Ngô Tà và Trương Khởi Linh đến nhà của Giải Vũ Thần, sau khi gõ cửa, quản gia nhà họ Giải là Trần Hoa ra mở.
"Ngô thiếu gia, sao cậu lại tới đây?"
"Cháu đến tìm Tiểu Hoa, Tiểu Hoa có ở nhà không? Mấy ngày rồi cậu ấy chưa đi học, là do không khỏe hay là sao ạ?"
"Thiếu gia...!thiếu gia cậu ấy không có ở nhà."
Trần Hoa ấp úng đáp, không dám nhìn thẳng vào Ngô Tà, cậu thoáng liếc sang Trương Khởi Linh rồi nói với Trần Hoa:
"Chú Trần, chú đừng gạt cháu, cuối tuần Tiểu Hoa về nhà, sau đó chưa từng đi đâu nữa, gọi điện thoại cho cậu ấy cũng không được.
Chú Giải đâu? Chú Giải có ở nhà không ạ?"
"Lão gia cũng không có nhà, Ngô thiếu gia, thiếu gia nhà tôi quả thật không ở nhà mà."
"Chú Trần, liệu có phải đã xảy ra chuyện gì hay không? Tại sao Tiểu Hoa lại không có nhà, rõ ràng là phải ở nhà chứ!"
Trần Hoa sốt ruột nhìn nhìn vào nhà, sau đó cắn răng như thể đã hạ quyết tâm lớn lắm, nói với Ngô Tà:
"Thiếu gia...!đã bị người của Nhị gia đưa đi rồi."
"Xảy ra chuyện gì? Khi nào? Tại sao Nhị gia lại đưa Tiểu Hoa đi?"
Trần Hoa lại ngó vào trong nhà rồi mới tiếp lời:
"Cuối tuần này vào khoảng hơn hai giờ sáng...!lão gia gọi điện bảo Nhị gia phái người đến đưa thiếu gia đi."
"Đã trễ như vậy, chú Giải bảo Nhị gia đưa Tiểu Hoa đi làm gì?"
"Thiếu gia...!thiếu gia cậu ấy nói với lão gia rằng...!cậu ấy thích đàn ông...!Lão gia liền để Nhị gia mang thiếu gia đi."
Ngô Tà trợn to mắt, không hiểu vì sao Giải Vũ Thần tự nhiên lại come out với Giải Liên Hoàn, theo như chuyện hồi năm nhất, khi ấy Giải Vũ Thần bị hiểu lầm là thích nam, sau đó y bị Nhị gia treo đứng cả đêm, lần này chính miệng y lại thừa nhận, không biết trừng phạt còn đáng sợ hơn bao nhiêu lần.
Ngô Tà kéo Trương Khởi Linh lên xe, ngay lập tức chạy đến chỗ của Nhị Nguyệt Hồng.
"Hắc gia."
Hắc Nhãn Kính lo lắng không yên đi qua đi lại, Vân Nhạc vừa bước vào, hắn đã vội vã hỏi:
"Sao rồi? Tra được gì không?"
"Tra ra rồi.
Sau khi Hoa nhi gia về nhà, rạng sáng hai giờ thì chiếc xe bình thường vẫn đưa cậu ấy đi luyện hí tới, nhưng mà sau đó lại đi mất.
Ngài từng nói không nên đến quá gần nhà của Hoa nhi gia, đỡ phải làm phiền y, các anh em đều ở xa xa nhìn chiếc xe tới, ngừng lại rồi đi ngay, đã muộn như vậy, không thể nào đến đưa Hoa nhi gia đi luyện hí được, các anh em cũng không để ý trên xe có Hoa nhi gia không.
Nhưng kể từ khi đó, ngoại trừ cha của Hoa nhi gia cũng không thấy có bất cứ ai ra vào nhà, nếu nói có tình huống gì đặc biệt, chắc cũng chỉ có thể là chiếc xe đến vào tối hôm đó."
"Chiếc xe đưa cậu ấy đi luyện hí, không phải là Nhị gia của cậu ấy à? Đã trễ thế rồi, có tra được vì sao lại đến nhà của Hoa nhi gia không?"
"Tạm thời vẫn chưa, nhưng Ngô thiếu gia và hắn đã đến bên kia rồi, tôi tin là rất nhanh sẽ có tin tức thôi."
"Cậu ra ngoài đi, có tin gì mới lập tức báo cho tôi biết."
"Vâng."
Ngô Tà và Trương Khởi Linh vội vàng chạy đến nhà của Nhị Nguyệt Hồng, nhưng Nhị Nguyệt Hồng lại đóng cửa không tiếp, Ngô Tà sốt ruột đến mức định đạp cửa xông vào, lúc đó người của Nhị Nguyệt Hồng đi ra nói với cậu:
"Tiểu Tam Gia, ngài đừng làm vậy, Nhị gia biết ngài đến đây tìm Hoa nhi gia, nhưng Hoa nhi gia không có ở nơi này, ngày hôm qua Giải gia đã đến đưa cậu ấy đi rồi.
Nhị gia còn bảo, đây là chuyện riêng của Giải gia, vì vậy ngài không nên xen vào.
Ngài đừng cố chấp nữa, ngài cũng biết tính tình của Nhị gia rồi, nếu đã không muốn gặp thì sẽ không gặp, ngài vẫn nên trở về đi."
Nói xong, người nọ xoay người đi vào nhà, không để ý đến Ngô Tà nữa, thuận tiện đóng luôn cửa lại.
Ngô Tà nhíu mày nhìn chằm chằm vào cánh cửa khép chặt nhưng vẫn cứng đầu không chịu rời đi, Trương Khởi Linh đành nắm lấy tay cậu, bảo:
"Đi thôi, theo như những gì em từng nói, Nhị gia chắc sẽ không gạt em, trước tiên chúng ta về nhà bàn bạc một chút với cậu của tôi."
"Ừm."
Lúc Ngô Tà và Trương Khởi Linh trở lại phòng làm việc của Hắc Nhãn Kính, hắn còn đang nói chuyện với Tiêu Lâm gì gì đó, dường như việc hợp tác đã gần xong, hắn thấy Ngô Tà và Trương Khởi Linh đã về, vội vàng bảo lát nữa sẽ liên hệ lại rồi cúp điện thoại.
"Câm điếc, Ngô Tà, thế nào rồi? Hoa nhi gia có ở nhà không?"
Ngô Tà khẽ lắc đầu, đáp:
"Không, lúc đầu Tiểu Hoa bị đưa đến chỗ Nhị gia, ngày hôm qua chú Giải lại mang Tiểu Hoa đi mất, không ai biết ông ấy đưa Tiểu Hoa đi đâu cả."
"Cha cậu ấy sao? Cha cậu ấy đưa cậu ấy đi làm gì?"
"Không biết.
Thầy Tề, anh có nói với Tiểu Hoa cái gì không, hoặc là giữa hai người có chuyện gì đó? Tiểu Hoa...!Tiểu Hoa đã nói với chú Giải chuyện của hai người rồi."
Hắc Nhãn Kính nghe Ngô Tà nói xong, sắc mặt hắn càng u ám hơn, hắn nhìn Ngô Tà và Trương Khởi Linh rồi trả lời:
"Hôm đó tôi đưa cậu ấy đi ngắm mặt trời mọc có hỏi...!hỏi cậu ấy khi nào thì nguyện ý theo tôi ra nước ngoài."
"Ra nước ngoài? Đi đâu? Để làm gì?"
"Kết hôn."
Ngô Tà ngạc nhiên nhìn Hắc Nhãn Kính, không ngờ hắn sẽ nói với Giải Vũ Thần như vậy.
Kỳ thật Giải Vũ Thần vẫn luôn rất để ý tới Hắc Nhãn Kính, chẳng qua tính y quá cao ngạo, lúc nào cũng bày ra điệu bộ bất cần đời, nhưng mà một khi y đã nhận định chuyện gì thì sẽ rất kiên định.
Có lẽ y đã chuẩn bị kĩ càng nên mới dám come out với cha mình, ai ngờ Giải Liên Hoàn lại có phản ứng lớn như vậy, trực tiếp giam lỏng y luôn, giam lỏng ở đâu cũng chả biết nữa.
Hắc Nhãn Kính thở dài thật mạnh, lúc ấy đúng là hắn rất nghiêm túc, nhưng không ngờ Giải Vũ Thần quá coi trọng chuyện này, chưa kịp thương lượng với hắn đã tự mình đối mặt rồi.
"Vân Nhạc, phái người giám sát Giải Liên Hoàn cả ngày, nghe lén điện thoại của ông ấy.
Còn nữa, chú ý đến các ghi chép xuất nhập cảnh, xem thử Giải Liên Hoàn có thể đưa Hoa nhi ra nước ngoài không.
Một khi có tin tức về Hoa nhi, ngay lập tức báo cho tôi biết."
"Vâng."
Ngô Tà nhíu chặt mày nhìn bóng Vân Nhạc rời đi, cậu lo lắng cho Giải Vũ Thần nhưng cũng càng lo lắng cho mình và Trương Khởi Linh.
Cậu không biết lỡ như người nhà biết được quan hệ của cậu, liệu có thể không nói một lời mà nhốt cậu ở một chỗ Trương Khởi Linh không tìm được không.
Tưởng tượng đến bộ dáng hắn sốt ruột khi không tìm được mình, Ngô Tà đã sợ run lên.
Reng reng reng.
Đúng lúc ấy, điện thoại trong phòng lại vang lên, Hắc Nhãn Kính nghe máy, đáp lại vài câu rồi cúp điện thoại, Trương Khởi Linh nói với hắn:
"Tôi sẽ xử lý chuyện Tiêu Lâm, anh đi tìm Giải Vũ Thần đi."
Hắc Nhãn Kính nhìn Trương Khởi Linh một cái rồi gật đầu.
"Tiêu Lâm có thể làm đối tượng mới để nâng đỡ, nhưng cậu cũng nên cẩn thận khi tiếp xúc với hắn, nếu phải gặp mặt gì đó thì nên mang theo nhiều người."
"Tôi biết rồi.
Ngô Tà, trước tiên tôi cùng em về nhà, bảo là cậu của tôi đã trở lại, tôi phải về lại nhà mấy ngày, tôi sẽ nhanh chóng xử lý xong chuyện bên này, em ngoan ngoãn ở nhà, đừng để bọn họ biết em đã biết được chuyện của Giải Vũ Thần, tôi sợ lỡ như bọn họ hỏi em, một mình em sẽ ứng phó không được."
"Ừm."
"Đưa tư liệu cho Mặc Bạch, sau khi tôi về sẽ xem xét."
"Được."
Ai ngờ khi Ngô Tà và Trương Khởi Linh về đến nhà, Ngô Tam Tỉnh cũng có mặt, Ngô Nhất Cùng muốn Trương Khởi Linh ở lại ăn cơm, sau đó sẽ bảo Phan Tử đưa hắn đi, còn nói chờ đến khi Hắc Nhãn Kính hết bận thì sẽ cùng nhau ăn một bữa cơm.
Cả bữa ăn, Ngô Tà ăn cơm rất vô vị, Trương Khởi Linh cũng không nói chuyện, Ngô Nhất Cùng còn khen cậu hiểu chuyện hơn, nhưng cậu không đáp lời.
Ngô Tam Tỉnh nhìn hai người cúi đầu im lặng ăn cơm, muốn mở miệng nói gì đó nhưng rồi lại thôi.
Dùng bữa xong, Ngô Tà cùng Trương Khởi Linh đứng trong sân nhà chờ Phan Tử đến, cậu hỏi:
"Tiểu Ca, cậu thật sự sai người canh gác gần nhà tớ à? Bắt đầu từ lúc nào vậy?"
