"Hả? Không cần đưa Tiểu Ca đi, hai chúng ta làm sao mà cứu Tiểu Ca được?" Bàn Tử không rõ ý của Ngô Tà lắm, không phải nên để Trương Khởi Linh ngâm trong nước biển rồi dùng bí thuật gì đó của người cá để cứu hắn sao?
Ngô Tà không quan tâm đến nghi vấn của Bàn Tử, cậu đã mở cửa đi ra ngoài, Bàn Tử cũng đành theo cậu rời khỏi phòng bệnh.
Dọc trên đường đi, Ngô Tà vô cùng nghiêm túc, Bàn Tử biết cậu đang rất lo lắng nên cũng không tiện mở miệng hỏi nhiều.
Một đường lái xe về như bay, lúc đến nhà Trương Khởi Linh, Ngô Tà nói với Bàn Tử: "Tìm cho tôi một thứ để đựng nước và một con dao." Nói xong, cậu tự đi ra sau vườn.
Ngô Tà đi đến bên cạnh bể bơi, cậu vươn tay ra thử nước, cảm nhận được đúng là nước biển.
Bàn Tử cầm theo một cái chén sứ và một con dao gọt hoa quả tới, trong lòng hắn thầm nghĩ, không phải Ngô Tà định lấy máu mình cứu Trương Khởi Linh chứ?
Ngô Tà nhận chén sứ trong tay Bàn Tử, múc đầy nước biển vào chén rồi đặt bên cạnh hồ bơi, sau đó cậu nhảy xuống nước.
Bây giờ Ngô Tà không còn cố nguyên châu nữa, đôi chân vừa chạm vào nước đã biến thành đuôi cá.
Mặc dù Bàn Tử đã biết chân của cậu sẽ trở thành đuôi cá, nhưng đây lại là lần đầu tiên hắn tận mắt chứng kiến quá trình biến hóa.
Ngô Tà ở trong nước bảo Bàn Tử đưa con dao cho mình, hắn hơi do dự, nói: "Thật sự phải làm vậy sao?"
"Anh biết à?" Ngô Tà hết sức kinh ngạc khi Bàn Tử lại biết về bí thuật của người cá.
"Đúng vậy, Thiên Chân, Bàn gia tôi thực sự khâm phục cậu, vì Tiểu Ca mà làm đến như thế." Bàn Tử ngưỡng mộ nói với Ngô Tà.
Ngô Tà cúi đầu nhìn con dao trong tay mình, ánh mắt ngập tràn vẻ bi thương: "Nếu còn biện pháp khác tôi cũng không muốn như vậy, nhưng tôi phải cứu Tiểu Ca." Dứt lời, cậu kiên định nhìn Bàn Tử.
Bàn Tử gật đầu, sau đó thấy Ngô Tà một nhát cắt đứt vây cá của mình, máu tươi từ một bên chiếc đuôi cá màu lam nhanh chóng nhuộm đỏ cả mặt nước, Ngô Tà để vây cá vừa cắt vào trong chén.
"Thiên Chân cậu làm trò gì vậy? Không phải chỉ cần lấy chút máu là được à?" Lúc Bàn Tử nhìn thấy Ngô Tà cắt vây cá của mình, hắn lập tức ngây dại cả người, đến khi máu nhiễm đỏ thẫm khắp mặt nước mới kêu to với Ngô Tà.
Ngô Tà nhìn Bàn Tử, "Không phải anh đã biết sao? Thôi bỏ đi, anh mau hầm vây cá và nước biển trong bát cho Tiểu Ca."
"Đậu má tôi cứ tưởng cậu chỉ cần trích tí máu là được rồi!" Bàn Tử lần đầu tiên chửi tục trước mặt Ngô Tà, hắn thật sự cảm thấy đau thay cho cậu.
"Cái đó vô dụng, anh mau đi đi, chậm sẽ không được nữa, tôi không muốn lãng phí một nhát này đâu!" Ngô Tà bây giờ đau kinh khủng, cậu muốn một mình lặng lẽ hồi phục lại.
Bàn Tử chỉ đành cẩn thận cầm lấy cái chén sứ chạy như điên vào phòng bếp.
Nói đến cũng lạ, bình thường nấu cá ít nhất cũng phải thừa lại thứ gì đó, đằng này Bàn Tử lại phát hiện vây cá của Ngô Tà nấu trong nước cứ chậm rãi hòa luôn vào nước.
Đến cuối cùng, nước biến thành một chất lỏng trong suốt hơi ánh lên màu lam.
Bàn Tử đựng nước trong bình giữ nhiệt rồi đi ra sau bể bơi xem Ngô Tà, cậu trống rỗng nhìn thẳng về phía trước, tựa người vào thành bể nghỉ ngơi, chỗ vây cá vừa cắt đã ngưng chảy máu.
"Ngô Tà, bây giờ tôi đến bệnh viện tìm Tiểu Ca, cậu ở đây, tôi sẽ lập tức quay lại." Bàn Tử nói, sau khi thấy Ngô Tà khẽ gật đầu thì vội vàng chạy đi.
Đến bệnh viện, Bàn Tử cho Trương Khởi Linh uống chén nước kia, sau đó quan sát Trương Khởi Linh, không có gì thay đổi.
Lo lắng cho Ngô Tà ở nhà, Bàn Tử lại phóng như gió về biệt thự.
Lúc về nhà, Ngô Tà vẫn còn trong hồ bơi, cả người cậu không tốt lên chút nào, thậm chí nhìn còn suy yếu hơn trước khi Bàn Tử đi.
"Ngô Tà, tôi đã cho Tiểu Ca uống hết rồi, cậu không sao chứ?" Bàn Tử nhìn Ngô Tà, hắn cảm thấy tình hình hiện tại của cậu rất bất ổn.
"Vậy là được rồi, tôi không sao, anh đi chăm sóc Tiểu Ca đi, tôi cần nghỉ ngơi một chút." Ngô Tà trả lời, suy nghĩ một lát rồi nói tiếp: "Ừm...!Có thể ngày mai tôi mới đến thăm Tiểu Ca được."
Bàn Tử thấy Ngô Tà như vậy cũng không biết nói thêm điều gì, chỉ đành gật đầu rồi rời đi..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...