Kinh thương trở nên phổ biến vào đầu thời nhà Minh,đến đời Thanh thìđạt đến đỉnh điểm,vào thời Minh,phủ Thái Nguyên bao gồm năm châu cùng hai mươi huyện,trong đó có Hãn Châu,Tấn Trung, Dương Tuyền,Lữ Lương vẫn còn tồn tại đến tận ngày nay,rất nhiều di tích vẫn đang được bảo tồn, thậm chí còn được đưa vào sử dụng. Lâm Ngôn tính toán mang Tiêu Úc đi dạo xung quanh,nếu có thể tìm ra manh mối thì càng tốt,còn nếu không,thìít nhất cũng có thểđể lại một chút ấn tượng với nơi cổ kính này, cho dù có trong tay tư liệu về ba ngàn năm lịch sử, nhưng hiện tại bọn chỉ có thể dựa vào hồi ức đã bị lãng quên của con quỷ.
Tám giờ tối,đèn đường mới lên,ở ngã tưđường, dòng người tấp nập như nước chảy,bên cạnh nhà ga, một quầy hàng phát ra tiếng thịt nướng xèo xèo, làm cho bọn Lâm Ngôn không ngừng âm thầm nuốt nước miếng.
Cuối cùng cũng đã trở về với thế giới hiện đại,Lâm Ngôn nhẹ nhàng thở ra,Doãn Chu không tiền đồ nhìn đám người ngoài quảng trường,cảm thán nói “Nhà, rốt cuộc cũng có thể nhìn đến một tòa nhà hơn năm tầng! Thật may mắn!” Nói xong liền vỗ vỗ bả vai Lâm Ngôn “Mời khách, đêm nay ngươi phải khao bọn ta,ta đã sớm nghĩ xong rồi, chúng ta đi suối nước nóng đi,ngươi không thoát được đâu!”
Lâm Ngôn che ví tiền, nghiến răng nghiến lợi.
Lúc đến khách sạn lại gặp phải rắc rối, do không cóđặt chỗ trước, phòng ba người cùng phòng đơn đều đãđầy khách,chỉ còn phòng tiêu chuẩn ( phòng hai giường đơn), Doãn Chu cùng A Nhan đã nhận phòng, trở về nghỉ ngơi,A Triệt khăng khăng đòi ngủ chung với Tiêu Úc,trong đại sảnh kim bích huy hoàng,tiểu hồ ly thấy cái gì cũng đều cảm thấy mới mẻ,chạy tới bể phun nước đùa nghịch cá vàng,Lâm Ngôn không dám nhìn Tiêu Úc, cẩn thận nói “Ngươi ngủ chung với A Triệt đi, để ta mướn thêm một phòng.”
Nhân viên tiếp tân nhìn chằm chằm màn hình máy tính, thỉnh thoảng lại hiếu kìđánh giá hai thanh niên cùng một cậu bé,tầm mắt khi dừng lại trên người Tiêu Úc liền không hề dời đi,làm cho Lâm Ngôn bỗng dưng cảm thấy khó chịu, nhưng lại không dám biểu hiện ra ngoài.
Tiêu Úc trầm mặc một lúc lâu mới nói ở chung một phòng đi,ta vốn không cần ngủ, vả lại luôn ở cùng nhau, cũng đã quen rồi. Lâm Ngôn siết chặt cây bút,lòng bàn tay đổđầy mồ hôi, nghe Tiêu Úc nói vậy,ma xui quỷ khiến như thế nào lai làm cho hắn cảm thấy nhẹ nhõm.
Hai chiếc giường, A Triệt giang tay giang chân chiếm lấy một bên, Lâm Ngôn ngủở bên còn lại,Tiêu Úc thì nhìn ra ngoài cửa sổ ngẩn người,thành phố vốn không có khái niệm ngày đêm,phía sau bức màn lộ ra những ánh đèn rực rỡđầy màu sắc, trải rộng bốn phía. Mỗi lần Lâm Ngôn tỉnh lại đều bắt gặp Tiêu Úc vẫn bảo trì tư thế cũđứng bất động bên cạnh cửa sổ, thấp giọng gọi hắn đi ngủ,nhưng con quỷ chỉ thản nhiên lắc đầu,không biết làđã giật mình mấy lần, lúc lại mở mắt ra thì bầu trời đã trắng xóa.
Sắc mặt Tiêu Úc như thường,thì ra một khi biến thành quỷ, thì cảm giác đói khát cùng mệt mỏi cũng cách hắn màđi,hệt như một tảng đá vô tri vô giác,lẳng lặng nằm ởđó,những ham muốn phàm tục đã không còn có thểảnh hưởng đến hắn.
Hận không thể hôn lên đôi môi mỏng mảnh kia,làm cho hắn nở nụ cười,nhưng trong mắt con quỷ chỉ có xa xa hư không, không hề có hắn.
Buffet sáng cực kì phong phú,ai ngờ A Triệt lại gây rối,cơm chưa ăn xong đã nằng nặc vòi đòi vĩnh thứ khác, tiểu hồ ly trợn tròn hai mắt,bánh ngọt, thịt, trứng gà cái gì cũng không cự tuyệt, nó không dám quấy rầy Tiêu Úc, nên chỉ có thể diễu võ dương oai sai sửđám Lâm Ngôn chạy tới chạy lui lấy thức ăn cho nó. Doãn Chu thật vất vả mới có thời gian húp ngụm canh,bi phẫn nói hồ ly không phải chỉăn thịt tươi sao, lỗ tai A Triệt cực thính,nghe xong liền vuốt bụng đắc ý nói “Biết mấy thứ cống phẩm các ngươi mang đến bái trời,viếng mộđều đi đâu không ?”
_”Chờ các ngươi đi, thì tất cảđều thuộc về hồ tộc bọn ta,đầu heo, cá khô,lạp xưởng, xúc xích, bánh bao thịt,ăn rất ngon a.” A Triệt lắc lắc đầu, lộ ra đôi tai nhọn “Lúc trước ta cũng thường lén lút biến thành người xuống núi chơi,ông nội không biết, nếu không nhất định sẽđánh chết ta.”
Bàn kế bên có một đôi vợ chồng già,nghe một câu bé bảy tám tuổi nhắc đến thời thơấu của mình,liền ha ha cười to.
Lâm Ngôn đứng trước quầy tiếp tân lấy một xấp giấy quảng cáo,ghi lại địa chỉ của các tòa đại viện,cẩn thận chọn lựa lịch trình,A Triệt cũng đi theo xem,nó không biết chữ, chỉ biết nhìn hình,thấy một đám sân đen tuyền liền liên tục oán giận,không đểý tới Lâm Ngôn phản đối mà giật lấy xấp giấy lật xem,rồi bỗng nhiên chỉ vào một tờ hưng phấn kêu lên “Ta muốn đi chỗ này!”
Nó chỉ vào một tờ giấy quảng cáo công viên trò chơi rực rỡđầy màu sắc.
_”Không được.” Lâm Ngôn cướp lại, “Chúng ta không ởđây lâu,phải nắm chặt thời gian làm chuyện chính.”
Tiểu hồ ly vừa nghe, liềm mím môi muốn khóc.
_”Ngoan,ca ca mang ngươi đi ăn thịt hầm tương ở Lục Vị Trai.” Lâm Ngôn ôn tồn dỗ hắn “Úc ca ca của ngươi cũng đang vội,không có thời gian chơi với ngươi đâu.”
Hai mắt A Triệt càng ngày càng ngập nước,giống như tùy thời sẽ vỡđê,vài người thay phiên nhau trấn an vẫn không có hiệu quả,Tiêu Úc sờ sờđầu A Triệt,lấy tờ giấy xem kĩ, sau đó nói với Lâm Ngôn “Thôi, dẫn nóđi đi,thành cổ Tấn Dương ở mặt sau nhìn có chút quen mắt.”
Hóa ra, cổ thành vừa tu sửa xong,bắt đầu được đưa vào hoạt động, trong giấy quảng cáo nói đang có chương trình giảm giá,không chỉ có những công trình mang đậm nét kiến trúc thời Minh- Thanh, mà còn có các quầy ăn vặt, với đủ lại món ăn phong phúđộc đáo,nhân dịp nghỉ hè sẽ có chương trình biểu diễn kịch thiếu nhi cho các em nhỏ,hình như là vở Lâm Xung dạ bôn. Mà phía sau tờ giấy,có chụp một tòa tứđại hợp viện,đại ngõa chu môn, vách tường cực cao,hai bên cửa làđá xanh bóng loáng, phản chiếu những đám mây trên không trung, thời gian chụp vô cùng tốt,trên bầu trời trong xanh thấp thoáng màu hồng nhạt,hàng cây bốn phía vươn cành lá,duỗi thân xếp thành những dải băng thẳng tăm tắp,dưới mái hiên là thần bí nhất,sau khe cửa dường nhưđang che giấu một tên thích khách,hệt như quang cảnh của Trung Quốc trong những kíức xa xăm.
Bỗng dưng bị kích thích, Lâm Ngôn cũng gật đầu theo,tiểu hồ ly cao hứng nhảy dựng lên,lập tức đánh nghiêng chén canh,toàn bộđổ lên người Doãn Chu.
_”Tiểu tai tinh.” Doãn Chu mắng thầm.
Tám giờ sáng,bầu trời thoáng âm trầm,không khí hơi hơi se lạnh,là kiểu thời tiết rất thích hợp để ngao du.
Di tích được phục hồi như cũ cộng thêm công nghệ hiện đại mang đến cho nó một vẻ rất khí khái, bên ngoài đậu đầy xe,đám trẻ con được cha mẹ dắt vào,trong tay còn cầm bong bóng bay,A Triệt vừa thấy cũng muốn mua,khẩn cấp lôi kéo Tiêu Úc chạy đến quầy hàng,nhìn chằm chằm con diều bằng giấy,ảnh da,mặt nạ cùng ***g đèn, cơ hồ muốn chảy cả nước miếng,mỗi loại đều bắt lấy mấy cái,lại còn coi trọng một viện kẹo đường màu xanh to hơn cảđầu của nó.Lâm Ngôn đuổi theo cứu viện,nhét vào túi Tiêu Úc mấy tờ tiền màu đỏ,dặn dò“A Triệt thích ngươi,ngươi dẫn nóđi chơi,biết xài tiền rồi chứ ?”
_”Ân.” Bên ngoài thêm một đứa béồn ào, sắc mặt con quỷ cũng tối tăm hơn một chút,nhìn Lâm Ngôn cười cười “Ngươi cũng theo đi,một mình ta không giữđược nó.”
Lâm Ngôn đút tay vào túi, có điểm thất thần.
_Sao vậy ?
_”Không có gì, chỉ là cảm thấy nhớ ngươi.” Lâm Ngôn cúi đầu nói,chung quanh phát ra tiếng nhạc chói tai,thanh âm của hắn rất nhỏ,nhưng con quỷ lại nghe thấy,biểu tình trở nên chấn động.
A Triệt không phát hiện không khí xấu hổ giữa hai người,lôi kéo ngón tay Tiêu Úc,chỉ vào một chiếc đu quay khổng lồ“Ta muốn chơi cái đó.”
Tiêu Úc quay đầu lại ý bảo đi theo, Lâm Ngôn lại hoảng sợ, đó là trò mà chỉ có các cặp tình nhân mới hay chơi,một chiếc hộp thủy tinh lớn,mặt đối mặt nhìn nhau nửa giờ,nhìn ngắm phong cảnh toàn thành phố,xấu hổ cũng xấu hổ chết hắn,vội vàng dời đi lực chúý của tiểu hồ ly,tùy tay chỉ vào một trò chơi khác “Không vui đâu, chúng ta qua bên kia chơi đi.”
Hóa ra là ngôi nhà ma,trên áp phích là hình một người phụ nữ tóc dài mặc đồ trắng,một linh hồn hung ác trong đêm,nơi nơi đều là Sadako.( The ring!)
Còn chưa kịp hối hận, A Triệt đã nhanh chóng thay đổi chủý,mỗi người một tay kéo bọn họđi qua.
Tiểu hồ ly dõng dạc tuyên bố rằng chưa bao giờ sợ quỷ,dẫn đầu vọt vào trong bóng tối,vừa đi được vài bước thì cánh cửa sau lưng bỗng dưng đóng lại,bốn phía đều là vực sâu không đáy,bên chân còn có lỗ thông gió, âm phong từng trận quét qua, làm cho người ta toàn thân phát lạnh.
Một bóng trắng từ trong góc nhẹ nhàng lướt qua,là nhân viên hóa trang thành quỷ,Lâm Ngôn cắn môi thầm nhủ với lòng rằng tất cảđều là giả,thình lình bên chân có một bàn tay vươn lên,mạnh mẽ bắt lấy cổ chân của hắn,khiến Lâm Ngôn sợ tới mức vội vã che miệng,thiếu chút nữa làđã kêu ra tiếng.
Phía sau bị người chụp lấy bả vai,da đầu lập tức tê rần, ở phía trước một lớn một nhỏđang đi vô cùng thích thú,Lâm Ngôn hận không thể chặt luôn cánh tay vừa chỉđường của mình.
Hắc ám dày đặc cách trở tầm mắt,chỉ mơ hồ nhìn thấy bóng dáng của Tiêu Úc,ăn mặc như một người hiện đại, áo thun có chút chật,bó sát người, cơ hồ có thể nhìn thấy những đường cong rắn chắc của cơ thể,vai rộng mông hẹp,mái tóc dài được cột cao lộ ra chiếc cổ tái nhợt.
Đang xuất thần,con đường bỗng lóe lên một chút lam quang ảm đạm,một đầu tóc dài rối tung,quần áo trắng phiêu phiêu lắc lư,Sadako không biết từ chỗ nào xông ra,mái tóc bị gió thổi bay, lạnh buốt phả lên mặt Lâm Ngôn.
_”Tiêu , Tiêu Úc.” Hắn vội vàng nhảy lên,chạy đến chỗ Tiêu Úc,nắm lấy cánh tay con quỷ, run run nói “Ngươi đừng đi quá nhanh.”
_Ngươi sợ sao ?
Lâm Ngôn xanh mặt, lắp bắp nói “Lúc trước ta từng xem phim này,sớm biết là Sadako…Ta, ta đã không vào.”
Tiêu Úc đổi chỗ cho hắn,làm cho Lâm Ngôn đi trước mình một chút,bả vai nghiêng qua, thật cẩn thận che chở Lâm Ngôn,đứng gần nhau liền có tiếp xúc, ngón tay chạm ngón tay,trong lòng bàn tay Lâm Ngôn đổđầy mồ hôi lạnh,không ấm hơn con quỷ là bao nhiêu.
Quang cảnh quỷ dị nhân tạo,con đường u tối đầy áp lực,khúc khúc chiết chiết phảng phất nhưđang đi vào mê cung không có lối thoát,nỗi sợ hãi làm cho người ta không ngừng tưởng tượng,mà trong tưởng tượng thường sinh ra ma quỷ,bên tai tràn ngập tiếng thở dài của người phụ nữ,trong mỗi một góc khuất đều cất giấu một nữ quỷ, thậm chí ngay cả trên trần nhà cũng có,sắc mặt của người chết,lúc xanh, lúc trắng,có lúc biến thành màu đen,không cẩn thận đụng vào, liền cảm thấy ớn lạnh, quần áo trắng, tóc đen làm cho người ta nhớđến những thứ không sạch sẽ,giống như gặp phải một đám tóc đen từ trong cống thoát nước.
Hận không thể lập tức chấm dứt sự dày vò này.
Đột nhiên không thể chống đỡ nổi nữa,trong bóng đêm Lâm Ngôn bắt lấy tay con quỷ,Tiêu Úc sửng sốt chớp mắt, sau đó siết chặt tay Lâm Ngôn, ,Lâm Ngôn quay đầu lại ôm eo hắn, hai người gắt gao dính cùng một chỗ.
Thời gian phảng phất như ngừng trôi,đặt mình trong một không gian an toàn,sa vào lòng người mình yêu,mưa gió bất xâm,cả ngày đều phải tiếp xúc với bóng tối cùng học tập những tri thức về hài cốt lắm lúc cũng làm người ta hụt hơi,anh hùng làm chán rồi,sửa lại làm thiếu nữ,anh hùng nhụt chí, nhi nữ tình trường,trong một ngôi nhà ma nhân tạo, hắn đang tìm kiếm sự che chở từ một con quỷ chân chính.
_”Ta nhớ ngươi, ta rất nhớ ngươi,Tiêu Úc, ta rất…” Hung hăng dùng răng cắn bả vai con quỷ“Xin ngươi, xin người đừng rời bỏ ta…”
Nửa câu sau kì thật còn chưa nói xong, nhưng cũng không nói nên lời.
Tiêu Úc nhẹ nhàng vuốt ve lưng hắn “Ngoan,nghe lời,chúng ta tìm đường ra ngoài trước.”
Hai người thay phiên lôi kéo nhau rốt cuộc cũng tìm được đường ra ngoài,ánh mặt trời lập tức chiếu xuống,tiểu hồ ly đã sớm đứng ở cửa chờ bọn họ,thấy sắc mặt hai người khác thường,đắc ý vỗ tay cười to.
_Hai người các ngươi nhát gan quá,còn sợ quỷ nữa chứ, thật không biết xấu hổ a.
Người qua đường nhìn thấy đứa trẻ khảái như vậy, cũng nhịn không được cười theo.
Nếu không phải Lâm Ngôn tiến lên giả bộ muốn đánh nó, thì cái đuôi cùng đôi tai cũng vìđắc ý mà lộ hẳn ra ngoài.
Tiêu Úc đuổi theo Lâm Ngôn,nắm lấy cổ tay hắn,Lâm Ngôn quay đầu,bốn mắt nhìn nhau,ai cũng khẩn trương không nói nên lời.
_Lâm Ngôn, ta…
_”Lời lúc nãy ngươi cứ xem như ta chưa nói gì hết,là ta bị dọa sợ nên nói bậy thôi.” Lâm Ngôn đánh gãy lời hắn, sải bước đi về phía trước.
Ở công viên đi một buổi sáng,A Triệt cũng chơi đủ,thét to nói nóđi không nổi nữa,được Tiêu Úc cõng trên lưng, vừa đi vừa ăn kem,Lâm Ngôn theo bên cạnh, ôm một đống chiến lợi phẩm của nó,búp bê, mặt nạ Tôn Ngộ Không,món đồ chơi bằng đường bịăn hết một nửa,bắp nướng, bi, không tính những thứ trong túi,muốn cầm cũng cầm không hết.
Tiểu gia hỏa gào thét nói đói bụng,lập tức đi qua công viên trò chơi, đến cửa sau,một con đường yên ắng sâu thăm thẳm nối thẳng đến di tích thành cổ,ven đường là những quán tràđược trang hoàng theo phong cách cổ xưa,cửa gỗ khắc hoa,trên cửa mỗi nhàđều có treo câu đối “Thế sự minh bạch giai học vấn,nhân tình lão thành tức thành văn.” Ba gian nhà cổ liên thông với nhau,cuối đường là lương đình,Doãn Chu và A Nhan đang ngồi ởđó uống trà chờ bọn họ.
Chính giữa là một chiếc trường kỷ nhỏ,bình sứ thanh hoa,cắm đầy những cuộn giấy,trong viện hoa đang nở rộ, bốn phía đều làĐinh Hương cùng Hồ Cành,thoang thoảng mùi hương của thảo mộc. Bên kia lương đình là một chiếc hồ nhân tạo ,cây cầu nhỏ bắt ngang qua mặt hồ,lá sen xanh ngát lắc lư trong gió,hoa thủy tiên cùng cây đậu dại mọc bên bờ hồ, cành liễu đung đưa rũ xuống nước, một đàn bướm nhỏ màu xanh nối đuôi nhau vờn quanh mặt hồ.
Ba người cùng nhau ngồi xuống,nhân viên phục vụ mặc đồ cổ trang,vội vàng bưng ra ba ly trà lạnh.
_Ta đã hỏi thăm, phía sau là di tích thành cổ,nơi đó rất rộng, đi hết buổi trưa cũng chưa chắc làđã tham quan xong,hai giờ bắt đầu biểu diễn kịch, các ngươi ăn xong có thể trực tiếp đi qua.
_”Chúng ta ?” Lâm Ngôn bắt gặp Doãn Chu cùng A Nhan đang đứng lên chuẩn bịđi,ngạc nhiên nói “Vậy còn hai người các ngươi thì sao?”
Doãn Chu chỉ chỉ bàn “Hai người chúng ta cần phải tìm nơi để thư giản,dù gì cũng đã ngồi đợi các ngươi suốt ba tiếng,có gìăn được cũng ăn hết rồi,tên phục vụ kia còn chê bọn ta chiếm bàn, ngồi mãi không chịu đi, không biết đã trợn mắt liếc nhìn bọn ta bao nhiêu lần,quân cứu viện đãđến,bọn ta phải đi dạo, các ngươi cứ tùy tiện.”
_”Đúng rồi.” Doãn Chu nhìn A Triệt chớp chớp mắt “Ngươi lại đây, ta kiếm đồăn ngon cho ngươi.”
Tiểu hồ ly tròng mắt đảo quanh “Không đi, ta cũng muốn ăn hết mọi thứởđây.”
_”Sách, ca ca có việc tìm ngươi.” Doãn Chu không khỏi phân trần bế nó lên “Động vật chính làđộng vật, bỏ vào sở thú còn thấy đẹp đẽ, lấy ra rồi mới biết mùi đau khổ.”
Nhân viên phục vụ bưng đến một ít Trúc Diệp Thanh,đựng trong bình sứ thanh hoa,thoạt nhìn vô cùng quen mắt, A Nhan nhận lấy “Thử cái này đi, đặc sản ởđây đó,nhưng mà không thể uống nhiều,độ cồn mạnh,dễ say,vừa, vừa rồi ta còn bị choáng váng.”
Ba người lẩn mất còn nhanh hơn cả thỏ,Tiêu Úc và Lâm Ngôn ngồi đối diện với nhau,nhìn hoa sen bên hồ, không biết nên nói gì.
Xa xa trong đám sương mù lấp ló bóng dáng của cổ thành, mái ngói san sát nối tiếp nhau,một loạt đèn ***g đỏ tươi,tiếng ồn ào của du khách cùng với tiếng nhạc ầm ĩ của khu vui chơi phảng phất nhưđãđi xa,thời gian lắng đọng,quang cảnh trăm năm u u tràn về,lần này cảnh còn người cũng đã trở lại.
Rót đầy một chung rượu,ngưỡng cổ nốc cạn,tươi mát ngon miệng, dưâm dai dẳng.
_”Coi như là thuần hương,còn ấm, nếm thử xem.” Lâm Ngôn cười rót thêm một chung,đưa cho Tiêu Úc, con quỷ cũng không cự tuyệt,đặt bên môi định nhấp một ngụm,nhưng vừa chạm vào,đã vội vã bỏ lại xuống bàn.
Trái tim bỗng nhiên mãnh liệt nhảy lên.
Ngươi uống nửa chung rượu này, ta cốý uống cạn một nửa còn lại, chỉ là không biết lang quân có cùng ta đồng tâm hay không…
Trong lúc nửa tỉnh nửa mê, Lâm Ngôn cầm chung rượu,theo nơi mà Tiêu Úc đãđặt môi, cũng nhấp một ngụm,sau đó nâng mắt lên,mê ly tà tà nhìn Tiêu Úc,lương đình cổ xưa cùng bình rượu ấm tựa hồđã bị hạ chú,một khếước thần bí xa xăm,chậm rãi thức tỉnh,tránh ở cửa, chờ bọn họ.
Ai cũng đều trốn không thoát, thiên tai nhân họa, tình yêu, vốn là thiên tai nhân họa.
Hắn cuộn tay áo lên, chiếc áo trắng tinh rộng thùng thình,thêu đóa hoa đào màu hồng nhạt,bề ngoài lạnh lẽo cứng rắn ẩn giấu chút mềm mại đáng yêu,là cốýđể cho người kia xem,bầu rượu ấm tinh tế,tự tay dâng lên cho người.
_Gia sự bận rộn,không thể bỏ mặc cửa hàng màđi,liền không thể tự thân đưa lang quân lên kinh ứng thí,chỉ có thể chúc lang quân áo gấm về làng.
_”Lâm Ngôn.” Tiêu Úc nhíu mày “Ngươi làm sao vậy ?”
Hắn không trả lời, cả người chìm trong hỗn loạn,đuôi lông mày, khóe mặt, cằm…Chung quanh đều có người ghé mắt nhìn qua,xem hai thanh niên tán tỉnh nhau giữa thanh thiên bạch nhật, Lâm Ngôn chỉ cảm thấy bản thân như bị thôi miên,si mê nhìn mặt Tiêu Úc “Này vừa đi cũng qua mấy tháng,ta sẽ ngày ngày chờ mong, chớ quên viết thư gửi về.”
Tiêu Úc đè tay hắn lại, mạnh mẽđặt lên bàn,giựt lấy chung rượu “Đừng uống nữa.”
_”Ngươi đừng quản ta, uống say ta mới dám nói.”Hắn cố chấp nhìn chằm chằm Tiêu Úc, vô hạn oán độc “Ít nhất ta cũng tốt hơn ngươi,ngươi vẫn luôn không dám đối mặt.”
Hai người rõ ràng không ở cùng một thời đại,đột nhiên kinh ngạc mở to hai mắt,người trước mắt này, là Lâm Ngôn sao ?
Tiểu hồ ly A Triệt nhảy nhót chạy trở về,cầm que kẹo hồ lô, được phủ một lớp đường trong suốt,quơ quơ trước mũi Lâm Ngôn “Cái này rất ngon.”
Sau đó nhìn Lâm Ngôn, lại nhìn qua Tiêu Úc,kinh ngạc nói “Hai người các ngươi làm sao vậy, sao đầu lại đổđầy mồ hơi như thế ?”
Ly hồn chợt kinh, toàn thân phát run,Lâm Ngôn bỗng nhiên hồi phục tinh thần,lăng lăng nhìn tay mình.
Doãn Chu và A Nhan cũng đã trở lại,cầm ly trà lạnh của Lâm Ngôn nốc một hơi giải khát,chỉ về phía đám đông trước mặt “Bên kia có rút thăm trúng thưởng,dựa vào dãy số in trên vé cổng,qua đó xem đi.”
Lâm Ngôn lười động, lại bị Doãn Chu lôi kéo “Đi đi,cơm thì lúc nào ăn chẳng được ?”
_Trong đây nhiều người như vậy, trúng được mới là lạ,xem làm cái gì,hệt như mấy bà cô xếp hàng mua trứng gà giảm giáở siêu thị vậy.
Doãn Chu khinh thường nói “Cho dù chỉđược một cái hộp trứng không cũng tính là ta có lời,đi mau, nói không chừng có thể tiết kiệm được một ít tiền,ông nội Mao nói,phải biết quý trọng nhân dân tệ!” Nói xong liền đẩy Lâm Ngôn ra ngoài,sau đó vụng trộm nhìn A Triệt “Ngươi có chắc không ?”
A Triệt gật đầu.
_Đi, coi như tin ngươi một lần,tâm trạng của Lâm Ngôn ca ca ngươi đang không được tốt,chúng ta nên làm cho hắn vui vẻ, mau mau thực hiện kế hoạch.
END 53
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...