"Lần trước tôi trọng thương chạy về trường học, khi đó tôi sợ sẽ có người chú ý tới, vì vậy vẫn luôn phái người đi theo em, lỡ như kẻ thù biết được sẽ làm tổn thương em.
Nhưng mà yên tâm, bình thường bọn họ cũng không biết.
Trong thời này tôi xử lý việc này, Mặc Bạch sẽ canh gác cạnh em, nếu có chuyện gì sẽ gọi ngay cho tôi."
"Biết rồi, cậu cũng nên cẩn thận nhé."
"Ừ."
Lúc này, Phan Tử lái xe tới, Trương Khởi Linh lưu luyến cầm tay cậu rồi lên xe, Ngô Tà lo lắng nhìn chiếc xe đi khuất tầm mắt rồi mới vào nhà.
Ngô Tam Tỉnh và Ngô Nhất Cùng đang trò chuyện, thấy Ngô Tà vào, Ngô Tam Tỉnh liền bảo cậu ngồi xuống rồi hỏi:
"Tiểu Tà, tình hình học tập dạo này thế nào?"
"Cũng ổn ạ."
"Kỳ thi tháng lần trước tuột dốc nhiều như vậy, thứ tự lần này của cháu đã tăng trở lại rồi, xem như khá tốt, hết năm nay là thi đại học, phải tập trung chuẩn bị ôn thi, có chuyện gì quan trọng cũng phải gác lại, dù thế nào cũng mất nửa năm."
"Chú ba, sao tự nhiên chú lại nói với cháu những chuyện này?"
Ngô Tà khó hiểu nhìn Ngô Tam Tỉnh, Ngô Tam Tỉnh trừng mắt với cậu.
"Cái gì mà chuyện này! Cháu đã lớn rồi, chú chỉ muốn nhắc nhở thôi, chuyện gì cũng phải biết nặng nhẹ, bây giờ cháu đã năm ba rồi! Nhiệm vụ chính trước mắt là thi đại học!"
"Vâng cháu biết rồi."
Ngô Tà uể oải trả lời, Ngô Nhất Cùng lo lắng nhìn cậu, nói:
"Chú ba nói đúng đấy, con trưng ra bộ dạng ủ rũ này cho ai xem!"
"Được rồi, cháu lên lầu nghỉ ngơi đi, cuối tuần thì nên nghỉ ngơi cho khỏe, chú còn có chuyện muốn nói với cha cháu."
"Dạ, cha, chú ba, con đi trước."
"Ừ."
Ngô Nhất Cùng đáp lại một tiếng, Ngô Tà đi lên lầu, lúc cậu đến ngã rẽ, cậu loáng thoáng nghe thấy Ngô Tam Tỉnh nói cái gì mà "Vũ Thần", đột nhiên hiểu ra vì sao tối nay chú ba lại nói với cậu những chuyện đó.
Tóm lại là muốn nhắc nhở cậu, chỉ là bọn họ không ngờ, bản thân cậu còn lún sâu hơn cả Giải Vũ Thần mà thôi.
Không có Trương Khởi Linh bên cạnh, cả đêm Ngô Tà cứ mơ màng tỉnh dậy rồi lại thiếp đi, sáng sớm có nguyên một quầng thâm dưới mắt.
Một mình cậu ở nhà không được, vì vậy chưa kịp ăn trưa đã trở về trường.
Trương Khởi Linh chưa tới, Ngô Tà nhắn tin hỏi tình hình bên hắn, hắn bảo công việc bên này vẫn chưa xong.
Sau này, số lần hai bên gặp nhau có thể sẽ rất nhiều, hắn sẽ cực kỳ bận rộn, nhưng nếu rảnh thì sẽ tranh thủ quay về trường học.
Ngô Tà dặn dò Trương Khởi Linh cẩn thận rồi lấy sách vở ra ngồi trên thảm làm bài.
Tối thứ tư khi Ngô Tà đang ngủ, Trương Khởi Linh trở lại, hắn nhìn Ngô Tà rồi đắp chăn đàng hoàng cho cậu, sau đó lại phải đi.
Ngày hôm sau, lúc Ngô Tà đến lớp, Mễ Bối khẽ hỏi cậu:
"Ngô Tà, sao dạo này không thấy Trương Khởi Linh đi học vậy?"
"Trong nhà Tiểu Ca có việc, gần đây khá bận rộn nên không có thời gian đến trường."
"Cậu ấy đối xử với cậu chu đáo thật đấy, mặc dù không đi học nhưng mỗi ngày đều chuẩn bị bữa sáng cho cậu."
Mễ Bối chua chát nói, trong lòng Ngô Tà cũng ấm áp hơn, mỗi ngày Trương Khởi Linh đều sai Trương Mặc Bạch để đồ ăn sáng trên bàn cậu.
"Trương Khởi Linh không có ở đây mà thứ gì cũng chuẩn bị kĩ càng cho cậu, cậu ấy đối xử tốt với cậu ghê, cậu chẳng cần bận tâm gì cả."
Mễ Bối tiếp tục lải nhải bên cạnh, Ngô Tà khẽ cười, trong lòng đột nhiên nhói lên.
Mễ Bối vừa bảo: "Thứ gì Trương Khởi Linh cũng chuẩn bị chu đáo cho mình, còn mình chẳng cần bận tâm gì cả", bản thân cậu thì sao, cậu đã làm được gì cho hắn? Dường như ngoại trừ việc bình thường cậu vẫn hay quan tâm lo lắng Trương Khởi Linh, thật ra cậu chưa từng làm được điều gì cho hắn cả.
Ngô Tà nhìn lên bàn, cái ly nước mà Trương Khởi Linh mua tặng cậu, cả cây bút máy nữa, còn thêm chiếc điện thoại giống hệt của mình, còn...!Ngô Tà nhìn chiếc nhẫn trên tay mình, Trương Khởi Linh không nói nhiều, nhưng hắn đều dùng hành động để biểu đạt thay lời nói.
Ngô Tà vẫn không có được tin tức của Giải Vũ Thần.
Theo lời Hắc Nhãn Kính, gần đây Giải Liên Hoàn chỉ qua lại mỗi trường học và nhà, các cuộc điện thoại cũng toàn là chuyện công việc, hoàn toàn không tìm ra được dấu vết liên quan đến Giải Vũ Thần.
Ngô Tà biết, Giải Vũ Thần không phải là xúc động nhất thời, từ nhỏ y đã như vậy rồi, y luôn biết rõ ràng mình cần phải làm gì, chắc chắn y đã thừa nhận chuyện của Hắc Nhãn Kính nên mới có can đảm ngả bài trực tiếp với Giải Liên Hoàn.
Chỉ có mỗi cậu, từ nhỏ cậu đã là đóa hoa trong lồng kính, chuyện gì cũng đều có người sắp xếp cho cậu, điều duy nhất cậu có thể làm cho Trương Khởi Linh có lẽ cũng chỉ là trái tim kiên định yêu hắn mà thôi.
Nhưng như vậy thì có ích gì? Điều đó không thể khiến cha cậu đồng ý tình cảm của cậu và Trương Khởi Linh.
Tiếng chuông vào học vang lên, Mễ Bối thấy Ngô Tà vẫn không nói gì, cậu ta đành tự mình quay về chỗ ngồi.
Ngô Tà ngẩn người nhìn lên bảng đen, vẻ mặt cậu thay đổi liên tục, đột nhiên cậu vác cặp lên chạy như bay ra khỏi phòng học.
"Ngô Tà! Ngô Tà! Đang trong giờ học mà em đi đâu! Em ngồi cùng bàn với Trương Khởi Linh chứ gì! Ngô Tà!"
Giáo viên chính trị kêu gào vô vọng trên bục giảng, nhưng Ngô Tà sớm đã biến mất tăm không thấy bóng dáng rồi.
Ngô Tà chạy ra cổng trường gọi được một chiếc taxi rồi lên xe rời khỏi trường học.
Lý Duyệt kinh ngạc nhìn Ngô Tà đang đứng ngoài cửa, bây giờ vẫn đang là giờ học, không biết vì sao cậu lại ở đây, nhưng ông vẫn vui vẻ nói với Ngô Tà:
"Thiếu gia? Sao cậu lại về rồi? Cậu biết hôm nay nhị gia trở về à?"
"Nhị gia? Nhị gia đến nhà chúng ta làm gì?"
Ngô Tà nghi hoặc nhìn Lý Duyệt, ông cười nói:
"Là nhị gia nhà chúng ta cơ."
"Chú hai đã về rồi sao?!"
Ngô Tà nhanh chóng ngộ ra, Lý Duyệt mỉm cười gật đầu, cậu lập tức vọt vào nhà, sau đó liền nhìn thấy Ngô Nhị Bạch, Ngô Nhất Cùng và cả Ngô Tam Tỉnh đều đang ngồi trong phòng khách.
Ngô Tà phấn chấn gọi Ngô Nhị Bạch đang ngồi giữa:
"Chú hai! Chú về rồi ạ!"
Nghe giọng Ngô Tà, ba người ngẩng lên nhìn về phía cậu, Ngô Nhị Bạch cười khẽ rồi vẫy tay với cậu:
"Tiểu Tam Gia của chúng ta về rồi, mau lên, mau lại đây nào, chú hai nhìn xem."
Ngô Tà chạy đến trước mặt Ngô Nhị Bạch, Ngô Nhị Bạch quan sát cậu một lượt rồi nói:
"Thằng nhóc này càng lớn càng đẹp trai đấy!"
Ngô Tam Tỉnh ở bên cạnh cau mày hỏi Ngô Tà:
"Bây giờ đang trong giờ học, sao cháu lại chạy về đây?"
"Đúng vậy, Tiểu Tà, con không ở trường học mà chạy về nhà làm gì?"
Ngô Nhất Cùng cũng nghi hoặc nhìn cậu, Ngô Tà đan hai tay vào nhau trầm mặc một lúc mới nói với cha mình:
"Cha, con có việc muốn nói với cha."
"Có chuyện gì? Cuối tuần này về nhà rồi nói cũng được mà."
Ngô Tà im lặng siết chặt tay trái của mình, Ngô Nhất Cùng nhìn qua hai người Ngô Nhị Bạch và Ngô Tam Tỉnh, Ngô Nhị Bạch vỗ vai anh mình, nói:
"Anh cả, Tiểu Tà lớn rồi, nó biết chính mình phải làm gì, có lẽ là chuyện gấp, trước tiên anh cứ nghe nó nói đã.
Tiểu Tà, chuyện gì mà cháu phải vội vàng muốn nói với cha cháu?"
Ngô Tà nhìn chú hai của mình, sau đó cậu lại quay sang nói với cha:
"Cha, chúng ta có thể đến phòng làm việc nói chuyện không?"
"Ở đây chỉ có chú hai và chú ba của con, có chuyện gì mà không thể nói được?"
"Con muốn nói với cha trước."
Ngô Nhất Cùng càng thêm nghi hoặc nhìn Ngô Tà, Ngô Tam Tỉnh đành nói với ông:
"Thôi, tôi và anh hai ngồi đây tâm sự, hai người đi nói chuyện đi."
"Được, đi thôi, có chuyện gì mà phải làm ra vẻ thần bí như vậy."
Ngô Nhất Cùng đứng dậy đi lên lầu, Ngô Tà bỏ cặp sách của mình xuống, Ngô Nhị Bạch khẽ nhíu mày nhìn tay trái của cậu rồi quay lại nhìn Ngô Tam Tỉnh, Ngô Tam Tỉnh không nói gì, chỉ là cũng đang nhìn chằm chằm vào tay trái Ngô Tà.
"Nói đi, có chuyện gì mà bí mật như vậy, sao con lại bỏ học chạy về đây, còn muốn nói chuyện riêng với cha?".
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...