Khuôn mặt của người kia vặn vẹo đến mức biến dạng nghiêm trọng, đã không thể phân biệt hắn muốn biểu đạt ý tứ gì nữa, Trần Ngọc suy đoán nó đại diện cho sợ hãi cựa độ cùng đau đớn. Hắn dùng tay vịn tường, miễn cưỡng duy trì tư thế đứng yên, khát vọng được sống khiến hắn khó khăn vươn tay về phía trước, vô thanh cầu cứu với đồng bọn.
Nhưng tất cả mọi người đều dùng vẻ mặt sợ hãi theo dõi hắn, hận không thể cách càng xa càng tốt. Có vài người, thậm chí còn giương súng trong tay lên.
“Mau, lão Tam, nổ súng!” Từ lão gia tử đứng trước gót chân của Kim lão Đại mặt thẹo biểu tình âm trầm, hét lên với người bên cạnh.
“Không, không – “
Trần Ngọc rất khó tưởng tượng người ta trước khi chết có thể thét lớn đến mức như vậy, ngay sau đó, cái tên cao cao được gọi là lão Tam kia không chút do dự nổ súng.
Sau mấy tiếng súng vang lên, người nọ đáng thương đã gục trên mặt đất, không nhúc nhích, bất quá, sau lưng hắn vẫn còn tiếp tục co quắp.
“Trước xử lý một chút, chúng ta phải mau chóng rời khỏi nơi này.” Từ lão gia tử mặt đen lại, phất phất tay ra sau, không đành lòng nhìn tên thuộc hạ đã từng đi theo mình.
Đám người giáo sư An đã sợ đến ngây ngốc, bọn họ vẫn không hiểu tại sao lại không ra ta cứu người mà muốn tự sát hại lẫn nhau. Người của Kim lão Đại trấn định hơn nhiều, bất quá vẫn có người khuôn mặt khó chịu, tựa hồ không nỡ.
Tay Trần Ngọc giấu trong túi lạnh như băng một cách dị thường, còn không ngừng run rẩy, nắm thật chặt khẩu súng. Phương thức xử lý thi thể của đám người lão Tam lại một lần nữa khiến cho cậu muốn nôn mửa, cậu thậm chí còn hoài nghi có phải tất cả những chuyện biến thái đẫm máu ở trong mộ đều để cậu được thấy hết trong một lần hay không?
Quần áo sau lưng thi thể kia đã bị xé rách, làn da biến dạng nhấp nhô có những vết lốm đốm màu xanh nhiều không đếm xuể, càng thêm kinh người chính là, sau lưng không ngừng ngọ nguậy có ấn ký hình mặt người, tựa hồ trong thi thể kia có một người khác đang giãy dụa muốn thoát ra ngoài.
Mọi người trên mặt mang theo sợ hãi cùng lo lắng, đứng ở đàng xa liên tục bắn càn quét. Trên lưng người nọ đã mau chóng trở thành cái sàng, máu tươi không ngừng ồ ạt trào ra bên ngoài.
Sau đó, Trần Ngọc trông thấy có thứ gì đó màu đen đen nhô lên từ lỗ đạn, tiếng súng càng thêm dày đặc, hình như muốn ngăn cản vật kia ra ngoài.
Trần Ngọc càng ngày càng kinh hãi, đây rốt cuộc là cái quái quỷ gì?
Cảnh tượng càng thêm thê thảm khiến người ta không nỡ nhìn, da trên lưng thi thể chợt nứt ra, máu tươi văng tung tóe vào mộ đạo, một thứ gì đó nhảy ra ngoài. Trần Ngọc chỉ nhìn vào cặp mắt đen thẫm của vật kia chừng hai giây, cả người liền run rẩy muốn quay mặt đi, có thể sợ hãi đến ngớ ngẩn, ngay cả việc đó cậu cũng không làm được.
Đây là một con quái vật xấu xí tà ác có vô số xúc tu của bạch tuộc, nhưng lại mang khuôn mặt của con người. Sau khi chui ra từ trong thân thể của con người, nó cố gắng dùng những cái xúc tu chưa điều khiển thuần thục túm lấy người gần nó nhất.
Trần Ngọc sắc mặt trắng bệch nhớ đến ảo cảnh La Khuynh cho bọn cậu trông thấy, xem ra thật có không ít người bị loại quái vật này giết chết.
Trong tiếng súng hoảng hốt, Phong Hàn lạnh lùng nhìn chằm chằm quái vật kia một lúc, giống như đang nhìn một tên hề, khi thấy nhiều người như vậy mà cũng không thể ngăn được hành động của nó, nhíu nhíu mày, từ trong túi quần lấy ra một chiếc bật lửa, bật lên, sau đó ném ra.
Không biết hắn dùng thủ pháp gì, chiếc bật lửa ở phía trên quái vật nổ tan tành, tiếp đến lửa bao phủ toàn bộ quái vật bạch tuộc đang giương nanh múa vuốt, tiếng thét chói tai quẩn quanh vang vọng trong mộ đạo. Cùng lúc đó, bạch tuộc nhảy dựng lên chạy ra xa khỏi bọn họ, bất quá, dưới ngọn lửa cháy sáng hừng hực, thân thể của nó càng ngày càng nhỏ, đại khái chưa được bao lâu, đã bị thiêu hủy hoàn toàn sạch sẽ.
Sống sót sau nguy hiểm, tất cả mọi người đều thở phào nhẹ nhõm.
“Những thứ trong biển đều sợ lửa, chúng ta thế mà không nghĩ ra…” Có người lẩm bẩm nói.
Từ lão gia tử tán thưởng nhìn Phong Hàn, quay đầu nói: “Lửa chỉ có tác dụng với bạch tuộc mặt người mới sinh ra này, những thứ khác cũng không dễ dàng đối phó như thế.”
Sau đó, Từ lão gia liếc nhìn đám thuộc hạ vạn phần chật vật của mình, thở dài, chuyển sang Kim lão Đại, cười đến vô cùng miễn cưỡng: “Thuộc hạ của Kim lão Đại gần đây lại có thêm không ít người, nhìn mấy vị này đều rất lạ mắt.”
Kim lão Đại thấy Từ lão gia tử liếc Liên tiểu ca và Phong Hàn, đắc ý cười rộ lên: “Chuyện đó, các môn phái đổ đấu chúng ta hiện nay, cùng các ngành các nghề khác giống nhau ở chỗ, tối trọng yếu nhất vẫn là nhân tài.”
Mặc dù lời Kim lão Đại nói là thật, Trần Ngọc vẫn giật mình căng thẳng, báo con bởi vì đột nhiên bị ôm chặt lấy có chút bất mãn, ra sức dùng móng vuốt cào cào vào cánh tay Trần Ngọc, nhắc nhở gia trưởng không nên coi thường sự tồn tại của nó.
Từ lão gia tử hừ một tiếng, ngay sau đó đưa ánh mắt đặt trên người Phong Hàn.
Sự cường đại quá mức, mĩ lệ mà nguy hiểm, tựa hồ là đặc thù trên người Phong Hàn, vĩnh hằng bất biến, cho dù đi đến đâu hắn cùng là người nổi bật nhất.
Kim lão Đại vốn đang đắc ý trên mặt có phần lúng túng, người này rất mạnh, nhưng cũng không phải thuộc hạ của hắn.
“Nếu chuẩn bị liên thủ đối phó với thứ kia, đem người của chúng ta thả ra.” Phong Hàn bình tĩnh lên tiếng, nghe không giống với người đang bị kinh hoảng cùng quản thúc. Trên thực tế, Phong Hàn chỉ là muốn thử một chút, xem ra không cần dùng mấy thủ đoạn phiền phức, mọi người liền có thể thoát hiểm rồi.
Kim lão Đại sắc mặt hết sức khó coi, nhưng cũng không nói gì, ra hiệu với tên đầu trọc, đầu trọc lập tức cởi bỏ trói buộc với đám người Trần Ngọc ở bên này.
Từ lão gia tử gừng càng già càng cay, lập tức nhận ra đó không phải là người của Kim lão Đại, nụ cười trên mặt tức thì chân thành thêm vài phần.
“Trước tìm một chỗ, để xem trên người có vật kia hay không.” Lão Tam vóc dáng cao cao lên tiếng.
Sau đó đội khảo cổ trên danh nghĩa ngây ngốc nhìn cả đám người nhanh chóng cởi hết quần áo, tìm kiếm gì đó cho nhau.
“Trời, nơi này có một, may mà sớm phát hiện.” Có người kinh hô.
Đám người Trần Ngọc lập tức theo thanh âm nhìn sang, trên bả vai của một người có điểm đen to bằng đồng xu, xung quanh mơ hồ có tơ xanh.
Người vóc dáng cao kia tức khắc từ trong balô cầm ống tiêm ra ngoài, tiêm vào điểm đen một chất giống như kháng sinh. Sau đó, điểm đen tựa hồ giật giật, nhỏ dần rồi biến mất.
“Đây rốt cuộc là thứ quái gì vậy?” Trần Ngọc thất thanh kêu lên.
“Là trứng.” Liên tiểu ca đeo khuyên tai hoa sen miễn cưỡng nói: “Là trứng của loại bạch tuộc mặt người kia, chúng kí sinh vào các sinh vật sống, chờ hấp thu đầy đủ chất dinh dưỡng, sau khi lớn lên sẽ phá thể chui ra, giống như lúc nãy. Cho nên, người vừa rồi, vẫn là không bằng chết sớm một chút sẽ thoải mái.”
Thấy hắn có thể nói ra một cách nhẹ nhàng như vậy, Trần Ngọc lại có xung động muốn nôn. Sau đó, Trần Ngọc phát hiện Liên tiểu ca kia có chút hứng thú trên dưới quan sát cậu, mờ mịt nhìn lại hắn, Trần Ngọc liền biến sắc.
Lôi Phong Hàn vào một góc, khi Phong Hàn chọ mi lộ ra ánh mắt nghi hoặc, Trần Ngọc mới căng thẳng nói: “Ta cảm thấy trên lưng hơi ngứa, mau giúp ta xem thứ.” Nói xong đem báo con nhét vào trong ngực Phong Hàn, phối hợp cởi áo ra. Rất nhanh Trần Ngọc đã cảm thấy một bàn tay lạnh như băng phủ trên bả vai cậu.
Trần Ngọc cơ hồ nhảy dựng lên, quay đầu la hét: “Thật có?! Ở chỗ này sao? Mau, mau làm gì đó đi1 chỉ cần nghĩ tới có thứ buồn nôn đó ở trong huyết nhục của ta, toàn thân ta liền khó chịu!”
Phong Hàn lạnh lùng quét mắt nhìn Liên tiểu ca và Mã Văn Thanh đang há hốc miệng ở một bên, xoay người đem Trần Ngọc che chắn cẩn thận. Vô cùng tiếc nuối nhìn nhìn nửa người trên chỉ cho hắn kiểm tra của Trần Ngọc, đem báo con nhiệt tình chuẩn bị nhào vào tới ném ra sau lưng, thấp giọng mà lại rất khẳng định nói: “Ân, không có. Ta muốn nói với ngươi, cổ trên người ngươi quá nhiều, không loại trứng nào dám đến gần ngươi.”
Trần Ngọc rất phiền muộn, cậu đem bàn tay từ bả vai sờ về vòng eo đằng sau lấy ra, sau đó nhanh chóng mặc quần áo vào, quay đầu lại giận dữ nói: “Chuyện như vậy ngươi hoàn toàn có thể nói trước cho ta biết!”
“A…”Phong Hàn không chút thành ý đáp lời.
Thần kinh quá nhạy cảm không chỉ có Trần Ngọc, cơ hồ tất cả mọi người đều nhờ người khác giúp đỡ kiểm tra một lượt, tận mắt thấy một cảnh đẫm máu như vậy, không ai muốn trên người mình có kèm theo vật đó.
Đợi tất cả kiểm tra xong hết, Từ lão gia tử cùng Kim lão Đại và giáo sư An bắt đầu thương lượng hành trình vào chú mộ, bọn họ đã nhận định giáo sư An chính là người chịu trách nhiệm của đội khảo cổ.
“Phía trước trứng cùng quái vật quá nhiều, chúng ta tập trung hỏa lực xông tới.” Kim lão Đại nói.
Giáo sư An nhíu nhíu mày, trước hỏi: “Trong mộ tại sao có thể có loại trứng kinh khủng như vậy.”
Từ lão gia tử rít một hơi thuốc, nhàn nhạt đáp: “Thứ kia mặc dù vô cùng tà ác, bất quá chứng minh vật chúng ta muốn tìm đang ở trong mộ thất này. Nghe nói, bạch tuộc mặt người là hậu di chứng do luyện đan để lại.”
Trần Ngọc cũng xúm lại, cậu vốn định chờ ba người thương lượng xong xuôi sẽ hỏi thăm về phụ thân, nghe đến đó nhịn không được hỏi: “Luyện đan?”
Từ lão gia tử liếc Trần Ngọc 1 cái, cười: “Cái này các ngươi cũng không biết, tại sao xuống Tần mộ? Người tới nơi này, e là cũng vì đan dược được luyện thành.”
Trần Ngọc chợt nhớ đến La Khuynh đã từng nói, tới hòn đảo này, phương sĩ vì Tần Thủy Hoàng luyện chế thuốc trường sinh bất lão cuối cùng đã thành công. Chuyện mơ hồ như vậy, thế mà vẫn có người tin.
“Đi thôi, nơi này cũng không phải là nơi có thể ở lại lậu.” Điếu thuốc của Từ lão gia tử vừa đúng lúc cháy hết, ba người với ba tâm tư khác nhau tiến về gian chủ mộ ở phía trước.
“Không phải còn có một nhóm người khác nữa hay sao? Thế nào lại không trông thấy bọn họ?”Trên đường đi, Trần Ngọc vẫn không buông tha bất động thanh sắc hỏi.
Kim lão Đại kỳ quái nhìn nhìn Trần Ngọc, “Ngô, nhắc mới nhớ, nhóm người kia hình như cũng là đội khảo cổ. Bọn họ ở đằng trước chúng ta, bất quá đi vào đã lâu như vậy còn chưa thoát ra ngoài, sợ rằng lành ít dữ nhiều.”
Trần Ngọc liền biến sắc, đội khảo cổ kia quả nhiên đã tới hòn đảo này, xem ra còn gặp nguy hiểm. Nhưng không tìm được người cậu cũng không có bất kỳ biện pháp nào khác, chỉ có thể an ủi bản thân: phụ thân rất lợi hại, căn bản không thể so sánh với người ta, ai có chuyện chứ ông ấy thì nhất định sẽ không,…
Qua mộ đạo là một gian thạch thất, người của Kim lão Đại dẫn đầu đi vào.
“Di, những người này cũng thật may mắn, cư nhiên ở chỗ này.”
Nghe thấy thanh âm của Kim lão Đại, Trần Ngọc âm thầm có phần mất tập trung lập tức chen lên phía trước, đang ngồi trong thạch thất, rõ ràng là năm đội viên khảo cổ, bất quá, quần áo trên người và trang bị đều bị tổn hại, vô cùng chật vật.
Giáo sư An đã sớm lệ nóng doanh tròng tiến lên nghênh đón, những đội viên khảo cổ kia ngây ngốc nhìn giáo sư An cùng tổ khảo cổ, vừa buồn vừa vui.
“Rốt cuộc cũng được thấy tổ chức, thầy An, không ngờ thầy cũng đến đây.” Một người trung niên tựa hồ là đội trưởng, vui sướng khi được trùng phùng khiến cho hắn cực kỳ kích động, càng nói về sau, nhìn đội ngũ của mình chỉ còn mấy người, không khỏi mang theo bi thống: “Đáng tiếc, chỉ còn lại vài người chúng ta, lúc ấy lẽ ra không nên vào Tần mộ này.”
Trần Ngọc phát hiện, trong năm người may mắn sống sót thế nhưng không có phụ thân, bất chợt dâng lên một tia dự cảm chẳng lành, tiến tới trước mặt đội trưởng, lo lắng hỏi: “Đội khảo cổ của các ngươi có phải có một chuyện gia ngoài ngành tên là Trần Lâm hay không? Ông ấy đang ở đâu?”
Người trung niên nhìn Trần Ngọc một cái, gật đầu: “Quả thật có một vị Trần giáo sư, hắn khuyên chúng ta không nên mở cánh cửa trên thuyền đắm,dọc đường đi còn nhiều lần chỉ điểm giúp chúng ta tránh khỏi nguy hiểm. Đáng tiếc, khi mới tiến vào tầng thứ năm, vị Trần giáo sư này cùng đệ tử của hắn đã gặp phải chuyện chẳng lành.”
Một câu nói đơn giản, khiến cho Trần Ngọc hoàn toàn đứng ngốc tại chỗ.
-END 66-
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...