Đạo Mộ Chi Tế Phẩm

“Trong lúc đợi hắn thoát ra ngoài, ta có thể nói cho các ngươi biết chuyện gì đã xảy ra. Không sai, người trong pho tượng kia chính là Tần Nhị Thế, theo hòn đảo nổi lên khỏi mặt biển, cách mỗi trăm năm hắn sẽ tỉnh lại một lần, tìm kiếm liều thuốc cuối cùng có thể làm cho hắn trường sinh.” Nói tới đây, La Khuynh tựa hồ nhớ đến cái gì, chợt cười rộ lên, sóng mắt lưu chuyển, mang theo sự mềm mại đáng yêu đến tận xương, thỏa mãn thở dài nói: “Năm nay, ta rốt cuộc không cần đợi ở nơi tối tắm lạnh lẽo để ẩn núp cực khổ đó nữa, hết thảy rồi sẽ nhanh chóng kết thúc, không có chuyện gì có thể tuyệt vời hơn được nữa.”

Cặp mắt đen nhánh xinh đẹp của La Khuynh quét qua hai con cương thi hắc sắc đang quỳ gối trước mặt, nụ cười càng thêm sâu, trong đôi mắt mang theo vài phần oán hận: “Thông qua bích họa trên đảo, các ngươi đã biết được đại khái, trước khi Tần Thủy Hoàng phái người tới luyện chế tiên đan, trên đảo đã có người sinh sống. Bọn họ không màng quyền thế, chỉ là nhiệt tình thiện lương tiếp đãi người ngoài đến đảo lần đầu tiên, lại không ngờ rằng hảo tâm đổi lấy sự hủy diệt.”

“Thấy những đỉnh đồng xanh đầy phòng kia không, những thứ này đều là do phương sĩ luyện đan lưu lại, mà bên trong nhuốm đầy máu tươi của đảo dân. Đáng tiếc, người dân sinh sống hơn ngàn năm trên đảo không có bất kỳ cơ hội nào để lại truyền nhân cùng lịch sử của bọn họ, đều chìm hết xuống đáy biển.” Nói đến câu cuối, thanh âm của La Khuynh đã mang theo bi thương nồng đậm.

“Ngươi là ai?” Trần Ngọc mở miệng hỏi.

Bây giờ quan sát kỹ, y phục trên người La Khuynh căn bản không phải kiểu dáng thịnh hành mà các thiếu nữ thời nay hay mặc, giống với bộ dáng mười mấy năm về trước hơn. Hơn nữa, chuyện cách đây 2000 năm, cô ta cư nhiên biết rõ như vậy, bản thân chắc chắn có vấn đề.

La Khuynh mỉm cười giương mắt, nâng cằm, nhẹ nhàng nói: “Ở trên đảo này, vương là suốt đời, chỉ có thời điểm đặc biệt sẽ xuất hiện, trừ vương, quyền lực cao nhất thuộc về tế tự trên đảo. Ta chính là con gái của vị tế tự cuối cùng trên đảo này, không có trường kiếp nạn kia, ta sẽ là tế tự tiếp theo.”

Câu trả lời của La Khuynh khiến mọi người đều trầm mặc, cho dù mới nãy còn có người dùng ánh mắt thô thiển nhìn chằm chằm vị mỹ nữ cổ điển này chảy nước miếng, hiện tại cũng chỉ còn lại nghi ngờ cùng sợ hãi mà thôi.

“…Ngươi già đến vậy.” Mã Văn Thanh nuốt một ngụm ước bọt, khó khăn hỏi.

La Khuynh châm chọc cười rộ lên: “Ta già ư? Có lẽ. Dù sao cũng đã hơn 2000 năm rồi, ta vẫn ở trong địa cung này. Tần Nhị Thế vì muốn trường sinh bất lão, bắt nhốt tất cả đảo dân. Nhưng hắn vẫn không tìm ra phương pháp, phương pháp trường sinh của bộ tộc chúng ta cũng chỉ có thể duy trì 200 năm, chính là đem tay phải hiến tặng cho vương, thay một phần thân thể cho vương.”

Ánh mắt mọi người không tự chủ được rơi vào hai con bánh tông quỳ gối trước mặt La Khuynh, đều hít sâu một hơi.

Giáo sư An trong mắt lộ vẻ khiếp sợ, run rẩy nói: “Cấy ghép bộ phận cơ thể, khi đó đã có loại kỹ thuật này?” Không ít người nhớ tới những cánh tay khô đét lộ ra khỏi mặt biển lúc trước, thì ra đều là bị hiến tế cho vương của bọn họ.


“Ngươi nói gì ta không hiểu, bất quá kể từ lúc những phương sĩ tới đây, vương không hề xuất hiện nữa. Những phương sĩ kia liền nghĩ ra cách thức ác độc, dùng người luyện đan. Tần Nhị Thế không kịp đợi, bắt đầu ăn những đảo dân bị bắt tới chế thuốc, phương pháp của hắn tàn nhẫn, nhưng thật ra có chút hiệu quả. Chỉ có điều, biện pháp cực kỳ tàn ác của hắn cũng mang đến cho hắn tác dụng phụ rất lớn. Khi hắn ba mươi tuổi, nếu như vẫn không tìm được liều thuốc chân chính, hắn sẽ rơi vào trạng thái ngủ say.”

“Những phương sĩ kia bị hắn hạ tử lệnh, nếu như luyện không ra, toàn bộ tộc nhân đều sẽ bị giết chết. Vì vậy, những phương sĩ đó bắt đầu phát điên, bọn họ bắt ta tới, không biết làm thế nào đem trứng bạch tuộc cấy vào thân thể ta, để những quái vật kia ăn hết ta từ bên trong, vô luận ta cầu xin ra sao bọn chúng cũng không tha cho ta.”

Nghe một tuyệt sắc mỹ nữ nhỏ nhẹ kể lại câu chuyện cực kỳ bất nhân ác độc, mọi người trong phòng sắc mặt cũng bắt đầu biến trắng. Những phương sĩ thời Tần kia cư nhiên tàn nhẫn đến vậy!

Song La Khuynh cũng không để tâm nhìn biểu tình của mọi người hoặc sợ hãi hoặc thương hại, cô ta chẳng qua chỉ đang hưởng thụ nó: “Sự đặc hữu của truyền nhân tộc tế tự chúng ta khiến cho ta còn sống, ta thật muốn được nhìn lại một lần nữa vẻ mặt của bọn chúng khi mở đồng xanh đỉnh ra, cái vẻ mặt biết mình lập tức sẽ chết đó, thanh âm thảm thiết lúc đau đớn đến cực điểm, thật là ngọt ngào khiến linh hồn người ta phải run rẩy.” Móng tay màu đỏ của La Khuynh vân vê bờ môi, tựa hồ nhớ lại hương vị khi ấy.

“Lần ta ra ngoài đó đã giết hết tất cả phương sĩ, thấy cái thảm này không, đều là máu của những phương sĩ kia nhuộm thành! Ta rốt cuộc khiến cho những kẻ đó phải trả giá, đáng tiếc nhưng vì chưa quen với thân thể của mình mà bị bắt lại. Không chịu nổi tác dụng phụ giày vò mỗi ngày, Tần Nhị Thế quyết định cưới ta làm vợ, bởi vì, ta chính là liều thuốc cuối cùng. Bất quá, hoàng hậu cùng hắn tới đảo ghen tỵ, Tần Nhị Thế trong ngày lấy ta hôm ấy bệnh phát, nàng ở bên cạnh đơn giản chỉ cần không cho phép hắn tới gặp ta. Vì vậy, Tần Nhị Thế tham lam rơi vào trạng thái ngủ say, cách trường sinh chỉ thiếu chút nữa.”

La Khuynh sung sướng cười lớn, “Sau đó hoàng hậu không biết gì cả đem ta vùi sâu vào địa cung, nàng không biết Tần Nhị Thế chỉ là vì ăn hết ta, cũng không biết Nhị Thế chưa chết. Hoàng hậu vô hình trung giúp đỡ người mà nàng ghen ghét, lại hại Tần Nhị Thế thê thảm. Đáng tiếc hoàng hậu quá mức giảo hoạt, thi thể của nàng, ngay cả Tần Nhị Thế cũng không dám động đến.”

La Khuynh nói tới đây chợt ngừng lại, tựa hồ rất kiêng kỵ vị hoàng hậu kia, không muốn nhắc đến, cô ả quay đầu nhìn chằm chằm Trần Ngọc, trong cặp mắt đen u ám bắt đầu khởi động, mang theo thần bí cùng mờ mịt.

“Cuối cùng kẻ thắng, là ta, ta dùng phương pháp tàn nhẫn nhất giết tất cả những người mà Tần Nhị Thế mang tới, sau đó hòn đảo chìm xuống biển, bất quá, Tần Nhị Thế mỗi trăm năm lại tỉnh một lần nhưng vẫn khiến ta gặp nguy hiểm rất lớn. Bây giờ chỉ cần Tần Nhị Thế ra ngoài, ăn xong người mà ta chọn để thay thế, trái tim của Trần Ngọc, sẽ ngủ say mãi, không thể tỉnh lại nữa.”

Mã Văn Thanh từ trong khiếp sợ tỉnh táo lại, nghe được câu nói sau cùng, tức giận nhìn chằm chằm La Khuynh, “Ngươi nghĩ rằng chúng ta sẽ để ngươi đụng đến Trần Ngọc? Ngươi nói người khác tâm tư ác độc, chính mình cũng không khác họ là bao. Oan có đầu nợ có chủ, ngươi đã giết tất cả những kẻ hại các ngươi, cần gì phải làm đến bước này. Ngươi bỏ cái ý định đó đi, ta sẽ không để cho tên khốn kia ra ngoài!”

La Khuynh nghiêng đầu quan sát Mã Văn Thanh một lúc, chầm chậm nở nụ cười: “Ngươi tại sao phải vì hắn mà liều mạng? Biết không, nếu như Tần Nhị Thế ăn hắn, các ngươi liền an toàn, ta cũng sẽ đưa các ngươi an toàn ra ngoài, nước biển sẽ nhấn chìm nơi này, các ngươi căn bản không còn nhiều thời gian. Hay là, các ngươi muốn phụng bồi hắn cùng trở thành thức ăn cho đám quái vật bạch tuộc? Các ngươi là nam nhân, là người làm đại sự, thời khắc mấu chốt phải hiểu cái gì nên giữ cái gì nên bỏ hơn ta chứ?” Giọng nói của La Khuynh nhu hòa ngọt ngào, ánh mắt nhìn mọi người ôn nhu mà chân thành, chậm rãi lên tiếng, khiến không ít người có phần động tâm.


Trần Ngọc lạnh lùng nhìn La Khuynh, chả trách cô ả đem tâm tư chuyển lên người mình, chả trách để cho cậu mặc cái loại y phục đó, thì ra cái vị Nhị Thế này cưới tiểu thiếp căn bản không cần biết là nam hay nữ, hắn chỉ cần một bộ thân thể là được.

Những người xung quanh, giống như Kim lão đại và Từ lão gia tử đều là những tay lọc lõi, tự nhiên biết phải làm thế nào mới là tốt nhất.

Trần Ngọc cũng không trông cậy vào những người đó, cậu chỉ đối với việc vào thời khắc mấu chốt Phong Hàn lại không có mặt mà bày tỏ vô cùng tức giận. Đè xuống ham muốn nổ tung cửa đá níu lấy cổ áo Phong Hàn mắng té tát, Trần Ngọc cố gắng làm cho mình tỉnh táo lại, thong thả đem balô trên lưng lấy xuống, lôi báo con trong ngực ra nhét vào đó.

Báo con ra sức giãy dụa, dùng móng vuốt cào cánh tay Trần Ngọc, nhưng hoàn toàn không dám dùng sức, nó bày tỏ không hiểu tại sao trên mặt gia trưởng lại đằng đằng sát khí như thế.

Kết quả cuối cùng của việc báo tử đấu tranh là, thân thể bị giam trong balô, cái đầu lộ ra bên ngoài, nguyên nhân chủ yếu là nó quá mập, đồ trong balô của Trần Ngọc lại nhiều, bây giờ không chứa nổi nữa.

Không, thế này rất tổn hại đến hình tượng! Báo con cũng có tôn nghiêm cùng tự do!

Tiểu Mập cưỡng bách mình dùng cặp mắt hàm chứa lệ thủy ủy khuất nhìn chằm chằm Trần Ngọc, nhắc nhở gia trưởng cậu là đang ngược đãi nhi đồng.

Nhưng Trần Ngọc không thèm liếc nó lấy một cái, trực tiếp xốc balô lên, đeo găng tay, lôi súng ra ngoài.

Mã Văn Thanh nhìn Trần Ngọc, hiểu La Khuynh là đang cố ý khích bác mọi người, lớn tiếng nói: “Đừng nghe cô ta, nữ nhân này căn bản không thể coi là người! Để quái vật kia ra ngoài, chúng ta ai cùng không còn đường sống!”


Lời của Mã Văn Thanh không thể nghi ngờ cũng thuyết phục được một nhóm người, nhất là những người của đội khảo cổ đi cùng bọn họ, ai cũng biết La Khuynh tuyệt đối không phải là người tốt.

La Khuynh mặt liền biến sắc, phất phất tay về phía hai cái bánh tông quỳ trước cô ả, hai con bánh tông toàn thân hoá đen uốn éo đứng lên, xoay người, đi về phía hai người Mã Văn Thanh và Trần Ngọc.

Mã Văn Thanh bĩu môi, rút đao của mình ra. Hắn quay đầu lại gật đầu với Trần Ngọc, động thủ trước với một con cương thi bước đi không thể nào tính là nhanh nhẹn.

Trần Ngọc liếc nhìn khẩu súng trong tay mình, đối phó bánh tông, tựa hồ không thực dụng a. Chợt cậu giật mình thu súng lại, đem hoàng kim trượng Phong Hàn giao cho cậu lấy ra. Lần trước khi ở quỷ thành trong sa mạc, hoàng kim trượng này đã không đỡ không ít.

Trần Ngọc giơ hoàng kim trượng lên khoa tay múa chân một chút, hoàng kim trượng này căn bản không thể coi như binh khí, mà bánh tông đã càng ngày càng gần. Ngay lúc đó, Trần Ngọc đột nhiên cảm giác được hai tay chợt nhẹ, hoàng kim trượng bất ngờ phân ra.

Trần Ngọc cúi đầu vừa nhìn, không biết cậu động vào chỗ nào, hoàng kim trượng bị chia ra làm hai cây chủy thủ hoàng kim, so với chủy thủ thông thường thì dài hơn, trên lưỡi mang theo hàn khí nhè nhẹ.

Sau khi giật mình ngây ngốc, Trần Ngọc mừng rỡ, hoàng kim trượng này thật là hảo vật, hình dáng vậy dễ động thủ hơn nhiều. Lúc này, bánh tông đã đến trước mặt cậu, cánh tay bạch tuộc nhanh chóng vươn về phía cần cổ Trần Ngọc.

Chủy thủ trong tay Trần Ngọc lưu loát lật lên, cậu muốn thử xem vật này có thật sự thực dụng hay không.

Trần Ngọc không giống Mã Văn Thanh đã luyện qua công phu, nhưng khi còn bé cũng không ít lần đánh nhau, lúc theo gia gia học mở khóa, nghĩ đến mở khóa thường kèm theo cạm bẫy, có tính nguy hiểm tương đối lớn, lão gia tử đặc biệt an bài huấn luyện đề cao tốc độ đôi tay cho cậu.

Chủy thủ trong tay vừa động, trước khi xúc tu bắt được cậu, chủy thủ đã chặt đứt xúc tu xấu xí tà ác mà lại vô cùng cứng rắn kia.

Bánh tông ngẩn ngơ, nhìn chủy thủ hoàng kim trong tay Trần Ngọc có chút sợ hãi, định động thủ lần nữa, lại đôi phần chật vật, hơn nữa động tác của Trần Ngọc mặc dù không có bất kỳ chưởng pháp gì, nhưng hết sức cổ quái điệu nghệ, nhanh vô cùng, nhất thời nửa khắc căn bản không bắt được Trần Ngọc.

La Khuynh thấy hai con bánh tông được mình khu động cư nhiên bị hai người ngăn trở, cũng có chút ngoài ý muốn, cô ả cau mày, đối với lần này bất mãn vô cùng. Cuối cùng, La Khuynh đi xuống, quyết định tự mình bắt lấy Trần Ngọc.


Trong tay La Khuynh có thêm một cái roi màu đen, hung hăng giơ lên vung về phía Trần Ngọc bên kia. Lúc này, Trần Ngọc và Mã Văn Thanh tuyệt đối không dư thời gian đối phó với ả. Mà những người khác cũng coi như thức thời, không ái dám động.

Trong khoảnh khắc khi cây roi đập lên người Trần Ngọc, một bóng người chợt xuất hiện chắn sau lưng cậu, là Đỗ Cương. Giáo sư An cùng trung niên đội trưởng thở phào nhẹ nhõm, bọn họ cũng là thật tâm lo lắng thay cho Trần Ngọc.

Đỗ Cương định đưa tay bắt lấy cây roi màu đen, song trong nháy mắt, chính hắn lại bị đập bay ra ngoài, đụng trúng một cái đỉnh mới tiếp đất.

Tất cả mọi người hít sâu một hơi, vị mỹ nữ này cư nhiên khí lực lớn như vậy!

Đỗ Cương hiển nhiên cũng không ngờ tới, trên mặt hắn đổ đầy mồ hôi lạnh, vùng vẫy chuẩn bị đứng dậy. Lúc ấy một người chợt nhào tới, ngăn cản hắn, nói: “Đừng động, ngươi thật muốn để cho cô ta đánh chết ngươi?”

Đỗ Cương sững sờ, ngăn cản hắn chính là Bồ Thanh sau khi kinh sợ vẫn trầm mặc, cô liếc mắt nhìn hai con bánh tông đang dây dưa với Trần Ngọc và Mã Văn Thanh, ánh mắt phức tạp nhìn về phía Đỗ Cương đang tức giận, thấp giọng nói: “Chẳng lẽ ngươi không muốn nhanh chóng kết thúc cơn ác mộng này? Ta chịu đựng đủ rồi, hơn nữa, ta là vì muốn tốt cho ngươi.”

La Khuynh sắc mặt vốn âm trầm, định trước chế trụ Đỗ Cương dẫn đầu lao ra, thấy hắn bị Bồ Thanh ngăn cản, cũng không muốn lãng phí thời gian, lại hung hăng quất roi về phía Trần Ngọc.

Trần Ngọc còn đang giao tiếp với bánh tông đối diện, cậu nghe thấy tiếng roi vun vút lao tới, hạ thủ nhưng không một chút hoảng hốt, thậm chí ngay cả vẻ mặt cũng không hề biến hóa.

Khóe miệng La Khuynh khẽ nhếch, ả sắp sửa thành công.

Trong nháy mắt cây roi đánh vào sau ót Trần Ngọc, một cánh tay trắng nõn xuất hiện, thoải mái mà bắt được chiếc roi.

Thanh niên đeo khuyên tai hoa sen màu đỏ cười rạng rỡ với La Khuynh, lộ ra hàm răng trắng bóc, tiếc nuối nói: “Xin lỗi, người đẹp, ta cũng đồng ý với những lời của Mã huynh đệ đây.”

-END 70-


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui