Đạo Mộ Bút Ký
Tôi kiên trì thuyết phục: “Anh không thể nghiêm túc cân nhắc thêm lần nữa sao? Hiện giờ anh làm như vậy thì có ý nghĩa gì đâu?”
“Cái gọi là ý nghĩa, nó có ý nghĩa sao?” Muộn Du Bình đối với cái từ “ý nghĩa” này tỏ ra có chút lưu tâm. Hắn đăm đăm nhìn đống lửa đang bốc cháy rừng rực, lại tiếp: “Cái từ ‘ý nghĩa’ này, bản thân nó đã không có ý nghĩa rồi.”
Tôi ngơ ngẩn nhìn hắn dễ phải đến ba phút, không còn gì để nói nữa, đành quay người chui vào trong lều.
Đến bó tay, tôi thật sự không còn lời nào để khuyên nhủ hắn rồi. Nếu có thể thì tôi rất muốn xông đến táng cho hắn mấy phát vào mồm, có lẽ chuyện hắn lập tức trở mình quay ra kẹp vỡ đầu tôi cũng không dễ xảy ra.
Có điều khả năng lớn nhất vẫn là tôi đánh không lại hắn, vì tốc độ của hắn không gì sánh được. Còn chửi mắng hắn thì có khác gì mắng cái đầu gối, chẳng đã chút nào. (
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...