn thức thở dài.
“Vị nữ tử này họ tên là gì, có thể làm tế ti của Bắc Lỗ quốc ta không?” Dưới đài, Khả Hãn cao giọng hỏi.
Sắc mặt Sắt Sắt trầm xuống, Khả Hãn muốn nàng làm tế ti sao? Thật sự là nực cười, nàng là người Nam Việt, sao có thể làm tế ti của Bắc Lỗ quốc?
Lời Khả Hãn vừa nói ra, Phong Noãn liền biến sắc, hắn không ngờ tới phụ vương của hắn lại muốn Sắt Sắt làm tế ti, còn rất mong muốn.
Hắn quay đầu lớn tiếng nói với thị vệ bên cạnh: “Đi! Đến xe ngựa lấy tấm da sói trắng đến đây cho bổn hoàng tử!” Mặc kệ trong lòng nàng có hắn hay không, hôm nay hắn đều phải tỏ rõ trước bàn dân thiên hạ nàng là nữ tử hắn yêu quý, mặc kệ là ai cũng không thể tổn thương nàng.
Thị vệ kinh ngạc, trừng mắt, ánh mắt kì quái hỏi: “Nhị hoàng tử, là tấm da sói trắng đầu tiên ngài săn được năm tám tuổi sao?”
“Không sai! Nhanh đi!” Phong Noãn trầm giọng quát.
Thị vệ kia chưa bao giờ thấy thần sắc Phong Noãn căng thẳng như thế, hắn sợ tới mức lập tứ leo lên ngựa nhanh như tia chớp chạy đi.
Nhưng thật ra thị vệ này lại rất vui sướng, nhị hoàng tử rốt cuộc cũng đã dâng tấm da sói kia ra.
Dạ Vô Yên nghe được lời nói của Khả Hãn thì hàng mi ngưng trọng, bàn tay nấp trong ống tay áo hơi run lên.
Lúc này, chỗ ngồi của hắn và Khả Hãn gần nhau, hắn không chút suy nghĩ nói: “Khả Hãn thực là hay nói giỡn, nữ tử này là trắc phi của bổn vương, sao có thể làm tế ti của Bắc Lỗ quốc!” Ngữ khí của hắn trầm thấp nhưng mơ hồ có chút uy thế nghiêm nghị.
Khả Hãn nhịn kìm được nỗi kinh ngạc trong lòng, ha ha hỏi: “Thì ra là trắc phi cùa Tuyền vương sao? Trách không được lại là một giai nhân xinh đẹp như thế, lại rất có khí phách, Tuyền vương thật là có phúc nha.”
Một tiếng cười to, hắn đồng ý không để cho Sắt Sắt làm tế ti nữa.
Sắt Sắt đứng cách Khả Hãn khá xa, không biết Dạ Vô Yên nói gì.
Trong lòng nàng vẫn lo lắng về chuyện làm tế ti, đang nghĩ xem phải nói gì để cự tuyệt thì chợt nghe có người gọi nàng.
“Giang Sắt Sắt!” Ngữ khí cực kì ôn nhu, theo làn gió thong thả truyền đến.
Sắt Sắt có chút mơ hồ từ trên đài cao nhìn xuống, chỉ thấy một nụ cười đẹp như ánh nắng, còn có ánh nắng bao phủ con dân Bắc Lỗ quốc.
Lúc này, ánh mắt tán thưởng của bọn họ đối với tiếng đàn của nàng vừa mới thu lại cũng đã thêm phần kinh ngạc, giống như khiếp sợ vì nhìn thấy quỷ.
Càng quỷ dị hơn là các cô gái thảo nguyên nhìn Sắt Sắt nhưng trong ánh mắt đều là sự ghen tị sâu sắc cùng nỗi tuyệt vọng nặng nề.
Đang có chuyện gì đây, chẳng qua chỉ là đàn một bản nhạc sao lại đắc tội với các nữ tử thảo nguyên chứ? Nếu sớm biết như thế, nàng sẽ không giúp Dạ Vô Yên làm gì.
Thật là đã cố hết sức mà vẫn không thể vừa lòng tất cả.
Trong lòng Sắt Sắt chậm rãi thở dài, ánh mặt lại bỗng nhiên ngưng trọng.
Chỉ thấy dưới đài cao, Phong Noãn đang từ ánh mặt trời chậm rãi đi tới.
Bào phục màu đen với những đường viền mạ vàng đang ở dưới ánh mặt trời rực rỡ nhẹ nhàng ánh lên, làm nổi bật thêm khí chất cuồng dã của hắn.
Trên khuôn mặt tuần lãng như đao tước rìu đục mang theo thần sắc ôn nhu, khóe môi gợi lên một chút ý cười, thực sáng lạn, thực ôn nhu.
Sắt Sắt chưa bao giờ thấy Phong Noãn cười sáng lạn như thế.
Thì ra một nam tử lạnh lùng một khi cười vui vẻ lại động lòng người như vậy, làm cho nàng cảm thấy như nhìn thấy muôn hoa đang nở rộ.
Càng làm Sắt Sắt kinh ngạc hơn là trong tay Phong Noãn đang cầm một tấm áo bằng da sói màu trắng, ở dưới ánh mặt trời, tấm da sói kia phát ra một ánh sáng ôn nhu, vô cùng ôn nhuận, vô cùng thuần khiết, vừa nhìn thấy đã biết là loại da tốt nhất.
Phong Noãn ôm nó giống như một vật trân bảo, hướng về phía nàng đi tới.
Người này, đang muốn làm gì đây?
Sắt Sắt nghi hoặc nghĩ, mà Phong Noãn cũng đã đi tới trước đài cao, thả người nhảy lên, đứng trước mặt Sắt Sắt.
Mới vừa rồi Sắt Sắt phài cúi đầu nhìn xuống Phong Noãn, nhưng chỉ trong nháy mắt, thân hình cao lớn của hắn đã đứng ngay trước mặt nàng, mang theo một cỗ khí phách sắc bén.
Nàng không thể không ngẩng đầu lên mới có thể nhìn thấy khuôn mặt của hắn.
“Hách Liên hoàng tử, ngươi muốn làm gì?” Sắt Sắt nghi hoặc hỏi, cảm thấy có chút gì đó quái dị.
Ánh mắt của nàng chạm phải ánh mắt ôn nhu như nước kia của Phong Noãn, trong lòng nhịn không được bắt đầu thấy kinh hãi.
Người này, rốt cuộc là đang muốn làm gì? Hôm nay tiết trời hình như tươi đẹp quá mức, làm cho cả người nàng không hiểu sao thấy khô nóng.
Hơn nữa, càng lúc Sắt Sắt càng cảm thấy bất an.
Giờ phút này, nàng tựa hồ như đã trở thành tiêu điểm của vạn dân, những ánh mắt mang đủ mọi loại biểu tình kia nhìn nàng đã ép nàng đến không thể hô hấp được.
“Ngươi không nói lời nào thì ta đi xuống đây!” Sắt Sắt cố gắng ổn định lại nhịp tim đang đập loạn của mình, thản nhiên nói.
Nhưng mà còn chưa kịp xoay người thì hành động của Phong Noãn làm cho nàng vô cùng khó hiểu.
Hắn nâng tấm da sói trắng lên, quỳ gối ngay trước mặt nàng..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...