"Tiểu Ca, cậu nghe tôi nói đã, Thiên Chân nhất định sẽ không có chuyện gì đâu." Bàn Tử nhìn khuôn mặt trầm xuống của Trương Khởi Linh, nói.
Sau khi Bàn Tử đưa Ngô Tà đi ăn một bữa thật hoành tráng, hắn ta lại bị đau bụng trong lúc đi dạo trung tâm mua sắm, cuối cùng đành để Ngô Tà một mình ở bên ngoài khu vệ sinh, lúc hắn đi ra thì không thấy bóng cậu đâu nữa.
Lúc đầu hắn nghĩ Ngô Tà tò mò đi xem thứ gì đó, nhưng mấy tiếng sau vẫn chưa thấy cậu, đi khắp mọi nơi mà cũng không tìm được.
Sau đó hắn không còn cách nào khác, đành phải xin được xem băng ghi hình của camera trong trung tâm thương mại, hắn mới biết có hai kẻ lạ mặt thừa dịp hắn đi vệ sinh đã bắt Ngô Tà đi.
Bàn Tử ý thức được mức độ nghiêm trọng của chuyện này nên lập tức báo cho Trương Khởi Linh, mà hiện tại Trương Khởi Linh đang đen mặt lái xe về nhà.
Trong khoảnh khắc nghe được tin Ngô Tà mất tích, Trương Khởi Linh cảm giác được trái tim mình như bị ai bóp chặt lại.
Nhanh chóng chạy tới chỗ Bàn Tử, hắn vẫn hy vọng tất cả chỉ là trò đùa của Bàn Tử không đáng tin cậy.
Nhưng nhìn băng ghi hình kia, tận mắt chứng kiến cảnh Ngô Tà bị hai kẻ khả nghi bắt đi, hắn chỉ thấy cả người như rơi vào hầm băng.
Sau đó hắn đã báo mất tích ở cục cảnh sát, nhưng bởi vì hai kẻ bắt Ngô Tà đi mang mũ lưỡi trai và kính râm nên không thể thấy rõ diện mạo, chỉ có thể bước đầu lập án.
Quay lại biệt thự của Trương Khởi Linh, trong thư phòng, Trương Khởi Linh ổn định lại cảm xúc của mình, hắn biết chuyện này không thể trách Bàn Tử được, dù sao Bàn Tử cũng chỉ có ý tốt.
Dọc đường đi Trương Khởi Linh cẩn thận phân tích lại, việc này rõ ràng đã được lên kế hoạch kỹ càng, Bàn Tử đột nhiên đau bụng cũng nằm trong kế hoạch rồi.
Những kẻ đó chắc chắn đã chuẩn bị nhiều phương án, nếu không phải ở bên ngoài, nếu người đau bụng là Ngô Tà, chắc cậu cũng sẽ bị bắt trong WC.
Nhưng đến cùng kẻ đó là ai? Tại sao lại bắt cậu?
"Tại sao lại có người muốn bắt Ngô Tà?" Trương Khởi Linh hỏi Bàn Tử.
Bàn Tử cũng tự suy ngẫm lại, liệu có phải thân phận của Ngô Tà đã bị lộ rồi nên mới bị người khác bắt cóc, nhưng Ngô Tà vẫn luôn ở biệt thự, lúc ra ngoài cùng bọn họ đều chưa từng bại lộ thân phận, những kẻ đó làm cách nào biết được.
Hẳn là không phải, vậy thì vì sao? Đúng lúc ấy Trương Khởi Linh hỏi hắn, hắn chỉ biết ấp úng.
Vẻ mặt và ngữ điệu của Bàn Tử đều bị Trương Khởi Linh thu hết vào mắt, hắn khẳng định Bàn Tử có chuyện gì đó đang giấu giếm mình.
"Anh còn gạt tôi?" Đây là một kỹ xảo nhỏ, người chột dạ sẽ cảm thấy tự nhột, nghĩ rằng người ta đã biết chuyện mình giấu mà khai ra.
Bàn Tử đã trải qua rồi, nhưng nghĩ đến việc Ngô Tà lấy hạt châu ra có lẽ đã bị Trương Khởi Linh phát hiện, vả lại Ngô Tà vẫn dặn hắn không được nói cho Trương Khởi Linh biết, vì vậy Bàn Tử bắt đầu do dự.
Nhìn Bàn Tử do dự, Trương Khởi Linh liền chắc chắn Bàn Tử có chuyện gạt hắn.
Nhưng Bàn Tử vốn là người coi trọng nghĩa khí, nhất định không phải là chuyện của người khác mà có liên quan đến Ngô Tà, nhưng Ngô Tà sẽ có chuyện gì phải giấu mình?
"Ngô Tà đang rất nguy hiểm." Trương Khởi Linh nói, ý hắn là Bàn Tử phải nói rõ mọi chuyện, sớm giải quyết vấn đề này thì mới nghĩ ra phương hướng để cứu Ngô Tà.
Bàn Tử tự hỏi một hồi, sau đó hít sâu một hơi rồi lấy điện thoại mình ra, hắn lướt trên màn hình vài cái rồi đưa cho Trương Khởi Linh.
Trương Khởi Linh nhìn thấy ảnh chụp Ngô Tà đang ở trong bể bơi ngoài sân biệt thự, nửa người dưới là đuôi cá ánh vàng rực rỡ, chiếc đuôi liền với nửa thân trên, không nhìn ra dấu vết ghép lại hay mặc quần áo, vậy chứng tỏ rằng bức ảnh này hoàn toàn tự nhiên.
Lời Bàn Tử nói ra cũng khẳng định lại suy nghĩ trong đầu hắn, "Ngô Tà, cậu ấy là người cá.
Ảnh này là tôi chụp cho cậu ấy."
Trương Khởi Linh nhìn bức ảnh, trên ảnh là khuôn mặt tươi cười của Ngô Tà, chiếc đuôi cá lấp lánh tỏa sáng rạng rỡ dưới ánh mặt trời, chẳng trách hắn cảm nhận được hơi thở của biển cả trên người cậu, chẳng trách hắn luôn cảm thấy cậu khác với những người đã từng gặp, chẳng trách cậu nói rằng biển cả là nhà cậu, bản thân hắn lại không hề nhận ra, hắn đã gặp một người quý giá đến thế nào.
Nếu không nhờ sự việc lần này, có lẽ cả đời này hắn sẽ không bao giờ...!gặp lại cậu một lần nào nữa.
Sau đó Bàn Tử mới giải thích vì sao Ngô Tà đến đây, vì sao hắn lại phát hiện thân phận thật của Ngô Tà, rồi cậu đã lấy lại được hạt châu như thế nào.
Trương Khởi Linh nhớ lại đêm hôm đó cậu hôn hắn hai lần, nụ hôn đầu tiên là để lấy lại hạt châu, vậy nụ hôn thứ hai thì sao? Lẽ nào lúc ấy cậu muốn nói lời từ biệt với hắn?
"Tiểu Ca, cậu nói xem, liệu thân phận của Ngô Tà bị phát hiện nên mới bị bắt cóc sao?" Bàn Tử hỏi Trương Khởi Linh.
"Có người nào từng nhìn thấy tấm ảnh mà anh chụp không?"
"Tuyệt đối không có!"
"Vậy chắc Ngô Tà không phải bị lộ thân phận nên mới bị bắt đi đâu." Trương Khởi Linh cảm thấy khá đau đầu, sau khi hắn biết rõ chuyện của cậu thì lại càng thêm lo lắng, bây giờ Ngô Tà gặp nguy hiểm rất lớn.
"Vậy con mẹ nó rốt cuộc là ai bắt Ngô Tà!" Bàn Tử tức giận chửi tục một tiếng, đúng lúc ấy điện thoại của Trương Khởi Linh vang lên.
Bắt máy, Trương Khởi Linh không nói gì, bên kia lại mở miệng trước: "Trương Khởi Linh, có phải anh đã đánh mất một thứ gì không?"
Im lặng, bên kia nói tiếp: "Anh không nói cũng không sao, nhưng mà vào tám giờ sáng mai, nếu không mang theo chứng cứ trong tay anh đến hải cảng, người bạn nhỏ luôn bên anh sẽ phải bỏ mình nơi đại dương thôi." Dứt lời, Trương Khởi Linh chợt nghe thấy giọng nói rất nhỏ của Ngô Tà, nhưng bên kia đã cúp máy.
Thật ra lúc điện thoại vừa thông được, Trương Khởi Linh đã nghe thấy Ngô Tà ở bên kia kêu to: "Tiểu Ca đừng nghe theo bọn họ".
Lúc đấy hắn đã cực kỳ phẫn nộ rồi, bàn tay nắm chặt lấy tay vịn ghế dựa đã nổi cả khớp xương lên, nhưng hắn không biểu hiện ra ngoài, hắn không nói lời nào là vì không muốn làm cho kẻ ở phía bên kia biết được cảm xúc của mình, nếu vậy Ngô Tà sẽ càng nguy hiểm hơn.
Buông điện thoại, hắn hung dữ nện nắm đấm lên bàn.
Sau khi đã dịu hơn một chút, Trương Khởi Linh nói với Bàn Tử: "Là Cầu Đức Khảo bắt cóc Ngô Tà."
"Dựa vào cái gì? Tên khốn kiếp kia muốn làm gì?" Bàn Tử cũng giận dữ không chịu được.
"Hắn muốn tất cả chứng cứ chính xác trong tay tôi." Trương Khởi Linh chống hai tay lên trán, quá khứ mười mấy năm trước lặp lại, hơn nữa hắn còn liên lụy đến cả Ngô Tà, chính hắn cũng không thể bảo vệ được cậu.
Bản thân hắn quá ngây thơ rồi.
"Vậy Tiểu Ca, cậu định làm sao bây giờ?"
Trầm mặc trong chốc lát, Trương Khởi Linh ngẩng đầu lên, Bàn Tử thấy được ánh mắt hắn mang theo ý lạnh thấu xương: "Đi tìm Cầu Đức Khảo kết thúc mọi chuyện.".
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...