Editor: Yoo Chan
Beta: Thanh Du
~0O0~
Tôi thực sự không muốn giao Xà mi đồng ngư ra cho họ, nhưng nhớ tới
lời dặn dò của chú Ba thì lòng cũng mềm đi, không ngờ vừa đưa ra đám
người A Ninh đã phản ứng dữ dội như thế.
Một lúc lâu sau mới có người tỉnh lại, hỏi tôi: “Anh lấy nó ở đâu?
Anh… đúng là thần thánh, lẽ nào các người đã vào Lỗ Vương cung? Đây
chính là long ngư mật văn! Tôi cứ đinh ninh chỉ có một con, không ngờ…”
Tôi chẳng còn tâm trí đâu mà tán nhảm với bọn họ, khoát tay nói: “Trong các anh có ai đọc được không?”
A Ninh lập tức gọi lớn:”Ô Lão Tứ!” Một người Trung Quốc bước ra, vừa
thấy con cá đồng trên tay tôi sắc mặt lập tức biến đổi, vội vàng lao
đến, hét lên: “Trời ạ!”
Tôi nói với hắn: “Có thể dịch ra không?” Hắn gật đầu lia lịa, đưa tay ra nâng như nâng trứng. Đèn pin vừa chiếu
lên vảy con cá đồng, vô số chữ Nữ Chân đã in lên mặt đấ, bên cạnh tôi
lập tức có người ghi chép lại.
Thuộc hạ của A Ninh quả là lợi hại, vừa sao chép vừa phiên dịch, so
ra còn giỏi hơn Hoa hòa thượng nhiều, họ chép xong tôi cũng nghe được sơ sơ. Tuy tôi không thể hiểu cặn kẽ, chỉ hiểu lơ mơ ý tứ bên ngoài nhưng
càng nghe lại càng rõ ràng, có vẻ giống thơ tự sự. Tôi không thể ghi lại toàn bộ, nhưng trong đó cũng có vài đoạn khắc sâu vào trí nhớ.
Nội dung cả đoạn cực kì giản lược, mở đầu là mấy câu ý nói bí mật ẩn
giấu trong long ngư mật văn này hết sức quan trọng. Uông Tàng Hải khắc
lên đây vốn hi vọng nó vĩnh viễn không thấy ánh mặt trời, nhưng nếu có
người thấy thì chỉ mong đó là người Hán chứ không phải người Nữ Chân,
đại loại là như vậy.
Đoạn tiếp đó ghi lại chuyện xảy ra sau khi ông ta bị bắt đến Đông Hạ, đại để cũng giống ghi chép trên bích họa, nhưng có thêm vài câu nữa.
Để lấy một vài bảo vật mà Đông Hạ không có sẵn, ông ta đã dẫn người
đào bới rất nhiều cổ mộ, lại lén đặt cá đồng vào những nơi linh khí
thịnh vượng, để bí mật này có cơ hội được người đời sau phát hiện.
Tôi nghe đến đó liền ‘À!” một tiếng, thầm nghĩ thì ra là vậy. Mà nội
dung những phần sau đó lại khiến tôi không tài nào tin nổi – trong đó
ghi trong quá trình tu sửa hoàng lăng, ông ta đã dần dần phát hiện ra
một bí mật quỷ dị của hoàng đế Đông Hạ.
Chuyện này làm tôi kinh hãi đến cực độ là vì trước đó Hoa hòa thượng
từng đọc ra nửa đoạn trước: Vạn Nô vương là quái vật, là yêu nghiệt chui lên từ lòng đất, mà đoạn tôi vừa nghe lại ăn khớp với những điều Hoa
hòa thượng đã nói.
Bên trong có ghi Uông Tàng Hải bị nhốt trong này đến mười năm, từng
bị dẫn đi xem một cánh cửa trong lòng đất được gọi là thần tích. Theo
truyền thuyết, các đời Vạn Nô vương không phải do cha truyền con nối mà
đều chui ra từ lòng đất sau khi đời trước chết đi. Mà cánh cửa trong
lòng đất kia cũng chỉ có thể mở ra vào thời khắc Vạn Nô vương tiền nhiệm qua đời, bằng không nghiệp hỏa địa ngục sẽ thiêu rụi những kẻ cả gan mở cánh cửa này, khiến cho núi Trường Bạch không thể bạc đầu. Tôi nghe vậy thì liên tưởng ngay đến núi lửa phun trào, thầm nghĩ lẽ nào Vạn Nô
vương kia bò ra từ trong lòng núi lửa?
Ông ta may mắn được tận mắt chứng kiến một lần vương vị thay đổi, mà
thứ khiến cho ông ta cảm thấy sợ hãi tột cùng chính là Vạn Nô vương đi
ra từ cánh cửa dưới lòng đất hóa ra lại là yêu quái, căn bản không phải
người.
Trên đó ghi lại, cánh cửa thông xuống lòng đất này nằm ngay dưới móng hoàng lăng, dưới đáy núi Trường Bạch, niên đại từ thời thượng cổ, chỉ e là di vật từ đời nhà Hạ. Mà thông đạo dẫn xuống lòng đất kia lại do
loài chim có cái đầu người canh giữ.
Tôi nhớ đến loài quái điểu kia mà toát mồ hôi lạnh, nhưng nội dung về sau còn quỷ dị hơn nhiều.
Trên con cá kia kể lại chuyện ông ta lén lút lẻn vào cánh cửa dưới
lòng đất. Đoạn này tôi hoàn toàn không hiểu, chẳng biết ông ta đang nói
gì nữa, hiển nhiên sau khi trở về ông ta đã khắc những dòng này trong
lúc thần kinh còn chưa hồi phục, lời lẽ có phần lộn xộn.
Bàn Tử vẫn chăm chú lắng nghe, lúc này cũng bắt đầu sốt ruột mà chen
miệng vào: “Trước đã nói nghiệp hỏa địa ngục sẽ thiêu rụi những kẻ cả
gan mở cánh cửa này ra, sao lão già kia đi vào mà chẳng sứt mẻ gì? Con
mẹ nó, hay lão ta ghi bậy ghi bạ?”
Tôi thầm nghĩ chắc chắn ông ta phải có cách nào đó mà chúng tôi không biết, nhưng nội dung ghi chép trong này đúng là rối tung rối mù. Đúng
lúc này bỗng dưng có người tới báo cáo, nói là lại phát hiện ra kí hiệu.
Chúng tôi qua đó xem thì thấy mấy cỗ quan tài bên trong giếng mộ đều
đã bị mở ra, có thể nhìn rõ từng đồ vật bên trong. Bên giếng mộ có người mở ra một cánh cửa ngầm, trong cửa ngầm lại phát hiện một kí hiệu.
“Kí hiệu này không phải do các anh lưu lại sao?” A Ninh hỏi.
“Đâu có, chúng tôi cũng đang rối tung lên đây.” Tôi giả nai.
Một người đứng gần đó báo cáo: “Mấy cái quan tài này đều là đồ giả,
bên trong chỉ có ngọc tạo hình thi thể, quan quách thật không ở chỗ này. Ban nãy chúng tôi đã mở ra một cơ quan chứa Trùng hương ngọc, khiến cho đám du diên bị dẫn dụ ra bằng sạch. Giờ chúng tôi cẩn thận dò tìm,
không ngờ chỗ này còn có một mật đạo, hơn nữa đã có người vào trước. Xem ra đây là một ngôi mộ hai tầng, quan quách thực sự có lẽ nằm ngay bên
dưới . Đây là hình thức mộ táng rất phổ biến vào thời nhà Nguyên.”
Tôi nhìn quan quách cỡ bự được chế tác từ bảo thạch lưu ly, trong
lòng thoáng sợ hãi, lại qua chỗ cánh cửa ngầm đang mở ngó một cái, phát
hiện cánh cửa này hết sức bất thường. Lòng mật đạo dốc đứng, xem ra được đào để lấy chiều sâu. Lòng tôi “ồ” lên một tiếng, xem ra cái nơi Muộn
Du Bình không cho tôi xuống chính là chỗ này.
A Ninh nhìn tôi chằm chặp, xem ra cũng nghĩ như tôi. Cô ta phất tay
ra hiệu cho mọi người đi xuống, nhưng bọn họ vẫn đứng ngây ra, mọi ánh
mắt đổ dồn về phía tôi và Bàn Tử.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...