Bảo ta sao ? Lâm Ngôn mơ mơ màng màng gật đầu,đầu óc choáng váng, hai chân mềm nhũn,giống nhưđang đạp trên một đống bông,ánh sáng trong phòng càng lúc càng tối,gió từ cửa sổồạt ùa vào,vừa tắm xong, tóc còn chưa kịp khô,gió lạnh thổi qua khiến da đầu không khỏi run lên.
_”Sao không giống em chút nào hết ?” Lâm Ngôn nói
Cô bé dùng bút sáp đen đồ lên tờ giấy,một dòng đen ngòm ồồ chảy ra giữa hai hàng răng nanh đỏ tươi, “Sao không giống ? Lúc em chết trông như vậy đó.”
_”Ca ca.” Cô bé đứng lên,nghiêng đầu nhìn chằm chằm Lâm Ngôn,đầu lệch hẳn về bên phải, ngón cái đút trong miệng,một lát sau một lóng tay đã không thấy,ngón tay bị cắn chỉ còn non nửa,cô bé nhếch miệng cười, trong miệng đầy máu, máu tươi còn chảy ròng ròng bên môi.
_”Ca ca, anh đi theo em đi, theo em đi.” Cô bé ném cây bút,nắm lấy tay Lâm Ngôn,kéo hắn đến phòng tắm “Em cho anh xem bộ dáng lúc em chết, rất đẹp a.”
Lâm Ngôn vô tri vô giác đi theo phía sau,bản năng mách bảo hắn có cái gìđó không thích hợp,nhưng lại không nói nên lời,đầu giống như bịđóng đinh,chỉ nghĩ một chút liền đau đến run rẩy.
Gió thế nào lại thổi lớn như vậy, ai đã quên đóng cửa sổ ?
_”Sau khi anh mua quần áo mới cho em, em liền chết,bà bà cũng chết, ông nội cũng chết,tất cảđều chết.” Cô bé nắm tay Lâm Ngôn đi về phía trước,mái tóc dùng một chiếc rubăng màu đỏ buộc lại,nhưng chiếc nơ chỉ thắt được một nửa, chừa lại một khúc rubăng thật dài treo lủng lẳng sau đầu. “Ca ca, anh cũng mau chết đi,chờ anh chết,em sẽ vẽ một bức tranh cho anh.”
_”Ca ca, hì hì, ca ca chết cùng chúng ta.” Cô bé kéo kéo chiếc áo bông cũ trên người,đầu lệch một cách quái dị, giống như một khi không cẩn thận thì cái đầu sẽ lập tức rơi xuống đất “Đi mau, nhanh lên, không kịp nữa rồi.”
Tầm nhìn trở nên vặn vẹo,hành lang đen kịt giống như một con quái vậy khổng lồđang mở miệng,Lâm Ngôn đi nhanh hơn,bỗng dưng mũi chân đá phải thứ gìđó,Lâm Ngôn theo bản năng trèo lên, sau đó lại leo lên một tầng mới,lạnh quá, gió thật lớn…
Tại sao đi mãi mà vẫn không đến ?
_”Lâm Ngôn!” Thanh âm tràn đầy nôn nóng từ thế giới bên kia truyền đến,mang theo tiếng vọng xa xôi “Trở về.”
Giọng nói này rất quen thuộc,Lâm Ngôn xoay cái cổ cứng ngắt muốn quay lại nhìn,nhưng cổ tay lại bị cô bé giữ chặt,dùng sức kéo hắn về phía trước “Không kịp nữa rồi, nhanh lên.”
Lâm Ngôn gật gật đầu, lắc người đi về phía trước,một bước này lại đạp giữa không trung,cả người mất thăng bằng ngã xuống,trong nháy mắt một cỗ lực cản mạnh mẽ từ bụng truyền đến,ôm eo hắn hung hăng kéo về, mùi sữa tắm tươi mắt khiến hắn đột nhiên thức tỉnh,giống nhưđược người kéo ra khỏi cơn ác mộng. Lâm Ngôn mờ mịt nhìn bốn phía,chỉ thấy khung cảnh u ám lúc nãy đã trở lại bình thường,cô bé không thấy,Lâm Ngôn cúi đầu,cảnh tượng trước mắt khiến hắn không khỏi trừu rút một hơi khí lạnh, hoàn toàn không nói nên lời.
Hắn đang đứng trên cửa sổ phòng mình, cửa sổ mở rộng, bức màn bị gió thổi tung,bay phần phật trong gió,nửa bàn chân đã bước ra ngoài,từđộ cao này nhìn xuống,bồn hoa cùng bóng cây tối đen gần trong gang tấc,trong hoa viên mơ hồđứng hai bóng người,đang ngửa đầu vẫy tay với hắn,một cô bé mặc áo bông,mà nắm tay cô bé chính mà linh hồn mà ngày hôm qua bọn họ không thể gọi được – Nhị Tiên Cô!
_”Chết rồi, chết hết rồi, ngươi cũng chết đi.” Thanh âm của cô bé cứ mãi quanh quẩn trong đầu “Mau lên, không kịp nữa rồi.”
_”Tiêu Úc! Tiêu Úc!” Lâm Ngôn thất hồn lạc phách hô to,theo bản năng lùi về phía sau,lập tức rơi vào ngực người nào đó,bàn tay siết chặt eo hắn,buộc hắn xoay người,thanh âm trầm thấp không ngừng lặp đi lặp lại “Ta đây, ta ởđây.”
Cơ thể lạnh lẽo kia chưa bao giờ khiến Lâm Ngôn cảm thấy ấm áp như lúc này,Lâm Ngôn hoảng hồn chôn đầu vào ngực Tiêu Úc,nhưng Tiêu Úc cũng không làm ra quá nhiều động tác thân mật,chỉ bế Lâm Ngôn xuống, đóng cửa sổ, nhíu mày nhìn chằm chằm bồn hoa dưới lầu.
Lâm Ngôn nhìn Tiêu Úc,trong nháy mắt hắn đã vô tình quên mất Tiêu Úc là quỷ,Lâm Ngôn mím môi,mình điên rồi nên mới muốn ôm Tiêu Úc.
Lắc đầu cố gắng xua đuổi suy nghĩ kì quái đó,hắn chống cửa sổ thòđầu ra nhìn xuống lầu,bóng cây khẽ lắc lư trong gió,con đường nhỏ lót gạch trống trơn quang đãng,Nhị Tiên Cô cùng cô béđã không thấy tăm hơi.
_”Vừa rồi cô bé kia, còn có bàđồng đãđứng dưới lầu.” Lâm Ngôn lắp bắp nói “Còn ngoắc ngoắc ta nữa…”
_”Ta không thấy.” Vẻ mặt của Tiêu Úc trở nên rất nghiêm túc,nâng nay xoa xoa mái tóc ướt sũng,Lâm Ngôn lúc này mới phát hiện Tiêu Úc tựa hồđã từ trong bồn tắm trực tiếp lao vào đây, quần áo lôi thôi suy sụp,lộ ra cơ ngực rắn chắc nhưđá cẩm thạch,Lâm Ngôn đỏ mặt,vội vàng nghiêng đầu che giấu.
_”Chúng nó không giống ta.” Tiêu Úc khép màn lại “Đừng cách ta quá xa.”
Lâm Ngôn trầm ngâm một hồi, nhỏ giọng nói “….Không giống sao ?”
Tiêu Úc không trả lời, thật sâu nhìn hắn,đột nhiên giống nhưđang ôm một con gà con mà tha Lâm Ngôn ra khỏi phòng ngủ, đặt trên sôpha. Ngay khi Lâm Ngôn nghĩ rằng hắn định bắt buộc chính mình thì Tiêu Úc đã buông tay ra,nhặt cuốn sách cổ lên đặt trước mặt hắn “Học cái này đi.”
_ “Người anh em, ngươi giỡn hoài…” Lâm Ngôn dùng tốc độ nhanh như gióđọc lướt qua hàng chữ dài ngoằng trên bìa sách,không khỏi dở khóc dở cười “Đừng nói thứ này ta căn bản đọc không hiểu,cho dù có hiểu rõ nhất thanh nhị sở thì cũng không có khả năng biến thành tiểu đạo sĩ a.”
Tiêu Úc trầm mặc một hồi, thản nhiên nói “Nếu có một ngày ta đi mất thì ngươi phải biết cách tự bảo vệ mình.”
Nói đến đây, Tiêu Úc đặt hai tay lên chân hắn,thần thái vẫn ôn nhu phục tùng như trước,nhưng ngữ khí tựa hồ có cái gìđó bất đồng,Lâm Ngôn do dự một lát mới thấp giọng hỏi hắn “Ngươi sẽđi sao ?”
_”Ngươi không phải vẫn luôn ngóng trông ta đi cho khuất mắt ngươi.” Tiêu Úc lạnh lùng nói
Lâm Ngôn không biết nên nói gì,dùng đầu ngón tay khẽ vuốt lên mặt hắn,làn da nhẵn nhụi lại lạnh lẽo như sứ,chậm rãi thiếp cả bàn tay lên,dọc theo một bên mặt mà vuốt ve xuống cằm,Tiêu Úc cũng không trốn, chỉ lẳng lặng gối đầu lên đùi Lâm Ngôn,ngay khi Lâm Ngôn nghĩ hắn đã ngủ thì Tiêu Úc đột nhiên bật người đứng dậy,mở sách ra đặt lên đùi Lâm Ngôn , chăm chú nhìn Lâm Ngôn, ánh mắt bình tĩnh đến bi thương.
_”Ngươi thật sự muốn ta học cái này ?” Lâm Ngôn kinh ngạc hỏi.
Tiêu Úc gật đầu, Lâm Ngôn còn muốn phản bác nhưng nhìn biểu tình nghiêm túc của hắn đành phải nuốt trở lại.
Từ phong thủy cho đến trừ mà diệt quỷ,không chỉ dịch kinh, âm dương ngũ hành,tinh túđịa mạch,phù chú mộ cục,kì môn độn giáp thậm chí còn có nuôi quỷ, dưỡng thi, tục mệnh,vài thứ còn có cơ sở hẳn hoi nhưng đại đa sốđều tràn đầy mâu thuẫn,giống như cầm đá tựđập vào chân mình,Lâm Ngôn càng xem càng cảm thấy không cóý nghĩa,ngáp dài ngáp ngắn, một đêm nốc ba ly cà phê cùng một nửa gói thuốc lá vẫn không có chữ nào trong đầu,mỗi lần vừa định mặc kệ thì Tiêu Úc dùng ánh mắt giết người màép hắn cầm trở lại,thẳng đến khi hừng đông mới cho phép hắn ngủ một lát.
Mê tín dịđoan sẽ hại chết người,đối với văn hóa truyền thống chúng ta phải hấp thu một cách có chọn lọc,giữ lại tinh hoa tẩy chay thói xấu,Lâm Ngôn chột dạ nhớ tới nhưng lời trong sách ngữ văn hồi cấp hai, nói thầm không nghĩ tới nhiều năm dày công giáo dục như thế, cuối cùng lại bị một con quỷ tức nước vỡ bờ.
Nếu thật sự muốn học cũng không thể giống nhưăn một miếng sẽ mập a,Lâm Ngôn mơ mơ màng màng gối đầu lên chân Tiêu Úc,bàn tay lạnh lẽo nhẹ nhàng vuốt ve cơ thể hắn,khí tức lạnh như băng khiến cho người ta thật yên tâm,Lâm Ngôn cuộn người trên sô pha,trong đầu hiện lên một loạt kí tự cùng khẩu quyết loạn thất bát tao trong sách, hách hách dương dương,mặt trời mọc phía Đông,đoạn tuyệt ác mộng,tị trừ bất lương…
Chân trời phía Đông dần dần sáng tỏ,hắn cũng chậm rãi chìm vào giấc ngủ.
Sau đó liên tục vài ngày trôi qua dị thường gian khổ,trừ bỏ cơm ba bữa cùng những phiên trực thay Doãn Chu ở bệnh viện thì cơ hồ Lâm Ngôn đều dùng toàn bộ thời gian để vùi đầu vào đống sách cổ muôn hình muôn vẻ kia,Tiêu Úc tựa hồ quyết tâm bồi dưỡng hắn trở thành Đạo sư bậc nhất Trung Quốc, trên bàn trải đầy giấy trắng,mỗi tờ giấy đều là chú văn cổ quái giống trong sách, có một số căn bản không phải là Hán ngữ,chỉ có thể dùng bút vẽ lại, vừa vẽ vừa học thuộc cách sử dụng.
Không đáng tin nhất là hắn căn bản không có cơ hội để trực tiếp thể nghiệm hiệu quả của các loại bùa chú này,Lâm Ngôn nằm dài lên bàn, nghiêng mặt trừng mắt nhìn Tiêu Úc,bắc đắc dĩ nghĩ hắn chỉ có một con quỷ làm vật thí nghiệm, nhưng vô luận có dán phù chú nào lên người thì Tiêu Úc cũng không có phản ứng,sau khi thử qua mười loại Lâm Ngôn rốt cuộc mất hết kiên nhẫn,hắn hung hăng quét đổ tất cả mọi thứ xuống đất, giận dữđập bàn nhìn Tiêu Úc quát lớn “ Mẹ nó, ngươi đang giỡn với ta đó hả ???”
Tiêu Úc cũng không tức giận, kiên nhẫn nhặt từng quyển sách lên,lật đến trang vừa xem nhét vào ngực Lâm Ngôn,sau đó thối lui sang một bên lẳng lặng nhìn hắn. Lâm Ngôn cảm thấy chính mình giống như quả pháo,chưa kịp nổđã bị chậu nước tạt tắt ngấm. Trùng hợp là liên tục vài ngày trời đều đổ mưa,tiếng nước tí tách tí tách rơi cùng tiếng lật sách làm cho căn phòng phá lệ trầm lắng, Tiêu Úc càng ngày càng có kiên nhẫn,vô luận Lâm Ngôn ngồi bên bàn bao lâu,Tiêu Úc cũng sẽ ngồi bên cạnh hắn bấy lâu,mỗi lần Lâm Ngôn quay đầu đều sẽ chống lại tầm mắt của hắn,đành phải từ bỏ suy nghĩ lười biếng trong đầu,châm điếu thuốc thêm tinh thần tiếp tục vùi đầu vào đống sách.
_”Ngươi vẫn ngồi như vậy, không thấy chán sao ?” Lâm Ngôn thở dài “Điều khiển ở trên bàn,trong phòng có laptop,ta chỉ cho ngươi cách sử dụng,nơi này cũng coi như là nhà của ngươi,đừng khách khí.”
_”Bút mực cũng có, nếu muốn thì cứ lấy mà dùng,các ngươi không phải rãnh rỗi liền làm thơ vẽ tranh sao,ta cho dù không học qua,nhưng vẫn biết cách thưởng thức a.” Lâm Ngôn cười gượng hai tiếng “Hình như có chút giống trong phim.”
Vẫn như trước không người đáp lại,cả căn phòng phảng phất như bị mưa dầm làm cho mốc meo,hơn nữa trên người Tiêu Úc không ngừng tỏa ra hàn khí,Lâm Ngôn cảm thấy mình giống như một cây nấm nhỏ sinh trưởng trong một góc ẩm ướt,lúc trước Tiêu Úc tuy rằng ít lời,nhưng mỗi khi có cơ hội liền dính lấy hắn,hiện tại khôi phục kíức rồi sẽ không chạm vào hắn nữa,chỉđứng sau lưng mà nhìn,loại yên tĩnh đến đáng sợ này khiến Lâm Ngôn cảm thấy bịđè nén,lại ẩn ẩn có chút bất an.
END 30
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...