[Đạo Mộ Bút Ký] Mười Năm Sau
Editor: Tiêu
Tôi nhớ lại một chút, hình như không có bất kỳ sách sử này ghi chép qua rằng bánh tông có thể bơi được. Nhưng có điều, nếu đã chết thì hẳn là sẽ không sợ chết đuối thêm lần nữa.
“Chết chìm sẽ nặng, người chết chìm cực kỳ nặng.” Bàn Tử nói: “Cái quỷ kia đáng ra phải lặn tận dưới đáy nước rồi chứ, đừng đùa.”
Nghe thanh âm nhỏ nhẹ trong hang động vọng lại hồi âm, cảm giác như có rất nhiều người đang bàn tán xì xào, lại khiến tôi rợn gai ốc khắp người. Cũng có thể là nổi lên mặt nước được một lúc lỗ chân lông liền co rút lại, trong động vốn cảm giác lạnh càng thêm lạnh.
Bàn Tử nghĩ những thanh âm này rất thú vị. Lại bắt chước một câu: “Ngô Tà là một thằng nhóc ba tám tuổi”. Lập tức toàn bộ sơn động vang vọng tiếng của Bàn Tử.
Tôi liếc mắt nhìn anh ta, đeo kính lặn vào, Bàn Tử tóm lấy tôi, mặt lộ vẻ nghiêm túc.
“Chưa chắc đã là Trần Bì A Tứ, cậu thực sự muốn đi xem ư?”
“Anh chỉ đứng đó mà biết được sao?”
Biến thành một cương thi già nua trong lòng đất, thực sự là một kết cục thích hợp cho lão ta. Chỉ có điều, không thể nào.
Dưới nước có rất nhiều đá cuội khiến cho chân vịt khó mà hoạt động được, chúng tôi đều phải nằm úp xuống, không thể chìm hết vào trong nước.
Phần dọc theo nham bích không quá sâu, cố gắng lắm chúng tôi mới có thể ngập hết người được, có thể dùng tay đẩy vào đá để di chuyển, tôi thích ứng được rất nhanh, bơi tới chỗ lão nhân kia đang đứng lặng.
Đoán chừng là bơi tới gần rồi, tôi vặn đèn pin, chầm chậm dùng tay chống vào bãi đá ngoi nửa mặt lên khỏi làn nước, tay vươn cao hơn để đèn pin có thể chiếu tới.
Tôi thấy chỗ lão nhân vừa đứng lặng kia, trống không.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...