Đào Nguyệt

Phải mất hết một tháng, mới có thể từ Minh Nguyệt hoàng cung di giá đến Sở Thiên quốc. Lại mất thêm hai tuần trăng nữa, mới có thể đến được Sở Thiên Hoàng cung. Khoảng thời gian kia, không dài không ngắn, xong đối với Thiên Đào, lại như vạn năm đã trôi qua. Mỹ thiếu niên khẽ vén lên màn lụa hoàng kim, khung cảnh trước mắt, có biết bao nhiêu quen thuộc, nhưng cũng có gì đó thật lạ lẫm.

Bảy năm qua, bảy mùa hoa nở, người đến người đi, cảnh vật tuy không đổi, xong còn đâu, bóng hình người xưa?

Mã xa không dừng lại, tiếp tục tiến vào hoàng cung. Sở Hoàng vẫn luôn lặng lẽ ngồi bên cậu. Chỉ âm thầm quan sát, thu hết mọi nhất cử nhất động của thiếu niên vào tầm mắt. Chỉ cần đôi môi người kia một mảnh khô khốc, y sẽ giúp cậu rót một tách trà. Chỉ cần người kia thoáng cảm thấy lạnh, y sẽ giúp cậu choàng áo lông giữ ấm. Chỉ cần người kia buồn chán, y sẽ cùng thiếu niên chơi cờ giải sầu.

Chỉ sợ không đủ, không đủ yêu thương, không đủ ân cần, không đủ chở che, người kia sẽ lại lần nữa biến mất.

_ Thiên Đào, mừng ngươi trở về.

Mã xa dừng lại trước một cung điện tráng lệ, Sở Hoàng xuống trước, đưa tay muốn dìu người kia xuống, trên môi nở một nụ cười nhẹ nhàng. Xưa nay người người đều cho rằng, Đế vương vô tình. Nhưng cái tình của bậc Đế Vương, xưa nay bao người hiểu được? Bao người kinh qua?

Đặt chân lên nền tuyết trắng mềm, cảm nhận cái ướt át lạnh lẽo, mùi hương quen thuộc thoảng qua, cũng như khung cảnh quen thuộc trước mắt, cảm giác trong lòng thiếu niên lúc này, thật rối loạn trăm bề.

_ Vì sao, lại là nơi này?- Khẽ mỉm cười yếu ướt, chầm chậm nhìn bao quát khung cảnh xung quanh.- Cũng không thay đổi quá nhiều đi, gốc đào già thế kia, ngươi vẫn không phá đi sao ?

Sở Hoàng cũng mỉm cười, bất đắt dĩ nhìn qua gốc đào lớn ở góc cung điện. Hoa tuyết trắng đọng lại trên những nhánh cây mảnh khảnh sần sùi, dưới ánh mặt trời như tỏa ra một loại ánh sáng nhè nhẹ mờ ảo. Vài hạt tuyết khẽ bay trong không gian, nhìn từ xa, trông như những đóa bạch đào vẫn nở rộ giữa tiết xuân. Kia chính là gốc đào năm xưa y cùng Thiên Đào lần đầu gặp nhau, qua bao năm tháng, những ký ức kia vẫn như xưa không phai nhạt trong tâm trí y. Làm sao, có thể dễ dàng phá hủy ?

_ Thiên Đào, ngươi đã cùng ta sống tại đây bao năm, đã sớm quen thuộc. Bấy giờ ngươi trở về, cung điện này chẳng phải sẽ là nơi thích hợp với ngươi nhất sao ?

Thiếu niên được dẫn vào tẩm cung rộng lớn hoa lệ. Vinh hoa phú quý, cẩm y ngọc thực, còn gì không có ? Chỉ duy nhất, mọi cánh cửa đều đóng chặt. Xung quanh một mảnh yên ắng, chỉ có hơi thở nhè nhẹ của những ảnh vệ thi thoảng tản mác khắp nơi. Kia chẳng phải, chỉ là một chiếc lồng son hoa lệ ? Có lẽ Thiên Đào, cả đời còn lại sẽ bị giam giữ tại nơi đây chăng ?.


Thiếu niên ngồi xuống sàn đan tinh xảo giữa tẩm cung, tựa tiếu phi tiếu nhìn nam nhân trước mắt, trong lòng không rõ tư vị ra sao.

_ Quả nhiên mọi thứ vẫn được Bệ hạ giữ gìn như xưa, đa tạ !

_ Thiên Đào, Trẫm…

Sở Hoàng thở dài, cũng tiến đến ngồi cạnh thiếu niên. Cả hai ngẩn người nhìn về một nơi xa xăm nào đó. Sau nam nhân khẽ cười, âm giọng trầm ổn.

_ Thiên Đào, ngươi cảm thấy thế nào ?

Thiếu niên cũng cười, âm giọng nhẹ nhàng.

_ Sở Thiên quốc trong tay ngươi, quốc thái dân an. Bảy năm qua, ngươi đã làm một Hoàng đế tốt.

_ Trẫm, vì nghĩ, sẽ thay ngươi giữ gìn giang sơn này, mới hao tổn bao tâm sức. Thiên Đào, nếu ngươi…Ngôi vị này vốn dĩ thuộc về ngươi. Chỉ cần một lời của ngươi, mọi chuyện sẽ trở lại như bảy năm trước. Chỉ cần, người mãi bên cạnh ngươi, là Sở Hoàng ta, đã đủ rồi.

Thiếu niên sửng sốt nhìn hoàng đế.

_ Bệ hạ, ngươi … ?


Nam nhân khẽ nhìn thiếu niên, cười.

_ Gần hai tháng qua, Trẫm đã nghĩ rất nhiều, rất nhiều, cũng chỉ có thể nghĩ ra cách này mà thôi. Chẳng phải tất cả trở về như cũ, sẽ tốt hơn sao ?

_ Ta chẳng cần ngươi làm như thế !

Thoáng thở dài, Đế vương vô tình sao ? Là ai đã nói như thế ?

_ Lúc bấy giờ, ta chỉ muốn gặp Hoàng thúc.

Sở Hoàng sững người, cười khổ.

_ Sau khi đại lễ hoàn tất, ngươi chính thức là Hoàng hậu của Trẫm, tức sẽ gặp lại người.

Đôi tử mâu lạnh đi vài phần, Sở Hoàng a Sở Hoàng, ngươi chẳng phải là lo sợ, Hoàng thúc sẽ phản đối việc cậu trở thành Sở Thiên quốc Hoàng hậu mà ngăn cản cậu gặp người? Xem ra Hoàng thúc, là vẫn chưa biết bất cứ điều gì.

_ Vậy thì, ta muốn thăm mộ phần của Phụ vương.

_Sau khi đại lễ hoàn tất, Trẫm sẽ đích thân đưa ngươi đến thăm hoàng lăng của Vệ vương.


Nam nhân này, rõ ràng là muốn giam lỏng cậu tại đây ?

_ Vậy, còn Thuận Công Công ? Những người đã từng chăm sóc ta lúc nhỏ, còn có người này. Bảy năm qua, ông ấy vẫn khỏe ?

Hoàng đế ngẩn người, nhẹ nhàng đáp.

_ Thuận Công Công ? Y đã lớn tuổi, Trẫm đã ban thưởng cho lão hồi hương an hưởng tuổi già.

_ Có thể triệu y hồi cung ? Ta hảo nhớ y.

Hoàng đế khẽ mỉm cười.

_ Được, Trẫm đáp ứng ngươi.

……………………………………………

Minh Nguyệt quốc, Đông cung.

_ Mau truyền lời, Khải Minh Vương Hồng Thiên Xích, đến bái kiến Thái tử điện hạ.

Cánh cổng to lớn của Đông cung dần hé mở, chỉ thấy một tiểu thái giám cẩn thận bước ra, sau khi nhìn thấy lệnh bài trên tay Hồng Thiên Xích, mới hành lễ dẫn y tiến vào. Xung quang Đông cung, ngự lâm quân trấn thủ thiên la địa võng. Nếu không có lệnh bài của Hoàng Đế, nội bất xuất, ngoại bất nhập.

Nam nhân cùng tiểu thái giám sau đi qua nhiều đoạn hành lang tĩnh lặng thì dừng lại trước cửa tẩm cung, khẽ gõ vài ám hiệu lên cánh cửa, đợi chờ một lúc mới thấy một cung nữ tiến ra, hành lễ với y. Ngay khi Hồng Thiên Xích bước vào tẩm cung, cánh cửa phía sau lập tức đóng chặt, cung nữ dùng một khóa thiếc kỳ lạ khóa chặt, đứng yên tại chỗ canh giữ, chỉ còn nam nhân tiếp tục một mình tiến vào trong. Bên trong tẩm cung, mọi cánh cửa đều đóng chặt. Qua vài tầng sa mạn, mới có thể nhìn thấy một thân ảnh mờ nhạt đang nằm trên sàn đan- chính là thân ảnh của Lãnh Nguyệt. Đứng bên cạnh còn có một mỹ nữ xiêm y hoa lệ, bạch phát tử mâu, đang tỷ mỉ đút từng muỗng thuốc cho y.


_ Nguyệt Hậu, y vẫn ổn chứ ?

Mỹ nhân – Nguyệt hậu vừa nhìn thấy người vào là Hồng Thiên Xích, liền đặt chén thuốc xuống.

_ Khải Minh Vương tới thăm ngươi, mau tỉnh.

Thân ảnh mới vừa rồi còn yếu ớt nằm trên sàn đan, vừa nghe đến cái tên Khải Minh Vương, liền bật dậy ngay lập tức. Nước mắt cũng từng giọt từng giọt lăn tròn trên má, đường đường là một nam tử anh tuấn diện mạo bất phàm, lại ngồi khóc như trẻ con, thật là cảnh tượng khó tưởng !

Hồng Thiên Xích khóe môi co giật, bóp trán ngao ngán, nhưng cũng không dám chậm trễ một khắc, vội vã chạy đến ôm người kia vào lòng dỗ dành, nói khẽ vào tai y.

_ Tiểu Bạch chịu ủy khuất rồi, ngoan ngoan. Chỉ còn vài ngày nữa là sẽ ổn thôi !

_ Nữ nhân kia rất đáng sợ ! Ta không muốn ở đây đâu ! – Vừa nói, lại khóc thảm thương.

_ Đừng có dùng bộ dạng này mà khóc lóc, thật kỳ quái !- Nguyệt Hậu nhẹ nhàng nói một lời vàng ngọc, Tiểu Bạch lập tức câm nín.

Sau khi Thiên Đào rời đi, Lãnh Nguyệt bị giam lỏng tại Đông cung. Hàng ngày chỉ có Nguyệt hậu được phép ở cạnh chăm sóc, Khải Minh vương mỗi ngày thay mặt Hoàng đế đến giám sát một lần. Sau khi độc được giải hoàn toàn, liền nghĩ ra diệu kế thoát khỏi hoàng cung.

Tiểu Bạch tuy đạo hạnh không tinh thông, nhưng cũng có thể biến đổi nhân diện mô phỏng đôi chút, thêm một chút thuật dịch dung, thuận lợi trong một đêm thực hiện kế ve sầu thoát xác, trở thành thế thân cho Lãnh Nguyệt ở Đông cung. Tiểu Bạch hóa thân thành Khải Minh vương mà tiến vào, Lãnh Nguyệt cũng hóa thân thành Khải Minh vương mà đi ra. Cứ như thế đã ba tuần trăng, không ai hay biết.

Ba trăm dặm phía bắc Minh Nguyệt quốc biên giới, hơn ba vạn binh mã âm thầm đóng quân chuẩn bị tiến công vào Sở Thiên quốc, mà người dẫn đầu một thân hắc y đen tuyền, ánh mắt băng lãnh nhìn lướt qua địa hình phía trước. Chiến mã hí vang một tiếng uy mãnh, bỏ lại sau lưng đại quân mà đơn thân phi nước đại tiến về phía trước. Nam nhân rút ra từ lồng ngực một thanh băng tiêu, thổi lên những thanh âm cao vút kỳ quái. Xung quanh y, đột ngột hàng trăm bóng ảnh quỷ dị chớp động xuất hiện, đồng hành theo y, tiến sâu vào Sở Thiên quốc lãnh thổ.

_ Đào nhi, chờ ta !


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui