Đào Mộ Đào Ra Quỷ

Trận đầu người trước mắt quá mức quỷ dị,trong lúc nhất thời mọi người đều bị dọa sững sờ, không có chủý.

_”Có đi hay không ? Mấy thứ này nếu lại giống như hai con lệ quỷ bên ngoài,thì chúng ta phỏng chừng liên tra cũng không thặng.” Doãn Chu nói.

_”Đi, quan trọng là phải đi như thế nào,người nhà một khi muốn hạ táng chủ nhân nhất định phải đi ngang qua nơi này,vậy bọn họ làm sao vào được ?” Lâm Ngôn có chú đăm chiêu nhìn chằm chằm vết thương nơi mu bàn tay của mình “Chẳng lẽ có liên quan đến máu của Đoàn Trạch.”

A Nhan híp mắt cẩn thận đánh giáđống đầu người trong đại sảnh,bỗng dưng khẽ trừu rút một hơi khí lạnh “Các, các ngươi xem mấy cái đầu này,nhìn như lộn xộn nhưng thật ra chúng đều được sắp xếp theo từng khu vực,tỷ như chỗ này,rõ ràng bên trái ít hơi bên phải,chính giữa chừa ra một con đường.”

_”Kỳ môn độn giáp.” A Nhan vui vẻ nói “Người bố trí ngôi mộ này nhất định là cao thủ.”

Lâm Ngôn lập tức nhớ tới Hoàng Dược Sư tinh thôn kỳ môn thuật số,dùng cây đào cùng đất đá bày trận ngăn cản những kẻ xâm nhập Đòa Hoa Đảo,ít nhất cũng rất mỹ cảm,nhưng lại nhìn một đống cọc gỗ cùng đầu người trước mắt,khiến người ta không khỏi cảm thấy ghê tởm.

_”Kỳ môn độn giáp là một loại thuật pháp nhằm mục đích xác định phương vị,ở cổđại dùng trong hưng binh chiến tranh,cận đại thìđể bói toán đoán mệnh,phân tích lý luận,tránh hung tìm cát,gồm có tám cửa là Tử môn, Hưu môn,Sinh môn,Thương môn, Đỗ môn, Cảnh môn, Kinh môn và Khai môn. Dựa vào canh giờ cùng phương vịđể mở quẻ bói. Cái khó nhất là phải thiết lập đồ bàn sao cho chính xác,quẻ bói không cần phải quá linh nghiệm,chỉ cầu tránh khỏi hung môn,thì những cửa còn lại đều có thểđi.”

_”Thật lợi hại.” Lâm Ngôn tán thưởng.

Khuôn mặt tái nhợt của A Nhan ửng đỏ,ngập ngừng nói “Làm, làm gì có, chỉ là những lý thuyết mà người tu đạo nào cũng phải học mà thôi.”

Nói rồi trải một tấm giấy lụa lên đất, bắt đầu lẩm bẩm,chỉ trong chốc lát,bấm đốt ngón tay ra bốn phương tám hướng,quả nhiên, theo ngón tay của hắn,đống đầu người rậm rạp chậm rãi chuyển động, chừa ra bốn con đường mòn.

Doãn Chu vác balô,hùng dũng nói câu ta đi trước,dựa vào chỉ thị của tiểu đạo trưởng mà một bước đi vào sinh môn,quỷ trận không có bất cứđộng tĩnh nào,đợi một hồi mới quay đầu ý bảo mọi người đuổi kịp, nhưng đột nhiên bốn phía nặng nề phát ra từng trận chi dát chi dát,hệt như một cái máy cũđang bắt đầu khởi động,theo tiếng vang, đám đầu người chậm rãi hướng về phía Doãn Chu,trên gương mặt thối rữa của chúng phảng phất như vẫn có biểu cảm,tiều tụy nhìn Doãn Chu, hai hốc mắt đen ngòm âm trầm mà oán độc.

_”Ta thao, sao lại thế này!!!” Doãn Chu kinh hãi “Đạo sĩ ngươi nhầm đường rồi phải không!!!”

Từ sâu trong đại sảnh phát ra những tiếng nức thở, thở dài sâu thẳm,tiếp theo đó từ khắp bốn phương tám hướng bắt đầu có kẻđáp lại,tiếng oan hồn yếu ớt nhưđang khóc than kể lể, người trong bóng đêm nghe được chỉ cảm thấy từng trận âm hàn xâm nhập vào cốt tủy,dùng đèn mỏ rọi vào mới thấy,một đám bóng đen đang lắc lắc bay lên từđống đầu lâu,thống khổ hóa thành hình người,giãy dụa ýđồ muốn thoát khỏi trói buộc.

_”Không đúng, không đúng, mau trở lại!” Lâm Ngôn kéo Doãn Chu trở về,đáng tiếc đã muốn đả thảo kinh xà,đống đầu người tựa hồ phát hiện ra kẻ xâm nhập,tiếng khóc, nức nở, rên rỉ,thét chói đồng loạt vang lên càng ngày càng thảm thiết,giống như một cái lưới,ong ong thành một mảnh,Tiêu Úc lui về sau,dùng tay đỡ trán,cắn răng nói “Đi mau…”

_”Sao lại có thể như vậy ? Sinh môn là con đường đại cát đại lợi,vạn sự thuận nghi…” A Nhan kích động nói.

_”Nếu thật sựđơn giản như vậy,thì chỉ sợ hai người bên ngoài cũng không chết oan mạng…” Dưới tình thế cấp bách đầu óc chuyển động dị thường nhanh nhẹn, Lâm Ngôn cắn môi suy tư, rốt cuộc thì mấu chốt vấn đề làởđâu…

Trong mộ nơi nơi đều lợi dụng lệ quỷđể canh phòng,bố trí trận pháp thúc giục, quỷảnh tầng tầng,oán khí ngất trời,ngay cả Tiêu Úc cũng không thể tránh khỏi,nhất thời toàn thân hắn đều tràn ngập lệ khí xanh đen,móng tay đâm sâu vào da thịt,kiệt lực duy trì một tia thanh tỉnh,chăm chú quan sát đồ bàn mà A Nhan đã thiết lập,đứt quãng nói “Đỗ môn…đi Đỗ môn cùng Tử môn!”

Kỳ môn độn giáp có kinh, thương, tử, đỗ, tứđại hung môn,ra Kinh môn gặp chuyện bất trắc khủng hoảng,ra Thương môn rơi vào huyết quang tai ương,ra Đỗ môn thì nguy cơẩn thân,còn Tử môn làđại hung, chỉ có con đường chết!


_”Đỗ môn ẩn mình, Tử môn chết!” Lâm Ngôn đột nhiên hiểu được ý của Tiêu Úc,”Chúng ta đang ở trong mộ,phải thành kính với người chết nên Tử môn mới là cát!”

Nói xong liền kéo Tiêu Úc chạy về phía Đỗ môn,những người còn lại cũng kịp phản ứng,đồng loạt lục tục đuổi kịp,khi người cuối cùng bước vào Đỗ môn,cả trận địa bỗng dưng run chuyển,phảng phất như có người thật sâu thở dài, nhưng mọi người không dám trì hoãn,thừa dịp tiếng quỷ khóc hơi suy yếu,một đường cắm đầu chạy về phía trước,không biết đãđụng ngã bao nhiêu cọc gỗ,đạp phải bao nhiêu oan hồn xuất động,dưới chân xương cốt vỡ làm đôi,tiếng thịt bị dẫm nát, tiếng xương ma sát vào nhau,tiếng khóc thét dài không dứt bên tai…

Rốt cuộc cũng chấm dứt,khi đi hết Đỗ môn,trước mắt đụng phải một đại sảnh bằng thạch bích,mà Tử môn lại mơ hồ hiện ra một dũng đạo tối đen sâu thẳm khác,trong lúc mọi người do dự không biết phải làm sao thì quỷ trận lại có dấu hiệu phát tác,rốt cuộc đành phải cắn răn vọt vào dũng đạo đối diện.

Đống đầu người bị bỏ lại phía sau,mọi người sống sót sau tai nạn,đỡđầu há hốc mồn thở dốc.

_”Qúa…Đáng sợ,vẫn là, vẫn là dùng học thức của cổ nhân phá trận pháp của cổ nhân mới được.” Doãn Chu hoảng sợ lau mồ hôi lạnh trên trán,nhìn lại, chỉ thấy một đám đầu người đang hướng về phía bọn họ,gương mặt người chết oán độc mà nhìn chằm chằm,nhưng xung quanh lại rất yên tĩnh,phảng phất nhưđã tiếp nhận những kẻ xâm nhập này.

Lâm Ngôn lo lắng mà nhìn Tiêu Úc, không biết vì cái gì hắn luôn cảm thấy ngôi mộ này rất kỳ quái,vừa không cóám tiễn vừa không có những cơ quan phức tạp nhưở phương Tây,ngược lại tất cảđều là những trò thần thần quỷ quỷ quái đản,nhưng biểu hiện của Tiêu Úc lại càng kỳ quái hơn,sau khi tỉnh táo lại,ánh mắt của con quỷ luôn nhìn về phía dũng đạo tối đen,mọi người vốn đề nghị nghỉ ngơi một lát,con quỷ lại giống nhưđợi không kịp,không đểý tới đề nghị của mọi người mà một mình vô thanh vô tức đi mất.

Doãn Chu dựa vào tường uống nước,ngẩng đầu nhìn phản ứng của Tiêu Úc, phun một ngụm nước bọt, phẫn hận nói “Tên này thật không biết điều,chúng ta đều đã bán mạng vì hắn, vậy mà cũng không chịu để cho chúng ta ba phút để nghỉ ngơi.”

_”Thôi, hắn cũng chỉ còn lại tâm nguyện này, mặc kệ hắn đi!” Lâm Ngôn mệt mỏi nói “Chúng ta nghỉ ngơi một lát,ở ngoài đãđề phòng sâm nghiêm như thế,không biết bên trong còn có cái gìđang chờ chúng ta!”

_ “Thấy quan tài rồi ta nhất định phải lấy đi vài viên dạ minh châu coi như tiền lương,Đoàn gia giàu như vậy cũng không thiếu chút tiền đó,ngươi đừng hòng ngăn cản ta.” Doãn Chu nói xong bắt gặp Lâm Ngôn vẫn nhìn chằm chằm Tiêu Úc, thở dài “Khốn kiếp, ngươi thật sự là khinh người quáđáng mà.”

A Triệt khều khều, các đuôi lắc qua lắc lại,Lâm Ngôn chỉ chỉ Tiêu Úc,kêu A Triệt đi theo con quỷ,A Triệt lắc đầu, nắm tay Lâm Ngôn, nói “Úc ca ca thật đáng ghét,ngươi đừng đểýđến hắn nữa.”

Doãn Chu vừa định khen ngợi A Triệt,chỉ thấy tiểu hồ ly ngước mặt lên,híp mát nhìn Lâm Ngôn “Chờ sau này ta trưởng thành, chúng ta kết hôn đi!”

Doãn Chu còn chưa kịp nuốt ngụm nước lập tức phun đầy ra đất,qua loa đóng nắp chai, hung hăng khiêng tiểu hồ ly lên vai “Ngươi ngoan ngoãn ngồi yên cho ta,còn nhỏđã bắt đầu học câu tam đáp tứ,tìm vợ lớn vợ bé,thật là không ai dạy dỗ ngươi mà.”

A Triệt vốn định làm ầm ĩ dùng sức đánh vào lưng Doãn Chu,nhưng nghe xong câu cuối đột nhiên bất động.

_Nhóc con, sao vậy ?

A Triệt đỏ mắt nói “Ta chính là không có người dạy dỗ,xứng đáng bị người ta bắt về lột da làm áo choàng! Ngươi đừng đểý tới ta,các ngươi cũng đừng đểý tới ta!” Nói xong liền xoạch xoạch hóa thành hình thú,dùng cái cái đuôi quất vào mặt Doãn Chu,sau đó nhảy xuống, bỏ chạy vào sâu trong mộđạo.

Doãn Chu đứng tại chỗ ngây người,Lâm Ngôn đi tới vỗ vỗ vai hắn “Anh bạn, ta có dự cảm không tốt, ngươi phải coi chừng hậu viện.”

_Cái gì hậu viện ?

_Một con cáo to đang tiếp cận,đám đậu bắn hà lan sẽ gặp phải tai ương.


Doãn Chu nghe không hiểu gì cả.

Lâm Ngôn bí hiểm nhìn hắn “Không có gì, đi thôi,nhìn xem Đoàn gia đến tột cùng là có bao nhiêu vàng bạc châu báu,ấn theo quy mô của ngôi mộ,bên trong cất giấu ít nhất cũng phải mười vạn hoàng kim,nếu sai ta cắt đầu đặt giữa đại sảnh thủ linh.”

Dũng đạo mới tinh xảo hơn rất nhiều so với cái cũ,cũng càng chật hẹp hơn,bốn vách tường được mài bóng loáng theo hình đa giác,hai bên đều có gắn đếđèn bằng đồng thau,đá cẩm thạch trên tường,trơn bóng mà lạnh lẽo,phảng phất nhưđang đi thông đến dị giới.

Nhìn mộđạo được sửa chữa đến trình độ gần như hoàn mỹ,quan thất chắc hẳn còn không xa.

Quả nhiên vừa đi chưa bao lâu liền đến cuối đường,trước mắt là một cánh cửa gỗ cũ kĩ,đã hoàn toàn mục nát,dùng loại gỗ Hoành Soan rẻ tiền nhất, vừa đẩy nhẹ lập tức lộ ra một khe hở,bên trong là hắc ám sâu không lường được.

Tiêu Úc cùng A Triệt đang đứng chờở cửa,Lâm Ngôn đi tới,nhìn hắn một cái “Sao không vào ?”

_Để ngươi không vui sao ?

_”Không, chúng ta đều đã nói rõ ràng, ta không cần ngươi.” Lâm Ngôn thản nhiên nói “Tiêu công tử cũng đừng tựđề cao mình,chuyện tới nay,cho dù ngươi muốn thiên trường địa cửu với bộ xương khô trong này cũng không còn liên quan gìđến ta.”

_”Tốt.” Tiêu Úc đánh giá cửa mộ trước mắt “Đi thôi.”

_”Đợi đã.” A Nhan bỏ ba lô xuống,lấy ra một xấp sinh phù phân cho mọi người,sinh phù trong mắt ma quỷ hệt nhưngười sống,chúng sẽ công kích sinh phù trước,giúp cho chủ nhân có thời gian tìm đường thoát thân,lại lấy mông tiêu phấn vẩy lên người mọi người,chuẩn bị tốt thanh gỗđào, kiếm gỗ,la bàn, hương tro đểđuổi quỷ,sau đó thắp một ngọn nến cầm trong tay “Đi thôi, nếu có gì thì nến sẽ tắt.”

Lâm Ngôn gật đầu, thở sâu,nhìn cánh cửa gỗ trước mặt vươn tay…

Mồ của mình,tất nhiên sẽ có cảm giác quen thuộc…

Cửa chi nha một tiếng mở ra.

Không khí bên trong tràn đầy mùi ẩm mốc,mang theo một chút thối rữa đập vào mặt người,nồng nặc đến mức muốn ho khan,nhưng không ai dám phát ra bất kì tiếng động nào,sợ quấy nhiễu những cơ quan quỷ dị bên trong,hắc ám vĩnh viễn không có chừng mực.Lâm Ngôn cẩn thận ngửi ngửi,không khí nơi này pha tạp hương vị của gỗ mục,vải mốc,giấy rách ẩm thấp, là thứ mùi đặc trưng trong quan thất.

Trái tim Lâm Ngôn bắt đầu cảm thấy kinh hoảng,trong lúc nhất thời cầm không vững đèn pin.

Đoàn người nối đuôi nhau mà vào,đèn mỏ mang ánh sáng, một cây rồi lại một cây,ánh sáng lập tức tràn ngập gian phòng đãđược bảo vệ một cách sâm nghiêm,thời gian đình trệ,bí mật ẩn sâu, giấc ngủ vĩnh hằng…Lâm Ngôn thậm chí còn không dám mở to hai mắt,không ngừng tự an ủi mình,người hắn muốn gặp bất quá chỉ là một ông già đã sống hết đời người,đang an tường ngủ say trong quan tài,hồi ức vãng tích, thời gian kiều diễm,bình an hỉ nhạc, vô dục vô cầu.

Trong bóng đêm truyền đến tiếng u u thở dài.


Lâm Ngôn giơđèn mỏ lên cao,thật cẩn thật đánh giá xung quanh.

Hắn đã từng tưởng tượng rất nhiều về cuộc đời của người tên Đoàn Trạch này,gia thế cự phú, kiều thê mỹ thiếp,có một người sau khi hóa thành lệ quỷ vẫn lưu luyến si mê cảđời,một người trọn vẹn như vậy sẽ an nghỉở nơi như thế nào,nhưng mà nơi này hoàn toàn khác xa so với bất cứ tưởng tượng nào của hắn,không có quan giường, không có châu báu chôn cùng,không có những rường cột được chạm trổ tinh xảo, khắc hoa nạm vàng,chỉ có một phòng sách đơn sơ,một cái bàn, hai cái ghế dựa, một bộ giá sách,cùng một cây đàn cổđãđứt dây.

Chính giữa là chiếc quan tài trông có vẻ khá côđộc,sớm đã mục nát lung lay sắp đổ,bài vị ngã nhào trên mặt đất.

Nhìn kỹ, mỗi món đồ vật đều đã rất lâu đời,nằm lăn lốc trên mặt đất,ngọn nến trên bàn sinh sôi mốc đen,cả giá sách đều bịđục khoét không chịu nổi,trang giấy ố vàng rã ra thành từng mảnh vụn,hai cánh cửa đều chỉ dùng gỗ dầu gắn tạm,bao quanh là thạch bích cùng đất đá, vĩnh viễn không thấy ánh mặt trời.

Lâm Ngôn nhặt bài vị lên, là con cháu của Đoàn Trạch lập vị,nền đen chữ trắng,đơn giản một câu “Tiêu khảo Tấn Dương huyện đoàn Đoạn Trạch linh vị,mất ngày hai mươi chín tháng chạp năm Bính Ngọ, Gia Tĩnh.”

_”Đây là quan thất ?” Doãn Chu giơđèn mỏ lên xem “Sao không giống mộ Tiêu Úc chút nào hết vậy, chỉ có một bộ bàn ghế cũ nát, lăng tẩm địa cung đâu rồi ? Đồ sứđâu ? Tranh cổđâu ? Dạ minh châu cùng kim nguyên bảo đâu ????”

Doãn Chu cầm một cây bút lông lên nhìn nhìn, rồi lại ném sang một bên “Còn dính mực, cũng không chịu rửa sạch đã nhét vào chôn cùng,bút còn sắp gãy nữa chứ,trong ngôi mộ rách nát này thì có cái rắm gìđể lấy a!!!”

Trên bàn còn trải một tờ giấy Tuyên Thành trắng như tuyết,dưới tác động của năm tháng mà hóa đen,hàng chữ còn đang được viết dang dở :

“Yên liễu họa kiều

Phong liêm thúy mạc

Sân si thập vạn nhân gia

Vân thụ nhiễu đê sa…”

Dịch thơ

Liễu khói cầu sơn

Màn xanh rèm gió

Nhấp nhô mười vạn nóc nhà

Cây quanh bãi mây mờ…

[Vọng Hải Triều – Liễu Vĩnh]

Nét chữ thật tuấn tú.

Lâm Ngôn thả bút lông trở lại chỗ cũ, lẳng lặng nói “Đây là thứ màĐoàn Trạch đã không tiếc trả giá hết thảy để bảo vệ,cũng là thứ quý giá nhất,cái mà ngôi mộ này giữ lại, chính là quá khứ của hắn và người yêu.”


Doãn Chu còn muốn hỏi,đã bị Lâm Ngôn ngăn cản,mệt mỏi chỉ chỉ Tiêu Úc “Để hắn yên lặng một lát đi.”

Con quỷ cầm theo đèn mỏ,chậm rãi quan sát gian phòng ốc cũ kỹ sơ sài này,ngón tay thon dài khẽ xẹt qua cạnh ghế,mặt bàn,vuốt ve miếng nghiên mực đã khô cứng,nhẹ giọng nói “Tất cảđều là những vật dụng mà ta đã từng dùng, chữ còn chưa kịp viết xong…”

Nặng nề nhắm mắt, khóe mắt nhẹ nhàng trượt xuống một giọt lệ, ánh mắt không lạc mà bi thương…

Nơi khủng bố quỷ quyệt này đã cố gáng bảo vệ một giấc mộng phủđầy bụi, Đoàn Trạch cùng người yêu của mình ở trong bóng tối vĩnh hằng mà gần bên nhau, nhìn cây bút mà người yêu đã từng viết, quyển sách, cái bàn, cái ghế, bộ y phục thoang thoảng mùi trầm hương,dưới dương quang mờ nhạt mà nhớ lại hình ảnh ngày trước,gửi gắm ở nơi này, nhưng lại không muốn có người quấy rầy hay giao thiệp với bất cứ ai,miễn cho ta ưu khổ, năm tháng vô tình.

_”Hắn nhất định rất yêu ngươi.” Lâm Ngôn nói “Tiêu công tử dưới suối vàng biết được,có thể sáng mắt.”

Quan tài mục nát,đã không thể chống đỡ nổi,dưới bị tàn phá của thời gian,sụp đổ không thành hình, Lâm Ngôn nhẹ nhàng gỡ hai miếng gỗ mục xuống, lộ ra bộ xương khô bên trong, năm trăm năm, khung xương đã héo rút biến dạng,thoạt nhìn có vẻ thấp bé hơn hắn một ít,cúi đầu nhìn hõm vai,xác chết lúc tuổi già,chỉ còn lại mấy cái răng nanh,đầu gối hóa vôi,vẫn duy trì tư thế khom lưng ôm gối,mà chìm vào giấc ngủ say.

Bên trong quan tài trống trơn quang đãng,dưới xác chết là một tầng đệm lót mỏng manh,một thân áo trắng,chỉ có một vật bồi táng duy nhất đặt giữa đầu gối và ngực,bị quần áo ngăn trở,lộ ra một góc trắng noãn. Tiêu Úc muốn lấy ra,vừa vươn tay, bỗng dưng khựng lại.

_”Để ta.” Lâm Ngôn nói “Cuối cùng ta cũng biết mình chết như thế nào, thật khó coi.”

Đó là một cây dương chi ngọc tiêu, được chế tác từ ngọc liêu nguyên chất được khoét rỗng bên trong,xuống mồ nhiều năm,tẩm máu người,thịt người cùng tủy cốt,đã không còn vẻ oánh nhuận sáng bóng như lúc đầu,bên ngoài còn phủ một lớp bụi thật dày,lúc sống được người ngày đêm vuốt ve,đêm tối tựa như cái chết,dài dòng mà tịch mịch, chủ nhân của nóở trong bóng đêm tâm tâm niệm niệm tên một người,thắp một ngọn nến,giọt sáp loang lổ rơi xuống,nửa đời tịch mịch, nhất thế tương tư.

_”Không biết hai tên trộm mộ bên ngoài có vào được quan thất không nữa,bọn họ vất vả như vậy, nhưng bên trong trừ bỏ cái này ra thì toàn bộđều là một đống đổ nát a.” Lâm Ngôn cầm ngọc tiêu đưa cho Tiêu Úc “Đoàn Trạch là người chí tình chí nghĩa,ngay cả bộáo liệm cũng không mua cho mình,ngọc tiêu, tiêu ngọc,hắn mang theo tên ngươi xuống mồ.”

_”Hắn có tình, ngươi hữu ý, không uổng phí mấy trăm năm tương tư.” Nói xong lại nở nụ cười, trước mắt một tầng hơi nước mơ hồ.

_”A, các ngươi lại đây xem,bên này còn có một gian mộ thất nữa a.” A Nhan đột nhiên kêu lên,đẩy giá sách qua, lộ ra một cánh cửa,Lâm Ngôn xoa xoa khóe mắt,cố gắng trấn tĩnh cùng Tiêu Úc đi qua xem. Chỉ thấy bên trong cánh cửa là một gian thạch thất nhỏ, không có bất cứ dụng cụ nào,căn phòng trống trơn quang đãng, có một cái đài được đắp bằng đá,bên trên là chiếc quan tài được đóng bằng gỗ Hoàng Đàn giống hệt như của Tiêu Úc.

_”Sao lại có quan tài ởđây ? Cái này thoạt nhìn được bảo quản rất tốt,đáng tiền a,chẳng lẽ người bên ngoài không phải làĐoàn Trạch ?” Doãn Chu kinh ngạc tiến lên,thấy vẻ mặt của Lâm Ngôn và Tiêu Úc không quáđúng,đành phải lắc đầu, phụ A Nhan đẩy nắp quan tài.

Một trận ma sát nặng nề vang lên,Doãn Chu cùng A Nhan bỗng bất động.

_”Lâm Tử, ngươi lại đây xem,sao nó lại trống rỗng vậy ?” Doãn Chu cầm đèn mỏ rọi vào bên trong “Còn mới tinh,không có gì hết.”

Quả nhiên,chiếc quan tài trước mắt có giá trị hơn vạn lượng,phải trải qua biết bao nhiêu mạo hiểm mới có thểđóng được chiếc quan tài này,thế nhưng lại chưa từng sử dụng, bên góc quan tài còn sót lại một ít mạc cưa.

_”Vốn định để dành cho ngươi ?” Lâm Ngôn nhìn Tiêu Úc.

Tiêu Úc lắc lắc đầu “Không biết.”

Doãn Chu nhìn Lâm Ngôn, lại nhìn Tiêu Úc,nhịn không được phi một tiếng,sau đó cầu cứu A Nhan “Chúng ta làm gì bây giờ,nhìn hai người bọn họ là biết không thể trông cậy vào rồi,hồn cũng không biết đã bay tới đâu,cứ thích hành xác lẫn nhau.”

A Nhan lúc này mới kịp phản ứng “Đúng rồi,minh hôn, còn chưa đến giờ,chúng ta lo chuẩn bị trước.”

END 64


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui