Nháy mắt đã ở Toàn Cơ sơn trang được mấy ngày, mắt thấy cách võ lâm đại hội ngày càng ngày càng gần.
Trên thực tế chuyện võ lâm đại hội Long Nghị Vân cũng không để ở trong lòng, với hắn mà nói tới tham gia đại hội này bất quá chỉ là thay thế cái tên vô trách nhiệm Long Cửu kia, lộ mặt một chút để tỏ vẻ ủng hộ của triều đình đối với Nam Cung Hiên. Dù sao quan hệ của triều đình cùng võ lâm vẫn luôn duy trì rất tốt cho nên với chức vị minh chủ võ lâm này cùng triều đình cũng có quan hệ thiên ti vạn lũ (~dây mơ rễ má), Nam Cung Hiên xuất thân từ quan lại thế nhưng có thể đảm nhiệm chức vụ đứng đầu võ lâm nguyên nhân chính là vì sau lưng có triều đình chống lưng cho nên vị trí này mới có thể ngồi an ổn.
Hơn nữa, Long Nghị Vân nghĩ nghĩ, vốn đâu ai nguyện ý đến làm khách khi Nam Cung Hiên cứ đem hoàng thất ra mà làm công cụ khoe khang, chính mình nguyện ý đến kỳ thật bất quá là vì cùng hoàng đế trao đổi điều kiện thôi.
Hiện tại thứ Long Nghị Vân quan tâm hơn chính là chuyện mà Lâm Dự Chi đã nói.
Dù sao nếu có người muốn xuống tay với Nam Cung gia thì vấn đề của họ tất nhiên sẽ ảnh hưởng đến cân bằng giữa võ lâm cùng triều đình, mà có hắn ở trong này còn làm cho Nam Cung gia bị nạn thì phỏng chừng các huynh đệ khác sẽ cười bể cả bụng.
Quan hệ đến mặt mũi của mình, nhất định phải đem chuyện này thuận lợi giải quyết.
Mặt khác, còn nhất định phải chú ý đến an nguy của Bảo Bối nhi, nơi nào có âm mưu thì nơi đó sẽ có nguy hiểm. Ở trong này đầy cao thủ tập hợp, tuy rằng nói thủ hạ của lão Cửu mà mình dẫn theo cũng chính là võ lâm cao thủ, như vậy cũng không dễ dàng chiếm được tiện nghi.
Hết thảy vẫn là cẩn thận, phân phó thị vệ bên người tăng cường phòng bị, lại lo lắng đến Lâm Dự Chi nên Long Nghị Vân đã phái người đi âm thầm bảo hộ, nể mặt mũi lão Ngũ cũng không thể làm cho Lâm Dự Chi xảy ra sự cố, nếu không cái tên lão Ngũ luôn luôn âm hiểm kia khẳng định sẽ không bỏ qua cho mình, ai, có huynh đệ thực phiền toái, vốn là tới nơi này thay thế lão Cửu đi công tác, hiện tại lại phải bận tâm đến tâm tình lão Ngũ.
Thuộc hạ Long Nghị Vân đa phần là nhân tài phá án, trong chớp mắt đã điều tra rõ tin tức về Nam Cung gia, liền trở về báo cáo.
“Nguyên bản Nam Cung gia lão thái thái lúc còn sống mới là người đứng đầu chân chính, sau khi phu nhân Nam Cung Hiên qua đời lúc hắn còn đang lúc tráng niên, Quách gia Hoài Nam tiểu thư vẫn đối với hắn có tình ý nhưng lão thái thái không cho phép nên vẫn kéo dài tới mười mấy năm, sau khi Lão phu nhân mất thì vị Quách tiểu thư này mới xuất giá sinh hạ Nhị tiểu thư, tuy rằng gả lại đây nhưng vị nữ chủ nhân này cũng không có thực quyền gì bởi vì Đại tiểu thư vẫn chưa lấy chồng, đại quyền trong nhà đều nắm ở trong tay Đại tiểu thư, hơn nữa nghe nói năm đó chính là Đại tiểu thư nói Nhị tiểu thư không có huyết thống Nam Cung gia cho nên không thể mang họ Nam Cung. Vị Đại tiểu thư này tuy rằng rất ít đi ra gặp khách, chính là ở trong Nam Cung gia một tay che trời, nghe nói Nam Cung Hiên cũng dè dặt nữ nhân này ba phần, phu nhân cùng Nhị tiểu thư vẫn đều rất bất mãn.”
“Nga, xem ra chuyện lần này thực có thể cùng Nam Cung gia có quan hệ, đối phương cùng nhiều thương gia cùng Toàn Cơ sơn trang có sinh ý lui tới như vậy, xem ra Đại tiểu thư phải cẩn thận.” Long Nghị Vân trầm ngâm nói,“Có thể cùng Đại tiểu thư nói chuyện hay không?”
“Vương gia,” Thủ hạ kia nghe thế diễn cảm có chút khó xử,“Nghe nói mười mấy năm qua Đại tiểu thư không dễ dàng gặp ngoại nhân.”
“Hảo, ngươi đi xuống đi.” Long Nghị Vân cảm thấy việc này còn phải cần châm chước một chút, thản nhiên phất tay làm cho hắn lui xuống.
Đi vào nội thất nhìn nhìn Bảo Bối nhi đang ngủ say sưa, Long Nghị Vân chỉ cảm thấy trong lòng dâng lên nhu tình, xem ra tiểu gia hỏa tối hôm qua trải qua một đợt tình cảm mãnh liệt nên mệt muốn chết rồi, bất quá mắt thấy canh giờ cũng không còn sớm, cũng đến lúc nên tỉnh lại, nhóc ngủ như vậy thật khiến mình cảm thấy có chút tịch mịch a!
Lập tức đùa dai hôn lên cái miệng nhỏ nhắn khẽ mở ra của Bảo Bối nhi, nhìn thấy Bảo Bối nhi trong lúc nửa mê nửa tỉnh vì hết hơi mà nhíu mày, mũi hơi hơi mấp máy thở, Long Nghị Vân nhịn không được cười trộm, buông ra cánh môi anh đào bị hắn ngậm chặt sau đó chuyển qua hai bên má phấn nộn của Bảo Bối nhi, lại cúi đầu hướng tới lổ tai nhẹ phà hơi thở,“Bảo Bối nhi, tỉnh đi, được không?”
Trả lời hắn chính là thanh âm ừng ực phát ra từ bụng Bảo Bối nhi, Long Nghị Vân nhịn không được cười nói:“Mau đứng lên ăn cái gì đi, tiểu quai!”
“Ngô……” Bảo Bối nhi giương đầu phe phẩy miễn cưỡng mới nâng dậy, trong ánh mắt đen lúng liếng còn mang theo một tia ủ rũ,“Hảo khó chịu……” Khuôn mặt phấn nộn yêu kiều ở trên ***g ngực liên tục ma xát tìm chỗ thoải mái, lại tiếp tục khép lại mắt.
“Tiểu quai, ngươi đừng ngủ a.” Long Nghị Vân vươn đầu lưỡi khẽ liếm vành tai khéo léo.
Bảo Bối nhi cả người run rẩy mở to con ngươi trừng mắt với hắn, gắt giọng,“Vân ca!”
Long Nghị Vân hơi hơi đắc ý, cuối cùng gian nan đánh thức được vật nhỏ cũng không thể để cho nhóc vì ngủ mà bỏ ăn,“Ngoan, ngươi nghe bụng mình đói đến phải thầm thì kêu rồi, nhanh lên đứng dậy ăn một chút gì đi.”
Bảo Bối nhi chứng kiến Long Nghị Vân ánh mắt kiên trì đành bất đắc dĩ nói,“Buổi tối không cho người ta ngủ, buổi sáng cũng không cho người ta ngủ, xấu lắm a!”
Bản thân là người khởi xướng làm người ta ngủ không đủ giấc, Long Nghị Vân đối với chuyện này chỉ ngọt ngào nén giận cười mà không đáp, tự động tự phát giúp đỡ Bảo Bối nhi thay đổi quần áo, lại nói tiếp người của Thạch gia cũng thật sự là khoa trương, sau khi bọn hắn dọn vào thì Bảo Bối nhi đã phái người đi cửa hàng Thạch gia truyền lời, lập tức mang một rương lớn áo ngủ bằng gấm, mấy chục bộ bộ đồ mới, gối chăn, bố khăn lại đây.
Hai người dùng qua ngọ thiện xong, Long Nghị Vân nói cho Bảo Bối nhi tình hình thực tế mới nhận được của Nam Cung gia, đang nói chuyện phiếm thì thủ hạ vào báo lại:“Nam Cung Đại tiểu thư xin mời nhị vị.”
Nơi ở của Đại tiểu thư cách nơi bọn hắn trụ không xa, hai người theo tiểu nữ thị vòng qua đình viện đi vào “Lãnh Hương lâu”.
Nhìn thấy “Võ lâm đệ nhất mỹ nữ” ngày xưa, kinh diễm – đây là cảm giác duy nhất ở giờ phút này mà hai người có.
Ngọc cơ gầy yếu, trang phục quá nặng, trâm cài chất đầy, nương theo gió xuân mà cười thản nhiên, uyển chuyển khiến vạn hoa phải xấu hổ.
Đây thực là tuyệt sắc a! Khuôn mặt ngọc bình thường dịu dàng oánh khiết mang theo thản nhiên, lãnh khí cao ngạo, không có khép nép cũng không khuất phục, băng thanh tràn đầy lãnh diễm, xinh đẹp như thể không thuộc về thế tục hỗn loạn đen tối này.
Tuyệt đại có giai nhân, u cư nơi thâm cốc.
“Lãnh Hương lâu” luôn luôn không cho ngoại nhân tiến vào hôm nay vì hai vị khách quý mà mở ra, lại có mỹ nhân như ngọc tự tay vì bọn họ châm trà, dù là Long Nghị Vân kiến thức rộng rãi hay Bảo Bối nhi tuổi còn nhỏ cũng không khỏi hoa mắt thần mê.
“Long công tử, Thạch công tử,” Không biết tại sao, Long Nghị Vân cảm giác thấy khi ánh mắt Nam Cung Mộng Hinh dừng ở trên người Bảo Bối nhi thì trên mặt lộ ra một nét thoáng hiện hồng hào lập tức trở nên mềm mại, thanh âm cũng không tự giác mà trở nên nhiệt nhu.“Hai vị thỉnh không nên khách khí, hết thảy tùy ý tốt hơn.”
Bảo Bối nhi ngơ ngác nhìn Nam Cung Mộng Hinh,“Tỷ tỷ nhĩ hảo! Gọi ta tên mụ Bảo Bối nhi là tốt rồi!” Uy!!! Đây là võ lâm đệ nhất mỹ nữ a?! Thật không hổ danh nha!
Nam Cung Mộng Hinh mỉm cười, nhìn thấy ánh mắt Bảo Bối nhi có chút mê ly:“Bảo Bối nhi a! Thật là một cái tên không sai mà!” Nàng lại có một tia buồn cười nói,“Ta đã ba mươi mấy tuổi, Bảo Bối nhi gọi ta là a di thì tốt hơn.”
“A?!” Hai người đều chấn động! Bất quá nghĩ lại đúng là đã đến tuổi này rồi, năm tháng thật sự thập phần ưu đãi mỹ nhân này a. Bảo Bối ngây người nghĩ đến một sự kiện:“Không cần không cần! Cái người muội muội kia chẳng phải là cũng gọi a di? Ta không cần!!”
Nam Cung Mộng Hinh nao nao:“Nga, ngươi là nói tiểu nha đầu kia a……” Đúng vậy! Chỉ sợ sẽ đem Mộng Điềm làm cho tức chết.“Quên đi, ngươi tùy ý đi.”
“Kia nếu không có ai thì ta gọi là ngươi Hinh Di a!” Bảo Bối nhi thực thích vị mĩ cô cô này a.
“Hảo ngoan!” Nam Cung Mộng Hinh cao hứng quả thực muốn đi lên ôm Bảo Bối nhi hôn một cái.
Long Nghị Vân ho nhẹ một tiếng, hắn không muốn người khác ăn đậu hủ của Bảo Bối nhi, cho dù có là một vị mỹ nữ.“Nam Cung tiểu thư, không biết mời chúng ta tới là có chuyện gì?”
Nam Cung Mộng Hinh mỉm cười nói:“Vương gia đang có việc muốn tìm ta không phải sao?”
Long Nghị Vân trong lòng thoáng động, xem ra Nam Cung Mộng Hinh có thể tay cầm quyền to trong nhà cũng không phải không có lý do.“Nam Cung tiểu thư biết được những gì?”
“Ta biết rất nhiều, chính là những điều không nên biết đến cùng cũng biết.” Sâu kín thở dài một hơi, Nam Cung Mộng Hinh nói,“Chỉ là muốn cùng Vương gia đàm một chút, Vương gia muốn nhúng tay ta sợ cuối cùng ngược lại sẽ không có kết thúc tốt.”
“Đụng đến mạng người sẽ không tốt, vậy nếu ta không nhúng tay sẽ như thế nào?” Long Nghị Vân thản nhiên tiếp chiêu.
“Rất nhiều miệng vết thương đều chôn ở những nơi rất sâu, tuy mặt ngoài nhìn không tới nhưng bên trong lại đều thối rữa, nhiều năm như vậy ta cũng có chút mệt mỏi, giờ cũng là lúc làm rõ ràng. Thỉnh Vương gia cho ta cơ hội vạch trần hết thảy những thứ này, không thể cứ việc thuận theo bọn người xấu làm càng, ta có thể cam đoan những công tử bị bắt cóc đều sẽ an toàn.” Trên khuôn mặt thoát tục của Nam Cung Mộng Hinh thoáng hiện một nét tự tin đều đã nắm giữ trong tay.
Long Nghị Vân gật gật đầu,“Hảo, nếu có thể cam đoan cân bằng trong chốn võ lâm không bị đánh vỡ, ta sẽ đứng ngoài xem vở tuồng kịch này làm sao diễn tiếp.”
Hai người đạt tới hiệp thương, Nam Cung Mộng Hinh đang muốn nói cái gì đó lại nghe thấy có người ‘duyên dáng’ gọi to:“Nam Cung Mộng Hinh?! Ngươi vì cái gì không cho phép ta đến trướng phòng lĩnh bạc?!……”
Theo thanh âm xông tới đúng là Nhị tiểu thư Chúc Mộng Điềm trước kia đã từng gặp mặt một lần.
“Là các ngươi?!” Chúc tiểu thư không nghĩ tới trong phòng Nam Cung Mộng Hinh lại dư ra hai người cho nên hơi có chút xấu hổ. “Long công tử người vẫn khỏe, Mộng Điềm vừa mới thất lễ.” Chúc Mộng Điềm thoáng chốc đem nét mặt đầy vẻ giận dữ lập tức chuyển thành tươi cười lộ ra lúm đồng tiền, vị Long Tứ gia này chính là đối tượng phụ thân ân cần dạy bảo nhất định phải nắm chắc tuyệt hảo a!
“Chúc tiểu thư không cần đa lễ, Bảo Bối nhi, xem ra chúng ta vẫn là trước cáo từ đi, không cần quấy rầy việc nhà người ta.” Long Nghị Vân xem nụ cười trên mặt Chúc Mộng Điềm coi như không thấy, lúc này không chuồn còn đợi khi nào?!
“Được rồi.” Không muốn nhìn thấy Chúc Mộng Điềm nên Bảo Bối nhi rất nhanh đồng ý, hai người nhanh chóng cáo từ, Bảo Bối nhi hướng Nam Cung Mộng Hinh lưu luyến không rời sau đó mới trở lại nơi ở.
Sự tình rất nhanh bộc phát.
Trong Võ lâm đại hội tuyệt sắc thiếu niên đả bại Chúc Mộng Điềm chính đại khoe khoang, hơn nữa lại có thể tuôn ra ít phúng ý (nói móc ==”), kia đúng là cặp đôi song sinh của Nam Cung Mộng Hinh, Nam Cung Điêu cùng Mộ Dung Man.
Tạm thời không nói, Nam Cung Điêu tuổi còn nhỏ vừa ra võ đài liền kế thừa danh hiệu “Đệ nhất mỹ nữ”của mẫu thân ở trên giang hồ nhưng lại có một sự thật trong lòng mọi người đều biết rõ, nàng chắc chắn sẽ trở thành người thừa kế của Nam Cung gia.
Cái này khó trách mẹ con chúc Mộng Điềm được ăn cả ngã về không, nghe nói sau đó đã xảy ra chuyện thực phấn khích, bất quá Bảo Bối nhi đều không có chứng kiến, đều là một trong đương sự A Man giảng cho hắn nghe ―― đây là chuyện sau này, bởi vì thời điểm võ lâm đại hội xảy ra thì Long Cửu và tỷ đệ sinh đôi cùng nhau xuất hiện, nếu người nên phụ trách đã xuất hiện thì Long Nghị Vân cũng nên lập tức đem hết thảy giao lại cho hắn, mang theo Bảo Bối nhi bằng tốc độ nhanh nhất hồi kinh.
Chính là không nghĩ tới vừa mới vào cửa thành thì Bảo Bối nhi đã bị Thạch Phá Thiên chặn ngay cửa tự mình đón về Thạch phủ.
Thạch Phá Thiên đã đặt ra kế hoạch, Bảo Bối nhi sao có thể không minh bạch đi theo hắn! Vì thế ngày hôm sau Long Nghị Vân tự mình đi tới cửa cầu hôn. (=]]=]]])
Ba mươi hai kiểu đại lễ, mười sáu kiểu tiểu lễ, hoàng kim bạc trắng trân châu điểu tra thạch anh san hô mã não chuỗi ngọc, những thứ không thể tưởng tượng được bày đầy đại sảnh, Long Nghị Vân dẫn quản gia tới đàm điều kiện quyết tâm phải cầu hôn thành công.
Thạch gia gia gia phụ thân nương nương ca ca đều ngồi ở trong đại sảnh nhìn nam nhân hướng Thạch gia Bảo Bối nhi cầu hôn.
“Ngươi là tiểu tử nhà ai?! Cũng dám có chủ ý xấu xa với Bảo Bối nhi nhà chúng ta?!” Gia gia tức giận đến râu dựng thẳng, Bảo Bối nhi là bọn hắn tân tân khổ khổ mới nuôi lớn, dễ dàng đem đi vậy sao?! Tuy rằng nói quà tặng cũng nhiều, xem ra rất có thành ý, chính là…… Gia gia thoáng do dự…… Vẫn không thể đáp ứng! Đáng tiếc, nếu có cháu gái thì tốt rồi.
“Gia gia, ta là Long Nghị Vân, ta không phải có chủ ý muốn quậy phá, ta là muốn Bảo Bối nhi cùng ta làm một đời phu thê cùng sinh cùng tử.” Long Nghị Vân cung kính, chuyện Bảo Bối nhi lần này quyết không nhượng bộ.
“Làm Phu thê! Phu thê phu thê, nam nhân nữ nhân mới có thể gọi là phu thê ngươi có biết hay không?! Bảo Bối nhi nhà ta chính là nam hài tử! Hừ! Đến lúc đó người khác sẽ nói như thế nào a!” Phụ thân nói ra điểm mấu chốt, lại có thể hướng nam hài tử cầu hôn, có phải có sở thích biến thái gì hay không a?! Bất quá quà tặng quả thật rất nhiều nhưng một hồi còn phải trả lại, thật là hảo đáng tiếc.
“Ta biết Bảo Bối nhi là nam hài tử, chính là hiện tại nam nam mến nhau loại chuyện này cũng không có gì ngạc nhiên, ta thích Bảo Bối nhi, nguyện ý chiếu cố hắn cùng hắn ở một chỗ, cũng không muốn lại thú (cưới) nữ nhân nào khác, chính Bảo Bối nhi cũng đã nguyện ý cùng ta một chỗ.” Long Nghị Vân thái độ thành khẩn.
“Bảo Bối nhi nguyện ý?!” Nương quả thực không thể tin, nguyên lai còn tưởng rằng tự bản thân Vương gia biến thái này nhắm trúng Bảo Bối nhi, hiện tại như thế nào ngay cả Bảo Bối nhi cũng đồng ý?“Phá thiên! Sao lại thế này?!”
Ánh mắt mọi người đều dời đến trên người Thạch Phá Thiên, trong lòng mỗi người ở Thạch gia đều nghĩ mỗi lần Bảo Bối nhi đi vắng đều là Thạch Phá Thiên thuyết minh, như thế nào đột nhiên lại lòi ra một vụ mua bán Bảo Bối nhi thế này?! Mà Long Nghị Vân bên này cũng đang hồi tưởng, tối hôm qua khi tìm Thạch Phá Thiên đàm điều kiện, chính mình cắt đất đền tiền bán đứng rất nhiều lợi ích hoàng gia cho Thạch Phá Thiên, sau này tất cả những thứ chuyên dụng hoàng gia đều chỉ định cho Thạch gia, cái tên Thạch Phá Thiên chết tiệt này nên giúp hắn nói chuyện chứ!
Thạch Phá Thiên uống một miệng trà, theo thứ tự nhìn qua,“Gia gia, Bảo Bối nhi hảo mới là quan trọng nhất không phải sao?” Chứng kiến lão gia tử không tình nguyện gật đầu, cười cười, lại chuyển qua,“Cha, chỉ cần được người khác cho phép, chuyện này sẽ không còn gì gọi là không thể đi?”
Phụ thân lập tức nói:“Không sai, bất quá loại sự tình này như thế nào cũng phải để người khác thừa nhận đi! Ta không muốn Bảo Bối nhi bị người khác chỉ trỏ.” Thạch Phá Thiên gật gật đầu,“Này ngài yên tâm, ta cũng quyết không cho phép loại sự tình này phát sinh. Nương, ngài thì sao? Chỉ cần Bảo Bối nhi đồng ý ngài cũng sẽ không có ý kiến gì đi?”
“Đúng vậy, chỉ cần Bảo Bối nhi vui vẻ là tốt rồi, cái khác ta cũng không quản nhiều như vậy!” Nương ý kiến thực minh xác.
“Mời Tịnh Nhất đại sư đến.” Thạch Phá Thiên phân phó xuống.
“A di đà phật! Các vị Thạch thí chủ, bần tăng hữu lễ.” Tịnh Nhất đại sư chấp tay hành lễ, mỉm cười.
Người của Thạch gia sôi nổi hành lễ, vị Tịnh Nhất đại sư này là cao tăng chân chính đắc đạo, ai cũng đều đối với đại sư thập phần tôn kính. Bảo Bối nhi mới trước đây phi thường khó nuôi, Thạch gia nhân liền mang Bảo Bối nhi đi bái phỏng (chào hỏi) qua vị đại sư này, đại sư nói số kiếp của Bảo Bối nhi nhất định có chút tai kiếp, bất quá hoàn hảo là mệnh cách ngộ nạn trình tường (người tốt gặp nạn) nên sẽ không chết yểu.
“Xin hỏi đại sư, ngài tới là vì chuyện gì?” Thạch lão thái gia thỉnh đại sư đến ghế trên, lập tức dâng trà ngon.
“A di đà phật! Là Thạch đại công tử mời ta tới, năm nay đầu năm, Đại công tử liền đặc biệt đi đến nơi của lão nạp hỏi lão nạp những lời mười mấy năm trước từng nói qua, về chuyện Tiểu công tử có đại nhân duyên ly kỳ, hắn muốn hỏi như thế nào là ly kỳ.”
“Đại sư nói cho ta biết, gặp được nhân duyên tự nhiên liền biết. Nói vậy Đại công tử đã có điều ngộ ra cho nên mới đến nơi ta hỏi.” Thạch Phá Thiên mỉm cười đáp,“Ta liền minh bạch rồi.”
“Không sai, Đại công tử nhíu mày nửa ngày nói xem ra hắn lần này đi lên đã không có đường về.” Tịnh Nhất đại sư cười nói.
“Đại sư chỉ là mỉm cười nói ‘như người uống nước’.” Thạch Phá Thiên cười nói,“Lúc này ta đã nghĩ rõ ràng, tốt hay không tốt đều chỉ có tự bản thân Bảo Bối nhi mới có thể cảm giác được, con đường của Bảo Bối nhi còn tùy theo chính hắn lựa chọn, nếu hắn không muốn ta sẽ không đem hắn giao cho Long Nghị Vân.”
“Hơn nữa lần này Đại công tử mời ta đến là hy vọng lão nạp có thể cùng các vị thí chủ nói rõ ràng, Bảo Bối nhi tiểu thí chủ là do lão nạp chỉ điểm hắn đến kinh thành, lão nạp là muốn hắn có thể hoàn thành nhân quả của mình. Rất nhiều chuyện ‘tranh bất quá thiên ý’ (tránh không khỏi ý trời) , các vị nếu muốn cùng thiên ý chống lại thì chỉ sợ làm cho Tiểu công tử gặp bất lợi lớn.” Tịnh Nhất đại sư nói tới đây liền thấp tụng a-di-đà phật,“A di đà phật, Đại công tử, cảm tạ ngươi vì thiện tự phật tượng mà trọng tố kim thân (tu sửa dát vàng ==”), lão nạp không còn lời nào để nói đành phải cáo từ.”
“Đại sư đi thong thả. Ta cùng Bảo Bối nhi sang năm nhất định đến thiện tự bố thí.” Long Nghị Vân vui mừng quá đỗi, xem ra một cửa của gia gia đã qua.
“Gia gia không còn ý kiến chứ?” Thạch Phá Thiên nói tiếp,“Long Nghị Vân, ngươi tiến cung thỉnh Hoàng Thượng tứ hôn, chỉ cần thánh chỉ ban xuống thì người trong thiên hạ sẽ biết, ta nghĩ cũng không ai dám nói gì về chuyện Bảo Bối nhi là nam hài tử, bất quá ngươi nên nhớ kỹ, hắn cùng ngươi ngang vai ngang vế, tuyệt không thể làm cho người ta nói Thạch gia tam thiếu gia chỉ là đồ chơi luyến đồng của ngươi, thánh chỉ này nên hảo nghiền ngẫm nghiền ngẫm từng chữ, tốt nhất nói rõ ràng là do thiên ý.
“Hảo, ta ngày mai đi ngay, chuyện này không thành vấn đề.” Long Nghị Vân cao hứng cực kỳ, muốn thánh chỉ nơi Thập Tam thì có cái gì khó, chuyện này dễ dàng lo liệu thôi.
Phụ thân “Hừ” một tiếng liền không nói chuyện, lấy ra bàn tính mang bên mình bắt đầu tính toán từng món quà tặng nhỏ nhặt trong phòng.
“Vân ca!” thanh âm duyên dáng đột nhiên vang lên, người trong phòng đồng thời quay đầu lại.
Chỉ thấy Bảo Bối nhi mặc một áo choàng xanh nhạt, hài trắng bó quanh đôi chân rộng thùng thình chạy tới, mang theo hai lúm đồng tiền vui vẻ hướng Long Nghị Vân chạy vội đến.
“Cẩn thận!” Mấy người cùng nhau gọi vào, tư thế Bảo Bối nhi chạy tới tuy rằng tuyệt đẹp, áo choàng bay lên lại cố tình móc phải một gốc cây san hô đặt ở bên cạnh, cây san hô bị lực lượng của hắn kéo lại ngã đến long ngọc trên bàn, chén đĩa minh châu bùm bùm rơi trên mặt đất, mắt thấy hai chân Bảo Bối nhi sắp đạp đến mớ trân châu ngã lăn lộn, một thời gian đã bị tình huống đột phát của Bảo Bối nhi huấn luyện ra nên Long Nghị Vân rất nhanh chóng từ phía trước phi qua đem Bảo Bối nhi ôm chặt chẽ.
Người trong phòng lúc này mới thở ra một hơi, mang trái tim ép lại trong bụng, Thạch phu nhân âm thầm gật đầu, không sai, cũng chỉ có người như vậy ở bên người Bảo Bối nhi thì an toàn của Bảo Bối nhi mới có bảo đảm, thú một con dâu nũng nịu cũng không thể ngay tại lúc này cứu Bảo Bối nhi a!
“Vân ca!” Bảo Bối nhi điểm mủi chân đứng lên nhào vào lòng Long Nghị Vân.“Tối hôm qua không có ngươi ôm ta, người ta đều ngủ không ngon!” Bảo Bối nhi làm nũng nói.
…… Nhi đại bất trung lưu (con lớn không thể giữ)…… Thạch lão thái gia Thạch lão gia Thạch phu nhân cùng nhau ở trong lòng thở dài một hơi, xem ra không cần hỏi Bảo Bối nhi có nguyện ý hay không cũng minh bạch không thể làm cho họ Long lợi dụng, vẫn là nhanh lên tính toán quà tặng đi!
Long Nghị Vân nhìn thấy Thạch gia nhân không hề trừng hắn mà bắt đầu phân phó hạ nhân thu quà tặng, liền ôm lấy Bảo Bối nhi,“Ngoan! Về sau chúng ta mỗi ngày đều ngủ cùng nhau!”
Toàn văn hoàn
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...