Đạo Mộ Chi Tế Phẩm

Trần Ngọc im lặng không lên tiếng mà hối hận tiếp tục rũ mắt xuống nhìn chằm chằm mặt đất, cố gắng làm cho mình thoạt trông có vẻ như còn đắm chìm trong suy tư chưa lấy lại tinh thần, quả nhiên không nên chỉ có một người gác đêm, nhất là khi đang ở trong mộ! Dư quang nơi khóe mắt có thể liếc thấy cánh tay mảnh dẻ trắng như ngọc, mang theo mùi hương nhàn nhạt. Càng khiến cho Trần Ngọc buồn bực hơn chính là, người đằng sau từ từ tiếp cận, khoảng cách giữa hai người đã gần đến mức có thể cảm thụ được hô hấp của đối phương.

“Trần Ngọc, ta không ngủ được, nơi này dù sao cũng không xảy ra chuyện gì, có lẽ chúng ta nên đến chỗ khác đi dạo, nói không chừng chúng ta có thể tìm được cửa vào tầng dưới địa cung.” Thanh âm trong treo mà ngọt ngào nhẹ nhàng cất tiếng.

“La cô nương, ta biết ngươi rất chăm chỉ.” Trần Ngọc làm như không có gì xảy ra xoay người, cặp mắt phượng xinh đẹp lóe lên nét cười tinh nghịch cùng sự cảnh giác cao độ, “Có điều, ta thật không cho đó là một đề nghị hay.” Bàn tay đeo chiếc găng màu đen nhanh nhẹn mà có lực túm lấy chủy thủ hướng về phía mình mà La Khuynh giấu đằng sau lưng, đồng thời nòng súng lạnh như băng cũng đặt bên cạnh cổ của La Khuynh.

La Khuynh kinh ngạc nhướng nhướng mày, tiếc nuối nói: “Ta cứ nghĩ mình đã che giấu rất thành công.”

Trần Ngọc cũng cười rộ lên, “Không hẳn vậy, ngươi thậm chí còn không giấu diếm được báo con của ta. Thế nào, hiện tại ngươi có thể ngồi xuống, nói thử cho chúng ta biết lai lịch và mục đích của ngươi xem sao?” Trần Ngọc không dám nhìn cái bóng càng ngày càng xoắn xít lại với nhau trên mặt đất, đây căn bản không phải hình dạng mà con người nên có, hận nhất là tại sao hai người họ nói chuyện đã lâu, mọi người vẫn ngủ say, ngay cả Phong Hàn cũng không có dấu hiệu tỉnh lại.

“A, ta thấy không phải ta thất bại, mà là do ngươi quá nhanh trí. Bất quá, Trần Ngọc, ta cũng không kẻ địch của ngươi. Xem này.” Nói rồi, La Khuynh móc ra một cuốn sổ, lật vài tờ, đưa tới trước gót chân Trần Ngọc: “Ngươi hẳn sẽ biết nó là của ai a?”

Súng trong tay Trần Ngọc vẫn như cũ vững vàng chỉ vào La Khuynh, nhưng trong lòng phiên giang đảo hải, đây là của Trần Sâm, tuyệt đối không sai.

“Nhận ra? Đi theo ta, phụ thân ngươi đang đợi ngươi tới cứu hắn.” La Khuynh đưa tay muốn kéo Trần Ngọc.

Nụ cười trên mặt Trần Ngọc liền biến mất, cậu lanh lùng nhìn La Khuynh, “ Có lẽ ngươi nên đổi lại một cái cớ có sức thuyết phục với ta hơn thì ta sẽ đi cùng ngươi.” Suy tư cả quãng đường, Trần Ngọc dần dần thông hiểu, Trần Sâm nhất định sẽ không để cho người khác cầm những thứ có nội dung tin nhắn của mình, huống chi La Khuynh lại là kẻ lạ. Trần Ngọc thật thống hận người lấy phụ thân cậu làm cái cớ, nhất là dưới tình huống cậu đang lo lắng như vậy.

La Khuynh kinh ngạc quan sát Trần Ngọc, thở dài, “Không ngờ không thể thực hiện được, lãng phí thời gian cùng ngươi giao dịch. Có điều, đàm phán không thành, ta chỉ có thể sử dụng một phương pháp khác thỉnh người đi cùng ta.”


Con ngươi Trần Ngọc trong nháy mắt trợn to, bên trong là sự khiếp sợ cùng cực và bất khả tư nghị, cùng lúc đó, ngón tay nhanh chóng bóp cò súng.

Tiếng súng vang lên, chiếc đèn duy nhất lay động, trên tường chỉ thấy vô số những cái bóng của mọi người đang ngủ say dây dưa với nhau.

Trần Ngọc buồn bực mà nhìn mộ đạo cùng mọi người vẫn ngủ say như cũ cấp tốc lùi về sau, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?

Chân tay bị trói chặt không thể cử động, xúc cảm nhớp nháp trên cổ tay khiến cho cậu lộ ra vẻ mặt muốn ói. La Khuynh trái lại đầy vui mừng, cảm thán: “Biết không, bởi vì Phong Hàn quản quá chặt, ta hầu như không tìm được cơ hội nào. Nếu như không phải hôm nay ngươi gác đêm, rời khỏi hắn ta hai thước, ta còn thật không dám động thủ.”

La Khuynh cười tươi như hoa, ngón tay tình tế trắng nõn từ từ vuốt ve khuôn mặt của Trần Ngọc, hài lòng: “Mà thôi, cuối cùng cũng như ta mong muốn. Chờ lát nữa, ta sẽ đem ngươi biến thành người đẹp nhất thế gian này.”



Gương ở ngay trước mặt, Trần Ngọc đã không đành lòng nhìn thử bộ dáng của mình bên trong, cậu thấy tức giận mà hối hận, rõ ràng một mực đề phòng La Khuynh, nhưng vẫn gặp rắc rối. Nếu như cô ta chỉ là một thiếu nữ bình thường, chuyện này căn bản sẽ không trở nên khó giải quyết như bây giờ. Mà cậu hiện tại, tri giác và ý thức đều ở đây, nhưng vẫn không thể cử động.

Chờ đến khi La Khuynh cảm thấy hài lòng, mới buông dụng cụ trong tay xuống.

Đem Trần Ngọc kéo tới bên trong quan tài, La Khuynh mỉm cười nhìn về phía Trần Ngọc: “Yên tâm, đổi lại, ta sẽ dẫn bọn họ đến cửa vào nơi đặt chủ nhân ngôi mộ. Dĩ nhiên, nếu như ngươi bằng lòng, ta cũng có thể đem bí thuật trường sinh dạy cho bằng hữu hoặc phụ thân của ngươi. Mà ngươi, ở chỗ này chờ hắn đi, trước lúc hắn tìm tới nơi này ngươi sẽ không chết. Nếu như may mắn, năm nay hẳn hắn sẽ đến.”

Chờ hắn? Hắn là ai vậy? Đáng tiếc Trần Ngọc căn bản không thể mở miệng, giống như một bức tượng ngọc tạc thành hình người.


“Lần này, rốt cuộc có thể giải thoát rồi. Ta phải trở về, cho dù là Dịch Hương, đại khái cũng sẽ không vây khốn cái vị Phong Hàn kia của ngươi trong thời gian dài được. Lai lịch của hắn, ngay cả ta cũng không biết rõ.” Câu cuối cùng, mang theo cảm thán vừa yêu lại vừa hận, La Khuynh tựa hồ nhớ đến cái gì, cười hết sức sáng lạn.

La Khuynh đẩy nắp quan tài, từ từ lấp kín. Trần Ngọc trừng mắt, ý nghĩ cuối cùng là, cậu còn trẻ như vậy, rất nhiều thứ còn chưa kịp nhận thức và nếm trải qua, sẽ phải kết thúc ở cái nơi khỉ gió này, phụ thân, mẫu thân, Mã Văn Thanh… Sau cùng trong đầu thoáng qua, là vẻ mặt đạm mạc của Phong Hàn. Mới vừa rồi, hắn còn mắng mình chỉ biết gây cản trở?! Tên khốn kia!

Thở dài, Trần Ngọc lại nghĩ đến cậu còn chưa kịp cùng Phong Hàn hòa giải, cho dù Phong Hàn chẳng qua chỉ coi cậu như vật sở hữu hay tế phẩm, cho dù vẻ mặt của Phong Hàn vĩnh viễn đều là ngàn dặm cự tuyệt người khác, còn ở trong nhà mình càng thêm bá đạo không nói đạo lý, ăn uống chùa mà một mực giễu cợt mình. Nhưng Phong Hàn sẽ thay đổi vẻ mặt khác tới cứu cậu và người bên cạnh, lúc gặp nguy hiểm, ánh mắt một tấc cũng không rời khỏi cậu, sẽ nói với cậu có chủ nhân ta ở đây, ngươi sẽ không sao cả.

Nếu mình chết ở nơi này, Phong Hàn có tức giận hay không? Chắc là có, hắn sẽ cười nhạo mình quá đần quá nhu nhược, tách khỏi hắn sẽ mất mạng —— Trần Ngọc nhủ thầm trong lòng, bỗng chốc tỉnh táo lại: lúc sắp chết, mình tại sao luôn nhớ đến cái tên bá đạo băng sơn khốn kiếp kia a a !

Cho dù Lăng Vân và Vưu bộ trưởng coi sự tồn tại của Phong Hàn như một vị thần, thật ra thì cũng không che giấu được tình cảm của tên kia có chỗ thiếu hụt đi!

Bất quá, Phong Hàn mang theo nụ cười ngạo mạn mà đắc ý, khi vươn một cánh tay ra với mình, không thể phủ nhận tương đối có mị lực. E rằng, trong khoảnh khắc lần đầu tiên trông thấy Phong Hàn, cậu đã bị vẻ đẹp di thế độc lập đó chinh phục. Chỉ có điều, lần này, hắn đại khái sẽ không tới đi?

Trần Ngọc há miệng: Phong Hàn —

Trong mộ đạo yên tĩnh, đèn vẫn còn sáng, trong bếp không khói tỏa ra ánh lửa lập lòe. Phong Hàn chợt mở mắt ra, không xác định được mới vừa có người đang gọi hắn hay không, thấy mọi người đang ngủ, Phong Hàn quay đầu nhìn về phía túi ngủ của Trần Ngọc. Sau đó sắc mặt đanh lại, đi tới bên cạnh túi ngủ vén lên, trừ báo con buồn ngủ mông lung ngẩng đầu lên vô tội mà lại bất mãn nhìn hắn, không có gì cả. Balô của Trần Ngọc đặt bên cạnh túi ngủ, mà cậu, tựa hồ đã lặng lẽ biến mất trong mộ đạo.

Báo con vốn định tìm Trần Ngọc tố cáo, sau khi đánh giá chung quanh không có kết quả lập tức dựng lông, kêu lên sợ hãi. Chỉ cần nghĩ đến việc Trần Ngọc không có ở đây, phải đi theo Phong Hàn, báo con Tiểu Mập liền không nhịn được trợn tròn ánh mắt dùng hết khí lực gầm rú. Rốt cuộc tại sao, lại bị mụ mụ bỏ rơi!

Sắc mặt Phong Hàn tương đối không tốt, thế cho nên Mã Văn Thanh bị hắn đạp một cước tỉnh lại liền đem lời oán trách nuốt xuống họng.


“Tiểu Trần Ngọc đâu?” Mã Văn Thanh mờ mịt hỏi.

“…” Phong Hàn ngừng mấy giây, dứt khoát xoay người, “Ta bây giờ đi tìm hắn.”

“Ai, từ từ, gọi tất cả mọi người dậy, cùng đi tìm.” Mã Văn Thanh thường ngày có quan hệ tốt nhất với Trần Ngọc, vừa thấy Trần Ngọc mất tích thì nóng nảy.

Mọi người từ trong mơ hồ tỉnh lại, biết Trần Ngọc gác đêm đã mất tích, cũng kinh ngạc không thôi, vội bận rộn tìm người. Trần Ngọc cùng Mã Văn Thanh được giáo sư Chu ở Bắc Kinh phó thác cho Đỗ Cương, hắn mấy bước đi tới, dùng ánh mắt chỉ tiếc rèn sắt không thành thép nhìn Mã Văn Thanh, hỏi: “Cậu ấy có thể tự mình đến nhĩ thất hay không?”

Mã Văn Thanh lắc đầu, nếu như là hắn thì có thể, còn Trần Ngọc, không có tình huống đặc biệt tuyệt đối sẽ không một mình vào đó.

“Ý, mau lại đây, giống như quần áo của Trần Ngọc bị bỏ lại.” Một nữ khảo cổ đội viên chợt lên tiếng, chung quy cũng là tâm tư phụ nữ tinh tế, đã bắt đầu tìm kiếm xung quanh.

Phong Hàn cùng đám người Mã Văn Thanh Đỗ Cương vội đi tới, phát hiện cuối mộ đạo phía Bắc quả nhiên có một bộ quần áo bị vứt ở đó, rõ ràng là thứ Trần Ngọc mới mặc hôm nay. Thu thập đồ, mọi người chạy đến nơi phát hiện bộ quần áo, nhận ra không thấy nút áo, phía trên có dấu vết xé rách, giống như trải qua một phen giãy dụa. Trừ Trần Ngọc, tất cả mọi người đều ở đây, cùng Trần Ngọc ẩu đả là ai?

“Nguy rồi, có phải cái 『pho tượng』 kia trở lại hay không?” Mã Văn Thanh lo lắng hỏi.

Không ai có thể trả lời hắn, bất quá, biết đâu trên đất không có bất kỳ vết máu nào coi như là tin tức tốt.

“Khoan đã, vật này là gì?” La Khuynh chỉ vào hòn đá lộ ra phía dưới bộ quần áo của Trần Ngọc sau khi bị nhấc lên.

Phong Hàn diện vô biểu tình, nhưng mọi người cơ hồ cũng có thể cảm nhận được khí tức lạnh lẽo thấu xương toát ra từ hắn, hắn không nói gì, lấy tay chạm vào hòn đá, đẩy sang bên cạnh. Trên mặt đất cuối cùng một phiến đá dần dần lún xuống, lộ ra cửa động đen nhánh.


Lâng Vân vui mừng, “Có lẽ đây là cửa thông xuống tầng dưới, Trần Ngọc có thể đã đi trước rồi.”

La Khuynh thò người ra nhìn vào bên trong, chợt cười, “Có lẽ thật ở phía dưới, bên trong tựa hồ có bình nước của Trần Ngọc vứt lại. Rất có thể là, Trần Ngọc phát hiện ra cái gì đó, không còn kịp cho chúng ta biết liền đi xuống trước, nhưng sợ chúng ta không tìm được, liền để lại đầu mối.”

Tất cả mọi người cảm thấy có lý, nhưng Phong Hàn và Mã Văn Thanh đều nhận ra có gì đó không đúng.

Mã Văn Thanh lắc đầu một cái, sắc mặt nghiêm túc nói: “Không đúng, cho dù tiểu Trần Ngọc không phải người liều lĩnh, cho dù cậu ta thật sự đi xuống đó, cũng tuyệt đối là bị người kèm ở hai bên, chắc chắn là ngoài ý muốn của cậu ấy, chúng ta nhất định phải mau sớm tìm được cậu ta.”

Giáo sư An gật đầu, “Chúng ta đêm nay xuống dưới đó đi, vạn nhất cậu ta đang gặp tình huống nguy cấp thì làm sao bây giờ.”

Tất cả mọi người đều lần lượt đi xuống, Phong Hàn tiến lên vài bước, chợt xoay người túm lấy Vưu bộ trưởng, nói; “Ngươi dẫn bọn họ đi trước, lát nữa ta tìm các ngươi.”

Vưu bộ trưởng có chút do dự, nhưng Phong Hàn đã quyết định, có khuyên giải cũng vô dụng, chỉ có thể ứng tiếng: “Phong, nhớ rằng chúng ta đang đợi ngươi.”

Phong Hàn gật đầu, liếc mắt nhìn Mã Văn Thanh đang đi ở đầu tiên, xoay người lại nhảy lên khỏi phiến đá, động tác nhẹ nhàng trừ Vưu bộ trưởng, không ai phát hiện ra.

Phong Hàn đặt báo con xuống đất, nói: “Bây giờ, mang ta đi tìm mẹ ngươi.”

Báo con mới vừa một mực cắn ống quần của Phong Hàn, không muốn đặt chân xuống đất, nghe thấy mấy lời của Phong Hàn, tung tăng xoay người lui về phía sau chạy đi.

Không mất lớn thời gian, báo con dừng trước một cánh cửa, lông mày Phong Hàn nhíu chặt.

-END 59-


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui