Đạo Mộ Bút Ký

“Tôi sẽ trở lại nơi mình cần phải đến.” Hắn nói.

“Một mình anh thì đi đâu chứ? Có xa không?” Tôi hỏi hắn. Hắn nhấc đũa lên, lặng lẽ gắp một nhúm đồ ăn, khẽ gật đầu.

“Vậy anh đến là để…” Tôi rất ít khi nói chuyện đứng đắn với hắn như thế này nên cảm thấy khá là gượng gạo, đành phải đưa đẩy câu được câu chăng theo hắn.

“Tôi đến để từ biệt cậu.” Hắn nói, “Khi mọi chuyện đều đã kết thúc, tôi mới chợt nhận ra cậu là mối liên hệ duy nhất của tôi với thế giới này.”

Vâng vậy là 1 trong những câu tỏ tình sến súa bậc nhất của Bình nhà ta đã lên sàn… một thằng mặt than như anh mà cũng tuôn ra được cái câu đậm chất rồ măng tích này làm em xúc động chết mất thôi *ôm tym*


“Không sao đâu, sau này anh có thể gọi điện thoại hoặc là viết thư cho tôi mà. Anh không biết đánh máy, nhưng viết chữ chắc phải biết chứ?” Tôi nói, “Xã hội hiện đại rồi, khoảng cách xa xôi cũng chẳng có ý nghĩa gì lớn.”

*Fangirl’s version: “Không sao đâu anh, sau này nếu quằn cmn quại nhớ em anh có thể gọi điện hoặc viết thư mà. Anh không biết đánh máy nhưng viết chữ thì thừa sức phải hông.” Tôi đổi giọng dịu dàng: “Chỉ cần trong lòng ta có nhao thì không khoảng cách nào chia cắt được hai đứa mềnh.”

Hắn không hề phản ứng, vẫn cắm cúi ăn.

Động tác của Muộn Du Bình rất nhẹ, gần như không hề dùng sức. Thật ra đây là do lực cổ tay hắn cực mạnh, thêm vào đó là khả năng khống chế động tác chuẩn xác cực kỳ.


Trước đây, những lúc ăn cơm cùng với hắn luôn có nhiều người vây kín xung quanh nên tôi cũng không quá chú ý đến hắn, hiện giờ nhìn kĩ mới thấy thật là một chuyện hay ho.

Bầu không khí lại rơi vào thinh lặng khiến tôi bắt đầu nhớ nhung Bàn Tử da diết. Hóa ra từ trước tới giờ tôi chưa từng thấy tẻ nhạt là do Bàn Tử đã lặng lẽ bỏ rất nhiều công lao để tạo dựng bầu không khí. Đến hôm nay chỉ còn lại hai người, tôi thật chẳng biết phải làm sao nữa.

“Nói xem, anh định đi đâu? Chúng ta đã cùng nhau trải qua nhiều chuyện như vậy, nhất định sẽ là bạn tốt cả đời, thường xuyên giữ liên lạc là được rồi.”

Tôi nói tiếp, “Anh cần gì cũng đừng ngại mở miệng nói với tôi. Tôi tuy không được tính là sung túc, nhưng những nhu cầu cơ bản tôi vẫn có thể lo giùm anh.”  

“Tôi phải đến núi Trường Bạch.” Hắn đã chịu nói ra.

“À, chỗ đó lạnh lắm đấy.” Tôi đáp, “Ở Giang Nam vẫn hơn, bốn mùa phân rõ rệt, khí hậu lại ẩm ướt, là một nơi an dưỡng rất tốt.” 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui