Trong thông đạo lại vang lên tiếng bước chân, Trần Ngọc luôn luôn cảnh giác nhưng cho đến tận khi tiếng bước chân đến gần sát cậu mới phát hiện, Trần Ngọc mãnh liệt ngẩng đầu, vẻ mặt đề phòng nhìn chằm chằm phí trước.
“Tiểu Trần Ngọc? Là ngươi sao?”Thanh âm nghi ngờ của Mã Văn Thanh truyền đến, sau khi tới gần còn đưa tay sờ sờ cái trán của Trần Ngọc, bất khả tư nghị nói: “Tại đây là nơi tràn đầy kỳ tích từ ba ngàn năm trước, ta đến bây giờ vẫn không tin được chúng ta thật ở chỗ này, ngươi không nhanh đi tìm minh – khụ, đầu mối, ngồi đây làm gì?”
Trần Ngọc lại dựa vào vách tường, ánh mắt một lần nữa trở nên ngốc trệ, hữu khí vô lực lẩm bẩm: “Văn Thanh, ngươi nói, nếu như, ta nói là nếu như, có người làm chuyện có lỗi với Phong Hàn, hắn có thể không truy cứu hay không?”
Mã Văn Thanh lập tức lắc đầu: “Tuyệt đối không có khả năng, tính tình Phong ca thật ra rất gay gắt, chẳng lẽ ngươi không phát hiện, thậm chí cả Lão Đại thấy Phong ca cũng rất khách khí? Ai mà ngu đi đắc tội Phong ca- kháo, không phải là ngươi đi?”
Trần Ngọc vạn phần thống khổ gật đầu, bồi thêm một câu: “Hơn nữa còn vô cùng nghiêm trọng.”
Mã Văn Thanh đồng tình liếc nhìn tiểu thân thể không tính là cường tráng của Trần Ngọc, vỗ vỗ bờ vai của cậu, kết luận: “Ngươi nhất định sẽ chết, Phong ca biết chưa?”
Trần Ngọc chán nản lắc đầu, “Chưa, ta không dám nói cho hắn biết.”
Mã Văn Thanh thật tâm thật ý đề nghị: “Huynh đệ, thẳng thắn sẽ được khoan hồng.”
Trần Ngọc tưởng tượng một chút, hình ảnh mình nói với Phong Hàn ta chính là người áo đen ngươi muốn tìm….Cuối cùng cậu bị những suy nghĩ quá mức đáng sợ trong đầu mình kia đánh bại, lấy tay xoa mi tâm, Trần Ngọc mượn lực cánh tay Mã Văn Thanh duỗi tới đứng lên, nói: “Để sau, có lẽ ta vẫn còn lựa chọn.”
Hai người một truớc một sau vào căn phòng bên cạnh, sau đó ngây ngẩn ở cửa, đều có chút bất động.
“Ta kháo, ta muốn mang về, mang toàn bộ những thứ này về!” Mã Văn Thanh kích động kêu lên, đồng thời si mê vuốt ve một mặt nạ bằng vàng khảm bảo thạch cách hắn gần nhất.
Vài giây sau, Mã Văn Thanh lại thở dài: “Biết không, dù có bảo ta đem mấy thứ này quyên hết cho bảo tàng, ta đều nguyện ý mang ra ngoài, như vậy ta thỉnh thoáng còn có thể đi ngó qua một chút. Quá tinh mỹ rồi, so với những vật được khai quật trước đây hơn gấp trăm lần. Ta kháo, ngươi nói, có phải tên đế vương này bắt hết công tượng thủ nghệ bậc nhất trong nước đến làm việc trong mộ hắn hay không, cho nên còn lại đều là những thứ thô lậu?”
Trần Ngọc nhìn một phòng mặt nạ hoàng kim, tạo hình khác nhau, xảo đoạt thiên công, ban đầu chỉ sợ hãi than thở trong lòng, sau khi biết những thứ này toàn bộ là của mình, lại có thêm một cảm giác vi diệu. Trần Ngọc nhắm mắt lại, xác định trong phòng không có thứ bọn họ muốn tìm, lôi kéo Mã Văn Thanh ra ngoài, đi về phía gian phòng khác.
Mã Văn Thanh cũng không giật tay Trần Ngọc để quay lại, vì thứ trong gian phòng này càng thêm kinh người, ngây ngốc cả nửa ngày, Mã Văn Thanh mới nói một câu, “Trần Ngọc, ta không muốn về, ta muốn ở lại đây…”
Trần Ngọc cũng không thốt nên lời, trong phòng bày chừng mười cây hoàng kim quyền trượng.
Trần Ngọc sờ sờ lòng ngực mình, nơi ấy cũng có một cấy hoàng kim quyền trượng, là Phong Hàn đưa cho cậu, ngắn hơn so với những quyền trượng trong phòng này, nhưng vô luận là hình dáng, hay hoa văn điêu khắc bên trên, đều giống nhau như đúc.
Có cá, có chim, còn có mũi tên.
Đầu óc Trần Ngọc nhất thời loạn thành một đoàn, cậu vẫn cho rằng hoàng kim quyền trượng là vật của Phong Hàn, bây giờ nhìn thấy căn phòng này, nên nói nó là vật của tử địch hắn mới đúng. Phong Hàn cư nhiên lại tùy thân mang theo, nếu bào là để trông vật nhớ người chính cậu cũng thấy nực cười, vậy chỉ có một khả năng, Phong Hàn hy vọng mỗi khi nhìn cây quyền trượng này sẽ nhớ đến địch nhân hắn hận thấu xương kia.
Đó rốt cuộc là nỗi hận thâm sâu nhường nào?
Mã Văn Thanh mang theo nhiệt tình trước nay chưa từng có nghiên cứu một cây quyền trượng, cuối cùng ngẩng đầu lên, nói với Trần Ngọc: “Tiểu Trần Ngọc, thấy không, tất cả đồ vật trong cung điện này cơ hồ đều có hoa văn hình cá, thử đoán xem vị đế vương này là ai.”
Nghe được lời của Mã Văn Thanh, Trần Ngọc không yên lòng ngẩng đầu, thuận miệng đáp: “Cổ Thục quốc, chẳng lẽ là Ngư Phù vương(*)?”
Mã Văn Thanh sửng sốt, sau đó cảm khái gật đầu liên tực, “Ta cảm thấy có lẽ ngươi đoán đúng rồi, Ngư Phù vương, đế vương thời kỳ Cổ Thục quốc phồn thịnh nhất, cũng chỉ có hắn mới có thể kiến tạo một tòa cung điện như vậy.”
Hoàng kim trượng mặc dù vạn phần trân quý, nhưng bọn cậu muốn từ hồ bơi ra ngoài, căn bản không thể đem theo minh khí với chiều dài như vậy, Mã Văn Thanh cũng có quy tắc của riêng hắn, tuyệt đối không phá hỏng minh khí trong mộ, chỉ đành nhịn đau đi sang gian phòng khác.
Trong gian phòng kế tiếp, phần lớn là đồ bằng ngọc, đồng xanh cũng có, cơ hồ mỗi món đều có thể dùng cụm từ tinh mỹ tuyệt luân để hình dung. Đến cuối cùng, hai người đã cố không sợ hãi than thở.
Mã Văn Thanh chọn mang theo mấy khối ngọc khí có chữ viết, bỏ vào balô, Trần Ngọc thấy thế nhưng không nói gì. Còn bản thân cậu, cái nào cũng không lấy.
Hai người vòng quanh mấy thông đạo, minh khí nhiều đến mức bọn cậu có chút chết lặng, nhưng chìa khóa mở Thanh Long hoàn, đầu mối đến chỗ đám người Trần Sâm Trần Ngọc sốt ruột muốn thấy lại không có một chút phát hiện.
Cuối cùng hai người quay trở lại chỗ gặp nhau thương lượng, thật xa trông thấy Liên Sinh nhàn nhã tựa vào tường, Vưu bộ trưởng thần sắc lo lắng đứng bên cạnh hắn.
Vưu bộ trưởng và Liên Sinh cũng đều không phát hiện được gì, Liên Sing ngồi xuống đất, nói: “Nhân dịp lúc này nghỉ ngơi một chút, đợi lát nữa bọn họ trở lại ăn cơm, chúng ta sẽ tiếp tục xuống tầng thứ ba.”
Giống như hưởng ứng với lời của Liên Sinh, Thanh bốn chân trên vai Trần Ngọc cọ đầu vào cổ cậu, một móng vuốt gãi gãi lỗ tai Trần Ngọc, nhỏ giọng kêu lên.
Trần Ngọc hắc tuyến, cậu căn bản không dự liệu việc Thanh bốn chân sẽ đi theo, mấu chốt hơn chính là cậu không ngờ nó đột nhiên lớn nhanh như vậy. Nghĩ đến sức ăn của Tiểu Mập, sắc mặt Trần Ngọc có chút khó coi. Bất quá, cậu vẫn lôi đồ hộp từ trong balô ra, tự mình lấy một nửa, còn lại đặt xuống đất.
Thanh cao hứng kêu một tiếng, tay chân cực nhanh từ trên người Trần Ngọc trượt xuống, sau đó ôm lấy cái hộp say sưa ăn.
Bốn người đơn giản nấu cơm, đun nước sôi luộc mỳ, Mã Văn Thanh bỏ không ít nguyên liệu vào trong nồi, mùi thơm tỏa ra bốn phía.
Không mất lớn thời gian, Thanh bốn chân ăn sạch sẽ thịt trong hộp, lại bò đến cái chén bên cạnh uống nước, lúc nâng người lên, đánh cái ợ no bụng nho nhỏ. Thanh bốn chân nhìn trái nhìn phải, sau đó từ từ bò đến bên cạnh Vưu bộ trưởng, dùng hai chân trước xốc vạt áo của Vưu bộ trưởng lên, cẩn thận lau miệng. Cuối cùng trong giọng cười nắc nẻ của Mã Văn Thanh, nhấc chân chạy về phía Trần Ngọc.
Vưu bộ trưởng luôn luôn nghiêm túc cũng không tức giận, cười híp mắt nhìn nó, trong mắt thậm chí còn toát lên một tia sủng nịnh.
Khi cơn đã chín, ba người khác cũng trở lại.
Trần Ngọc lập tức chú ý tới Lạc Thanh bên cạnh Phong Hàn, hai người đang nói gì đó. Khi Phong Hàn mạn bất kinh tấm quay nhìn sang, Trần Ngọc trong lòng run lên, nhanh chóng dời tầm mắt.
Hơn nữa, khoảnh khắc hai người cùng xuất hiện đó, Trần Ngọc cảm thấy sự tức giận trước nay chưa từng có, về phần nguyên nhân, cậu cự tuyệt suy nghĩ nhiều.
Phong Hàn không hề nhận ra tâm tình phức tạp của Trần Ngọc, giống như thường ngày ngồi bên cạnh Trần Ngọc, chờ đợi thức ăn của mình- vẫn là do Trần Ngọc xử lý.
Khi Phong Hàn lần thứ ba nhìn sang, Thanh bốn chân cũng nghiêng đầu cọ xát Trần Ngọc một cái. So với Tiểu Mập, Thanh bốn chân không đặc biệt e ngại Phong Hàn, nó chỉ là thích thân cận với Trần Ngọc hơn. Mà Thanh bốn chân hiếm hoi giống với Tiểu Mập ở chỗ, bọn nó đều cho rằng hai gia trưởng phải tương thân tương ái. Cho nên Thanh bốn chân sau khi đã ăn uống no say, không nhịn được nhắc nhớ Trần Ngọc cũng nên cho Phong Hàn ăn.
Ngẩng đầu lên liền trông thấy cặp mắt đen láy đang lên án mình của Phong Hàn, Trần Ngọc không nhịn được muốn châm chọc, đại ca ta chợt phát hiện chúng ta không quen thuộc như vậy, ngài chẳng phải có hai thủ hạ đi theo sao, có lẽ ngài muốn ngồi ăn với bọn họ hơn đấy, thuận tiện thảo luận một chút làm cách nào để trả thù địch nhân.
Nhưng Trần Ngọc há miệng, lại múc đầy một bát mỳ, thêm ít gia vị Phong Hàn thích, bỏ mấy rau thơm hắn không thích ăn, sau đó đem bát đưa cho Phong Hàn.
Phong Hàn nhận lấy, có chút không vừa ý nhìn Trần Ngọc một lát, Trần Ngọc có gì đó không đúng, điều này khiến hắn vô cùng không quen. Hai người cho tới bây giờ cơ hồ chưa từng tranh cãi, đương nhiên càng không có chiến tranh lạnh. Mỗi lần xuất hiện ý kiến khác nhau, đều chưa bắt đầu cãi vã, một bên tạo áp lực, bên còn lại nhanh chóng tự động thỏa hiệp.
Suy tính trong chốc lát, Phong Hàn nói nhẹ bên tai Trần Ngọc: “Ngươi sao không được tự nhiên như vậy?” Thấy sắc mặt cậu trắng bệch, mơ hồ mang theo kinh hoảng, Phong Hàn khó có lúc nhẫn nại tiếp tục nói, “Chẳng lẽ ngươi lại gây họa, muốn ta giúp ngươi thu thập?”
Tuyệt đối không chỉ đơn giản là thu dọn tàn cục, Trần Ngọc thở dài.
“Ngươi bây giờ nói cho ta biết, ta sẽ đồng ý.” Phong Hàn quyết định rộng lượng một lần, đồng thời nhìn cái bát trong tay, thức ăn bên trong mặc dù bình thường, nhưng mùi rất thơm, trên thực tế ăn cũng rất ngon, giống với những gì Trần Ngọc mang tới cho hắn một hai năm nay.
Ngươi tuyệt đối sẽ không đồng ý, Trần Ngọc giật giật khóe miệng, không nói gì, chỉ lặng lẽ âm thầm suy nghĩ.
Phong Hàn kỳ quái nhìn Trần Ngọc, bỗng nhúc nhích, hai người càng gần nhau. Giống như thói quen, khoảng cách như vậy khiến hai người đều rất thoải mái, không tự chủ thanh tĩnh lại.
Cho dù thân phận ban đầu là tế phẩm, không thể không nói, Trần Ngọc là người đầu tiên cách hắn gần như vậy, cũng là người đầu tiên nói thích hắn. Lần trước trong sơn động, nghe thấy Trần Ngọc dương dương tự đắc nói với người khác cậu là người quan trọng nhất với hắn, Phong Hàn nhận ra cảm giác đó không hề sai, mà loại cảm giác xa lạ mà thoải mái không nói nên lời ấy, từ trước đên nay chưa từng có.
Hắn mơ hồ phát hiện, lực ảnh hưởng của Trần Ngọc đối với hắn, có lẽ đã lớn đến mức vượt qua tưởng tượng của hắn.
Cho nên, Trần Ngọc phải lưu lại bên cạnh hắn. Cho dù cậu có rất nhiều khuyết điểm, vẫn có thể chịu đựng được. Đương nhiên, lời này hắn không có ý định nói với Trần Ngọc.
Bảy người vừa ăn cơm vừa thảo luận tình huống hiện tại, cho ra kết luận, hiển nhiên tầng thứ hai không có thứ mà bọn họ muốn.
Liên Sinh nói: “Thứ quan trọng nhất, phải đặt ở nơi cách mộ chủ gần nhất, chúng ta tới tầm điện, tìm thử xem, có lẽ sẽ có thu hoạch.”
Những người còn lại bày tỏ đồng ý, mặc dù một đêm không ngủ, mọi người bị vây trong hưng phấn không nghỉ ngơi thêm nữa, thu dọn đồ đạc xuống tầng thứ ba.
Thế nhưng, tầng thứ ba cũng trống không, bởi cả tầng thứ ba là một tế đàn, cao khoảng 15, 16 mét, cao hơn so với tầng thứ nhất và tầng thứ hai gộp lại. Đàn tế phân làm bốn tầng, tầng dưới cùng là thú, tầng thứ hai là người, tầng thứ ba là núi, tầng thứ tư là một toà nhà.
Mỗi một tầng đều đặt gấp đôi cổ ngọc cùng kim khí, đồng xanh khí.
Mã Văn Thanh muốn mon men tiến lên phía trước, bị Liên Sinh kéo trở lại.
“Tốt nhất đừng qua đó, trên tế đàn có thứ gì đó.” Liên Sinh nghiêm túc nói.
Vưu bộ trưởng cũng bật đèn pin mắt sói lên, chiếu vào đồng xanh trên tế đàn, nhất thời hít vào một tia lãnh khí: “Là cổ.”
Trần Ngọc không nhịn được muốn bật cười khổ, những cổ kia rất nhỏ, thậm chí trắng đến mức trong suốt, nhưng Trần Ngọc có thể khẳng định, là hủy cổ trong sa mạc quỷ thành. Càng đi xuống, càng đến gần chân tướng, mà chân tướng theo mỗi bước chân của cậu đều có liên quan.
“Đi dọc theo lưng rồng, tránh xa một chút, không sao.” Phong Hàn nhìn lướt qua nói.
Mọi người lần lượt cẩn thận mà nhanh chóng rời khỏi tầng thứ ba, chỉ cần nghĩ tới những con cổ này có thể sử dụng người làm vật chứa, sinh sôi nảy nở, kết thành kén, đã thấy trên lưng lạnh toát.
Khi đến được tầng thứ tư, mọi người kìm lòng không đặng thở phảo nhẹ nhõm.
“Tới rồi.” Phong Hàn chợt nói, “Thứ chúng ta muốn hẳn phải ở chỗ này.”
Mọi người theo tầm mắt Phong Hàn nhìn sang, mặc dù đã biết minh khí vô giá sẽ nhiều hơn gấp đôi, nhưng khi trông thấy tẩm điện khổng lồ phía trước, vẫn khiếp sợ không thốt nên lời.
Phòng ngoài có hai cây thần bằng đồng xanh cao 5,6 mét, trên chạc cây có chín con Vô quan điều đồng xanh đang đứng. Vẻ mặt của chúng khác nhau, hoặc vui hoặc giận, đều rất sống động. Mà giữa hai cây thần, là một tọa ỷ cự đại.
Phong Hàn quét mắt nhìn gian phòng một lượt, trực tiếp đi vào bên trong.
Trần Ngọc không tự chủ nhanh chân đuổi theo, những người khác còn đứng ở phòng ngoài, cố gắng tìm kiếm thứ gì đó giữa đám chim muông xảo đoạt thiên công.
Trần Ngọc có dự cảm, thứ bọn họ muốn, đang ở bên trong.
Nội điện tương đối khổng lồ, chính giữa là một chiếc giường khắc hoa rất lớn, gấm vóc bên trên không biết làm bằng vật liệu gì, màu sắc vẫn còn tươi mới. Tầm mắt của Trần Ngọc không đặt vào chiếc giường lớn hoa lệ thoải mái đó, mà cậu đang nhìn bốn vách tường.
Trên vách tường đều là tranh vẽ, dùng khung đồng xanh cố định, mỗi bức tranh đều là người quen với bọn họ, đế vương áo đen của Cổ Thục quốc.
“Ngư Phù.” Phong Hàn thấp giọng nói.
Trần Ngọc khiếp sợ nhìn về phía Phong Hàn: “Thật sự là Ngư Phù?”
Phong Hàn lạnh lùng nhìn người trong bức tranh, nói: “Đương nhiên là hắn, ngươi không biết hắn cho ta ấn tượng sâu đậm đến mức nào, sao có thể nhận lầm.”
“Phải, phải không, thật, thật khiến người ta cảm động.” Trần Ngọc lắp ba lắp bắp nói.
Phong Hàn trợn mắt nhìn Trần Ngọc, không nói thêm gì nữa, mang theo tức giận rõ ràng bắt đầu tìm kiếm.
Trần Ngọc lén liếc nhìn Phong Hàn mấy lượt, bắt đầu quan sát những bức tranh trên tường, trừ mấy tấm vẽ Ngư Phù, còn có mấy tấm chứa nội dung tự sự.
Trần Ngọc với cảm giác không rõ trong lòng theo dõi lịch sử ba nghìn năm trước, cậu vừa muốn biết Phong Hàn năm đó, lại muốn biết về Ngư Phù khi ấy, và chuyện xảy ra giữa bọn họ.
Trần Ngọc không hiểu tại sao mình kích động như thế, có lẽ cậu hy vọng có thể tìm được chứng cứ phủ định lời Lạc Thanh nói. Song càng xem thì sắc mặt Trần Ngọc càng trở nên trắng bệch.
-END 138-
(*)Ngư Phù vương: Theo truyền thuyết đây là vị vua của nước Thục cổ, có công dạy dân đánh bắt cá.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...