Lần này tất cả mọi người đều sững sờ, dám xuống đất đào mả quật mộ, không ai là không có lá gan lớn, yêu tiền tài, trong đó lại càng không thiếu những kẻ hung ác nham hiểm. Hạng người đó rất tùy tiện, có thể phá hủy quan tài trong mộ, thậm chí cả hài cốt của chủ nhân ngôi mộ. Nhưng câu nói của Hứa Thiếu An vẫn khiến mọi người phải kinh ngạc, bất kính với người chết với việc rõ rành rành lấy đi trái tim của người ta đã không thể tính là cùng một phạm trù. Huống hồ đây lại là một vị nữ vương cao quý xinh đẹp khiến người ta không dám nhìn thẳng, cho dù khi nàng còn sống tàn nhẫn đến bất khả tư nghị đi chăng nữa.
Trần Ngọc nhủ thầm, Hứa Thiếu An này nhìn tư văn hòa khí, không ngờ lòng dạ lại độc ác như vậy. Vật bồi táng đều đẫ lấy hết, còn muốn phân thây lấy trái tim của chủ nhân ngôi mộ, không phải hơi quá đáng rồi sao.
Ngay cả Trần Sâm cùng đám người Khương lão gia tử cũng cảm thấy chuyện này không dễ làm, hai mặt nhìn nhau, không biết xử lý thế nào. Lúc này Hứa Thiếu An không hề do dự, sắc mặt bình tĩnh bước về trước một bước, thong dong rút một cái chủy thủ ra, vừa nhìn đã biết là đồ cổ, trên lưỡi lóe thanh quang, sắc bén dị thường.
Không hiểu tại sao, Trần Ngọc trong lòng đột nhiên thấy căng thẳng, Phong Hàn buông tay cậu ra, nói: “Đợi đã.”
Nói xong liền đi lên phía trước quan tài, A Anh khẽ híp mắt, cười nói: “Vị tiểu ca này, Hứa thiếu gia nhà ta đang bận rộn, có chuyện gì để sau hẵng hay.”
Ánh mắt Phong Hàn liếc nhanh sang phía A Anh, trong con ngươi đen nhánh lạnh lẽo căn bản không có nửa phần dao động, vẫn cất bước đi về phía thạch quách. A Anh cau mày, Phong Hàn bất thường tất cả mọi người đều hiểu thầm, nếu như không cần thiết, cô cũng không muốn chọc đến hắn. Bất quá, cô cũng không cho là mình cần sợ hắn. Chờ khi Phong Hàn vừa nhấc chân, A Anh chợt nhanh nhẹn nâng chân trái lên đá về phía đầu Phong Hàn, cô thậm chí đoán rằng một kích này rất có thể sẽ không trúng, nhưng không hề dừng lại, thân thể nhỏ nhắn của cô trên không trung nhanh chóng uốn cong, chân phải cũng theo đà đá tới.
Mọi người cơ hồ thấy không rõ động tác của A Anh, có thể nhận ra thiếu nữ này là một người luyện võ, hơn nữa thân thủ tương đối khá. Dù sao người có thể đi theo Hứa Thiếu An vào sa mạc, tuyệt đối không phải là kẻ đầu đường xó chợ. Thế nhưng, đại đa số mọi người đều chờ mong đối thủ của A Anh – Phong Hàn rốt cuộc lợi hại đến mức nào.
Phong Hàn tựa hồ cau mày, sắc mặt cũng có phần mất kiên nhẫn, sau đó, trong tiếng kinh hô của mọi người, Phong Hàn đột nhiên biến mất. A Anh vốn thấy chân mình đã gần chạm vào người hắn, vội vàng thu hồi lại vài phần lực đạo, trước mặt đã không còn ai, lúc này trong lòng càng thêm kinh ngạc. Cô là người đứng gần Phong Hàn nhất, nhưng căn bản không phát hiện ra động tác của hắn.
Mắt thấy A Anh sẽ ngã trên thạch đài, cô cắn răng, chân phải trước quỳ trên mặt đất sau đó nhanh chóng lật người lên.
Trước mắt thạch quách, quả nhiên đã có hai người đang đứng.
Phong Hàn nhìn Hứa Thiếu An toàn thân đề phòng nhưng vẫn mỉm cười như cũ, khách khí lễ độ nói: “Trước khi ngươi động thủ, ta muốn lấy một vật.”
Câu nói kia căn bản không có ý thương lượng, giống quyết định cùng thông báo hơn, Hứa Thiếu An liếc A Anh mới từ trên đất đứng dậy, cười đáp: “A? Phong huynh đệ nhìn trúng minh khí nào?”
“Tay.” Phong Hàn nhìn vào trong quan tài, trả lời đơn giản. Hứa Thiếu An trừng lớn mắt, nghi hoặc khó hiểu nhìn Phong Hàn, cánh tay nữ vương trắng nõn mượt mà, hình dáng đích xác rất xinh đẹp, có điều sở thích của người thanh niên này cũng thật đặc biệt.
Phong Hàn lạnh lùng quan sát nữ vương trong quan tài, nói: “Mang theo tay của hắn nhiều năm như vậy, ngươi nên buông ra thôi.”
Hứa Thiếu An đứng bên cạnh quan tài trông thấy rất rõ ràng, khi Phong Hàn nói những lời này, cánh tay ôm hộp thủy tinh của nữ vương tựa hồ siết chặt lại, tảng đá phía trên trái tim nàng cũng khẽ rúng động. Nhưng hắn không dám tin trừng mắt nhìn lại, giống như cái gì cũng chưa từng xảy ra, nữ vương vẫn lẳng lặng nằm ở nơi đó.
Phong Hàn không hề do dự đưa tay vào trong quan tài, rút ra hộp thủy tinh mà nữ vương ôm chặt trong ngực, móng tay màu bạc của nữ vương kéo lê trên chiếc hộp thủy tinh tạo thành thanh âm chó tai, sự lưu luyến không buông như vậy cũng không thể ngăn cản Phong Hàn. Trong khoảnh khắc khi tay Phong Hàn rời khỏi quan tài, miệng của nữ vương đột nhiên chậm rãi mở ra.
Mặt nạ hoàng kim vừa động, phía dưới từ từ nứt ra một khe hở, miệng nữ vương hé mở, để lộ ra một viên châu màu trắng, hạt châu kia thậm chí còn khe khẽ di chuyển. Phong Hàn sửng sốt một chút, liền ngẩng đầu nhìn về phía Hứa Thiếu An, nói: “Đây là Trấn Hồn Châu, chúng ta không còn nhiều thời gian nữa, mau lấy thứ mà ngươi muốn.”
Hứa Thiếu An không hiểu lời Phong Hàn nói là có ý gì, nhưng cũng không trì hoãn thêm nữa, gắt gao cầm lấy chủy thủ tỏa ra hàn khí, đâm thẳng về phía trái tim. Ngay khi ấy, hạt châu trong miệng nữ vương chợt vỡ, sau đó một hồi thanh âm lanh lảnh vang dội xuất hiện trong cung điện, hơn nữa kéo dài mãi.
Mọi người hốt hoảng nhìn quanh bốn phía, cũng không thấy có thứ gì khác lạ, cuối cùng mọi người phát hiện thanh âm kia phát ra từ trong quan tài của nữ vương.
Hứa Thiếu An híp mắt lại, tốc độ của chủy thủ rất nhanh, nhưng, khi đâm vào trái tim nữ vương, tảng đã kia bèn chắn ngay trước mặt nữ vương. Tảng đá trong nháy mắt bị chẻ thành hai nửa, ở giữa là một tinh thạch màu đen lớn chừng quả trứng bồ câu. Xung quanh tinh thạch hiện lên những tia sáng phát tán, dường như có thực thể.
Chủy thủ trong tay Hứa Thiếu An thiếu chút nữa rơi xuống, khiếp sợ nhìn tảng đá vẫn lơ lửng như cũ, chợt luống cuống tay chân lấy từ trong ngực ra một cái hộp sắt, vặn chốt mở, đem tảng đá kia bỏ vào trong hộp.
Đúng lúc ấy, Hứa Thiếu An tựa hồ thấy cặp mắt trên mặt nạ hoàng kim của nữ vương giống như lóe lên, hắn sửng sốt.
Đột nhiên có người hét lớn: “Trời ạ, mau nhìn xuống dưới, đây là cái gì?”
Bên dưới tám mươi mốt bậc thang, từ từ lan tràn cái bóng màu đen, khoảng cách quá xa không thấy rõ, thứ màu đen đó từ từ phủ lên trên từng bậc thang, trong đại điện chỉ còn lại sự yên tĩnh chết chóc.
A Bố Lạp sắc mặt tái nhợt nắm thật chặt tay A Cát, nói: “Đó chính là cái bóng, những người lòng tham không đáy như các ngươi, nữ vương tuyệt đối sẽ không tha thứ.”
Dương lão lục hô: “Không thể ở đây đợi bọn chúng lên, các ngươi cũng mới thấy một đột khi nãy, nguyên nhân cái chết chính là do cái bóng quái dị này, chúng ta nhất định phải nhanh chóng rời khỏi nơi này!”
“Mau! Chạy về bên phải.” Trần Sâm trầm giọng nói, lúc này, mọi người mới chú ý tới trong góc tối bên phải bạch ngọc đài kề bên vách tường cư nhiên còn có thang gác lên trên. Vì vậy mọi người liều mạng chạy về phía thang gác, cuối thang gác là một cánh cửa khép hờ.
Trần Ngọc ôm lấy báo con, cùng mọi người chen vào trong cửa, trong cửa tối như hũ nút, có người nhanh chóng bật đèn pin, còn có người ở cạnh cửa hô: “Mau tới giúp đóng cửa, đồ quỷ kia lập tức sẽ tới được đây.” Sau một tiếng vang nặng nề, cửa nhanh chóng được một số người đóng kín lại.
Mọi người sống sót sau kiếp nạn vừa mới thở phào nhẹ nhõm lại phát hiện bên trong cửa vẫn là cửa. Trong căn phòng này cơ hồ khắp nơi đều là cửa, không biết thông tới nơi nào.
Trần Ngọc theo bản năng lia đèn pin tìm kiếm Phong Hàn, cậu mơ hồ thấy Phong Hàn đang đứng ở chỗ khác, cúi đầu nhìn cái hộp cầm trong tay, giống như đó là vật trân quý nhất thế gian. Trần Ngọc muốn chen sang phía hắn, nhưng quá nhiều người, động tác của cậu vô cùng khó khăn.
Đúng lúc ấy thì ở phía sau, Trần Ngọc cảm giác được cổ tay mình bị nắm chặt, lạnh lẽo mà có lực, Trần Ngọc còn chưa kịp quay đầu lại, đã bị người đó lôi kéo xông vào một cánh cửa.
Trần Ngọc phía trước phía sau đều có người, cho nên Trần Ngọc cho là hành động tập thể, cũng không thấy có gì không đúng. Thế nhưng, khi người đằng sau còn chưa bước chân qua cửa, cửa đã đã ầm một tiếng đóng lại, Trần Ngọc nghe được loáng thoáng có người lo lắng gọi tên mình.
Hai người vẫn như cũ không nhanh không chậm đi về phía trước, Trần Ngọc ngây cả người, dừng bước, dùng sức hất tay người phía trước ra, nghi ngờ hỏi: “ A Cát, đây là có chuyện gì?”
Người phía trước chính là a Cát cùng ca ca hắn A Bố Lạp, A Cát quay đầu lại, thần thái có chút kích động, cuối cùng khắc chế xuống, đến gần hai bước, cường thế kéo lấy Trần Ngọc, nói: “Ta muốn dẫn ngươi ra ngoài, những người kia đã động vào đồ của nữ vương, không thể thoát ra được. Cửa trong gian phòng nọ, cái nào cũng không thể vào. Cửa sống chỉ có một, chọn sai là chết.”
Trần Ngọc ánh mắt phức tạp nhìn A Cát một lúc, khóe miệng chợt hiện lên nét cười, để lộ lúm đồng tiền nhàn nhạt hai bên má, con mắt hẹp dài lóe sáng, dưới cái nhìn không hiểu lý do cùng si mê của A Cát nói: “A Cát, rốt cuộc ngươi từ đâu thấy, ta là người bỏ mặc phụ thân cùng bằng hữu, một mình chạy trối chết?”
Nói xong móc ra đôi găng tay đen, đặt báo con lên trên vai, không quay đầu lại vừa đi về phía cánh vừa cửa nói: “Ngươi tới sa mạc là để tìm đại ca của ngươi, bây giờ tìm được rồi, nếu như ngươi biết đường, ngươi có thể dẫn hắn rời đi. Nhưng, ta vẫn muốn đi tìm bọn họ.” Được rồi, nếu như nói trên thế gian này có thứ gì không ngăn cản được Trần Ngọc, như vậy nhất định là cửa.
Thấy Trần Ngọc rõ ràng lãnh đạm cùng xa cách, A Cát bối rối, hắn gấp gáp muốn giải thích, nhưng khi nhìn Trần Ngọc không chút do dự một cước đá văng cửa, bèn thở dài nói: “Được rồi, nếu như ngươi kiên trì đến thế, ta sẽ dẫn người đi tìm bọn họ.”
Lời nói của A Cát rất quái lạ, nhưng bên ngoài lại càng quái, an tĩnh mà tối thui, cậu vội bật đèn pin, lia một vòng quang phòng, không có lấy một bóng người, chỉ trong một thời gian ngắn, những người này đi đâu cả rồi? Trần Ngọc có phần mất bình tĩnh, mặc dù cậu bỏ rơi bọn họ trước, nhưng đám người kia không thù cậu đến mức ném Trần Ngọc lại một mình ở nơi quỷ quái này đi?
Đã xảy ra chuyện gì?
Cảm nhận được sự bối rối cùng lo lắng của Trần Ngọc, báo con nỗ lực bò xuống dưới đi lòng vòng, không ngừng dùng cái mũi ngửi ngửi, tự biến mình thành chó săn, cuối cùng vẫn thất vọng chạy về bên cạnh Trần Ngọc, ư ử kêu.
“Đừng uổng phí khí lực, thời gian và không gian ở đây không ngừng biến hóa, bên ngoài cánh cửa này đã không còn là nơi vừa nãy nữa. Đi thôi, ta dẫn ngươi đi tìm bọn họ.” A Cát trấn tĩnh cùng bối rối nhìn Trần Ngọc, có chút đau lòng.
Đi tới kéo Trần Ngọc, ánh mắt A Cát sáng ngời chăm chú nhìn Trần Ngọc, nói: “Ngươi yên tâm, nếu như ngươi muốn, ta nhất định giúp ngươi tìm được bọn họ, nghĩ như vậy về ngươi, là ta ích kỷ.”
Trần Ngọc cắn răng, tâm trạng sa sút. Cậu không để ý đến A Cát, nhưng cũng không phản đối A Cát lôi kéo cậu đi vào trong, không tìm được những người khác, cậu không có đủ dũng khí một mình lưu lại trong bóng tối ở nơi này. Bằng không, qua vài ngày cậu sẽ phát điên mất.
A Bố Lạp vẫn luôn để tâm tới suy nghĩ của đệ đệ, đối với việc A Cát cố ý mang theo Trần Ngọc ra ngoài mặc dù không hiểu, nhưng cũng không phản đối. Ba người quanh co một lúc lâu, mở ra một cánh cửa, luôn là nơi khác.
Tầng trên tối đen của cung điện rốt cuộc thông đến nơi nào? Chẳng lẽ nối liền với hang động ở phía trên, hay thật ra là không gian ảo liên tiếp do nữ vương tạo ra? Dưới sự tìm kiếm vô tận, trong lòng Trần Ngọc dần dần bắt đầu tuyệt vọng, cậu luôn có cảm giác mình cách mọi người càng ngày càng xa.
Đèn pin cũng sắp hết pin, tia sáng phát ra cũng không còn rõ như ban đầu nữa. Trần Ngọc càng ngày càng ít nói, chỉ có A Cát luôn lạnh nhạt thì giờ không ngừng tìm lời khuyên cậu.
Cho đến thật lâu sau đó, bọn họ dừng lại nghỉ ngơi, Trần Ngọc phát hiện bên cạnh chân mình có một khối ngọc thạch được điêu khắc thành hình con cá, dùng tơ hồng mà buộc, bỗng nhiên mặt biến sắc.
Tay Trần Ngọc run rẩy len lén đem con cá nhặt lên, ngẩng đầu nhìn về phía A Cát,nhẹ giọng hỏi: “Có phải sắp tìm được bọn họ hay không?”
A Cát gật đầu, đảo mắt quan sát cánh cửa còn lại, ôn nhu an ủi: “Chắc thế, đừng lo lắng, ta nhất định dẫn ngươi và đại ca ra ngoài…. cũng sẽ giúp ngươi tìm được bọn họ.” Nói xong tắt lửa trên bếp không khói, đưa nước ấm cho Trần Ngọc. Khi chạm vào tay Trần Ngọc, A Cát nhíu nhíu mày, hỏi: “Sao lại lạnh như vậy? Nếu mệt quá thì phải nói.”
Trần Ngọc lắc đầu, chỉ đem khối ngọc hình con cá kia để vào trong túi, nói: “Không sao, có thể càng nhanh càng tốt. Thức ăn cùng những thứ khác cũng không còn nhiều, nếu thêm hai ngày nữa, chúng ta sẽ không thể thoát khỏi sa mạc.”
A Bố Lạp trên mặt cũng có nét u sầu, nhìn đệ đệ vì mình mà tới đây, trong lòng lại càng thêm hối hận, nghe thấy cuộc đối thoại của hai người bèn lên tiếng: “Ta biết bây giờ khiến các ngươi bình tĩnh để nghỉ ngơi có phần miễn cường, nhưng chúng ta nhất định phải nghỉ ngơi một chút, nếu không chỉ bằng thể lực như vậy ngày mai căn bản không thể lên đường. Được rồi, bây giờ hai người các người ngủ trước, ta gác đêm.”
Trần Ngọc cố nén xung động muốn đứng dậy, coi như cậu không nghỉ ngơi, tình trạng thân thể của A Cát và A Bố Lạp cũng nhất định phải xem xét, mà trên thực tế cậu mới là người đáng lo nhất, hiện tại có thể lên đường hoàn toàn là dựa vào tinh thần để chống đỡ. Ở trong trường học, tố chất thân thể của Trần Ngọc coi như không tệ, nhưng khi đến nơi này cùng họ, quả thực là nhấc tay không nổi. Cậu an tĩnh vùi trong túi ngủ, nói với A Bố Lạp: “Ba giờ sau, ngươi gọi ta dậy gác đêm.” A Bố Lạp thấy Trần Ngọc còn biết chiếu cố đệ đệ hắn, nhất thời đối với cậu có thêm phần hảo cảm.
Không biết qua bao lâu, Trần Ngọc mơ mơ màng màng dần tỉnh táo lại, là do có một bàn tay đang nhẹ nhàng vuốt ve mặt cậu, nếu là bình thường, cậu sớm đã nổi giận, nhưng đây là cổ mộ, cảm giác đầu tiên của Trần Ngọc là kinh sợ, rốt cuộc là ai?
“Mau nhớ lại đi, nếu như không phải là ngươi, ta tồn tại trên cõi đời này còn có ý nghĩa gì nữa….” Có người thấp giọng nói, thanh âm này hư vô mà mê hoặc, làm cho người ta không tự chủ được mà đắm chìm trong đó.
Trần Ngọc rùng mình, thanh âm này, là A Cát.
Cậu trước hết nhắm hai mắt cẩn thận hồi tưởng lại cuộc sống hai mươi mấy năm của mình, xác định trừ hàng xóm khi còn bé vẫn bị mình khi dễ ra, tuyệt đối không quen ai nhỏ tuổi hơn mình, càng chưa từng gặp qua A Cát. Sau đó mới len lén híp mắt nhìn người trước mặt, ánh mắt A Cát nhìn cậu bi thương mà thâm tình, vẻ mặt như thế căn bản không nên xuất hiện trên người thiếu niên lạnh lùng này, Trần Ngọc trong lòng nhất thời cảm thấy khó chịu.
Nên nói với hắn rằng đã nhận lầm người, Trần Ngọc yên lặng nhủ thầm. Vì vậy cậu mở mắt ra, không chút tránh né kéo A Cát hỏi: “A Cát, người ngươi nói đến là ai?”
A Cát lấy làm kinh hãi, đang chuẩn bị trả lời, cánh cửa sau lưng chợt động, tiếp đó là thanh âm chói tai của một vật cứa vào đá.
Sắc mặt A Cát trắng nhợt, níu Trần Ngọc lại, lo lắng nói: “Đừng lên, đi mau!” Nói xong cũng đẩy ca ca hắn.
A Bố Lạp và Trần Ngọc bị A Cát đẩy về bên phải cánh cửa, trong khoảnh khắc, dư quang nơi khóe mắt Trần Ngọc quét tới một cái bóng đen sẫm đang từ từ lộ ra sau cánh cửa mới vừa phát ra âm thanh kia. Mặc dù không thấy rõ hình dáng của nó, cậu vẫn cảm thấy thực may mắn.
Cho dù không hiểu, Trần Ngọc cũng rốt cuộc nhận ra, những cánh cửa này hình như được sắp xếp theo một trận pháp nào đó, nếu như tìm không đúng đường, vĩnh viễn đừng mong được ra ngoài. Khi cậu bất an nói với A Cát suy nghĩ của mình, A Cát nhẹ nhõm cười cười, nói trận pháp là có thật, bất quá con đường hắn chọn tuyệt đối không sai.
Lại mở ra một cánh cửa, Trần Ngọc vui mừng phát hiện, đối diện với căn phòng này chỉ có một cánh cửa, nói cách khác, bọn họ đã quay trở lại con đường bình thường? A Bố Lạp cũng kích động: “Chẳng lẽ chúng ta đã đến cửa ra?”
A Cát khẽ mỉm cười, gật đầu một cái, trong giây phút khi A Bố Lạp mở cửa, Trần Ngọc cũng lộ ra nụ cười vui mừng, phía ngoài có rất nhiều người, Phong Hàn, Mã Văn Thanh, Thẩm Tuyên bọn họ đều đang kinh ngạc ngẩng đầu nhìn về phía bên này.
Ai cũng không để ý tới, nụ cười của A Cát tựa hồ đông cứng nơi khóe miệng, hắn tự tay kéo Trần Ngọc muốn lao ra ngoài lại, đẩy A Bố Lạp một phát, nói, “ Đại ca, ngươi đi ra ngoài trước, ta có vài lời muốn nói với Trần Ngọc.”
A Bố Lạp không giải thích được bị đệ đệ đẩy ra bên ngoài, cửa trong nháy mắt lại khép chặt. Nói thật, A Bố Lạp cũng không nguyện ý đơn độc đối mặt với bọn họ, Phong Hàn nhanh chóng hóa thành tảng băng sống, mà hiện tại, trong cặp mắt luôn không có nửa phần dao động lại lộ ra một tía lạnh lùng nghiêm nghị khiến cho người ta phải sợ hãi.
Trần Ngọc bị túm trở về thạch thất, ngẩng đầu phát hiện A Cát đang trầm mặc, như có điều suy nghĩ nhìn cậu, sau đó nói: “Trần Ngọc, vốn ta cho rằng có thể dẫn ngươi cùng đại ca mau chóng rời khỏi đây, nhưng bây giờ xem ra ta đã thất bại.”
Dưới sự nghi ngờ được ẩn trong đôi mắt xinh đẹp của Trần Ngọc, A Cát cười khổ nói: “Cho dù đáp ứng ngươi dẫn ngươi trở về tìm bọn họ, thật ra thì bọn họ có ra sao đi nữa, ta căn bản không cần biết. Lúc ấy, là ta cố ý dẫn phát cơ quan, để cho bọn họ bị lạc. Đáng tiếc, nhưng vẫn không thể mang hai người các ngươi ra ngoài trước một bước, ta hiện tại không nên bỏ qua Phong Hàn.”
Trong mắt Trần Ngọc có khiếp sợ và không dám tin, ánh mắt tín nhiệm có tia dao động, một lát sau, Trần Ngọc mới khó khăn lên tiếng: “A Cát, ta vẫn cho rằng người là đứa bé ngoan, những ngày qua, ta luôn hối hận vì đã dẫn ngươi vào sa mạc.”
“Ta cảm giác không phải như vậy, vận mệnh quả nhiên muốn trốn cũng không thoát, bất quá, ta không hối hận để ngươi đến đây.” A Cát cười khổ, nhanh chóng áp sát, không để tâm Trần Ngọc giãy dụa, dùng sức ôm lấy Trần Ngọc, mạnh đến mức khiến cho Trần Ngọc cảm thấy đau đớn. A Cát hôn khẽ lên mặt cậu, sau đó nhanh chóng lùi lại. Lửa giận của Trần Ngọc bị sự tuyệt vọng trong ánh mắt của A Cát đè xuống, lặng yên đứng ở nơi đó, chời đợi câu giải thích của hắn.
A Cát trái lại không hề lên tiếng, giơ tay lên từ phía sau lấy ra một vật đưa cho Trần Ngọc , nói: “Mang theo cái này, trước khi ngươi chưa biết nó là cái gì, tuyệt đối không được mở ra.”
Trần Ngọc nhíu mày, “Tại sao cho ta?”
“Bởi vì trừ ngươi ra, đưa cho người khác căn bản không có bất kỳ công dụng nào.”
Trần Ngọc thu cái hộp lại, chợt ngẩng đầu hỏi: “A CÁt, ngươi rốt cuộc là ai? Tại sao lại quen thuộc với quỷ thành đến vậy?”
A Cát tự tiếu phi tiếu nhìn cậu, “Rốt cuộc cũng muốn hỏi? Ta là Người canh giữ chờ ở đây.”
Trước khi Trần Ngọc đặt thêm câu hỏi, A Cát chợt lên tiếng trước: “Phong Hàn đang gọi ngươi, ngươi đi xem thử.”
Trần Ngọc lúc này không thể không thừa nhận cái người lạnh lùng mà bá đạo kia có sức ảnh hưởng đối với cậu, hơn nữa rất lớn, rời khỏi hắn lâu như vậy, cư nhiên sẽ cảm thấy không quen, thậm chí còn hy vọng mong lại nhìn thấy hắn, đứng ở bên cạnh hắn.
Nghe thấy mấy lời này, Trần Ngọc lập tức trở về phía cửa, quả nhiên thấy được Phong Hàn ở bên ngoài, trong mắt là sự lo lắng cùng ân cần chân thành tha thiết khó gặp.
Trong giây lát đó, Trần Ngọc cảm giác tâm tình mình kích động không thôi, cậu thậm chí còn muốn ôm thật chặt lấy cái người mà mình vẫn ghét bỏ này.
Thế nhưng, Trần Ngọc cảm thấy có gì đó không đúng, sau lưng tĩnh lặng đến đáng sợ, A Cát không đi theo cậu. Cậu chợt quay đầu, thấy trong phòng mới vừa còn sáng ngời hiện tại tất cả đều là những cái bóng mà đen, những thứ mơ hồ không rõ kia đang từ từ vây quanh A Cát. Trần Ngọc nhất thời kinh hãi, hô: “A Cát! Mau ra đây.”
A Cát vẫn nhìn Trần Ngọc, cuối cùng cười lắc đầu, nói: “Các ngươi đi nhanh đi, chỗ này không thể ở lâu. Biết ta tại sao lại muốn dẫn ngươi và đại ca rời đi trước không, cửa sinh chỉ có một. Nhưng trong trận pháp này nhất định phải giữ lại người còn sống, cho dù chỉ là một người. Nếu như tất cả mọi người cùng đi ra ngoài, thì sa mạc trên đỉnh đầu chúng ta sẽ nhanh chóng sụp xuống với quy mô lớn, đến lúc đó ai cũng không thoát ra được.”
Thấy Trần Ngọc không ngừng đi về phía cửa, A Cát lo lắng nói: “Mau trở về, ngươi bây giờ đi vào cùng không ích gì, ta đã thành người bị lưu lại. Cuối cùng, Trần Ngọc, xin ngươi giúp ta đem đại ca đi ra ngoài.”
Trần Ngọc nhất thời cảm thấy trong lòng từng trận đau đớn, cậu hung hăng nắm chặt tay,nhớ đến lời tiên đoán nọ, rốt cuộc cũng đã ứng nghiệm. Không, Trần Ngọc cậu sao có thể khuất phục trước lời tiên đoán đó, thế nhưng lại bị ngươi đằng sau kéo lại.
“Ngươi bình tĩnh một chút, bây giờ đi vào, đã không thể cứu hắn nữa.” Phong Hàn vững vàng bắt được Trần Ngọc, không mang theo bất cứ tia cảm tình nào liếc mắt nhìn A Cát. A Cát cứu Trần Ngọc, đây là sự thật, nhưng trước đó, thấy Trần Ngọc bị A Cát lôi vào trong cửa đá, Phong Hàn rất lâu sau, lại một lần nữa cảm nhận được sự tức giận cùng lo lắng.
A Cát đã bị những cái bóng vây lại thật chặt, chỉ còn cái đầu lộ ra bên ngoài, trơ trọi đến mức quỷ dị, hắn nhìn Trần Ngọc vùng vẫy muốn lại gần cùng A Bố Lạp, cất cao giọng: “Đi đi, các ngươi nhất định phải rời khỏi đây. Trần Ngọc, đừng quên những gì ta đã nói. Đừng lo lắng cho ta, sớm muộn cũng có một ngày, ta sẽ ra ngoài tìm ngươi. Hoặc là ta chờ ngươi tìm được phương pháp hóa giải lời nguyền của nơi này và trận pháp – – “ Lúc A Cát nói chuyện, những cái bóng trong phòng bắt đầu di chuyển, ngoài phòng cũng bắt đầu hoảng động.
Trần Ngọc khi bị túm đi, vẫn không ngừng quay đầu lại, trong bóng tối mơ hồ có thanh âm kỳ hoặc truyền tới, “Chờ ta, nhất định ta sẽ đi tìm ngươi.”
-END 45-
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...