Đảo Mộng Tưởng

Edit: Thỏ

Thế mà quả thật là sói, Trần Thiên nhìn thấy đôi mắt khiếp người kia, phản ứng đầu tiên là hoảng hốt. Nhưng đến nước này y không còn gì để sợ nữa, có chăng chỉ là tự cười nhạo bản thân.

Trần Thiên cười mình liều mạng sống sót là vì đâu, hay chỉ để trở thành bữa ăn cho sói? Thịt dâng tận miệng? Tại sao không để y chết quách trên du thuyền cho xong, ít nhất sẽ không khổ sở thế này.

Trần Thiên suy nghĩ, ý thức dần trở nên mơ hồ, đó là sự buông bỏ số mệnh, nhưng thời khắc cuối cùng lại lẩm bẩm một câu: “Dù có là ai, làm ơn cứu tôi với…”

Trần Thiên cho rằng phen này mình chết chắc, nhưng lần nữa tỉnh dậy trong ánh nắng mặt trời, y ngỡ rằng mình vừa trải qua một cơn mộng đầy khủng khiếp.

Ngay lúc Phàm Triệt xuất hiện trước mắt y, y mới cuống quýt trở về hiện thực.

Trần Thiên nhận ra mình đang nằm trong một sơn động, mà nơi y nằm chất đầy cỏ khô mềm mại, rất là thoải mái!

“Đây là đâu?” Trần Thiên nhìn quanh rồi hỏi.

“Trong sơn động, tôi mới phát hiện cách đó không lâu, chiều sâu cũng vừa đủ. Xem như chúng ta có chỗ tốt để trú, nếu không có chuyện gì nghiêm trọng thì cứ ở lại đây.”

Phàm Triệt bước tới một tảng đá to, bên trên bày ra một số đồ vật của hắn và quần áo, còn có những thứ trôi nổi vớt được trên biển sau khi tàu chìm. Hắn nhìn chằm chặp Trần Thiên, lấy một ít mật ong ở hốc đá khác ra nhấm nuốt.

Hắn gặm một miếng, đột nhiên quay đầu nhìn Trần Thiên. Hắn mỉm cười và chậm rãi bước qua, cầm miếng mật ong đang ăn dở đưa cho y.

“Muốn nếm một ít chứ?”


Trần Thiên nuốt nước bọt, y nhìn về phía Phàm Triệt, thề có trời mới biết mật ong trong tay hắn mà nói có bao nhiêu cám dỗ!

“Cảm ơn.” Người đàn ông gật đầu cầm lấy, cẩn thận đưa vào mồm. Sự ngọt ngào nhanh chóng lan tỏa trong miệng, đây là chỉ số đường huyết mà cơ thể Trần Thiên yêu cầu hai ngày qua.

Trần Thiên thấy hơi xúc động, đó là sự xúc động của lần nữa được sống. Y nhấm nháp mật ong, hơn nữa còn cảm nhận thứ này đang giúp cơ thể y phục hồi năng lượng.

Ăn mật ong xong, Trần Thiên cảm thấy hơi xấu hổ, y mỉm cười chật vật nói với đối phương: “Cảm ơn cậu lại cứu tôi, mật cũng ngon lắm.”

Trước đó Trần Thiên còn oán hận Phàm Triệt, hận đối phương vô tình bỏ rơi mình, bỏ rơi đồng loại duy nhất trên đảo, thậm chí còn trách móc trên chuyến đi tử thần ấy Phàm Triệt vốn dĩ không nên cứu y! Nếu biết trước y sẽ trôi dạt đến hoang đảo này, y thà chết phứt cho xong chuyện. Hai ngày bị bỏ rơi Trần Thiên dùng để chửi mắng Phàm Triệt, mắng hắn sành sỏi sự đời, mắng hắn vong ân phụ nghĩa; nhưng giờ đây đối diện với Phàm Triệt, tuy chỉ là một chút mật ong đơn giản  từ hắn nhưng đủ khiến oán hận trong lòng Trần Thiên tan thành khói mây.

Thậm chí Trần Thiên còn cảm kích đối phương đã cho mình mật ong, y không thể lý giải rõ ràng cảm xúc này, hoặc có thể nói đây là biểu hiện của những người đang mắc hội chứng Stockholm (?) – từ ghét bỏ chuyển sang… quyến luyến?

“Vì lấy mật, tay tôi bị đánh hơi sưng rồi.” Phàm Triệt cười bảo.

Trần Thiên nghe xong vô cùng kinh ngạc. Dưới tình huống không có bất cứ trang bị bảo hộ nào mà Phàm Triệt vẫn lấy được mật sao? Tổng quan mà nói, bầy ong sẽ tấn công dữ dội nếu có ai đó muốn phá tổ của chúng!

Phàm Triệt thấy y há hốc mồm thì mỉm cười, lộ ra tâm thế dửng dưng: “Kỳ thật chuyện này rất đơn giản, chỉ cần lấy đống cỏ khô nhóm lửa, hun khói đánh lạc hướng bầy ong. Nhưng không may tôi vẫn bị chích, có lẽ lần sau phải cẩn thận hơn nữa.”

Trần thiên ngơ ngác gật đầu, y nghĩ nếu đó là mình, chắc chắn sẽ không mạo hiểm như vậy. Có khi cố đấm ăn xôi lại bị đánh thành tổ ong vò vẽ chứ chẳng chơi.

“À, cậu tìm thấy tôi ở đâu?” Trần Thiên nhớ đến việc trước khi ngất xỉu đã trông thấy một con sói, suýt chút trở thành bữa tối của nó, nhưng y cũng không loại trừ khả năng bởi vì quá đói nên sinh ra ảo giác.

“Trong rừng.” Phàm Triệt lấy con dao quân đội ra, lưỡi dao sắc lẻm phản chiếu dưới ánh nắng trông thật lóa mắt.


Trần Thiên lúc này mới gật đầu, còn cho rằng mình thật sự trông gà hóa cuốc, nhưng Phàm Triệt đã tiếp lời ngay.

“Dưới nanh sói!”

“…” Trần Thiên rơi vào trầm mặc, đáy lòng lạnh run khi nghĩ đến chuyện con sói sẽ xơi tái mình.

“Cậu cứu tôi… thế nào?” Trần Thiên thì thào hỏi.

“Cứu thế nào? Ừm, để tôi nghĩ đã…” Phàm Triệt không ngừng đùa nghịch con dao trên tay.

“Khi đó tôi cầm ngọn đuốc chạy về phía nó, vì sói sợ lửa nên tôi dùng dao đâm vào mắt trái nó ngay. Phỏng chừng nó cũng biết đau cho nên bỏ chạy, sau đó tôi cõng ngài về. Sáng hôm nay tôi vào rừng tìm nó, hóa ra nó chết ở giữa đường, có thể do mất máu quá nhiều. À phải, xác nó còn ở bên ngoài, tôi định lột da nó để giữ ấm cho mùa đông, nghe hay chứ? Ngài muốn xem thử không?”

Trần Thiên nào dám xem! Chỉ cần tưởng tượng đến con sói kia trong lòng đã tràn lan sợ hãi! Cho dù là cái xác nhưng y vẫn thấy khiếp đảm, vì thế vội vã lắc đầu: “Tôi không nhìn đâu.”

Phàm Triệt gật gù: “Khó coi lắm, nó là sói già nên lông rụng nhiều. Lần tới nên tìm sói trưởng thành, da lông đều tốt.”

Trần Thiên cúi đầu im lặng, y nghĩ mới chỉ hai ngày thôi đã sống dở chết dở thế này, những ngày kế tiếp biết phải làm sao?

Phàm Triệt thấy cảm xúc của Trần Thiên hơi chùn xuống, bèn chau mày hỏi: “Trần tổng vẫn sống ổn chứ? Hình như… Ngài cũng không vui sướng gì cho cam.”

Một Phàm Triệt như vậy là điều Trần Thiên chưa từng nghĩ tới. Giọng điệu ngập tràn đắc thắng, tự tin, như thể hắn là người mạnh nhất ở đây, và hắn đang dùng phong thái kiêu ngạo đó để châm chọc một kẻ thất bại. Có phải đây mới chính là hắn chân chính, đúng không?


Trần Thiên sửng sốt nhìn Phàm Triệt, khóe môi giật giật chưa biết mở lời ra sao. Y chỉ thấy Phàm Triệt khẽ cười: “Không nói thì thôi, hôm nay ăn ở đây đi, dù sao chúng ta cũng quen biết nhau mà. Buổi sáng vội quá nên không bắt được thứ gì nên tôi ra biển bắt vài con cá, khi nướng chín hương vị không tồi đâu!”

Phàm Triệt đứng dậy muốn gom củi nhóm lửa. Trần Thiên suy tư một phen, rốt cuộc hé môi:  “Tôi sống rất chật vật, như cậu thấy, suýt chút đã bị sói xơi tái.” Trần Thiên vừa nói vừa cảm thấy xót xa. Rõ ràng y không nên sống một cuộc đời như thế, rõ ràng mọi chuyện không nên đi theo hướng thế này…

“Hai ngày qua tôi chẳng có gì bỏ bụng, chỉ biết uống nước cầm hơi. Chân trái bị thương đã định đoạt kết cục của tôi, cho dù không chết đói thì cũng bị súc sinh xơi tái, lần này là sói, có lẽ lần sau sẽ là hổ…”

Phàm Triệt buông thanh củi xuống, hắn chậm rãi đến gần Trần Thiên. Kỳ thực hắn có thể cảm nhận con tim đang cuồng điên nhảy lên của mình, đúng thế, hắn biết bẫy rập mình bày ra đã bắt đầu có hiệu lực. Mộng tưởng của hắn sắp thành sự thật rồi, chỉ cần hắn dẫn dắt từng bước, từng bước một mà thôi.

Rất nhanh, Trần Thiên sẽ thuộc về mình, em sẽ không rời xa mình nữa!

Phàm Triệt cố nén cơn kích động, hắn không muốn biểu hiện quá mức ra ngoài. Hắn cần phải bình tĩnh, hắn thừa biết bộ dạng của hắn càng dửng dưng bao nhiêu thì bẫy rập sẽ càng thành công bấy nhiêu. Đúng thế, hắn đã thấy con mồi đang mắc kẹt một cách khổ sở.

“Chỗ thân quen tôi nói này Trần tổng! Tôi rất muốn giúp ngài, rốt cuộc trên hòn đảo này ngài là người duy nhất tôi có thể nói chuyện.”

Lời lẽ của Phàm Triệt tựa như đánh trúng tâm tư của Trần Thiên, y kích động gật đầu, y khát vọng nhìn chằm chằm gã thanh niên ấy.

“Phải phải, Phàm Triệt, mong cậu giúp tôi, đừng bỏ rơi tôi nữa! Giờ đây ngoại trừ cậu cũng không ai giúp tôi, chỉ mỗi cậu thôi, nếu vắng cậu tôi chết mất!” Bởi vì gấp gáp và sợ hãi nên Trần Thiên vừa nói vừa khóc, nước mắt chảy ròng. Y thật sự khiếp đảm những ngày tháng sống trong nơm nớp tuyệt vọng, y đã chịu đựng quá đủ! Càng trải qua cái chết, người ta càng biết rõ sự cùng cực của cái chết.

Phàm Triệt tươi cười, hắn cười rất vui, vui vì lẽ Trần Thiên có thể cầu xin hắn như vậy. Đó là điều hắn vẫn luôn khao khát, mà Trần Thiên đang quỳ lụy chính mình, nói rằng thiếu hắn y sẽ không sống được.

Mình đã là chúa tể của đối phương, chỉ cần nghĩ đến điều này hắn đã thấy tưng bừng phấn khởi. Một loại thỏa mãn đang len lỏi sâu thẳm trong tim.

Phàm Triệt duỗi tay sờ đầu Trần Thiên, đối phương biểu lộ thế này khiến hắn vô cùng hưởng thụ. Hắn đưa tay lau nước mắt, nước mũi cho Trần Thiên, hắn nào cảm thấy ghê tởm, bởi đó là ‘đồ vật’ của y mà! Những gì thuộc về Trần Thiên đều rất tuyệt vời, bởi Trần Thiên trong tâm trí hắn luôn là tín ngưỡng đẹp nhất thế gian.

“Trần tổng, tôi cũng rất muốn giúp ngài, nhưng ngài có thể làm gì được cho tôi, ái chà, phụ tôi săn thú? Không không! Ngay cả việc nhóm lửa cơ bản ngài cũng chẳng rành, ngài không có tác dụng gì cả. Hay vì ngài biết nói tiếng người, có thể nói chuyện phiếm với tôi? Thôi đi, tôi đâu muốn gặp bác sĩ tâm lý! Ở trên đảo này thiết thực vẫn hơn.”


Trần Thiên khủng hoảng lắc đầu, thanh âm của y hơi run rẩy. Y bắt lấy bàn tay đang vuốt ve tay mình.

“Không không không! Tôi có thể học, tôi có thể nhóm lửa, tôi có thể học làm bất cứ việc gì, đừng bỏ mặc tôi! Đừng!” Trần Thiên có hơi điên cuồng nài nỉ, y không muốn gánh chịu bất cứ một sự uy hiếp đầy chết chóc nào, chỉ cần vừa nghĩ đến, cơ thể y đã run lên.

“Mấy chuyện kể trên tôi dư sức lo liệu, so với việc chăm nom một người tàn tật như ngài còn mệt hơn. Lần trước tự giải tỏa trước mặt ngài thôi, ngài đã ghét tôi như thế, tôi cũng không định cố đấm ăn xôi làm gì.”

Phàm Triệt chậm rãi đánh bại ý chí của Trần Thiên, hắn muốn y nhận ra ở chốn này y không có ưu điểm gì cả.

“Không… Tôi biết sai rồi… Sẽ không!” Trần Thiên bất lực rên rỉ, nội tâm y như muốn vỡ tan.

“Nhưng chúng ta có thể làm giao dịch, như vậy cả hai bên đều có được thứ mình muốn.”

Cõi lòng tràn đầy tuyệt vọng của Trần Thiên bỗng run lên, y bất giác ngẩng đầu, chỉ thấy Phàm Triệt cao lớn đứng dưới vầng hào quang tựa như thiên sứ, thật chói lóa…

Tựa như Phàm Triệt rất hài lòng với phản ứng của đối phương, hắn nhẹ nhàng ngồi bên cạnh Trần Thiên rồi bảo: “Với tôi mà nói, đi săn chính là phương thức sinh tồn. Tôi có năng lực, còn ngài thì không. Nếu muốn cùng tôi cộng sinh, ngài phải thể hiện giá trị của mình. Ngẫm lại xem ngài có gì nhỉ?”

Trần Thiên mờ mịt, y không hiểu Phàm Triệt có ý tứ gì? Giá trị của y? Trần Thiên nghĩ mãi, rốt cuộc không nghĩ ra.

“Tôi… Tôi không biết, ngoại trừ còn sống, tôi đâu biết mình sở hữu gì…” Trần Thiên lắc đầu phủ nhận.

Phàm Triệt đặt tay lên cổ Trần Thiên vuốt ve, da thịt mượt mà khiến hắn muốn ngừng lại ngừng không được.

“Có lẽ, tôi chỉ muốn thân thể của ngài mà thôi.”

Trần Thiên sửng sốt! Y không biết đối phương nghĩ gì trong đầu! Hoặc không có thể tưởng tượng được một người đàn ông tuổi trung niên vẫn luôn bị một kẻ nhỏ tuổi hơn mình rình rập như hổ rình mồi, và trở thành đối tượng để… thủ dâm của hắn?

“Như ngài đã nói, hòn đảo này chỉ có chúng ta. Mà tôi đương độ thanh niên sung mãn nhất, rất nhiều lúc muốn phát tiết dục vọng là chuyện bình thường. Nơi đây chỉ có hai người, ngài… hiểu ý tôi chăng?”Phàm Triệt không hề bỏ rơi Trần Thiên, hắn chỉ đang chơi chiêu với vợ thôi:> Lần vợ ngất trong rừng là do hắn trông nom mới nằm cả buổi không sao đó, còn mất hút  2 ngày là do nấp + để hắn đi tìm hang động trú nắng trú mưa. Anh lầm lì nhưng nội tâm lương thiện, có trách nhiệm với gia đình nhaaa:>


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận